Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 852 - Chương 853: Khách Đến Vân Gia

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_853" class="block_" lang="en">Trang 427# 1

 

 

 

Chương 853: Khách đến Vân gia



Tiêu Vân và huynh đệ Thiên Hạ Đệ Nhất đã mang theo mọi người lần đầu tiên đến Huyễn Yêu giới trở lại Yêu Hoàng thành, sau đó liền trực tiếp chạy về Vân gia.

Vân gia nhận được truyền âm trước tiên, Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu đã sớm đứng chờ ở trước đại môn.

Từ rất xa nhìn thấy bóng dáng trông mòn con mắt của Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu, Tiêu Vân bay vội qua, sau đó nặng nề quỳ lạy dưới đất:

- Cha, nương, hài nhi đã trở lại.

Thiên Hạ Đệ Nhất cũng theo sát phía sau đi tới, hành lễ nói:

- Vân gia chủ, Vân phu nhân, đã lâu không gặp.

Vân Khinh Hồng mỉm cười gật đầu, đưa tay nâng Tiêu Vân dậy, ánh mắt ôn hòa nhìn những khuôn mặt xa lạ phía sau mà một đám thiếu nữ Băng Cung xinh đẹp rực rỡ đến làm cho người ta hoa mắt ở phía sau bọn họ, vừa định hỏi, chợt nghe Mộ Vũ Nhu vội vàng nói:

- Vân nhi, Triệt nhi đâu? Nó không cùng trở về với các con sao? Còn có tiểu Yêu Hậu… Nàng đã quay về bên chỗ hoàng cung sao?

- Cha, nương, chuyện liên quan đến đại ca và tiểu Yêu Hậu…

Dọc theo đường đi tuy rằng Tiêu Vân đã sớm nghĩ kỹ lời nói rồi, nhưng đối mặt với ánh mắt trong suốt thân thiết của Mộ Vũ Nhu, hắn vẫn như cũ cảm thấy hoảng loạn, yên lặng nuốt từng ngụm nước bọt, mới cưỡng ép thoải mái nói:

- Thật ra trước khi đại ca về đến bị chút thương tổn, cho nên sau khi trở về, tiểu Yêu Hậu liền dẫn huynh ấy đi Kim ô lôi viêm cốc, đi tìm kim ô thánh thần chữa thương cho đại ca.

- A!!

Mộ Vũ Nhu thét lên một tiếng kinh hãi, khuôn mặt chờ mong và vui sướng nháy mắt hóa thành sợ hãi, nàng lập tức túm lấy cánh tay Tiêu Vân, đốt ngón tay hai tay bị siết đến trắng bệch:

- Triệt nhi nó… Sao nó có thể bị thương… Thương tổn có nặng không… Là ai thương tổn nó… Nó rốt cuộc như thế nào…

- Con… Đại ca huynh ấy…

Tiêu Vân là người cực kỳ không am hiểu nói dối, huống chi đối mặt vẫn là mẫu thân thân cận kính trọng nhất, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, ấp úng nói không nên lời ra được một câu hoàn chỉnh.

- Vũ Nhu, đừng lo lắng.

Vân Khinh Hồng lại thoải mái cười, vỗ vỗ bả vai của Mộ Vũ Nhu:

- Nàng thật sự quan tâm quá sẽ bị loạn, chẳng lẽ nàng đã quên Triệt nhi chẳng những có y thuật cực cao, hơn nữa thể chất khác hẳn với người thường, bị thương rất nặng đều có thể cấp tốc khỏi hẳn. Cho dù lần này Triệt nhi bị thương tổn đặc biệt nặng, không phải tiểu Yêu Hậu đã tự mình dẫn Triệt nhi đi Kim ô lôi viêm cốc rồi sao, lấy thần lực của kim ô thánh thần, cho dù bị thương nặng bao nhiêu, cũng nhất định có thể bình yên khỏi hẳn.

- Đúng đúng đúng đúng!

Tiêu Vân vội vàng thuận thế gật đầu:

- Tuy rằng lần này đại ca bị thương… Có hơi nặng một chút như vậy, nhưng đến chỗ kim ô thánh thần, khẳng định lập tức sẽ khá hơn, cho nên nương hoàn toàn không càn thiết phải lo lắng. Nói không chừng, ngày mai đại ca sẽ mạnh khỏe bình yên trở lại.

Lời Vân Khinh Hồng nói, khiến hoảng loạn trong lòng Mộ Vũ Nhu cuối cùng thả lỏng một chút:

- Đúng… Kim ô thánh thần coi trọng Triệt nhi như vậy, nhất định sẽ không keo kiệt thần lực, Triệt nhi chắc chắn bình yên vô sự.

- Ha ha, đó là tự nhiên.

Vân Khinh Hồng cười gật đầu, nhưng đồng thời, chỗ sâu trong đôi mắt của hắn thoáng qua một chút trầm trọng.

Hắn rõ ràng năng lực hồi phục khác hẳn với người thường của Vân Triệt… Nhưng lần này, lại thương tổn đến ngay cả nhà cũng không kịp về, liền đi thẳng đến Kim ô lôi viêm cốc.

Lần này thằng bé bị thương, nhất định hiểm ác đến cực điểm…

Bên chỗ Thiên Huyền đại lục kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Đúng rồi! Cha, nương, con ở bên chỗ Thiên Huyền đại lục tìm được gia gia.

Tiêu Vân bước nhanh đi đến bên người Tiêu Liệt, đỡ ông đi về phía trước, nói với Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu:

- Ông ấy chính là gia gia thân sinh của con, cũng là gia gia nuôi dưỡng đại ca thành người. Gia gia, đây là cha nương ở Huyễn Yêu giới của cháu, bọn họ dưỡng dục cháu hai mươi mấy năm, coi như con ruột, ở trong lòng cháu, luôn luôn coi bọn họ như cha nương thân sinh.

Tiêu Liệt đánh giá bọn họ, sau đó nhẹ nhàng hạ thấp người:

- Mạo muội quấy rầy, hai vị có công ơn nuôi dưỡng Vân nhi, Tiêu Liệt ta kiếp này không có gì báo đáp.

Giọng Tiêu Liệt vừa dứt, lại thật lâu không nhận được đáp lại. Khoảnh khắc khi Tiêu Vân nói ra thân phận của ông, Vân Khinh Hồng liền toàn thân run lên, cả người giống như hóa đá cương cứng ở đó, hai mắt ngơ ngác nhìn ông, trong mắt đang run run, ngay sau đó thân thể liền hơi rung động lên.

- Cha?

Tiêu Vân nghi hoặc nhìn về phía Vân Khinh Hồng đang giống như bỗng nhiên mất hồn.

Phịch phịch!!

Vân Khinh Hồng quỳ mạnh trên mặt đất, quỳ gối trước mặt Tiêu Liệt.

- Cha!!

Tiêu Vân giật nảy mình.

- A! Gia… Gia chủ!!

Chúng trưởng lão, đệ tử Vân gia ở phía sau cũng toàn bộ hoảng sợ thay đổi sắc mặt.

Tiêu Liệt cũng kinh hãi lui lại nửa bước, sau đó vội vàng đưa tay định nâng hắn lên:

- Này… Ngươi đây là… Vậy không được!

Nhưng ông dùng hết toàn lực, Vân Khinh Hồng vẫn quỳ ở đó, không hề nhúc nhích. Bên cạnh hắn, Mộ Vũ Nhu cũng cùng hắn quỳ xuống, trong mắt rưng rưng.

- Tiêu tiền bối…

Vân Khinh Hồng vừa mở miệng, trong mắt hổ đã nước mắt rơi như mưa:

- Vân Khinh Hồng ta có lỗi với ngài… Là ta hại Tiêu Ưng huynh đệ còn trẻ gặp nạn, là ta hại một nhà các ngài tan thành mảnh nhỏ, cốt nhục chia lìa hai mươi mấy năm… Mà ngài chẳng những không hận không oán, ngược lại còn coi Triệt nhi như cốt nhục, ngậm cay đắng dưỡng dục mười mấy năm, để cho một nhà chúng ta cuối cùng được đoàn tụ…

- Vân Khinh Hồng ta cho dù mười đời mười kiếp, đều không thể chuộc tội lỗi hổ thẹn đối với ngài, không cách nào báo đáp đại ân của ngài…

Lúc trước từ chỗ Vân Triệt nghe nói Tiêu Ưng đã chết từ hơn hai mươi năm trước, hắn thống khổ, cảm kích vô tận và xấu hổ vô tận đối với Tiêu Ưng day dứt ở trong lòng lòng gieo xuống tích tụ sâu đậm. Hiện giờ nhìn thấy Tiêu Liệt, toàn bộ cảm xúc tích tụ nơi đáy lòng giống như lũ quét hoàn toàn bùng nổ, gia chủ Vân gia nhận được bao nhiêu người kính trọng và ngưỡng mộ, ở trước mặt lão nhân thoáng nhìn qua yếu đuối như vậy, lại khóc rống lên giống như một hài tử.

Mộ Vũ Nhu cũng rơi lệ cùng với hắn, trong lòng hắn đau đớn buồn rầu, nàng biết rõ ràng. Hiện giờ ở trước mặt phụ thân của Tiêu Ưng, hắn cuối cùng có thể thống khoái phát tiết ra ngoài.

Hốc mắt của Tiêu Liệt cũng trở nên ướt át. Đối diện là người đứng đầu gia tộc cao cấp nhất của Huyễn Yêu giới, địa vị có thể so với thánh địa không gì cao bằng của Thiên Huyền đại lục. Mà chính là một người như vậy, lại ở trước mặt mọi người, quỳ xuống trước mặt ông một tiểu lão đầu vô cùng bình thường… PHần tình nghĩa này, nặng như vạn nhận (chừng tám hoặc 7 thước). Ông cuối cùng hoàn toàn rõ ràng, vì sao năm đó Tiêu Ưng con của mình sẽ cam nguyện vì hắn làm đến một bước như vậy.

- Đứng lên… Mau đứng lên.

Tiêu Liệt lần lượt muốn nâng hai người dậy, ông rưng rưng nói:

- Chuyện năm đó, cho tới bây giờ đều không phải là lỗi của các ngươi, các ngươi càng không thua thiệt gì chúng ta. Tiêu Ưng con ta vì tình nghĩa mà chết, không oán không hối, ta cũng chưa từng có một chút oán hận nào đối với các ngươi. Hiện giờ, Vân nhi và Triệt nhi đều đã trưởng thành, thành tựu nổi bật. Qua đi qua lại, đều thành mây khói, lại đừng nặng lòng nữa.

Chẳng những không hề có một chút trách cứ và oán hận, ngược lại nỗ lực khuyên hắn đừng bởi vì vậy mà tự đè nén trong lòng. Trong lòng Vân Khinh Hồng ngổn ngang trăm mối, trong lúc nhất thời khóc không thành tiếng, liên tục dập đầu với Tiêu Liệt.

Tất cả người của Vân gia ở phía sau cuối cùng nghe rõ, người Vân Khinh Hồng đang quỳ, lại chính là người đã nuôi lớn Vân Triệt ở Thiên Huyền đại lục, trong lúc nhất thời bọn họ không còn xôn xao, mỗi người đều cảm thấy kính nể.

Vân Khinh Hồng từng chữ vang vang:

- Tiêu tiền bối, ta cùng với Tiêu Ưng là huynh đệ, cha Tiêu Ưng, đó là cha Vân Khinh Hồng ta. Cha đẻ ta bị kẻ gian làm hại, đi tây thiên, không cách nào tẫn hiếu. Sau này, ngài chính là phụ thân của Vân Khinh Hồng con, Vân Khinh Hồng con chính là con của ngài… Nếu có bất hiếu, trời đất không tha!

- Phụ thân ở trên, xin nhận của con một lạy.

Vân Khinh Hồng tỏ vẻ trang trọng, mang theo Mộ Vũ Nhu cùng nhau vái lạy thật sâu.

Tuy rằng luận tuổi, Vân Khinh Hồng còn lớn hơn Tiêu Liệt, nhưng một màn này lại không hề có một chút không hài hòa, khiến cho gần như tất cả mọi người ở đây đều ướt hốc mắt.

Tiêu Liệt đã nước mắt tuôn đầy mặt, ông không chối từ ý tứ của Vân Khinh Hồng, nhận cúi đầu của phu thê bọn họ, sau đó đưa tay nâng bọn họ dậy:

- Ngoan, hài tử ngoan, mau dậy đi…

Lần này, Vân Khinh Hồng cuối cùng thuận theo ông nâng dậy.

- Thật tốt quá!

Mũi Tiêu Vân chua xót:

- Phụ thân ở trên trời có linh, cũng nhất định rất vui mừng… A, đúng rồi, trừ bỏ gia gia, con còn có tiểu cô.

- Cha, nương, đây chính là tiểu cô của con, tên là Tiêu Linh Tịch.

Tiêu Vân chỉ vào Tiêu Linh Tịch giới thiệu.

- Con hài tử này, không lớn không nhỏ, lại gọi thẳng tục danh của trưởng bối.

Vân Khinh Hồng lau nước mắt, cười trách Tiêu Vân một tiếng, sau đó ôn hòa nói với Tiêu Linh Tịch:

- Tiêu cô nương, thường nghe Triệt nhi nhắc đến cô nương, từ nhỏ đến lớn đều chăm sóc thằng bé rất nhiều, trong lòng cảm kích không lời nào có thể diễn tả được. Sau này, cô nương chính là thân muội tử của Vân Khinh Hồng ta, nếu có chuyện gì, ngàn vạn lần đừng khách khí với huynh trưởng ta đây.

Mới gặp phụ mẫu thân sinh của Vân Triệt, Tiêu Linh Tịch vốn vạn phần không yên, vừa thật vất vả nghĩ kỹ nên ân cần thăm hỏi như thế nào, bị một câu “Sau này cô nương chính là thân muội tử của Vân Khinh Hồng ta” của Vân Khinh Hồng trực tiếp làm nàng ngây ngốc, mắt đẹp của nàng trừng lớn, trong lòng cực loạn, đáp lại cũng không được, không đáp lại cũng không được, ấp úng nói không ra lời.

Giác quan thứ sáu chỉ thuộc về nữ nhân khiến Mộ Vũ Nhu nhìn ra manh mối mơ hồ từ trên biểu hiện của Tiêu Linh Tịch, nàng mỉm cười tiến lên trước, vô cùng thân thiết nắm lấy tay Tiêu Linh Tịch, sau đó liếc xéo Vân Khinh Hồng một cái:

- Chàng nhìn chàng kìa, người ta còn là một tiểu cô nương non nớt, chàng tiểu lão đầu lại đi lên nhận huynh muội, sẽ khiến tiểu cô nương người ta thành già đi.

Nhìn Tiêu Linh Tịch, cả khuôn mặt Mộ Vũ Nhu nhất thời trở nên ấm áp:

- Linh Tịch, đừng để ý đến hắn. Về sau, liền coi nơi này là nhà của mình là được rồi. Có gì muốn nói, cứ việc nói với ta, ngàn vạn lần đừng làm như người xa lạ. Xưng hô gì đó, ngươi thích gọi tỷ tỷ liền gọi tỷ tỷ, thích gọi bá mẫu liền gọi bá mẫu, không cần thiết phải dựa vào kiểu cách của nam nhân bọn họ.

Vân Khinh Hồng bị Mộ Vũ Nhu liếc xéo không hiểu ra sao, đành phải ngậm miệng không nói.

- Dạ… Bá… Bá mẫu.

Bị mẫu thân của Vân Triệt nắm tay, Tiêu Linh Tịch càng thêm khẩn trương, u mê hồ đồ kêu lên cái tên “Bá mẫu”.

Mà xưng hô như thế này, cũng khiến Mộ Vũ Nhu mỉm cười trong lòng. Lúc này, ánh mắt của nàng bỗng nhiên chú ý đến một nữ hài, nàng lẳng lặng đứng ở đó, huyền lực trên người hơi mỏng manh, nhưng trên dưới toàn thân lại lộ ra một loại ôn nhã với quý khí khó có thể hình dung, mà mầm mống quý khí đó tuyệt đối không phải gia tộc tầm thường có thể nuôi dưỡng ra được, nhìn chung trong số tất cả nữ tử đã gặp được trong kiếp này, cũng chỉ có ở trên người tiểu Yêu Hậu mới từng có cảm giác như thế.

Mới tới thế giới xa lạ, mới tới Vân gia, tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít có phần khẩn trương câu nệ. Chỉ có nàng, điềm nhiên như mộng, thanh nhã như họa.

- Vị cô nương này là?

Mộ Vũ Nhu nhìn nhất thời mất hồn, trực tiếp bật thốt lên hỏi ra.

Thiên Hạ Đệ Thất liền tiến lên, cười tủm tỉm nói:

- Hì hì, cha nương, không phải lúc trước hai người vẫn luôn nhắc tới con dâu công chúa chưa từng gặp mặt sao? Hiện giờ lại đang đứng ở trước mặt hai người nha.

- A… Chẳng lẽ, nàng chính là…

Mộ Vũ Nhu kêu lên một tiếng, ánh mắt của Vân Khinh Hồng cũng bỗng chốc dừng lại ở trên người Thương Nguyệt, trong mắt thoáng qua một chút kinh thán.

Thương Nguyệt tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vái lạy:

- Con dâu Thương Nguyệt, bái kiến cha nương.

Cuối cùng gặp được con dâu ngày đêm nhắc tới, Mộ Vũ Nhu lập tức tiến lên trước nâng Thương Nguyệt dậy, đánh giá lên đánh giá xuống, nhất thời kích động đến không biết làm như thế nào mới tốt:

- Con ngoan… Con xem ta đây làm nương, ngay cả lễ gặp mặt đều đã quên chuẩn bị…

- Lễ gặp mặt bổ sung là được rồi. Nương, có một bí mật nói cho nương biết nè.

Thiên Hạ Đệ Thất cười duyên nói:

- Tẩu tử hiện giờ cũng không phải là công chúa, mà là nữ hoàng đế của Thương Phong quốc, ở toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều mỹ danh xa gần, quả thật cực kỳ lợi hại.

- Ha ha ha ha!

Vân Khinh Hồng cười lớn một tiếng, chân thành than thở:

- Không hổ là nữ tử Triệt nhi nhìn trúng, Triệt nhi cũng thật có phúc khí.

- Ngày đại hôn của hai đứa, chúng ta làm cha nương lại không thể có mặt… Hài tử, thật sự ủy khuất con.

Mộ Vũ Nhu nhìn Thương Nguyệt, tràn đầy yêu thương nói càng nhìn càng cảm thấy quả thật là trong vạn người không có một, cả trên trời đều ít có.

Thương Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:

- Có thể gả cho phu quân làm thê tử, là may mắn cả đời Thương Nguyệt con, sao lại có một chút ủy khuất chứ. Hôm nay cuối cùng nhìn thấy cha nương, cũng giải một tâm nguyện rất lớn. Sau này, con sẽ cùng phu quân, cùng phụng dưỡng hiếu kính hai người.

- Thật sự là hài tử ngoan.

Mộ Vũ Nhu vui mừng lệ nóng lưng tròng, nhưng nàng chưa quên còn có khách nhân khác, nàng nhìn về phía chúng nữ Băng Vân ở phía sau. Cho dù lấy lịch duyệt của nàng, cũng chưa bao giờ một lần nhìn thấy nhiều nữ tử thiên tư quốc sắc, khí chất lỗi lạc như vậy, liếc mắt một cái nhìn lại, đúng là khiến cho nàng nhìn hoa cả mắt, chần chừ nói:

- Mấy người này, không phải đều là… Thị thiếp của Triệt nhi chứ?

Tuy rằng số lượng khoa trương một chút. Nhưng chính thê đã là hoàng đế, như vậy tìm cho thằng bé mấy ngàn thị thiếp dường như cũng không phải là chuyện gì quá khoa trương. Không phải vẫn luôn luôn nói có hậu cung giai lệ ba ngàn sao…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment