.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_855" class="block_" lang="en">Trang 428# 1
Chương 855: Khó khăn của Huyễn Yêu
Ngũ hành vực, khu vực phía tây bắc của Huyễn Yêu giới, trong vực không có thành, hoàn toàn hoang vu, lại hàng năm có trọng quân ngày đêm thủ vệ. Bởi vì nơi này là nơi khởi điểm năm đó Thiên Huyền đại lục xâm nhập Huyễn Yêu giới, lúc trước tứ đại thánh địa hao phí giá cao vĩ đại tạo thành huyền trận không gian, cửa ra chính là ở trong này.
Đồng thời, nơi này cũng có thể coi như là điểm cuối của xâm nhập năm đó. Tứ đại thánh địa tuy mạnh, nhưng dù sao số người có thể truyền tống tới cũng có hạn, Yêu Hoàng thành dưới tác chiến trên sân nhà, cuối cùng vẫn bức người của tứ đại thánh địa về nơi này, cũng ở nơi Ngũ hành vực này triển khai ác chiến cuối cùng.
Cho đến ngày nay, nơi này vẫn như cũ tồn tại lưu giữ dấu vết tai họa của ác chiến trăm năm trước lưu lại.
Sau khi tiểu Yêu Hoàng mất tích không bao lâu, cửa ra vào huyền trận không gian kia liền biến mất. Nhưng Huyễn Yêu giới không cách nào đảm bảo tứ đại thánh đại có hoàn toàn bỏ thông đạo không gian hay không, vì đề phòng đối phương lại một lần nữa mở cửa ra, nơi này ngày đêm đều có trọng quân tinh nhuệ nắm lấy, trong đó, còn có không ít đệ tử của gia tộc thủ hộ.
Trăm năm trôi qua, nơi này không hề có động tĩnh khác lạ, đừng nói huyền trận một lần nữa xuất hiện, ngay cả một chút không gian dao động không bình thường cũng chưa từng có.
Theo loạn Hoài Vương bình ổn, tiểu Yêu Hậu trọng chưởng quyền to, vả lại có thực lực kinh hãi thế tục, áp lực thủ vệ nơi này cũng theo đó chợt giảm, lúc trước là nơi nguy hiểm trầm trọng liên quan đến an nguy của Yêu Hoàng thành, mà hiện giờ, nơi này lại bất cứ lúc nào cũng đầy rẫy tiêng nói tiếng cười của thủ vệ quân, hoàn toàn không hề có một chút không khí đè nén nghiêm trang nặng nề.
Lúc sáng sớm, bầu trời vừa mới sáng ngời. Nếu như một năm trước, giờ phút này đại khái là thời gian đổi gác ngay ngắn trật tự. Nhưng lúc này, các đại thủ vệ trọng khu của ngũ hành vực lại đang vang lên tiếng gáy, toàn bộ các thủ vệ quân gác đêm này đều đang ngả nghiêng lộn xộn, gần như không tìm thấy một người nào còn duy trì tỉnh táo và cảnh giác, ngay cả thủ lĩnh đến từ gia tộc thủ hộ cũng đang toàn bộ trong say sưa ngủ say.
Đúng lúc này, trên không khu vực chính giữa của ngũ hành vực, không gian bỗng nhiên trở nên bóp méo kịch liệt. Một đường huyền quang mỏng manh không bình thường chớp động, sau đó trong mấy hơi ngắn ngủi liền tràn ra huyền quang sáng ngời đến chói mắt, vẽ thành một huyền trận cỡ nhỏ có đường kích dài chỉ ba thước.
Một huyền trận không gian một lần chỉ cho một người thông hành!!
Khoảnh khắc khi huyền trận không gian hoàn thành, một bóng người màu đen chậm rãi từ giữa đánh uống.
Một luồng khí tức đè nén giống như tới từ địa ngục bao phủ toàn bộ ngũ hành vực, cũng khiến cho tất cả thủ vệ đang ngủ say ở trong run rẩy lành lạnh toàn bộ tỉnh lại.
––––––––––––––––
Yêu Hoàng thành, Vân gia.
Vẻn vẹn ba tháng, Vân Triệt và tiểu Yêu Hậu tiến vào Kim ô lôi viêm cốc không hề có tin tức. Tuy rằng Vân Khinh Hồng luôn đặc biệt bình tĩnh yên lòng an ủi Mộ Vũ Nhu, nhưng thật ra trong lòng hắn đã sớm như lửa đốt.
Hôm nay, hắn lại một đêm không ngủ. Đứng ở trong viện một mực yên lặng ngây ngốc ngẩn người đến hừng đông. Cuối cùng vẫn kiềm chế không được, chuẩn bị cũng giống như ngày hôm qua đi tới Kim ô lôi viêm cốc.
Lúc này, truyền âm ngọc của hắn bỗng nhiên truyền đến khí tức dao động vô cùng kịch liệt.
Hắn tâm sự nặng nề nhanh chóng cầm lấy truyền âm ngọc, nhìn thoáng qua ấn ký truyền âm –– Rõ ràng đến từ đệ tử Vân Tranh của Vân gia đang canh giữ ngũ hành vực.
Chân mày Vân Khinh Hồng chợt động. Đệ tử Vân gia lưu lại ngũ hành vực cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi một người đều là thủ lĩnh hoặc lớn hoặc nhỏ. Mà Vân Tranh ngược lại là thủ lĩnh của tất cả đệ tử Vân gia lưu lại canh giữ ngũ hành vực. Hắn thường theo lệ thường đến cuối tháng sẽ truyền âm báo cáo tình huống thủ vệ một phen, chưa bao giờ có tình huống truyền âm vào thời gian khác.
- Gia chủ… Cứu… Mạng…
Giọng nói truyền ra từ trong truyền âm ngọc thống khổ mà khàn khàn, giống như một người sắp chết phát ra, mang theo sợ hãi và tuyệt vọng thật sâu
Vân Khinh Hồng chấn động, gầm nhẹ nói:
- Vân Tranh, bên chỗ ngươi xảy ra chuyện gì?
- Ha ha ha ha…
Trả lời hắn, là một tiếng cười trầm thấp.
Tuy rằng chỉ là tiếng cười, lại không hề chứa một chút khí tức của đối phương, nhưng lại khiến cho lồng ngực Vân Khinh Hồng ngột ngạt một trận, hô hấp đều đột nhiên trở nên không thoải mái
- Ngươi là ai?
Vân Khinh Hồng trầm giọng nói.
- Bản tôn là ai, ngươi không ngại đoán thử một phen… Vân Khinh Hồng.
Sau âm thanh âm trầm, là rên rỉ suy yếu thống khổ của Vân Tranh.
Da đầu Vân Khinh Hồng run lên một trận, hai tay đang run run, gần như sắp không khống chế nổi lực đạo bóp nát ngọc truyền âm, một cái tên trầm trọng mấy ngày nay vẫn luôn quấn quanh trong trái tim hắn hiện lên trong đầu hắn…
- Hiên Viên… Vấn Thiên!?
- Đoán giỏi.
Giọng nói âm trầm đối diện tán thưởng, sau đó đầy chiếm đoạt nói:
- Vân Khinh Hồng, đi nói cho tiểu Yêu Hậu, chỉ nửa canh giờ nữa, bản tôn sẽ giáng lâm Yêu Hoàng thành, hơn nữa, chỉ có một mình bản tôn. Kêu nàng ta mang theo Luân hồi kính, tự thân tới nghênh đón bản tôn. Có lẽ, bản tôn còn có thể cân nhắc đặc xá Yêu Hoàng thành, bằng không, bản tôn sẽ cho tất cả các ngươi biết được cái gì gọi là sợ hãi chân chính.
- Hu a a a a ––
Âm thanh cuối cùng, là tiếng hét thảm của Vân Tranh, cùng với âm thanh truyền âm ngọc bị bóp nát.
“!!!”
Rắc!!
Truyền âm ngọc trong tay Vân Khinh Hồng cũng bị bàn tay không khống chế được huyền lực của hắn trực tiếp bóp nát, sau lưng hắn lạnh như băng, ngực giống như bị đè lên một tảng đá lớn vạn quân, vô cùng trầm trọng.
Nếu là ba tháng trước, đột nhiên nghe nói đến Hiên Viên Vấn Thiên… Đừng nói Hiên Viên Vấn Thiên, cho dù là cảnh báo tứ đại thánh địa đột nhiên lại xâm nhập, hắn cũng sẽ vô cùng bình tĩnh. Nhưng lần này, âm thanh đối diện ngạo mạn giống như người thẩm phán kia nói cho hắn biết chỉ một mình y đến, lại khiến cho hai tay của hắn run rẩy kịch liệt một trận, vẻn vẹn hô hấp mười mấy hơi thở, mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Bởi vì, Hiên Viên Vấn Thiên hiện giờ không còn là Hiên Viên Vấn Thiên trăm năm trước, mà là người có thể đánh bại tiểu Yêu Hậu!!
Sau khi huyết mạch của tiểu Yêu Hậu thức tỉnh có thực lực mạnh tới không gì sánh kịp, thậm chí phá vỡ lịch sử của Huyễn Yêu giới, Minh Vương vốn vô địch ở Huyễn Yêu giới dưới tay nàng chỉ có năng lực chạy tán loạn. Trong khoảng thời gian này tới nay, Huyễn Yêu giới cơ bản đã tôn sùng nàng thành thần linh, mười hai gia tộc và các vương phủ cũng toàn bộ dễ bảo, không dám lại có một chút lòng khác và ngỗ nghịch.
Đợi thế cục của Huyễn Yêu giới hoàn toàn vững vàng, báo thù Thiên Huyền đại lục, sẽ không còn là hy vọng xa vời, mà là chuyện có thể đụng tay đến.
Nhưng có thể đánh bại được tiểu Yêu Hậu… Đó là cường đại mà Vân Khinh Hồng không cách nào tưởng tượng, Huyễn Yêu giới cũng không cách nào lý giải!
Huống chi lúc này, tiểu Yêu Hậu còn ở bên trong Kim ô lôi viêm cốc chưa đi ra, nếu như bị Hiên Viên Vấn Thiên xâm nhập Yêu Hoàng thành, hậu quả, hoàn toàn thiết tưởng không chịu nổi!
Ánh mắt Vân Khinh Hồng kịch liệt thay đổi, sau đó chợt cắn răng một cái, cuối cùng làm ra một quyết định nặng nề, cánh tay đột nhiên đánh lên trên trời, một tia sấm sét ầm ầm nổ tung ở trên không Vân gia, lôi quang phóng thích ra gần như chiếu ra ánh tím trên toàn bộ bầu trời bao la của Yêu Hoàng thành.
- Tử… Tử vân kiếp lệnh!!
Một đường tử lôi này đối với Vân gia mà nói, giống như là huyền lôi từ chín tầng trời kinh thiên động địa, từ thái trưởng lão, cho tới đệ tử bình thường nhất của Vân gia, toàn bộ giống như bị sét đánh từng người nhảy lên, điên cuồng nhằm về vị trí của Vân Khinh Hồng.
Tử vân kiếp lệnh, là lệnh triệu tập khẩn cấp nhất của Vân gia. Cho dù tai họa Thiên Huyền trăm năm trước, cũng chưa từng vận dụng Tử vân kiếp lệnh. Bởi vì chỉ có khi Vân gia gặp phải tình cảnh sinh tử tồn vong, mới có thể phát động Tử vân kiếp lệnh!
Tử vân kiếp lệnh đột nhiên hiện thế kinh động tuyệt đối không chỉ có Vân gia, mà là cả Yêu Hoàng thành. Nhất là mười hai gia tộc và các vương phủ, nhìn thấy phía trên Vân gia là tử lôi đầy trời, đều bị kinh sợ thay đổi sắc mặt. Các đại gia chủ, trưởng lão, quận vương vốn nghĩ đều không kịp nghĩ nhiều, toàn bộ vứt xuống công việc trong tay, lấy tốc độ nhanh nhất nhằm về phía Vân gia.
Vân gia hoàn toàn náo động, trên không của Yêu Hoàng thành nháy mắt che phủ đầy bóng người bay về phía Vân gia, giống như một đám châu chấu bay qua trời.
- Gia chủ! Đã xảy ra chuyện gì!!
Toàn bộ trưởng lão của Vân gia lảo đảo xông tới, kinh hồn chưa ổn định nói. Mà khi bọn họ vừa nhìn thấy sắc mặt của Vân Khinh Hồng, trong lòng càng mãnh liệt lộp bộp.
Bởi vì trên mặt Vân Khinh Hồng, phủ lên một tầng trầm thấp mà bọn họ chưa từng thấy.
- Cha!!
Tiêu Vân đỡ lấy Thiên Hạ Đệ Thất bay tới. Bụng Thiên Hạ Đệ Thất đã nổi lên cao cao, bào thai trong bụng đã đủ tháng, bất cứ lúc nào đều có khả năng sinh ra.
“…” Vân Khinh Hồng lại thật lâu không nói gì, chung quanh hắn, càng ngày càng nhiều đệ tử Vân gia thở hổn hển đến.
Dưới Tử vân kiếp lệnh, mới ngắn ngủi mười mấy giây, các đệ tử Vân gia đã tụ tập một chỗ, không có ngoại lệ. Toàn bộ bọn họ nhìn chằm chằm vào Vân Khinh Hồng, trong mắt mang theo nghi ngờ và hoảng hốt. Theo toàn bộ đệ tử Vân gia tập hợp, Vân Khinh Hồng vẫn trầm mặc như cũ.
Không khí trong lúc nhất thời đè nén làm cho không người nào có thể hô hấp.
- Vân gia chủ!!
Mấy tiếng gầm to từ bốn phương tám hướng truyền đến. Các đại gia chủ, trưởng lão, quận vương lòng như lửa đốt lao đến, sau đó toàn bộ vây chung quanh Vân Khinh Hồng, nhìn trận thế của Vân gia, trái tim của toàn bộ bọn họ cũng bị treo lên. Lấy hiểu biết của bọn họ về Vân Khinh Hồng, nếu không phải là đại sự chọc thủng trời gì, hắn tuyệt đối sẽ không làm như thế.
- Khinh Hồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thần sắc Mộ Phi Yên nghiêm trang nặng nề nói.
- Chẳng lẽ là… Tiểu Yêu Hậu xuất hiện tình huống gì?
Thiên Hạ Hùng Đồ khẩn trương nói.
Vân Khinh Hồng quét nhìn chung quanh, nên tới đại khái đều đã đến đủ. Hắn hít sâu một hơi, nói:
- Xem ra, các ngươi đều không nhận được cảnh báo đến từ ngũ hành vực?
- Ngũ hành vực?
Mọi người hai mặt nhìn nhau:
- Ngũ hành vực như thế nào!?
“…” Vân Khinh Hồng dĩ nhiên xác định, thủ vệ quân của ngũ hành vực đã táng thân toàn bộ trong tay Hiên Viên Vấn Thiên, hơn nữa còn trong thời gian cực ngắn, làm cho bọn họ ngay cả cơ hội truyền âm ra ngoài đều không có. Mà Vân Tranh, vẫn là y cố ý lưu lại.
Vân Khinh Hồng trầm giọng nói:
- Hiên Viên Vấn Thiên đã xâm nhập ngũ hành vực… Còn không đến nửa canh giờ nữa, sẽ đi đến Yêu Hoàng thành!
- Cái… Cái gì!!?
Những người khác đều đột ngột cả kinh, Thiên Hạ Hùng Đồ và Mộ Phi Yên hiểu rõ nội tình lại gầm lên dữ dội ra tiếng, trên mặt hoảng sợ thay đổi sắc mặt.
- Vân lão đệ, lần này Hiên Viên Vấn Thiên dẫn theo bao nhiêu người? Là chỉ có Thiên uy kiếm vực, hay là cả tứ đại thánh đại đều đến đây?
Tô Hạng Nam vội vàng nói.
- … Chỉ có một mình y.
Vân Khinh Hồng nói.
Nói hết lời câu nói này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm thật dài, thần sắc Tô Hạng Nam thả lỏng, sau đó lạnh lùng nói:
- Một người? Hừ, đi tìm chết à!
- Chỉ có điều, tại sao lại chỉ có một mình hắn? Chẳng lẽ huyền trận không gian xuất hiện vấn đề gì?
Ngôn Tự Kính nghi hoặc nói.
- Không, chuyện này không hề đơn giản giống như các ngươi nghĩ, mặc dù chỉ có một người… Nhưng đây là Hiên Viên Vấn Thiên!!
Thiên Hạ Hùng Đồ kích động nói, trên trán đã trải rộng mồ hôi lạnh.
- Này… Này là vì sao?
Mọi người tỏ vẻ nghi hoặc.
- Chuyện cho tới bây giờ, không cần phải giấu giếm nữa.
Mộ Phi Yên liên tục thở dài một tiếng, bọn họ vốn định sau khi tiểu Yêu Hậu trở về, do nàng đến định đoạt tất cả. Không nghĩ tới, vẻn vẹn ba tháng đi qua, Kim ô lôi viêm cốc lại không hề có chút động tĩnh nào. Hai tay hắn chợt siết chặt, giọng nói vô cùng trầm trọng:
- Hiên Viên Vấn Thiên hiện giờ, và Hiên Viên Vấn Thiên trăm năm trước đã vốn không thể so sánh nổi. Các ngươi cũng biết, vì sao trong ba tháng này tiểu Yêu Hậu thủy chung đều đặt mình ở trong Kim ô lôi viêm cốc không?
- Không phải nói, là tiểu Yêu Hậu mang theo Vân gia chủ chữa thương ở trong Kim ô lôi viêm cốc sao… Chẳng lẽ, trong đó còn có ẩn tình khác?
- Không sai!
Thiên Hạ Hùng Đồ hung hăng cắn răng:
- Người bị thương, không chỉ có Vân thiếu gia chủ… Tiểu Yêu Hậu cũng bị thương nặng, thậm chí… Thậm chí bị ép buộc thiêu đốt nguyên huyết. Mà ép buộc tiểu Yêu Hậu đến nông nỗi như vậy, chính là Hiên Viên Vấn Thiên!
- Nói cách khác, Hiên Viên Vấn Thiên hiện giờ, ngay cả tiểu Yêu Hậu… Cũng không phải là đối thủ của y!
Một phen này, giống như nổ tung một tia sấm sét ở bên tai tất cả mọi người, các đại gia chủ quận vương ở phía trên, chúng đệ tử Vân gia ở phía dưới nghe được không khỏi kinh hãi sắc mặt biến đổi mạnh, giống như nghe thấy sét đánh.
- Này… Điều này không có khả năng! Điều này sao có thể…
Tô Hạng Nam run giọng nói:
- Tuy rằng thực lực của Hiên Viên Vấn Thiên mạnh, có lẽ còn hơn tiền Yêu Hoàng một chút. Nhưng… Nhưng tại sao có thể là đối thủ của tiểu Yêu Hậu! Trăm năm ngắn ngủi, cho dù y có cơ duyên cực lớn, thực lực cũng không thể tăng vọt đến trình độ như vậy.
Thiên Hạ Đệ Nhất nghiêm giọng nói:
- Đây là sự thật, đây là do ta và Tiêu Vân, cùng với lão Thất tận mắt nhìn thấy khi ở Thiên Huyền đại lục! Không biết Hiên Viên Vấn Thiên kia giở yêu thuật gì, thế mà lại nhập vào trên thân người khác, thực lực càng mạnh đến một mức độ không cách nào lý giải. Cho dù tiểu Yêu Hậu đốt cháy kim ô nguyên huyết đều bị thua… Còn suýt chút nữa táng thân ở trên tay Hiên Viên Vấn Thiên.
Phu thê Tiêu Vân cũng đều cấp tốc gật đầu.
- Nếu quả thật chính là Hiên Viên Vấn Thiên đến đây, nói rõ thương thế của hắn đã khỏi hẳn… Vậy thì nguy rồi.
Thiên Hạ Đệ Nhất nắm chặt hai tay đang run run. Bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy biết được đáng sợ của Hiên Viên Vấn Thiên
“…” Khiếp sợ vĩ đại và khó có thể tin hiện ra ở trên mặt tất cả mọi người, trong không khí đầy rẫy âm thanh hít một hơi khí lạnh.
Sau khi tiểu Yêu Hậu thức tỉnh huyết mạch, thực lực cường đại đến một trình độ mà bọn họ không cách nào lý giải, chỉ cần mở ra khí thế, đã đủ để cho bọn họ những Đế Quân này thân hồn run rẩy, câm như hến. Bọn họ luôn luôn tin tưởng vững chắc, lực lượng ở trên người tiểu Yêu Hậu là đến từ kim ô thần linh ban ơn, vô tiền khoáng hậu trong lịch sử ở Huyễn Yêu giới, có vô số cường giả của Thiên Huyền đại lục tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của tiểu Yêu Hậu.
Vô số con dân Huyễn Yêu, thậm chí đều đã tôn sùng tiểu Yêu Hậu thành thần minh.
Không nghĩ tới…
Nếu chuyện tiểu Yêu Hậu bị đánh bại truyền ra, nhất định sẽ dẫn phát ra rối loạn trên phạm vi cực lớn.
- Cho dù như thế nào, nếu y thật sự chỉ có một mình mà nói, chúng ta còn có thể sợ y sao?
Một quận vương nói, nhưng giọng điệu chột dạ, không hề tự tin.
Vân Khinh Hồng chậm rãi lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Lúc trước Hoài Vương suýt chút nữa thành công đăng cơ, cuối cùng dựa vào ai ngăn cơn sóng dữ? Cũng không phải chúng ta, mà là một mình tiểu Yêu Hậu!
- Hoài Vương phủ trăm phương ngàn kế lung lạc vô số thế lực và cường giả nhiều năm như vậy. Lúc đó cho dù là tiền Yêu Hoàng còn sống trở về, cũng không có mấy khả năng có khả năng nghịch chuyển cục diện, nhưng tiểu Yêu Hậu lại có thể. Không phải là uy vọng của nàng còn lớn hơn tiền Yêu Hoàng, mà là lực lượng tuyệt đối của nàng, khiến một đám cường giả của Hoài Vương phủ giống như hài đồng không hề có lực phản kháng, trong nháy mắt liền bị đánh tan!
- Cho dù là ai đều biết, sau khi huyết mạch của tiểu Yêu Hậu thức tỉnh, thực lực cường đại đến trình độ này, dĩ nhiên đã vượt qua cảnh giới “Đế Quân” rồi, vô cùng có khả năng đạt tới thần đạo trong truyền thuyết. Lực lượng tuyệt đối vượt qua cấp bậc này, đã vốn không phải số lượng có khả năng ứng đối, bằng không, Hoài Vương phủ âm thầm tích lũy lực lượng từng ly từng tí mấy trăm năm, liền sẽ không thể nháy mắt sụp đổ dưới lực lượng của một mình tiểu Yêu Hậu.
- Mà Hiên Viên Vấn Thiên có thể đánh bại tiểu Yêu Hậu, không thể nghi ngờ, thực lực của y, cũng tất nhiên đã đạt đến cấp bậc đó… Hơn nữa còn cao hơn tiểu Yêu Hậu một phần. Vốn không phải là địch nhân mà chúng ta ở cấp bậc này liên thủ lại liền có thể đối phó!
Lời Vân Khinh Hồng rất bình tĩnh, nhưng từng lời lại vô cùng trầm trọng, nặng trịch đè lên ngực của tất cả mọi người.
- Khinh Hồng, có phải con đã có kế sách ứng đối không?
Mộ Phi Yên hỏi.
- Chỉ có một biện pháp không còn cách nào.
Vân Khinh Hồng than nhẹ một tiếng.