Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 838 - Chương 839: Sát Ý Đầy Trời.

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_839" class="block_" lang="en">Trang 420# 1

 

 

 

Chương 839: Sát ý đầy trời.



Khí thế làm cho bọn hắn kinh hãi, cộng thêm chuyện có thể ép hai Đại Thánh chủ đồng thời xuất lực, khiến trong lòng ba người Hoàng Cực Vô Dục, Khúc Phong Ức, Dạ Mị Tà đều kinh hãi không thôi, hơn nữa khí tức này hiển nhiên không phải thuộc về Hiên Viên Vấn Thiên... Từ khi nào Thiên Huyền đại lục lại xuất hiện nhân vật bực này?

Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Thải Y thiếu nữ từ không trung bay xuống, toàn bộ ngẩn người.

Thiếu nữ?

Trong nháy mắt, trong đầu bọn hắn bỗng xuất hiện thân ảnh Mạt Lỵ, tâm hồn mạnh mẽ run rẩy. Có điều, mặc dù thiếu nữ Thải Y này khí thế kinh người, nhưng hoàn toàn không có tính áp đảo tuyệt đối như Mạt Lỵ, khiến bọn hắn cảm giác mịt mù, nếu khí tràng khủng bố của con kiến hôi có thể áp bách tâm linh của bọn hắn, vậy chứng tỏ thực lực của nàng ta ở cùng một tầng giai với bọn họ.

Nhưng với tư cách là ba vị Thánh Chủ nhìn xuống toàn bộ Thiên Huyền đại lục, bọn hắn chưa từng thấy qua thiếu nữ Thải Y kia, càng không hề biết còn có một người vô cùng có khả năng có thể so với bọn hắn.

Bọn họ đúng là chưa từng gặp qua thiếu nữ Thải Y kia... Bởi vì nàng ta không thuộc về Thiên Huyền đại lục, mà là đến từ Huyễn Yêu Giới xà xôi.

Tiểu Yêu Hậu!

Sau khi giam cầm Minh Vương, đồng thời giải trừ tai họa ngầm lớn nhất, trong quá trình Tiểu Yêu Hậu thanh tẩy Yêu Hoàng thành đã phát hiện ra nhãn tuyến mà Chí Tôn Hải Điện cùng Thiên Uy Kiếm Vực lưu lại trăm năm trước ở Yêu Hoàng thành, cũng bởi vậy suy đoán ra Chí Tôn Hải Điện cùng Thiên Uy Kiếm Vực vô cùng có khả năng đã biết được những thay đổi ở Huyễn Yêu Giới trong khoảng thời gian này, như vậy Vân Triệt trở lại Thiên Huyền đại lục sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Vì lo lắng cho an nguy của Vân Triệt, sau khi nàng hoàn khôi phục lực lượng ở Đoạn Không liền một mình đi tới Thiên Huyền đại lục, lúc nàng lần theo khí tức huyết mạch Kim Ô rốt cuộc cũng tìm được vị trí của Vân Triệt, nhưng khi thấy khắp người hắn nhuốm máu, hơn phân nửa thân thể đã rơi vào vực sâu tử vong.

- Tiểu cô nương, ngươi là người phương nào? Hình như chúng ta không quen biết nhau, vì sao ngươi muốn ra tay với chúng ta?

Hoàng Cực Vô Dục tiến lên mỉm cười, ngữ khí có chút bình thản nói.

Tiểu Yêu Hậu hạ xuống đất, không thèm để ý tới Hoàng Cực Vô Dục. Nàng duỗi tay ra nhẹ nhàng đặt ở mi tâm của Vân Triệt, hồi lâu không có dời đi.

- Tiểu muội muội, ngươi là... Ai?

Phượng Tuyết Nhi không có ngăn cản nàng tới gần cùng đụng chạm, có chút ngơ ngác nói.

Thiếu nữ gần trong gang tấc có dung nhan tinh xảo gần như hư ảo, một dung nhan đủ khiến cho Nhật Nguyệt đều đố kị, nhưng lại tỏ ra lạnh lùng khiến nội tâm mọi người rét lạnh. Đối với việc Phượng Tuyết Nhi hỏi thăm, nàng không phản ứng chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Triệt toàn thân nhuốm máu, ngũ tạng đều bể, thần tình lạnh như băng cùng ánh mắt thủy chung không biến hóa chút nào. Nhưng Phượng Tuyết Nhi phát giác được, bàn tay nàng đụng vào trán Vân Triệt kia, ngón tay giống như hơi phát run.

Bành!

Trên đầu ngón tay của Tiểu yêu bùng lên ngọn lửa màu vàng, rồi dẫn lửa vào Kim Ô ấn ký ở giữa mi tâm của Vân Triệt, chỉ là, ban đầu hỏa diễm ấn ký bỏng đến nhức mắt, giờ phút này lại một mảnh lờ mờ.

Tiểu Yêu Hậu nhíu mày thật chặt, ngón tay chỉ vào Kim Ô ấn ký của hắn, Huyền khí bàng bạc không giữ lại chút nào tràn vào trong cơ thể của hắn, rất nhanh, bên ngoài thân thể Vân Triệt chầm chậm xuất hiện một tầng ánh lửa màu vàng nhạt.

Ba người Hoàng Cực Vô Dục liếc mắt nhìn nhau, lông mày xiết chặt. Bởi vì toàn thân tiểu cô nương này lộ ra vẻ rất quỷ dị, rất hiển nhiên có quen biết Vân Triệt. Chỉ có điều, nàng ta thế mà đi dốc toàn lực chữa thương cho một người chết... Quả thực buồn cười.

- Tiểu cô nương.

Hoàng Cực Vô Dục lên tiếng lần nữa:

- Mặc dù ta rất muốn biết ngươi là ai, nhưng người chết dưới chân ngươi quan trọng với chúng ta hơn, ta khuyên ngươi nên lập tức rời đi, không nên bởi vì một người chết mà đi trêu chọc tai hoạ không cần thiết.

- Hừ, nhất là đi trêu chọc ba người không nên trêu chọc nhất trên đời.

Dạ Mị Tà nhàn nhạt bồi thêm một câu.

Lập tức, hoả diễm ở đầu ngón tay của Tiểu Yêu Hậu dập tắt.

Nàng chậm rãi xoay người lại, trong nháy mắt một đạo sát khí giống như đến từ địa ngục vạn tầng tràn ngập giữa thiên địa, nát mây trên không ngừng bay, gió núi ngừng thổi, cát cùng lá khô như ngừng lại ở không trung, băng hàn thấu xương giống như đóng băng thế gian.

Lập tức sắc mặt ba người khẽ biến, khí thế trên người cô gái Thải Y này vô cùng mạnh mẽ, khiến Hoàng Cực Vô Dục đang cân nhắc lựa chọn khuyên nàng, lại không nghĩ rằng, đối phương chợt bộc phát ra sát cơ kinh khủng như vậy.

Ánh mắt của nàng vẫn bình tĩnh u ám giống như vĩnh viễn không có tình cảm gì, nhưng sát cơ thấu xương che trời này lại lộ ra ý không tiếc tất cả chém bọn hắn thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro!

- Có ý tứ, hừ. Khí thế xác thực đủ kinh người, nhưng tiếc là, nàng ta còn không biết người trước mặt mình là ai?

Dạ Mị Tà cười lạnh một tiếng nói.

Thân ảnh Tiểu Yêu Hậu nhoáng một cái, nháy mắt thân đã ở trước mặt ba người, cánh tay mềm mại chậm rãi nâng lên, nhiệt độ toàn bộ thế giới cũng lấy một cái tốc độ khủng khiếp bạo tăng.

- Ta tới đối phó nàng.

Khúc Phong Ức bước lên trước nhíu mày nói:

- Các ngươi đi đoạt lại thi thể của Vân Triệt trước, tốt nhất nên khống chế cả Phượng Tuyết Nhi nữa. Rất có khả năng, trước khi chết Vân Triệt giao Luân Hồi Kính cho Phượng Tuyết Nhi.

- Không nên khinh thường.

Hoàng Cực Vô Dục thấp giọng cảnh cáo nói:

- Tiểu cô nương này tuyệt đối không tầm thường, vừa rồi nàng ta ép bọn ngươi ra cũng không phải chỉ là ngẫu nhiên thôi đâu.

- Tội... Không… Thể… Tha!

Tiểu Yêu Hậu rốt cục cũng lên tiếng, bốn chữ tựa như mũi tên xuyên tim, không khí rõ ràng trở nên vô cùng nóng rực, nhưng trên người ba người Hoàng Cực Vô Dục đều là hàn ý lạnh lẽo.

- Hừ! Không biết tự lượng sức mình!

Khúc Phong Ức nhíu mày thản nhiên than nhẹ. Lúc này, toàn thân nàng không động, tử quang trên người đột nhiên loé lên, phía trên trời trong bỗng nhiên vang lên tiếng sấm rung trời, vô số đạo lôi quang từ trong hư không bổ ra, ánh sáng màu tím sáng cả bầu trời, trong nháy mắt, ngưng tụ thành một con Lôi Long khổng lồ dài trăm trượng, long trảo cực lớn từ trong lôi quang màu tím nhô ra, mỗi một đạo lôi quang đều dữ dằn vặn vẹo ở không trung.

- Xem ra Khúc Phong Ức thật sự không coi thường tiểu cô nương kia, thế mà trực tiếp vận dụng Lôi Thú.

Hoàng Cực Vô Dục thấp giọng nói.

Cái gọi là"Lôi Thú" dĩ nhiên không phải Lôi Long thực sự, mà là cảnh giới tối cao của huyền công trong Chí Tôn Hải Điện hạch tâm"Hóa lôi thành thú".

Ở Thiên Huyền đại lục, người có thể dựa vào lực lượng của mình diễn sinh ra Lôi Linh cấp thấp nhất có thể xưng tông sư cấp tạo nghệ, còn tới được cấp bậc như Khúc Phong Ức lại có thể ngưng hóa ra Lôi Thú kinh khủng tuyệt luân.

Rống!

Tiếng gào thét đáng sợ kinh thiên động địa, hai cái long trảo cực lớn mang theo thanh âm rung trời đánh tới Tiểu Yêu Hậu.

- A cẩn thận!

Phượng Tuyết Nhi ôm lấy Vân Triệt thối lui, miệng kinh hô.

Lôi hệ huyền công cấp độ"Lôi Thú" này, Huyền giả bình thường cả đời không dám hy vọng xa vời thấy tận mắt, còn uy lực khủng bố của nó, Huyền giả phổ thông không cách nào tưởng tượng được, chỉ riêng khí thế của nó cũng đủ khiến người ta trong nháy mắt hồn phi phách tán.

Khúc Phong Ức thân là Hải Hoàng sớm thành thói quen ngạo nghễ hậu thế, nhưng mặc dù nàng tư thái ngạo mạn, nhưng tuyệt không phải là một tên cuồng vọng vô tri. Đối mặt với Tiểu Yêu Hậu có khí tràng tuyệt không tầm thường, nàng không chủ quan chút nào, vừa ra tay chính là Lôi hệ pháp tắc tầng cao nhất.

Khi Lôi Thú đánh xuống, thân thể Khúc Phong Ức cũng lướt lên một đạo Lôi Ảnh màu tím xông về phía Tiểu Yêu Hậu. Mười chín ngày trước ở Chí Tôn Hải Điện, ở dưới bóng mờ Mạt Lỵ, bọn hắn kinh hãi thề không dám lại đối địch với Vân Triệt nữa, lúc ấy có vô số Thiên Huyền cường giả ở đó, cho nên chuyện hôm nay chiếm lấy Luân Hồi Kính cũng không thích hợp kinh động người khác. Vì thế, nàng vừa ra tay liền vận dụng Lôi Thú, chính là muốn ở nơi này diệt trừ trở ngại xuất hiện trong không trung.

Lôi Long ở trên không đánh thẳng xuống, khí thế khủng bố như tận thế hàng lâm. Nhưng lúc phóng tới Tiểu Yêu Hậu, Khúc Phong Ức lại chợt phát hiện nàng ta không ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Long ở không trung, một đôi con ngươi u ám không dao động chút nào nhìn nàng chăm chú, ánh mắt như có như không giống như có hằng tinh đang nháy diệt.

Trong lòng Khúc Phong Ức đột nhiên phát lạnh.

Tiểu Yêu Hậu giơ bàn tay lên Kim Ô Viêm hoành không bạo nổ... Thoáng chốc, thế giới trong tầm mắt của Khúc Phong Ức hóa thành một mảnh biển lửa màu vàng nhạt.

Nhìn trước mắt bỗng nhiên bùng lên hỏa diễm, còn chưa tới kịp cảm nhận hỏa diễm nóng rực, thì gân mạch toàn thân của nàng bỗng nhiên co rút, trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác sợ hãi… Loại sợ hãi này, trong một ngàn năm qua, nàng chỉ xuất hiện có hai lần, một lần là ở Hải Thần đài mười chín ngày trước. Còn lần này mặc dù không mãnh liệt hơn lần trước, nhưng cảm giác sợ hãi lại rất chân thật.

Bởi vì trực giác nói cho nàng biết, hoả diễm trước mắt còn khủng bố hơn so với bất kỳ hỏa diễm nào mà nàng từng thấy qua... Đủ để thiêu cháy nàng- một người đang ở thời kỳ đỉnh phong thành tro bụi.

Thế đi của Khúc Phong Ức đột nhiên ngừng lại, thủ thế mãnh liệt thấy đổi, lực lượng vốn muốn oanh kích Tiểu Yêu Hậu trong thời gian ngắn nhất toàn bộ hóa thành lực phòng ngự, ngưng tụ thành một cái lôi quang huyền trận to lớn.

Phốc Ầm!!

Ngọn lửa màu vàng đụng vào Lôi quang huyền trận mà Khúc Phong Ức vội vàng ngưng tụ, một thanh âm chói tai vang lên, Lôi Điện chi lực bàng bạc như bị mãnh thú thôn phệ, nhanh chóng tiêu tán, trong nháy mắt liền nóng chảy hơn phân nửa, Khúc Phong Ức kinh hãi đến biến sắc, toàn thân lôi quang trùng điệp nhanh chóng lùi về phía sau.

Lúc này, thân ảnh Tiểu Yêu Hậu vẫn dừng tại chỗ, không xê dịch chút nào. Bàn tay nàng duỗi về phía trước rồi nhẹ nhàng hướng lên trên lật một cái, lập tức một đám lửa khác nổ tung ở trong không trung, từ xa nhìn lại, trên không trung, giống như bỗng nhiên nhiều hơn một vòng nắng gắt màu vàng kim.

Mà cái vòng nắng gắt này nuốt hết Lôi Thú Lôi hệ pháp tắc mà Khúc Phong Ức ngưng hóa vào trong đó.

Rống!

Lôi Thú gào thét trở nên nóng nảy, mà trong nháy mắt tiếp theo, tiếng gào thét liền biến thành tiếng kêu rên, thân thể ẩn chứa lôi huyền lực khủng bố bị hỏa diễm màu vàng dễ dàng xâm nhập, nó thống khổ giãy dụa, nhưng sau hai hơi ngắn ngủi, long trảo to lớn của nó bị vỡ nát trong biển lửa giữa trời... Theo thủ ấn của Tiểu Yêu Hậu thay đổi, ngọn lửa chiếm cứ trên người Lôi Long lại lần nữa bốc lên, nuốt chửng hoàn toàn Lôi Long, không nhìn thấy một tia tử quang nào.

Hoàn toàn biến thành Hỏa Lòng không ngừng vặn vẹo.

Lúc Khúc Phong Ức phóng tới Tiểu Yêu Hậu, Hoàng Cực Vô Dục cùng Dạ Mị Tà cũng chuẩn bị đoạt lấy thi thể Vân Triệt, nhưng bọn hắn còn chưa kịp quay người, đã bị tình cảnh trước mắt làm cho biến sắc.

Ầm!!

Một tiếng trầm muộn vang lên, Hỏa Long giữa trời bạo nổ tán thành mảnh vỡ lửa cháy ngập trời, lại không nhìn thấy một tia lôi quang còn sót lại. Còn Kim Hỏa đánh về phía Khúc Phong Ức bị hệ số của nàng hóa giải, nàng thối lui đến bên cạnh Hoàng Cực Vô Dục cùng Dạ Mị Tà, sắc mặt vô cùng khó coi, còn sắc mặt của Hoàng Cực Vô Dục cùng Dạ Mị Tà cũng đều ám trầm xuống, không cười nổi nữa.

Bọn hắn cảm thấy thiếu nữ Thải Y bỗng nhiên xuất hiện này rất không tầm thường, thậm chí từ việc nàng có thể bức bách hai Đại Thánh chủ, đã có thể"Đánh giá cao" nàng, vì thực lực của nàng ta vô cùng có khả năng có thể so với bọn hắn.

Bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Khúc Phong Ức giao thủ với nàng lại hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Hơn nữa Khúc Phong Ức còn ra tay toàn lực... Mà đối phương, từ đầu đến cuối, ngày cả vị trí đều không có xê dịch qua.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Ngực của Khúc Phong Ức phập phùng, ánh mắt, cử chỉ, ngữ khí đều trở nên khác trước.

- …

Câu trả lời của Tiểu Yêu Hậu là sát khí cùng biển lửa che trời.

Oanh!!

Trong nháy mắt, ba mươi dặm bầu trời hóa thành một biển hỏa diễm bao phủ ba vị thánh chủ ở trong hỏa diễm Luyện Ngục tuyệt tình, còn sơn lâm phía dưới đã hoàn toàn biến mất... Bọn chúng không có dấy lên một tý ngọn lửa nào, mà trực tiếp cháy thành tro tàn, lại trong nháy mắt tiếp theo hóa thành hư vô.

Ba vị thánh chủ nhìn thoáng qua trên không, sắc mặt trở nên trầm thấp. Khúc Phong Ức thấp giọng nói:

- Xem ra chúng ta không hỏi ra thân phận của nàng ta. Bây giờ, một mình ta vô cùng có khả năng không phải là đối thủ của nàng, giống như phải liên thủ với một trong hai người các ngươi nữa mới được.

Thánh Chủ liên thủ đối địch, ở bên trong cuộc đời của bọn hắn, trừ Dạ Mộc Phong năm đó ra thì không có lần nào cả.

- Không cần thiết hai người liên thủ.

Hoàng Cực Vô Dục nâng mắt thản nhiên nói:

- Ba người chúng ta... Cùng lên đi!

Trong lòng của hắn đã bắt đầu có một loại cảm giác cực kỳ đáng sợ.

Bởi vì sát khí mà thiếu nữ Thải Y trước mắt phóng thích mang cho hắn cảm giác trầm trọng... Dường như không thua Dạ Mộc Phong năm đó!

Phượng Tuyết Nhi ôm Vân Triệt trốn ở xa xa, nhưng không có rời xa. Bầu trời hóa thành biển lửa, nhưng duy chỉ có bọn hắn không bị khí tức Luyện Ngục bao phủ. Nàng ngơ ngác nhìn bầu trời hỏa diễm một hồi, trong huyết mạch truyền đến một loại cảm giác lạ lẫm, nhưng mãnh liệt.

Cái khí tức này... Kim Ô Viêm của Vân ca ca...

Chẳng lẽ...

Nàng chính là...

Tiểu Yêu Hậu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment