.
._419__2" class="block_" lang="en">Trang 419# 2
Chương 838: Hỏa diễm kim sắc
Vân Triệt giết sạch Phần Thiên môn là bởi vì bọn chúng xúc động nghịch lân của hắn. Hiên Viên Vấn Thiên không tiếc tính toán thánh địa khác, hao phí đại lượng tâm lực hủy đi Vĩnh Dạ vương tộc lớn như vậy, không phải là bởi vì có thâm cừu đại hận gì mà chỉ vì một điều mà khi ấy hắn cũng không xác định được là “khả năng” không thể thực hiện!!
Đây nào chỉ là phát rồ!
Mà hắn đã để lại đường lui cho mình rồi thế mà vẫn
chỉ là quân cờ mà đối phương cố ý giư lại… Đồng
thời cho đến nay, mỗi một bước đi đều dựa trên con đường mà hắn ta đã dự tính từ trước!
- Hiên Viên Vấn Thiên... Ngươi... Sẽ không... Được như ý đâu!!
Phần Tuyệt Trần bắt lấy Thiên Tội Thần Kiếm, run rẩy đứng lên. Ma hồn trong kiếm khi đang thức tỉnh Ma huyết cũng phát hiện ra sự tồn tại của hắn, sau ngày thứ mười lăm khi hắn bắt đầu thức tỉnh Ma huyết bỗng nhiên công kích linh hồn hắn, muốn hủy diệt ý thức của hắn nhưng cuối cùng lại bị hắn chật vật phản áp chế, bức bách ma hồn không thể không thần phục dưới ý chí của hắn.
Kết hợp với điều Hiên Viên Vấn Thiên mới vừa nói, ma hồn trong kiếm muốn sau khi hủy diệt ý thức của hắn có thể lấy đi Ma huyết trong cơ thể hắn, sau đó dùng phương thức nào đó ban cho Hiên Viên Vấn Thiên! Cho nên hắn có thể xác định, ở bước cuối cùng này Hiên Viên Vấn Thiên đã trải qua sự thất bại triệt để!
- A a a a, có đúng không?
Hiên Viên Vấn Thiên cười nhạt một tiếng, duỗi đôi bàn tay nhợt nhạt về phía Phần Tuyệt Trần:
- Phần Tuyệt Trần, ngươi kỳ thật hẳn là cảm tạ ta, nếu không phải ta một mực giữ lại tính mạng của ngươi thì sao ngươi có thể sống tới ngày hôm nay. Ta ban thưởng cho ngươi sống nhiều năm như vậy, hôm nay cũng nên đến lúc ngươi báo đáp tất cả cho ta rồi đấy!
Hiên Viên Vấn Thiên đột nhiên thu tay lại.
Ong!
Trong đầu Phần Tuyệt Trần có thứ gì đó bỗng nhiên nổ tung, vù vù. Trong tầm mắt của hắn tất cả trong nháy mắt đã trở nên trống không, con ngươi đã mất đi màu sắc, cả người như cọc gỗ rồi cứ vậy mà ngã xuống.
Hiên Viên Vấn Thiên rũ tay xuống, xoay người sang chỗ khác, thản nhiên nói:
- Bắt đầu đi.
Phượng Tuyết Nhi đi về hướng bắc không hề dừng lại, nàng cũng không biết mình đã đi tới đâu, cũng không dám dừng lại hỏi thăm người khác, chỉ là cảm giác mơ hồ đến bản thân cũng đã ra khỏi phạm vi Thần Hoàng quốc.
Sắc trời thoáng chốc tối xuống, bầu trời tây phương dần trở nên mờ nhạt. Phía dưới là một vùng rừng núi rộng lớn, một làn gió mát mẻ thổi tới khiến cho tâm hồn rối loạn của Phượng Tuyết Nhi dần bình tĩnh trở lại. Từ lúc Từ Hiên Viên Vấn Thiên bị Phần Tuyệt Trần chặn lại đã qua mấy canh giờ, phía sau cũng không còn xuất hiện khí tức của Hiên Viên Vấn Thiên.
Đi lâu như vậy, cũng đã an toàn triệt để.
Tốc độ của Phượng Tuyết Nhi thoáng chậm dần, nàng ôm chặt lấy Vân Triệt, nhẹ nhàng nói:
- Vân ca ca, chúng ta đã an toàn rồi. Ta biết, ngươi nhất định sẽ không dễ dàng ngã xuống như thế mà, ta lập tức... Lập tức liền để ngươi tốt.
Nàng nhìn thoáng qua phía dưới, sau đó chậm rãi đi về phía một bãi đất trống chật hẹp. Vân Triệt bị thương nặng khiến nàng không dám nhìn, sợi dây sinh mệnh của hắn yếu ớt như đom đóm, sau đó nàng liền lấy toàn bộ nguyên lực Phượng Hoàng mà Phượng Thần ban cho mình truyền cho Vân Triệt… Nàng biết rõ, nơi bị thương nghiêm trọng nhất của Vân Triệt không phải ngoại thương mà là nội thương, nội tạng của hắn đã bị hủy hết hơn nữa bị tổn hại đến mức này thì thật sự là Đại La Kim Tiên cũng khó mà cứu được. Nàng coi như hao hết tất cả nguyên lực Phượng Hoàng tối đa cũng chỉ có thể giữ lại mạng của hắn được một thời gian mà thôi.
Nhưng trừ cách đó ra, nàng thực sự không biết mình còn có lựa chọn gì khác.
Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng, cẩn thận đặt Vân Triệt xuống mặt đất. Người hắn toàn bộ đều là máu, nhất là ở ngực... Thê thảm đến mức Phượng Tuyết Nhi nhìn một chút thôi cũng đều đau thấu tận tim gan. Nàng nhắm mắt lại, lại không dám nhìn nhiều thêm nữa, hai tay khẽ giơ lên, không chút do dự đem nguyên lực Phượng Hoàng quý báu nhất của mình bắt đầu truyền sang cho hắn.
Đúng lúc này, người nàng bỗng nhiên run lên, đôi mắt vừa mới khép lại cũng lập tức mở ra, trợn lên đầy hoảng sợ… Ngay khi nàng vừa thiêu đốt nguyên lực Phượng Hoàng sát na thì một luồng khí tức vô cùng đáng sợ từ đằng xa phóng tới khóa chặt lấy nàng.
Khí tức này có cường độ vượt xa nàng rất nhiều, vượt qua cả Phượng Tổ Khuê… Đây là cấp độ cao nhất và nó là của Hiên Viên Vấn Thiên.
Khi nàng tưởng rằng Hiên Viên Vấn Thiên lại đuổi theo mình thì hai luồng khí tức với cường độ mạnh mẽ không thua gì luồng khí tức lúc trước đã bao phủ lên người nàng.
Một giọng nói từ trên hư không ở nơi xa xa truyền đến:
- A đây không phải là công chúa Phượng Hoàng Thần Tông Tuyết sao, sáng nay vừa mới uống rượu mừng của ngươi mà bây giờ đã gặp lại ở nơi cách xa vạn dặm thế này, chúng ta đúng là rất có duyên nha.
Phượng Tuyết Nhi thu hồi Phượng Viêm, xoay người lại, nhìn về phía ba bóng người trên không trung... Ba nhân vật tuyệt đỉnh Huyền Đạo trèo lên đỉnh đại lục Thiên Huyền, ba thế nhân trong miệng Tứ Thánh chủ!
Thánh Đế Hoàng Cực Vô Dục, Hải Hoàng Khúc Phong Ức, Thiên Quân Dạ Mị Tà!!
Nàng vì tránh né Hiên Viên Vấn Thiên nên đã lấy tốc độ nhanh nhất đưa Vân Triệt chạy trốn gần như không dừng lại chút nào… Vậy mà lại gặp nhân vật cùng cấp độ với Hiên Viên Vấn Thiên ở chỗ này, vẫn là ba người xuất hiện cùng một lúc!
Cái này sao có thể là trùng hợp!
- Là các ngươi!
Phượng Tuyết Nhi trong nháy mắt liền hiểu rõ, ba người bọn họ rõ ràng là giống như Hiên Viên Vấn Thiên, một mực đuổi theo tung tích của nàng nên mới có thể xuất hiện ở đây!
- Các ngươi... Muốn làm gì!
Nàng đứng chắn trước người Vân Triệt, dùng giọng điệu nghiêm nghị nhất có thể hét lên.
- Ta không muốn phí lời vô vị, nhảm nhí.
Khúc Phong Ức lạnh lùng nói:
- Ba người chúng ta đúng là đuổi theo ngươi tới đây, còn về phần mục đích, Tuyết công chúa thông minh như vậy chẳng lẽ không đoán ra sao?
- Nhưng nhìn qua thì tình trạng vị hôn phu tế của ngươi có vẻ không được tốt lắm.
Ánh mắt Hoàng Cực Vô Dục lướt qua toàn thân Vân Triệt nhuốm đầy máu, hoàn toàn không thấy chút khí tức trên người Vân Triệt, thản nhiên nói:
- Lúc trước ở Phượng Hoàng thành, phụ thân ngươi báo cho ta biết nhóm Vân Triệt đã chết, chúng ta còn chưa tin, thì ra Phượng Hoàng tông chủ cũng không lừa chúng ta.
- Nếu Vân Triệt đã chết, như vậy chuyện kia lại càng đơn giản hơn.
Dạ Mị Tà mỉm cười nói. Dựa theo sự hiểu biết của tam thánh chủ bọn hắn thì trạng thái của Vân Triệt lúc này hoàn toàn là đã chết. Còn về phần làm sao hắn bỗng nhiên lại chết thảm như vậy cũng không phải điều quan trọng. Dạ Mị Tà vươn tay ra trong hư không:
- Tuyết công chúa, ngoan ngoãn giao thi thể Vân Triệt cho chúng ta đi, sau khi lấy được thứ mà chúng ta cần thì ta đảm bảo sẽ không làm khó ngươi nữa, nói không chừng còn có thể trả thi thể lại cho ngươi.
Câu nói cuối cùng của Dạ Mị Tà cũng không phải là giả, với thực lực của ba người bọn họ đúng là cũng không cần thiết, bọn họ sẽ không làm gì Phượng Tuyết Nhi. Bởi vì bọn hắn cũng không giống như Hiên Viên Vấn Thiên xác nhận Phượng Thần đã chết. Những người khác của Phượng Hoàng Thần Tông bọn hắn có lẽ còn dám giết nhưng Phượng Tuyết Nhi là người thân truyền duy nhất của Phượng Thần, nếu như giết hoặc khiến nàng bị thương nặng, tất nhiên sẽ khiến Phượng Thần phẫn nộ... Lần cuối cùng Phượng Thần xuất hiện là bốn năm trước, khi đó cũng là bởi vì Phượng Tuyết Nhi ở trên Thái Cổ Huyền Chu gặp nguy hiểm bị ám toán. Mặc dù cuối cùng một sợi tóc cũng không bị tổn thương nhưng dưới cơn tức giận của Phượng Thần suýt chút nữa thì thiếu chủ Dạ Tinh Hàn của Nhật Nguyệt cũng mất mạng.
Phượng Thần tức giận không phải vạn bất đắc dĩ, bọn hắn không dám đụng vào.
Mặc dù, trong lòng bọn hắn vẫn còn hoài nghi về sự sống chết của Phượng Thần nhưng dù là có chín điểm hoài nghi, còn sót lại một điểm cũng đủ làm cho bọn hắn không dám phá vỡ ranh giới cuối cùng của Phượng Hoàng Thần Tông.
- Các ngươi đừng có mà mơ!
Đối mặt với ba uy áp Thánh Chủ, khí tức của Phượng Tuyết Nhi giống như gió lốc bên trong đom đóm nhưng ánh mắt của nàng lại vô cùng kiên nghị:
- Ta tuyệt đối sẽ không... để cho các ngươi làm tổn thương Vân ca ca!
- Ha ha ha.
Hoàng Cực Vô Dục cười nhạt một tiếng:
- Cũng đã là người chết, Tuyết công chúa thế mà vẫn còn si tâm như vậy, thật khiến người ta tán thưởng a.
- Vân ca ca sẽ không chết!
Phượng Tuyết Nhi lớn tiếng nói:
- Các ngươi rõ ràng là Thánh Chủ nhưng nội tâm lại hiểm ác như vậy mới thực sự là đã chết! Lần trước ở Chí Tôn Hải Điện, các ngươi vì cướp đoạt đồ của Vân ca ca mà liên thủ gia hại hắn, sư phụ Vân ca ca giáo huấn các ngươi nhưng cuối cùng cũng tha thứ cho các ngươi, các ngươi cũng đã ở trước mặt mọi người chính miệng nói sẽ không bao giờ làm hại Vân ca ca nữa. Hôm nay các ngươi làm như vậy không sợ... sư phụ Vân ca ca sẽ không bao giờ tha thứ cho các ngươi nữa sao!
Nghĩ đến thiếu nữ váy đỏ tuyệt luân khủng bố, trong lòng ba người đều đột nhiên phát lạnh nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt. Tiếp theo, Dạ Mị Tà phá lên cười:
- Ha ha ha ha, nói hay lắm, không nghĩ tới Tuyết công chúa thoạt nhìn dịu dàng thế mà cũng nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Yêu nữ Hồng Y kia đúng là khiến chúng ta sợ, nhưng tiếc là nàng đã thuộc về thế giới khác, đã đi rồi, hơn nữa mãi mãi cũng sẽ không trở về, hơn nữa nàng ta cũng đã tuyên bố ân đoạn nghĩa tuyệt với Vân Triệt, lại nói Tuyết công chúa không phải cũng đã nghe phong thanh rồi sao?!
- Hừ, yêu nữ Hồng Y kia đã khiến ta phải khuất nhục và thống khổ, cả đời này ta cũng không thể nào quên!
Giọng Dạ Mị Tà đột nhiên lạnh xuống:
- Mà những điều này cuối cùng đều là bởi vì Vân Triệt! Ta vốn muốn đem bút trướng này thanh toán triệt để với Vân Triệt một phen, không nghĩ tới, hắn lại thống thống khoái khoái chết rồi!
- Không cần nói nhiều.
Giọng Khúc Phong Ức lạnh lẽo cứng rắn:
- Phượng Tuyết Nhi, nếu Vân Triệt đã chết, vậy chúng ta cũng chỉ muốn Kính Luân Hồi. Nếu nó còn ở trên người Vân Triệt vậy hãy lấy ra đưa cho ta, còn nếu như nó đang ở trên người ngươi thì hãy thành thật giao ra đây.
- Ngươi hãy ngoan ngoãn mà nghe lời đi.
Hoàng Cực Vô Dục cười nhạt nói:
- Sự nhục nhã ngày đó, bọn hắn đều muốn trút lên người Vân Triệt. Nếu như muốn bọn hắn tự ra tay thì ta cũng không thể bảo đảm Vân Triệt còn có thể toàn thây.
Hô!!
Tóc dài của Phượng Tuyết Nhi dựng thẳng lên, hóa thành xích màu đỏ như lửa, Phượng Viêm trên người trong nháy mắt dâng cao lên mấy chục trượng, bên trong Phượng Viêm mơ hồ lộ ra hình bóng Phượng Hoàng giương cánh phẫn nộ, ánh mắt của nàng, giọng nói thống hận mà quyết tuyệt:
- Các ngươi muốn tổn thương Vân ca ca... vậy trước tiên hãy bước qua xác Phượng Tuyết Nhi ta đi đã!
- Hừ, thực sự là không nghe lời.
Dạ Mị Tà cho là không quan trọng cười cười.
- Ra tay đi.
Khúc Phong Ức thấp giọng nói một tiếng.
Ầm ầm!
Một trận phong lôi nổ tung giữa trời, Dạ Mị Tà và Khúc Phong Ức, hai Đại Thánh chủ đồng thời xuất chiếu, hạ không mà xuống, thẳng đến chỗ Phượng Tuyết Nhi. Phượng Tuyết Nhi hoàn toàn xứng đáng là người trẻ tuổi đệ nhất của đại lục là Thiên Huyền, thiên tư của nàng nhìn chung lịch sử Thiên Huyền không ai có thể đụng, nhưng dưới sự uy áp tuyệt đối của hai Đại Thánh chủ, Phượng Viêm của nàng dường như trong nháy mắt đã bị đè xuống một nửa, nửa còn lại dưới sự quyết tuyệt ương ngạnh của nàng phẫn nộ cháy lên.
Vân ca ca, mặc dù còn chưa thể chính thức trở thành thê tử của ngươi nhưng kiếp này có thể chết cùng ngươi cũng là việc làm mà cả đời Tuyết Nhi không hối tiếc nhất... Phượng Tuyết Nhi thầm nhủ trong lòng, Phượng Hoàng Hỏa Diễm mang theo quyết tuyệt tử chí nghênh hướng hai Đại Thánh chủ, một đạo to rõ phượng âm phá không tê minh.
Ngay trong một sát na kho Phượng Tuyết Nhi oanh ra Phượng Hoàng Hỏa Diễm, khóe mắt của nàng bỗng nhiên lướt qua một vòng kim sắc đỏ rực bỏng mắt.
Đó cũng là một vòng hỏa diễm, lại phơi bày lộng lẫy đến cực điểm, lại loá mắt chí cực kim sắc! Hỏa diễm kim sắc cũng không lớn, nó như là xuất hiện từ trong hư không giống như sao băng rơi xuống Dạ Mị Tà và Khúc Phong Ức... Trong nháy mắt kim mang bao phủ xuống đó đã che kín khí thế vô cùng khủng bố của hai Đại Thánh chủ.
Dạ Mị Tà và Khúc Phong Ức đột nhiên khựng lại, kim mang bỏng mắt khiến cho bọn hắn cơ hồ không thể mở to mắt, ngực càng như là bị đặt lên một tấm sắt vạn quân, nặng đến ngạt thở, đáng sợ nhất là một luồng khí tức nguy hiểm nhanh chóng tới gần khiến long tơ toàn thân bọn họ trong chớp mắt dựng đứng lên.
Mà khí tức nguy hiểm trí mạng đáng sợ này chính là đến từ kim mang kia.
Dạ Mị Tà và Khúc Phong Ức căn bản không kịp nghĩ nhiều, Huyền khí trong nháy mắt tăng lên tới cực hạn, đánh về kim mang phía trước mắt đồng thời thân hình nhờ lực phản chấn nhanh chóng lùi lại.
Oanh!
Một tiếng trầm muộn oanh minh, hỏa diễm kim sắc dưới sự liên thủ của hai Đại Thánh chủ đã bị phá vỡ hóa thành tro tàn rồi rãi tiêu tan. Hốt hoảng lui về phía sau, sắc mặt Dạ Mị Tà và Khúc Phong Ức trắng nhợt, dừng hẳn thân thể sau đó gần như đồng thời hét lên:
- Người nào!!
Ngọn lửa màu vàng kia còn khiến bọn hắn cảm giác được linh áp hít thở không thông... Hoàng Cực Vô Dục không ra tay nhưng sắc mặt cũng đại biến, ánh mắt ba Đại Thánh chủ đều hướng lên trên, ở nơi thật cao trên không, bọn hắn thấy một bóng dáng nhỏ bé, yêu kiều đang chậm rãi bay xuống.
Đó là một người mặc Thải Y lộng lẫy, bề ngoài chỉ có thể gọi là thiếu nữ. Nhưng mắt nàng lại như một đôi kim cương đen không hợp với tuổi và vô cùng u ám. Dung nhan của nàng như được điêu tế trác vậy, hoàn mỹ vô cùng nhưng lại lạnh lùng không mang một tia cảm xúc.
Bắt mắt nhất, là giữa mi tâm của nàng ấn ký hỏa diễm Xích Kim sắc sáng chói nóng bỏng mắt.