Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 859 - Chương 860: Hiệp Lực Chiến Ma Thần

. ._430__2" class="block_" lang="en">Trang 430# 2

 

 

 

Chương 860: Hiệp lực chiến ma thần



Trên mặt Hiên Viên Vấn Thiên hiện lên nụ cười ác độc, vươn tay ra, theo động tác của y, một bàn tay tối đen vĩ đại từ trước người hắn vươn ra không gian, ngay mặt chộp tới hỏa diễm của tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi đang dung hợp cùng nhau.

Bụp!!

Một tiếng trầm đục, thần viêm chiếu sáng xuyên qua ngàn trượng không gian bị bàn tay to tối đen cầm nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay, lực lượng đốt diệt của phượng hoàng viêm với kim ô viêm đồng thời phát ra, ánh lửa tận trời, lại thủy chung không cách nào trốn thoát khỏi trong lòng bàn tay của bàn tay to tối đen, theo bàn tay to tối đen bóp chặt lại từng chút một, kim ô viêm với phượng hoàng viêm giãy giụa cấp tốc tắt lụi, sau thời gian ngắn ngủi vài giây, liền đã bị hắc khí hoàn toàn nuốt hết.

Một màn này, khiến ánh mắt của Phượng Tuyết Nhi và tiểu Yêu Hậu đồng thời tha đổi, huyền giả Huyễn Yêu phía dưới càng hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.

- Kim ô viêm của tiểu Yêu Hậu thế mà lại… Thế mà lại…

- Thần đạo viêm, ở trước mặt lực lượng hiện giờ của bản tôn cũng không hơn gì cái này.

Hiên Viên Vấn Thiên ngạo nghễ cười lạnh, chậm rãi nâng Vĩnh Dạ ma kiếm lên, sương mù màu đen quay cuồng chung quanh giống như thủy triều mãnh liệt ngưng tụ về phía thân kiếm, một luồng khí tức lạnh như băng mà nguy hiểm bao phủ không gian mấy trăm dặm chung quanh:

- Các ngươi liền trong run run… Nghênh đón tử vong mà bản tôn ban cho đi!!

Hắc khí trên người Hiên Viên Vấn Thiên nổ tung, một kiếm đâm về phía tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi, theo hắn tới gần, ánh sáng chợt tối sầm lại, viêm quang vốn bỏng mắt bị hắc ám cấp tốc áp chế đến ảm đạm, đồng thời, hai người cảm giác được không gian bỗng nhiên trở nên nhớp nháp toàn thân giống như dính lại ở trên lưới nhện, hành động trở nên đặc biệt gian nan.

Cũng khiến cho các nàng vốn không cách nào tránh đi, chỉ có thể chính diện đón đỡ lấy một kiếm này của Hiên Viên Vấn Thiên.

Uy áp đến từ Hiên Viên Vấn Thiên còn đáng sợ hơn ba tháng trước, mâu quang của tiểu Yêu Hậu lạnh như băng, không hề sợ hãi, màu sắc của kim ô viêm gần tới màu vàng thuần sắc đánh thẳng về phía ngực Hiên Viên Vấn Thiên, Phượng Tuyết Nhi ra tay theo sau, hỏa diễm đỏ đậm cháy trời dấy lên.

Hỏa diễm của hai nàng mãnh liệt như mặt trời chói lọi, thần thánh giống như cầu vồng.

Ầm ầm!!

Huyền lực quá mức kịch liệt va chạm cuốn lên gió lốc che lấp mặt trời, kim ô viêm với phượng hoàng viêm giao hòa cùng với nhau bốc cháy cả trời xanh lên, kiếm quang hắc ám bị ngọn lửa nuốt hết, nhưng hắc ám chợt như cự thú phẫn nộ đột nhiên bành trướng, ngược lại hung hăng áp chế kim ô viêm với phượng hoàng viêm, theo một tiếng bóng kiếm gào thét như quỷ khóc, hỏa diễm bị hung hăng xé rách.

Sắc mặt của tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi đồng thời trắng bệch, thân thể bị xung kích cấp tốc rút lui, mà phía sau các nàng bỗng nhiên nổ vang một tiếng, đường hỏa diễm thứ ba xuyên qua ở giữa hai nàng, đột nhiên đánh lên trên mặt Hiên Viên Vấn Thiên.

Hiên Viên Vấn Thiên kêu đau đớn một tiếng, thân thể liên tiếp lộn vòng hơn mười vòng về phía sau, khi y dừng thân thể lại, tóc trên trán đã bị đốt trọi hoàn toàn, y đưa tay lau trán, nhưng không phẫn nộ mà âm trầm nở nụ cười, mâu quang đen như mực tập trung chặt chẽ vào trên người Vân Triệt:

- Chậc, Vân Triệt, mỗi một lần ngươi xuất hiện đều sẽ mang đến cho bản tôn kinh hỉ khác nhau, lần này cũng không ngoại lệ. Lúc này mới ba tháng ngắn ngủi, thực lực của ngươi lại tăng vọt lên mấy lần, gần như vượt qua bản tôn trước khi tu thành ma thể, thiên tư kinh người dữ dội.

- Nhưng vậy… Thì như thế nào chứ?

Hắc khí cuốn động vẫn như cũ liên tục không ngừng phóng mạnh về phía Vĩnh Dạ ma kiếm. Giọng nói trầm thấp của Hiên Viên Vấn Thiên vẫn còn quanh quẩn, thân thể của y đã như quỷ ảnh xuyên qua tới, Vĩnh Dạ ma kiếm từ trên trời chém xuống, thân kiếm tối đen cắt ra một đường quầng sáng hắc ám dài chừng mười trượng trên bầu trời, tùy ý vặn vẹo không gian.

- Vân ca ca cẩn thận!!

Giao thủ vừa rồi, đã khiến cho Phượng Tuyết Nhi cảm nhận được rõ ràng sự khủng bố của Hiên Viên Vấn Thiên… Đó là lực lượng mà với thực lực hiện giờ của nàng đều không thể địch nổi, thậm chí nàng bất an cảm giác được, cho dù bản thân liên thủ với tiểu Yêu Hậu, cũng gần như không thể thắng được Hiên Viên Vấn Thiên. Mà Vân Triệt ở kim ô lôi viêm cốc tuy rằng huyền lực bạo tăng, nhưng vẫn như cũ còn yếu hơn hai người các nàng xa.

Phượng Tuyết Nhi khẽ kêu một tiếng, phượng hoàng viêm ảnh trên người trực tiếp rời thể mà ra, ở trong không gian vặn vẹo bốc cháy lên phượng hoàng hỏa diễm cực hạn nhất. Như tâm ý tương thông, kim ô viêm ảnh trên người tiểu Yêu Hậu cũng gần như trong cùng một lúc rời thể bay ra, phát ra tiếng kêu oai nghiêm cực kỳ to rõ dưới màn kiếm của Hiên Viên Vấn Thiên.

Trong ba người, thực lực của Vân Triệt tương đối yếu nhất, nhưng đối mặt với Hiên Viên Vấn Thiên giống như ác mộng, hắn sao có thể để hai nàng đối mặt còn mình lui bước. Hai tay hắn dấy lên kim ô viêm, lấy xu thế “Vẫn nguyệt trầm tinh” nghênh đón về phía Hiên Viên Vấn Thiên.

Ầm ầm!!

Bốn luồng lực lượng đáng sợ chạm vào nhau, tạo thành lực lượng gió lốc đáng sợ tới cực điểm. Không gian chung quanh nháy mắt hoàn toàn sụp đổ, mà huyền lực gió lốc nhất thời bị nhốt, áp súc trong không gian sụp đổ, điên cuồng vặn vẹo lên, sau đó giống như một khí cầu nứt vỡ ầm ầm nổ tung.

Lần này, không gian mấy trăm trượng chung quanh đều bị sụp đổ, mảnh nhỏ không gian giống như vô số cương châm hỗn loạn tán đi bốn phía. Ở dưới lực đánh vào tỏa ra, Hiên Viên Vấn Thiên bị đẩy lui mười mấy bước, còn Phượng Tuyết Nhi, tiểu Yêu Hậu, Vân Triệt giống như bị núi lớn oanh kích, lục phủ ngũ tạng đau nhức, thân thể như lá rách bay về ba phương hướng khác nhau ra ngoài.

Ba người hợp lực, lại tan tác như cũ!

- Ha ha ha ha…

Hiên Viên Vấn Thiên cười ha hả, thân thể chợt lướt lên, đã xông về phía Vân Triệt đang bay ra, Vĩnh Dạ ma kiếm chớp động lên hắc quang âm trầm:

- Vậy bắt đầu từ ngươi trước!!

- A!! Vân ca ca!

Hành động của Hiên Viên Vấn Thiên khiến mặt mày Phượng Tuyết Nhi đổi sắc, àng bất chấp khí tức hỗn loạn trong cơ thể, liều mạng vận chuyển phượng hoàng viêm lực, một đôi cánh phượng hoàng viêm mở ra ở sau lưng nàng, trên người cũng hiện lên một bóng dáng phượng hoàng cực lớn, cả người giống như hóa thành một phượng hoàng chân chính.

Nàng lấy Phượng dực thiên khung cưỡng ép đảo ngược thân thể, lấy xu thế phá thiên diệt địa nhằm về phía Hiên Viên Vấn Thiên.

Nhưng tốc độ của Hiên Viên Vấn Thiên quá nhanh, cho dù trong khoảng thời gian ngắn Phượng dực thiên khung có thể khiến tốc độ của Phượng Tuyết Nhi đột phá cực hạn, nhưng đã vốn không kịp. Ma kiếm tối đen đã cách Vân Triệt không đến ba thước.

Vân Triệt khẽ cắn răng, nhưng không dùng Tinh thần toái ảnh trốn đi, ánh đỏ chợt lóe trong tay, nắm lấy Kiếp Thiên Tru Ma kiếm, đánh về ngay mặt Hiên Viên Vấn Thiên.

Hành động của Vân Triệt, khiến Hiên Viên Vấn Thiên lộ ra nụ cười cực kỳ khinh miệt, y bỗng nhiên thu Vĩnh Dạ ma kiếm về phía sau, lấy tay trái tay không chụp vào trên cự kiếm màu son của Vân Triệt:

- Kiếm của ngươi, còn không xứng để bản tôn dùng kiếm tới đón!

Keng!!

Keng một tiếng, bàn tay của Hiên Viên Vấn Thiên đã chộp vào trên mũi kiếm của Kiếp Thiên Tru Ma kiếm, phát ra âm thanh điếc tai như thần thiết chạm vào nhau, làm cho người ta không cách nào tin nổi kia dĩ nhiên lại là âm thanh thân thể với kiếm va chạm vào nhau.

Cánh tay Vân Triệt chấn động mạnh, đang trong kịch liệt chết lặng nháy mắt mất đi tri giác, lục phủ ngũ tạng càng là một trận dời sông lấp bể. Trọng kiếm của hắn không phải chưa từng bị người chính diện tiếp được… Nhưng còn chưa bao giờ bị người tay không tiếp được.

Nhưng Hiên Viên Vấn Thiên chỉ dựa vào một bàn tay, khiến cho Kiếp Thiên Tru Ma kiếm của hắn gắt gao dừng lại trên không, toàn bộ lực lượng mênh mông của trọng kiếm phản chấn đến trên thân hắn. Nếu không phải cường độ thân thể hắn đã sớm vượt qua cảnh giới phàm nhân, hai tay của hắn, thậm chí hai cánh tay của hắn đều đã dập nát.

Chỉ có điều…

Hiên Viên Vấn Thiên dùng một tay tiếp được trọng kiếm của Vân Triệt còn chưa kịp lộ ra cười to bừa bãi, sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau đó càng nhanh như tia chớp thu tay lại, trong miệng còn kèm theo một tiếng kêu thảm thiết hoàn toàn được xưng tụng là thê lương.

Đột nhiên kêu thảm thiết tất nhiên dẫn đến không tập trung trong khoảnh khắc, phượng hoàng ảnh do Phượng Tuyết Nhi biến thành vào lúc này phá không mà đến, nặng nề oanh kích lên trên người Hiên Viên Vấn Thiên.

Trên người Hiên Viên Vấn Thiên nháy mắt cháy lên phượng hoàng viêm, hung hăng bay ngang ra ngoài, phương hướng bay đi vừa đúng là chỗ của tiểu Yêu Hậu. Tiểu Yêu Hậu cũng đã ổn định thân thể, bàn tay nàng chém ra, một đường kim ô liệt diễm lấy thân thể Hiên Viên Vấn Thiên làm mồi mãnh liệt nổ tung, khiến cho thân thể của y đã bị phượng hoàng viêm làm bỏng lại một lần nữa phủ lên một tầng kim ô viêm.

Rầm!!

Hiên Viên Vấn Thiên nặng nề nện xuống trên mặt đất, ném ra một hố sâu cực lớn trên mặt đất. Mà nháy mắt tiếp theo, một đường hắc quang nổ tung trong hố sâu, nháy mắt chấn diệt phượng hoàng viêm với kim ô viêm chiếm cứ ở trên người y.

Giữa hắc quang, Hiên Viên Vấn Thiên thong thả lơ lửng, áo ngoài của y đã bị đốt thành cháy xém, trên người cũng bị đốt thương tổn mảng lớn, nhưng y lại chưa từng liếc mắt nhìn những thương tổn này một lần, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tay trái đang nâng lên của mình, cả bàn tay cánh tay trái đều đang kịch liệt run rẩy.

Trong lòng bàn tay trái, khác lên một đường dấu vết màu đỏ thắm, còn phóng thích ra màu son sáng rọi mỏng manh. Bên trong dấu vết, từng giọt máu màu đỏ đen rơi ra.

Lấy tu vi và “Ma thân” của y, cho dù là vết thương nặng hơn gấp bội, y tùy ý dùng huyền khí dẫn, cũng sẽ lập tức cầm máu.

Nhưng vết thương phóng thích ra màu son sáng rọi này, huyền khí của y dẫn tới mấy lần, khi kề bên miệng vết thương lại đột nhiên tán loạn, khiến cho y không cách nào cầm máu được, chứ đừng nói tới trị liệu. Đáng sợ hơn, là miệng vết thương này rõ ràng chỉ có hai tấc, lại giống như có ngàn vạn móng độc không ngừng đâm vào bàn tay y, khiến cho y thống khổ không chịu nổi.

- Sao lại như thế nào… Đây là có chuyện gì?

Hiên Viên Vấn Thiên tức giận gầm nhẹ nói.

- Đây là… Tru Ma kiếm!?

Bên trong Vĩnh Dạ ma kiếm đột nhiên truyền đến một âm thanh hoảng sợ, ngay cả cặp mắt mở ra trên chuôi kiếm cũng đột nhiên co rúm lại một chút.

- Tru Ma kiếm? Đó là thứ gì?

Hiên Viên Vấn Thiên quát.

- Không đúng… Kia không phải là Tru Ma kiếm, bề ngoài, khí tức, huyền quang đều hoàn toàn không giống, cũng không thể nào là Tru Ma kiếm! Trên đời này đã sớm không còn sự tồn tại của Tru Ma kiếm!

- Giết hắn rồi, sau đó triệt để hủy diệt thanh kiếm kia! Tuy rằng kia không thể nào là Tru Ma kiếm, nhưng đã có thể tạo thành tổn thương như vậy cho ngươi, còn có khí tức khiến cho ta cực kỳ không thoải mái… Nói không chừng là thứ tương tự với Tru Ma kiếm!

- Cũng may thực lực của hắn còn lâu mới bằng ngươi, chuôi kiếm này ở trong tay hắn không hề có lực uy hiếp đối với ngươi. Nếu một ngày kia nó dừng ở trong tay một người có thực lực không sai biệt nhiều lắm với ngươi, sẽ là một đại phiền toái!

Ma hồn trong kiếm âm trầm nói.

Âm thanh của ma hồn trong kiếm rõ ràng mang theo run rẩy… Đây đối với nó mà nói đâu chỉ là “Đại phiền toái”, vốn chính là thứ sợ hãi nhất suốt đời.

Tay trái Hiên Viên Vấn Thiên chợt nắm chặt, thống khổ tăng lên khiến cho mặt mày y méo mó như ác quỷ, đồng thời cũng điên cuồng thiêu đốt lên nóng nảy với phẫn nộ trong lồng ngực y. Y rõ ràng đã thành ma thần, có được lực lượng nghiền áp tất cả, không thể địch nổi, lại còn vẫn gặp phải thống khổ như khổ hình.

- Vân… Triệt!!

Sát khí bùng nổ toàn thân Hiên Viên Vấn Thiên, khiến hắc khí chung quanh y cũng bắt đầu hỗn loạn bốc lên. Y vốn định hành hạ Vân Triệt đến chết, nhưng hiện giờ… Y muốn Vân Triệt chết thật nhanh! Không để cho hắn còn sót lại trên đời này một hơi một giây!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment