.
._427__2" class="block_" lang="en">Trang 427# 2
Chương 854: Chờ đợi giày vò
Tiêu Vân đang định giới thiệu Băng Vân tiên cung cho phu thê Vân Khinh Hồng, đột nhiên nghe được lời Mộ Vũ Nhu nói, nhất thời hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ đến trên mặt đất.
Chúng thiếu nữ Băng Cung cũng đều mặt ngọc ửng hồng, nghẹn họng nhìn trân trối.
Mộ Dung Thiên Tuyết tiến lên trước, cung kính nói:
- Vân gia chủ, Vân phu nhân, chúng ta là đệ tử của Băng Vân tiên cung ở Thiên Huyền đại lục. Vân Triệt là cung chủ cung ta. Nửa năm trước Vân cung chủ cứu cung ta trong nguy nan, cũng có ơn tái tạo đối với chúng ta, lần này cũng vì bảo toàn tính mạng của tất cả chúng ta mà dẫn chúng ta tới đây, mạo phạm quấy rầy, không khỏi hoảng sợ.
- A?
Trên mặt Vân Khinh Hồng hiện lên vẻ nghi hoặc gật đầu:
- Thì ra là thế. Danh Băng Vân tiên cung, ta từng nghe Triệt nhi nhắc đến. Chỉ có điều khi Triệt nhi miêu tả quý cung, từng đề cập các ngươi từ trước đến nay chỉ nhận nữ đệ tử, vì sao Triệt nhi lại trở thành cung chủ của các ngươi?
- Chuyện này… Nói ra thì dài dòng.
Mộ Dung Thiên Tuyết trịnh trọng nói:
- Nếu như không có Vân cung chủ, trên đời này đã sớm không còn Băng Vân tiên cung.
Tiêu Vân nói:
- Cha, nguyên nhân trong đó, lát sau con sẽ kể lại kỹ càng cho cha. Trên dưới Băng Vân tiên cung tổng cộng hai ngàn đệ tử, các nàng ấy lần đầu tiên tới Huyễn Yêu giới, vốn không có chỗ có thể đi. Trước khi đại ca về đến, kính xin cha hỗ trợ an trí tạm thời.
- Ừm, đó là đương nhiên.
Vân Khinh Hồng không hề chần chừ gật đầu, Vân Triệt sẽ cố ý dẫn toàn bộ các nàng tới Huyễn Yêu giới, có thể thấy được sự coi trọng đối với Băng Vân tiên cung. Hắn thoáng nghĩ, nhìn Mộ Dung Thiên Tuyết nói:
- Nếu không chê, trước khi Triệt nhi về đến, các vị tiên tử tạm thời ở biệt viện Vân gia có được không? Mặt khác xin các vị tiên tử yên tâm, ta từ chỗ Triệt nhi biết được Băng Vân tiên cung băng tuyệt hậu thế, cũng không nguyện lây dính thế tục phàm trần, sau đó ta sẽ hạ lệnh, bất cứ kẻ nào đều không được tới gần biệt viện quấy rầy thanh tĩnh của các vị tiên tử, ngoài Vân gia, cũng tất nhiên không có người nào dám can đảm mạo phạm.
Mộ Dung Thiên Tuyết cảm kích liên tục thi lễ:
- Như thế, Mộ Dung Thiên Tuyết và các đệ tử Băng Vân tiên cung, tạ ơn Vân gia chủ và Vân phu nhân.
Rầm!!
Một tiếng vang thật lớn, đại môn Vân gia bị thô bạo đẩy ra, kèm theo đó là một tiếng kêu to tục tằng:
- Thất bảo, Thất bảo!!
- Cha!?
Thiên Hạ Đệ Thất kinh hỉ xoay người, nhìn thấy Thiên Hạ Hùng Đồ đang hùng hùng hổ hổ xông tới.
- Phụ thân.
Thiên Hạ Đệ Nhất vội bước lên trước bái kiến.
Thiên Hạ Hùng Đồ lại không đếm xỉa đến Thiên Hạ Đệ Nhất, lập tức lướt qua hắn phóng về phía Thiên Hạ Đệ Thất, kích động hét lớn:
- Thất bảo của cha à, con xem như đã trở lại. Con từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ đều không rời khỏi bên người cha quá ba ngày, lần này lại vừa đi liền đi hơn nửa năm, lại khiến cha nhớ mong hỏng rồi!!
Miệng Thiên Hạ Đệ Thất há to, thân thể “Vụt” co rụt lại, trốn ở phía sau Tiêu Vân, khiến Thiên Hạ Hùng Đồ ôm một phát vào khoảng không, hai tay hắn ôm hư không, trơ mắt nhìn Thiên Hạ Đệ Thất trốn ở sau lưng Tiêu Vân, vô cùng bi thương nói:
- Mới có nửa năm như vậy, đã… Đã không thân với cha rồi…
Tiêu Vân vội vàng dè dặt cẩn trọng giải thích:
- Khụ, nhạc phụ đại nhân, thật ra… Thật ra Thất muội nàng ấy hiện giờ đang mang thai sáu tháng, cho nên…
- Cái gì!?
Thiên Hạ Hùng Đồ bỗng chốc nhảy dựng lên, tiếng gầm to kia chấn thẳng đến màng nhĩ của Tiêu Vân vang lên ong ong.
- Cái này… Cái này có thật không?
Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu cũng lộ vẻ kinh hỉ.
- Đương nhiên là thật.
Thiên Hạ Đệ Nhất tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Cha, nếu vừa rồi lão Thất không tránh ra, có khi cha sẽ đụng đau ngoại tôn còn chưa sinh ra của cha đó.
Thiên Hạ Hùng Đồ đưa tay đẩy Tiêu Vân ra, đã nắm lấy cánh tay Thiên Hạ Đệ Thất:
- Đi! Thất bảo, mau cùng cha về nhà, bây giờ con đang có mang, ngàn vạn lần không thể chạy loạn ở bên ngoài.
- Về nhà? Con mới không muốn?
Thiên Hạ Đệ Thất lại co rụt về phía sau:
- Con muốn ở cùng Vân ca ca.
- Cái này… Thằng tiểu tử nhãi con này làm sao có thể chiếu cố tốt cho con. Bây giờ con đang mang thai ngoại tôn của cha, lỡ như… Lỡ như có một sơ suất…
Thiên Hạ Hùng Đồ gấp đến dựng lông.
Vân Khinh Hồng vội vàng ra mặt:
- Được rồi, Thiên Hạ huynh, huynh cũng thật sự quan tâm quá hóa bị loạn, nào có đạo lý cứng rắn kéo nữ nhi đã gả ra ngoài về nhà mẹ đẻ, huống chi Đệ Thất hiện giờ là vương phi tiểu Yêu Hậu đích thân thừa nhận.
Rầm!!
Lại là một tiếng vang thật lớn, đại môn vừa mới được đóng lại của Vân gia lại một lần nữa bị thô bạo đẩy ra, một trận cười to kích động thoải mái gần như truyền khắp toàn bộ Vân gia:
- Ha ha ha ha, Triệt nhi, ông ngoại tới thăm cháu.
Mộ Phi Yên mang theo ba nhi tử Mộ Vũ Bạch, Mộ Vũ Thanh, Mộ Vũ Không ào ào đi tới, sau đó lập tức bị cảnh tượng trước mắt hù sợ một chút. Ánh mắt Mộ Phi Yên quét xung quanh vài vòng, lại không nhìn thấy bóng dáng của Vân Triệt, nhất thời trợn tròn mắt nói:
- Triệt nhi đâu? Triệt nhi ở đâu? Chẳng lẽ thằng bé không cùng trở về?
- Cha, trước cha đừng kích động.
Mộ Vũ Nhu nói khẽ:
- Triệt nhi nó đã trở lại, chỉ có điều bị thương, hiện giờ đang ở bên chỗ Kim ô thánh thần chữa thương, chắc rất nhanh sẽ…
- Cái gì!!
Đầu tóc râu ria của Mộ Phi Yên dựng đứng hết lên, tức giận tận trời nổ mạnh mà lên:
- Là ai! Là đồ vương bát đản nào dám thương tổn Triệt nhi? Nói, là ai! Xem lão tử có xé hắn thành mảnh nhỏ, băm thành thịt nát không.
- Thôi đi cha.
Mộ Vũ Nhu méo miệng:
- Có tiểu Yêu Hậu ở đó, vương bát đản thương tổn Triệt nhi kia khẳng định đã sớm bị đốt thành cặn bã đều không còn thừa, nào đến lượt cha.
“…” Tiêu Vân há to mồm, vẫn nhỏ giọng nói:
- Thật ra… Thật ra tiểu Yêu Hậu cũng không đánh lại được người kia, cũng bị thương, còn bị ép thiêu đốt nguyên huyết… Mấy người chúng con, liền thiếu chút nữa bị chết toàn bộ ở trong đó.
Mấy câu nói ngắn ngủi của Tiêu Vân, khiến đám người Mộ Phi Yên giống như nghe thấy sấm sét, trên mặt hoảng sợ thay đổi sắc mặt. Vân Khinh Hồng lập tức túm lấy cánh tay Tiêu Vân, ánh mắt nhìn thẳng nói:
- Con nói… Tiểu Yêu Hậu cũng bị thương? Còn bị ép thiêu đốt nguyên huyết?
- Này… Điều này sao có thể?
Trên mặt Mộ Vũ Không hiện vẻ hoảng sợ nói:
- Trên đời này, làm sao có thể có người là đối thủ của tiểu Yêu Hậu… Làm sao có thể!
- Lời Tiêu Vân nói, nửa chữ đều không khoa trương.
Thiên Hạ Đệ Thất than thở một tiếng nặng nề.
Đám người Mộ Phi Yên, Thiên Hạ Hùng Đồ, Vân Khinh Hồng hai mặt nhìn nhau, đều vốn không thể tin nổi vào lỗ tai của mình. Vân Khinh Hồng nới cánh tay cầm tay Tiêu Vân ra, chân mày nhíu chặt, giọng điệu trịnh trọng nói:
- Vân nhi, tường tận tinh tế nói tất cả những chuyện đã phát sinh sau khi các con đến Thiên Huyền đại lục cho chúng ta biết.
- Vẫn để ta nói đi.
Thiên Hạ Đệ Nhất tiến lên phía trước một bước nói.
Lập tức, Thiên Hạ Đệ Nhất liền nói ra từng chuyện đã phát sinh sau khi bọn họ đến Thiên Huyền đại lục. Nhất là chuyện về Hiên Viên Vấn Thiên, từ khi y bắt đi Tiêu Vân, đếu y đẩy toàn bộ mọi người vào tuyệt cảnh, chi tiết từng chuyện, mỗi một câu nói hắn đều cố hết khả năng nói tường tận cẩn thận.
Sau khi hắn nói thẳng đến trở về Huyễn Yêu giới, đám người Vân Khinh Hồng vẫn như trước chìm ở trong khiếp sợ cực độ, thật lâu không cách nào hồi phục tinh thần lại.
- Minh Vương thế mà lại… Chính là quân cờ… Cũng chỉ là quân cờ…
Thiên Hạ Hùng Đồ lắc lắc đầu, liên tục lẩm bẩm.
- Rốt cuộc lực lượng của Hiên Viên Vấn Thiên đến từ chỗ nào? Tại sao ngay cả tiểu Yêu Hậu cũng không phải là đối thủ của hắn?
Vẻ kinh hãi trên mặt Mộ Phi Yên cũng không cách nào lui tan.
- Những điều ta biết rõ, đã nói toàn bộ.
Thiên Hạ Đệ Thất trầm giọng nói:
- Chỉ có điều phần lớn thời gian ta đều ở Lưu Vân thành, Vân huynh đệ và Tuyết công chúa dĩ nhiên biết được càng nhiều nguyên do và bí mật ở trong đó hơn, nguyên nhân dị biến của Hiên Viên Vấn Thiên, bọn họ có lẽ biết được.
- Nếu những đều này là sự thật, Hiên Viên Vấn Thiên kia đáng sợ hơn Minh Vương đâu chỉ gấp bội.
Vân Khinh Hồng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Thiên Hạ Hùng Đồ đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt hơi đổi, trầm giọng nói:
- Thực lực hiện giờ của Hiên Viên Vấn Thiên đã kinh khủng như thế, hơn nữa có phần chấp nhất đối với Luân hồi kính, như vậy sau khi thương thế của hắn khỏi hẳn, tất nhiên sẽ đánh tới Huyễn Yêu giới của chúng ta… Năm đó bọn họ đã có thể cưỡng ép xây lên huyền trận không gian nối tiếp hai đại lục, hiện giờ càng không có lý do không làm được. Không được! Ta phải lập tức thông báo cho toàn thành và các lãnh thổ biên cảnh, kể từ ngày hôm nay cả ngày lẫn đêm đề phòng.
- Thiên Hạ huynh chậm đã.
Vân Khinh Hồng lên tiếng kêu hắn:
- Chuyện này, trước mắt không nên lộ ra. Hiện giờ quyền uy tuyệt đối của tiểu Yêu Hậu chủ yếu được thành lập lên từ trên thực lực tuyệt đối. Nếu như tin tức tiểu Yêu Hậu bị đánh bại bị truyền ra, tất nhiên sẽ dẫn đến khủng hoảng. Chuyện này hẳn tạm thời giữ bí mật, đợi sau khi tiểu Yêu Hậu từ Kim ô lôi viêm cốc trở về lại do nàng định đoạt.
- Ừm, Khinh Hồng nói có lý.
Mộ Phi Yên khẽ gật đầu:
- Chuyện này tạm thời đừng lộ ra, Hiên Viên Vấn Thiên đã bị trọng thương như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nhất định không có vọng động gì. Tất cả, cứ chờ sau khi tiểu Yêu Hậu trở về lại quyết định đi.
- Haizzz, vừa bình ổn loạn Hoài Vương, tiểu Yêu Hậu uy lăng thiên hạ, vốn tưởng rằng tai họa và rắc rối của Huyễn Yêu giới đã bình ổn, không ngĩh tới…
Thiên Hạ Hùng Đồ thở dài một tiếng:
- Thật sự là thời buổi rối loạn.
––––––––––––––
Tiêu Liệt, Tiêu Linh Tịch, Thương Nguyệt cùng với các đệ tử Băng Vân tiên cung gia nhập Vân gia như vậy.
Vân Khinh Hồng coi Tiêu Liệt như phụ thân thân sinh, mỗi ngày sớm muộn gì đều nhất định đi thỉnh an, mọi việc đều tự mình chăm sóc, cũng chăm sóc Tiêu Linh Tịch có thừa, e sợ bị một chút ủy khuất.
Thương Nguyệt là phu nhân thiếu gia chủ, vừa vào Vân gia, địa vị liền nổi bật. Mộ Vũ Nhu cũng càng ngày càng yêu thích cô con dâu này, cả ngày lôi kéo nàng hỏi đủ loại chuyện về nàng và Vân Triệt.
Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất cũng không trở về vương phủ, mà vì làm bạn với Tiêu Liệt, cùng nhau lưu lại Vân gia, mỗi ngày vui mừng cùng đợi tiểu sinh mạng đến.
Dưới tự mình an bài của Vân Khinh Hồng, Băng Vân tiên cung đã lưu lại biệt viện Vân gia.
Tùy tiện lấy ra một người nữ tử Băng Cung, đều đủ để kinh diễm tứ phương, huống chi một lần xuất hiện nhiều như thế. Trong lịch sử ngàn năm của Băng Vân tiên cung, còn chưa bao giờ xuất hiện toàn thể ở trong thế tục. Sau khi các nàng tiến vào Vân gia, có thể nghĩ tới dẫn dắt vô số oanh động. Những đệ tử của Vân gia, cho dù còn trẻ tuổi hay không, không khỏi trợn tròn mắt há hốc mồm, như rơi vào cảnh trong mơ. Nhưng lệnh cấm mà Vân Khinh Hồng hạ xuống tiếp sau đó như hung hăng giội diệt nhớ nhung của bọn họ, làm cho bọn họ chỉ có thể tha thiết chờ mong đứng từ xa nhìn tường vây của biệt viện, ngay cả tới gần đều là hy vọng xa vời.
Mộ gia phái mấy người canh giữ cửa ra vào Kim ô lôi viêm cốc, nhưng một ngày một đêm đi qua, huyền trận chỗ cửa vào Kim ô lôi viêm cốc một lần nữa khép kín, vẫn không có người từ trong đi ra.
Bảy ngày…
Mười ngày…
Mười lăm ngày…
Một tháng…
Suốt cả một tháng trôi qua, tiểu Yêu Hậu và Vân Triệt vẫn như cũ không từ trong Kim ô lôi viêm cốc đi ra. Lần này, ngay cả Vân Khinh Hồng cũng không còn cách nào bảo trì trấn định, liên tục mấy ngày, trời còn chưa sáng hắn liền một mình đi đến trước Kim ô lôi viêm cốc, kiễng chân nhìn biến hóa của huyền trận phong ấn.
Hắn chỉ có thể hết lần này đến lần khác an ủi mình, Vân Triệt nhất định không gặp chuyện không may, bằng không, tiểu Yêu Hậu và nữ hài được gọi là Tuyết công chúa kia đã sớm nên rời khỏi Kim ô lôi viêm cốc rồi…
Nhất định là có lý do quan trọng gì nên mới vẫn luôn ở lại bên trong.
Trong an ủi bản thân như vậy cùng với chờ đợi càng ngày càng sốt ruột, vẻn vẹn ba tháng trong dày vò hơi thống khổ chậm rãi trôi đi.
Mà một vùng u ám, cũng trong lúc bọn họ bất tri bất giác, lặng yên trùm về phía Huyễn Yêu giới.
––––––––––––––––
Lời tác giả:
Tiêu đề của quyển này là “Tuyệt vân u ảnh”, bốn chữ này mới là mấu chốt, những từ khác đều gom cho đủ số.
Hữu nghị nhắc nhở: Tô Linh Nhi mười sáu tuổi.