Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 842 - Chương 843: Mây Đen Tuyết Vực

. ._422__1" class="block_" lang="en">Trang 422# 1

 

 

 

Chương 843: Mây đen tuyết vực



Tiêu Linh Tịch ròng rã mười ngày cũng không làm sao chợp mắt, phần lớn thời gian đều si ngốc ngẩn người, trong vô ý thức ngủ quên, cũng sẽ lập tức bị ác mộng thức tỉnh.

Băng Cực Tuyết Vực hàn khí cũng không phải Tiêu Linh Tịch có khả năng chịu đựng, vì lẽ đó phần lớn thời gian, nàng và Thương Nguyệt, Tiêu Liệt đều chỉ có thể ở trong đặc thù kết giới Phượng Tuyết Nhi bày ra, khó có thể đi lại trong Băng Vân Tiên Cung thời gian dài, muốn tới gần Hàn Đàm hàn khí rất nặng xem Vân Triệt một chút càng là hy vọng xa vời.

- Tiểu triệt......

Nàng núp ở góc phòng, hồn vía trên mây tự nhủ. Lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Thương Nguyệt chậm rãi đi vào.

Tiêu Linh Tịch đột nhiên ngẩng đầu, sau đó như điện giật đứng dậy xông lên, lập tức nhào tới trong lòng Thương Nguyệt:

- Thương Nguyệt tỷ tỷ, Tiểu Triệt hắn thế nào rồi...... Hắn có tỉnh lại hay không...... Hắn không phải đã tỉnh lại......

- Linh Tịch, ngươi trước tiên không nên kích động.

Thương Nguyệt vội vã đỡ lấy nàng, sau đó ôn nhu an ủi:

- Hắn hồi tỉnh được, cũng nhất định sẽ tốt thôi. Thiên Hạ đại ca đã nói, bị thương như vậy, đổi làm những người khác, đã sớm chết một vạn lần, nhưng phu quân vẫn như cũ ngoan cường sống sót. Ngươi đã quên à...... Trước đây nhiều lần như vậy, chúng ta đều cho rằng sẽ không còn được gặp lại hắn, nhưng hắn đều hoàn hảo xuất hiện trước mặt chúng ta, lần này, hắn cũng nhất định như trước đây, an toàn tỉnh lại, tốt lên.

- Ta...... Ta biết, ta biết......

Tiêu Linh Tịch khóc rưng rức lên:

- Ta chỉ hận tại sao mình vô dụng, cái gì đều không làm được, cái gì đều không giúp được Tiểu Triệt, hiện tại muốn đến xem một chút đều không làm được, ta...... Ta......

- Ngươi chiếu cố mình khỏe mạnh, chính là an ủi tốt nhất đối với hắn rồi.

Thương Nguyệt cật lực lộ ra một vệt cười yếu ớt ấm áp, sau đó đỡ Tiêu Linh Tịch ngồi xuống:

- Phu quân cố gắng sống sót như vậy, cũng bởi vì hắn không nỡ ngươi, không nỡ chúng ta. Vì lẽ đó tuyệt đối không nên phu quân khi...tỉnh lại, ngươi lại sụp đổ mất, như vậy hắn sẽ lo lắng chết.

Tiêu Linh Tịch ngậm lấy lệ cắn môi, sau đó khe khẽ gật đầu:

- Ừ...... Ta biết, ta không sao...... Ta vẫn luôn chăm sóc mình. Thương Nguyệt tỷ tỷ, ngươi cũng nghỉ ngơi thật tốt. Những ngày gần đây, ngươi nghỉ ngơi so với ta còn ít hơn, còn an ủi ta. Ngươi vẫn là hoàng đế, Hoàng Thành bên kia nhất định có thật nhiều chuyện......

Thương Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:

- Yên tâm đi, ta đã truyền âm cho Đông Phương phủ chủ, để hắn thay xử lý triều chính. Linh Tịch, ngươi nghĩ thoáng chút, ngủ một hồi. Nói không chắc ngươi khi tỉnh ngủ, Tiểu Triệt của ngươi cũng đồng thời đã tỉnh lại.

- Tốt......

Lần này, Tiêu Linh Tịch rất ngoan ngoãn nghe lời, nàng đứng dậy:

- Ta đi nhìn cha trước, người những ngày qua không làm sao ngủ được, ăn cũng ít như vậy, Tiêu Vân với Thất muội bắt tằng tôn nhi đều khuyên không được, còn tiếp tục như vậy, người nhất định không chịu được.

Tuy rằng, Tiêu Liệt tôn nhi thân sinh là Tiêu Vân, không phải Vân Triệt. Nhưng nuôi nấng Vân Triệt mười năm, vì hắn che gió che mưa mười sáu năm, cũng là Vân Triệt hầu hạ dưới gối mười sáu năm, mặc dù không chung huyết mạch, nhưng mười sáu năm cảm tình căn bản không ít hơn huyết mạch.

- Ta và ngươi cùng đi.

Hai nữ nhân vừa muốn cùng đi vấn an Tiêu Liệt, bỗng nhiên cảm giác được trước mắt tia sáng đột nhiên tối sầm lại, giống như là trên không bỗng nhiên bị che đậy.

Nhưng Băng Cực Tuyết Vực quanh năm không gặp nguyệt thực, bầu trời xưa nay đều khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, như thế nào bỗng nhiên đen tối?

Trên Băng Vân Hàn Đàm, Tiểu Yêu Hậu trầm tĩnh như băng đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Bầu trời bị vô tận băng tuyết chiếu rọi hoàn toàn trắng bệch, bỗng nhiên bịt kín một lớp bụi mờ tối tăm. Một luồng khí tức hết sức ngột ngạt sa xuống, để Tuyết Vực vốn là lành lẽo bị bịt kín một tầng tĩnh mịch khiến người ta run sợ.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Hết thảy Băng Vân đệ tử toàn bộ bị dị biến bất thình lình kinh động, Băng Vân lục tiên bay lên trời, nhìn về phía bầu trời cùng bốn phía, trong lòng sinh ra bất an mãnh liệt. Băng Cực Tuyết Vực khí hậu ngàn năm chỉ một, chưa từng từng xuất hiện cảnh tượng như vậy. Hơn nữa loại cảm giác ngột ngạt này khiến người ta khắp cả người phát lạnh, cũng tuyệt không phải là khí hậu gây nên......

Đây rõ ràng là huyền khí lực tức!!

- Đây là......

Tiêu Vân cũng xuất hiện trên không trung, hắn nghi hoặc thấp giọng nói:

- Chờ chút! Cái khí tức này, các ngươi có cảm thấy có chút quen thuộc hay không?

- Xác thực giống như đã từng quen biết.

Thiên Hạ Đệ Nhất trầm giọng nói.

- Là Phần Tuyệt Trần!

Phượng Tuyết Nhi bỗng nhiên hô:

- Mấy tháng trước Vân ca ca cùng Phần Tuyệt Trần ở Đông Hải giao thủ, Phần Tuyệt Trần chính là khí tức này!

- Hắn?

Tiêu Vân cùng Thiên Hạ Đệ Nhất sững sờ, toàn bộ phản ứng lại, Thiên Hạ Đệ Thất nói:

- Không sai, cảm giác này, xác thực tương tự khí tức Phần Tuyệt Thần...... Nhưng là, lại có chút không đúng! Mặc dù sức mạnh khí tức giống nhau, nhưng đem tới cho ta cảm giác, tựa hồ cũng không như thế.

Thế nhưng nơi nào không giống nhau, hắn nhưng không có cách nói ra.

- Nhìn...... Mau nhìn bên kia!

Thiên Hạ Đệ Thất bỗng nhiên kinh ngạc nói.

Tiêu Vân với Thiên Hạ Đệ Nhất đồng thời nhìn về phía phương bắc, thình lình nhìn thấy bầu trời phương bắc đã biến thành một mảnh màu đen kịt khủng bố đến cực điểm. Mà khoảng không màu đen đang lấy tốc độ nhanh chóng lan tràn về phía Băng Vân Tiên Cung.

"Hí......" Thiên Hạ Đệ Nhất hút mạnh một hơi:

- Đi!!

-Thất muội, ngươi lưu lại bảo vệ tốt gia gia và tiểu cô bọn họ!

Tiêu Vân vội vội vàng vàng căn dặn một tiếng, cùng Thiên Hạ Đệ Nhất, Phượng Tuyết Nhi đồng thời bay ra ngoài cửa cung.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Thiên Tuyết, Quân Liên Thiếp, Mộc Lam Y, Sở Nguyệt Ly, Phong Hàn Nguyệt, cũng đã mang theo một đám Băng Vân đệ tử đi tới cửa cung, các nàng mặt nạ sương lạnh, tuyết kiếm trong tay hàn quang lấp lóe, như gặp đại địch.

Bầu trời phương bắc mây đen cuồn cuộn mà tới, tia sáng càng tối tăm, vẻ ngột ngạt, khí tức âm lãnh mỗi một tức đều tăng lên, những Băng Vân nữ tử tu luyện Băng Vân Quyết, ở lâu trong Băng Cực Tuyết Vưc, căn bản không sợ hàn, cũng dưới khí tức này toàn thân phát lạnh, tâm hồn càng không thể khống chế run rẩy.

- Chuyện này...... Đây thật sự là huyền khí lực tức?

Sở Nguyệt Ly khó có thể tin nói:

- Tại sao có thể có huyền khí như vậy...... Trong ghi chép của cung...huyền công âm tà cũng không tới trình độ như thế này.

- Các ngươi biết đối phương là người nào sao?

Mộ Dung Thiên Tuyết hỏi. Nàng cũng không thể nào tin nổi, đây là khí tức do người thả ra.

- Không dám hoàn toàn xác định. Nhưng đối với diện bất kể là ai, tất không cần lo lắng.

Thiên Hạ Đệ Nhất khá chắc chắc nói:

- Có Tiểu Yêu Hậu ở đây, nếu như đối phương là kẻ địch, bất kể là ai, đều phải chết!

Hắn vừa dứt lời, phía trước bỗng nhiên quang ảnh lóe lên, một người thiếu nữ mặc lụa lưu ly dẫm nát băng tuyết, mặt tựa ngọc, mắt tựa hàn tinh, nhưng không mang theo một tia hàn phong.

- Tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ.

Phượng Tuyết Nhi kinh hỉ lên tiếng, nhưng ngay lúc đó lại nghĩ đến Tiểu Yêu Hậu tới đây, Vân Triệt bên kia không cách nào trông coi, lại lo lắng nói:

- Vân ca ca bên kia......

- Toàn bộ các ngươi lui về phía sau!!

Tiểu Yêu Hậu bỗng nhiên khoát tay, một luồng bạo phong tuyết vung lên, đẩy tất cả mọi người về phía sau mấy chục thân vị, mà chính nàng, cũng đã ra ngoài mấy trăm trượng.

Lúc này, bầu trời cuồn cuộn mây đen rốt cuộc áp sát đến trước mắt, sau đó ngay trước mắt bọn họ giữa bầu trời từ từ lăn lộn, không hề tiếp tục hướng phía trước, một luồng khí tức âm u hết sức ngột ngạt cũng bao phủ toàn bộ Băng Vân Tiên Cung.

- Giả thần giả quỷ.

Tiểu Yêu Hậu lạnh lùng than nhẹ, tay nàng vung chưởng một phen, không thấy trên người nàng có bất kỳ dấu vết huyền khí lưu động, một ngọn lửa màu vàng đã ở bên trong mây đen nổ tung, giữa bầu trời đang trở nên tối tăm nổ tung sôi trào khắp chốn biển lửa:

- Lăn ra đây!!

Biển lửa tàn phá, trong nháy mắt nuốt chửng sạch sành sanh hơn nửa mây đen. Nửa kia từ không trung rơi xuống, vẫn chìm đến phía trước Tiểu Yêu Hậu, sau đó trong tiếng cười lớn chậm rãi tản ra.

- Ha ha ha ha ha...... Thật không hổ là Kim Ô Thần Viêm, quả nhiên không để cho ta thất vọng.

Mây đen tản ra, một cao to, nhưng có chút gầy gò bóng người đi lại chậm rãi đi ra.

Chừng hai mươi tuổi mặt, toàn thân áo đen, tóc dài đen kịt, đồng tử đen kịt, hắn nhìn Tiểu Yêu Hậu, cười nhạt mang uy nghiêm đáng sợ trên mặt khiến người ta vô cùng không thoải mái:

- Lần đầu gặp mặt, Tiểu Yêu Hậu đến từ Huyễn Yêu Giới, hoan nghênh đi tới Thiên Huyền Đại Lục.

Tiểu Yêu Hậu:"......"

- Phần...... Phần Tuyệt Trần!? Đúng là hắn!!

Phượng Tuyết Nhi che miệng lại, nhất thời không thể tin được mắt mình. Người từ khói đen đi ra, bất ngờ chính là Phần Tuyệt Trần không thể nghi ngờ.

- Không! Không đúng!!

Thiên Hạ Đệ Nhất chợt nói:

- Hắn không phải Phần Tuyệt Trần! Tuy rằng bề ngoài giống như đúc, nhưng hắn đem tới cho ta cảm giác...... Cùng Phần Tuyệt Trần căn bản hoàn toàn khác nhau! Ngay cả giọng nói cũng không như thế...... Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao phải dịch dung thành Phần Tuyệt Trần!?

Cũng không phải Thiên Hạ Đệ Nhất đối với Phần Tuyệt Trần có cỡ nào quen thuộc, mà là Phần Tuyệt Trần là tính tình cực đoan, vì lẽ đó đặc thù cũng quá mức rõ ràng. Phần Tuyệt Trần ánh mắt lạnh lẽo, vô tình, cao ngạo, lại lộ ra bi quan cô độc, giống như một con sói cô độc.

Mà trước mắt người này, mặc dù có đúc bề ngoài lẫn thân hình giống nhau như, huyền khí lực tức cực kỳ tương tự, nhưng trên người hắntriển lộ không phải cao ngạo, mà là một loại cuồng ngạo ngông cuồng tự đại. Ánh mắt của hắn, khí tràng, còn có độ cong khóe miệng, đều cùng Phần Tuyệt Trần mà hắn biết hoàn toàn không giống.

"Ha ha ha ha,""Phần Tuyệt Trần" lần thứ hai cười ha hả, hắn tán thưởng gật đầu:

- Không hổ là thiếu chủ Tinh linh Nhất Tộc, thực sự là xúc giác bén nhạy, nếu ngày hôm nay cứ như vậy chết tại Băng Thiên Tuyết Địa cũng thật đáng tiếc a.

Thiên Hạ Đệ Nhất hơi thay đổi sắc mặt, trong lòng đột nhiên...... Hắn lúc trước hét lên thân phận"Tiểu Yêu Hậu", hiện tại, dĩ nhiên lại chuẩn xác vô cùng hô lên tên lẫn thân phận của hắn ta!

"Phần Tuyệt Trần" giơ bàn tay lên, cười híp mắt nói:

- Đã như vậy, vậy các ngươi không ngại đoán một chút, ta rốt cuộc là người nào?

Giọng nói này không xa lạ chút nào. Có người từng nghe qua. Sau nỗi kinh ngạc ban đầu, âm thanh này giống với hình bóng trong tâm trí bọn họ.

- Ngươi là...... Hiên Viên Vấn Thiên!!

Phượng Tuyết Nhi cùng Tiêu Vân đồng thời kinh hô.

"Hắc......" Phần Tuyệt Trần...... Không, là Hiên Viên Vấn Thiên khóe miệng nhếch lên, độ cong càng thêm nguy hiểm, giọng nói ngạo mạn mà tự nhiên:

- Trả lời rất đúng. Không sai, chính là bản tôn. Thuận tiện nhắc nhở các ngươi một câu, các ngươi sau này không cần lại gọi ta Hiên Viên kiếm chủ, mà là gọi ta...... Vô Thượng Thiên Tôn!

- Dĩ nhiên, dĩ nhiên......

Nghe được hắn chính miệng thừa nhận, Tiêu Vân trợn mắt lên, vẫn như cũ không thể tin được tất cả những gì mình nghe thấy.

- Vô Thượng Thiên Tôn? A, thực sự là khẩu khí thật lớn.

Thiên Hạ Đệ Nhất chế nhạo một tiếng:

- Tên Hiên Viên Vấn Thiên, ta sớm nghe qua. Không nghĩ tới không chỉ ngông cuồng vô pháp, nói xằng Thiên Tôn, lại còn giấu đầu lòi đuôi, dịch dung thành dáng vẻ người khác, quả thực khiến người ta cười đến rụng răng.

Thiên Hạ Đệ Nhất tùy ý chế nhạo, tuy rằng đề phòng, nhưng cũng không bao nhiêu cảm giác nguy hiểm. Bởi vì hắn cực kỳ vững tin, Tiểu Yêu Hậu trên đời tuyệt đối tồn tại vô địch. Không cần nói là một Hiên Viên Vấn Thiên, chính là tứ thánh chủ Thiên Huyền Đại Lục cùng đến, trước mặt Tiểu Yêu Hậu cũng chỉ có tan tác.

Nhưng hắn không có chú ý tới, Tiểu Yêu Hậu tuy rằng tuyết nhan băng lạnh trầm tĩnh, nhưng trong con ngươi lộ ra nặng nề vô cùng, hai bàn tay cũng không phải trạng thái thả lỏng, mà là đồng thời nắm lại chặt chẽ.

- Dịch dung? Khà khà khà, ha ha ha ha.

Hiên Viên Vấn Thiên không chút nào tức giận, hoặc là, đối với hắn bây giờ mà nói, cõi đời này đã không tồn tại thứ xứng để hắn nổi giận:

- Không không không, bản tôn là cho hắn một thiên đại ban thưởng, để hắn hiến thân thể cho bản tôn, sau đó cùng bản tôn nhìn xuống thế giới thấp kém này.

- Đây chính là hắn dùng hai tộc diệt vong và sinh mệnh hai đời mới đổi lấy tạo hóa, ách, như thế không dễ a.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment