.
._436__2" class="block_" lang="en">Trang 436# 2
Chương 872: Dứt khoát (hạ)
Mười ngày, chính là thời gian linh hồn kim ô dự đoán.
Nhưng ma nguyên châu đáng sợ lúc này, đã vượt ra rất xa mong đợi của linh hồn kim ô.
Thân thể của Vân Triệt đã sớm không còn là thân thể phàm nhân, mà là một quái thai rõ đầu rõ đuôi. Lại hoàn mỹ tập hợp huyền mạch Tà thần, máu phượng hoàng, máu long thần, máu kim ô, lực lượng Hoang thần, lực lượng Thiên Lang mà không bài xích nhau –– Đừng nói là linh hồn kim ô, cho dù là thần thú kim ô ở đây, cũng quả quyết không cách nào lý giải được sự tồn tại của “Quái thai” này.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho linh hồn kim ô không chút do dự giao tất cả cho hắn sau khi đọc được ký ức của hắn.
Mà ở trong thân thể của giống như “Quái thai” này, tốc độ trưởng thành của ma nguyên châu, cũng cực kỳ vượt ra khỏi lẽ tường. Lần thứ hai khi linh hồn kim ô toàn lực áp chế với phong tỏa ma nguyên châu cho hắn, linh hồn cũng thủy chung bị khiếp sợ thật sâu tràn ngập.
Cuối cùng, trong vòng trọn vẹn mười sáu ngày, ma nguyên châu trong cơ thể Vân Triệt lại một lần nữa khó khăn phong tỏa lại.
Trong vùng biển tử vong, Vân Triệt mở mắt, cảm nhận được trong cơ thể không còn một chút ma khí tàn sát bừa bãi, hắn khẽ hít một hơi, phi thân lên, thoát khỏi vùng biển tử vong, rơi vào trên mảnh đất đỏ đậm bên cạnh vùng biển tử vong.
Hắn vừa định mở miệng nói cảm tạ linh hồn kim ô, bỗng nhiên sững sờ ở đó.
Kim ô lôi viêm cốc vĩnh viễn đều đầy rẫy âm thanh biển lửa bạo động lại đặc biệt yên tĩnh. Liếc mắt một cái nhìn lại, núi lửa trong tầm mắt thế mà lại toàn bộ đều ở trong yên lặng, không có một ngọn nào phun trào. Từng mảng nham thạch nóng chảy đang thong thả chuyển động, biển lửa vốn đủ để cháy trời lúc này thậm chí không thể dùng “Biển lửa” để hình dung, hỏa diễm mờ nhạt đi, thiêu đốt đặc biệt thong thả vô lực.
Quay đầu nhìn về phía vùng biển tử vong, đại dương mênh mông cuồn cuộn hỏa diễm, màu sắc hoàn toàn âm trầm xuống, như một đầu mãnh thú tuổi xế chiều.
Vân Triệt ngẩng đầu lên, trên bầu trời xa xôi, tròng mắt màu vàng của linh hồn kim ô đang chăm chú nhìn vào hắn. Nhưng, uy áp thần đạo đến từ nó, lại còn xa mới bằng khi trước.
Tâm tình Vân Triệt phức tạp:
- Linh hồn kim ô, cảm tạ ngươi lại cứu giúp.
Linh hồn kim ô lạnh lùng nói:
- Bản tôn đã nói, đừng nói lời vô vị vô nghĩa này. Bản tôn muốn làm cái gì, không người nào có thể ngăn cản. Bản tôn không muốn làm cái gì, cũng không ai có thể bắt buộc.
- Ngươi đã không có việc gì, liền nhanh chóng rời đi. Thời gian của bản tôn không còn nhiều lắm, nếu như lại không yên giấc, thế giới này sẽ bất cứ lúc nào đều có khả năng sụp đổ. Nhưng nhớ lấy, ngươi phải nhanh chóng buông xuống tích tụ trong lòng, bằng không, ma nguyên châu trong cơ thể ngươi bất cứ lúc nào đều có khả năng lại một lần nữa thoát khỏi phong tỏa.
“…” Vân Triệt lại không lập tức rời đi, mà đột nhiên bình tĩnh hỏi:
- Linh hồn kim ô, ngươi có thể thẳng thắn trả lời ta một vấn đề không.
Linh hồn kim ô: “?”
- Ta… Còn có thể sống bao lâu?
Giọng điệu của Vân Triệt, còn có vẻ mặt đều đặc biệt bình thản.
“…” Không khí bỗng chốc ngưng kết lại, tròng mắt màu vàng kim trên không trung ngưng thần thật lâu, mới chậm rãi trả lời:
- Biết tử kỳ của mình, sẽ là chuyện còn đáng sợ hơn so với bản thân tử vong, ngươi xác định muốn biết sao?
- Ta phải biết.
Vẻ mặt của Vân Triệt bình tĩnh như trước.
- Một tháng.
Linh hồn kim ô trả lời thẳng.
“…” Mí mắt Vân Triệt chậm rãi buông xuống, từ từ thở ra một hơi:
- Một tháng… Không kém dự tính của ta bao nhiêu. Lúc lực lượng của ma nguyên châu lại một lần nữa bạo tẩu, cũng chính là ngày mạng ta kết thúc.
Hắn tự giễu cười cười:
- Không nghĩ tới Vân Triệt ta, cuối cùng thế mà lại sẽ chết trên một đồ vật… A, ít nhiều gì cũng có phần không cam lòng.
- Đây là một lần cuối cùng bản tôn có thể giúp ngươi. Ma nguyên châu trong cơ thể ngươi vẫn luôn trong trưởng thành, lần sau lúc nó tránh khỏi trói buộc, đừng nói dốc hết toàn bộ lực lượng của bản tôn, cho dù khôi phục toàn lực, cũng gần như không có khả năng phong tỏa lại. Hiện giờ bản tôn dốc hết toàn lực thiết hạ phong ấn, cũng chỉ có thể khó khăn duy trì chừng một tháng.
- Đã như thế, ngươi vẫn nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, cẩn thận suy nghĩ xem một tháng cuối cùng này nên làm cái gì!
Vân Triệt trầm mặc thật lâu, sau đó đột nhiên nói:
- Linh hồn kim ô, ngươi đã biết trong cơ thể ta có ma nguyên châu tồn tại, liền nhất định phải chết, không cách nào có thể cứu chữa, vì sao còn muốn không tiếc hao tổn lượng lớn lực lượng cuối cùng của bản thân đến cứu ta?
- Bởi vì bản tôn nguyện ý, không hơn!
Linh hồn kim ô lãnh đạm nói.
Vân Triệt: “…”
- Năm đó bản tôn đọc ký ức của ngươi, vì thể chất và kinh lịch của ngươi mà kinh hãi. Liền nhận định ngươi chẳng những có thiên tư cường đại đến quỷ dị, còn có số mệnh rất mạnh vào người, là người thừa kế hoàn mỹ nhất, vì thế bản tôn liền giao tất cả cho ngươi, chờ đợi kim ô hỏa lưu thế này có thể đại phóng quang mang ở trên thân ngươi.
- Lại thật không ngờ, ngươi giống như dùng hết toàn bộ phúc nguyên nửa đời trước, cách xa nhau ngắn ngủi không đến thời gian hai năm, ngươi lại gặp tai họa này, ngay cả bản tôn đều không thể cứu được ngươi, vị diện này, cũng không có bất cứ thứ gì có thể cứu được ngươi.
- Nhưng ngươi dù sao cũng là người mà bản tôn lựa chọn, cho dù chọn sai, vậy cũng chỉ có sai tới cùng.
Đây là giải thích của linh hồn kim ô, từng chữ, đều mang theo cố chấp với ngạo nghễ thật sâu.
- … Ta còn có một vấn đề, vấn đề này đối với ta mà nói quan trọng giống như vậy.
Vân Triệt tiếp tục hỏi, ánh mắt hắn hơi nheo lên, tròng mắt trở nên hoàn toàn trầm thấp:
- Nếu ta cưỡng ép mở cảnh giới tầng thứ năm của Tà thần “Diêm Hoàng”, có khả năng giết Hiên Viên Vấn Thiên không!!
Linh hồn kim ô ngẩn ra, sau đó bỗng nhiên phá lên cười:
- Ha ha ha ha ha! Hỏi rất hay, có thế này mới là dáng vẻ ngươi nên có!
Vân Triệt cũng nở nụ cười:
- Xem ra, ngươi chắc có thể cho ta câu trả lời cũng đủ rõ ràng. Dù sao, ngươi kế thừa một chút ký ức của kim ô, mà khi kim ô còn sống lại có quan hệ hơi mật thiết với Tà thần, ngươi chắc ít nhiều gì cũng hiểu được lực lượng của Tà thần.
- Không, hiểu biết về lực lượng của Tà thần của bản tôn cũng không nhiều hơn ngươi nhiều lắm.
Linh hồn kim ô trầm giọng nói:
- Nhưng mà, tham chiếu theo lực lượng sẽ bộc phát ra khi ngươi đối mặt với Thí nguyệt ma quân đã cưỡng ép mở “Oanh thiên”, nếu như ngươi mở “Diêm hoàng” ra, lại đúng là có khả năng mạnh mẽ đánh chết Hiên Viên Vấn Thiên!
Vân Triệt: “!!”
- Nhưng mà, cũng chỉ là có khả năng. Mà hậu quả của việc ngươi cưỡng ép mở ra Diêm hoàng lại không phải là có khả năng chết… Mà là hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Cho dù chỉ trong một hai chớp mắt!
- Ban đầu khi ngươi khổ chiến Thí nguyệt ma quân, tuy rằng cuối cùng cưỡng ép mở Oanh thiên diệt sát nó, nhưng tin tưởng ngươi cũng không quên hậu quả thảm thiết khi đó! Lúc đó nếu không phải sư phụ ngươi mạnh mẽ phong bế Tà thần cảnh quan của ngươi, ngươi khi đó liền nổ tan xác mà chết. Hiện giờ, lực lượng của ngươi cao hơn lúc giao thủ với Thí nguyệt ma quân, thế chất cũng có biến hóa cực lớn, nhưng tối đa cũng chỉ có thể miễn cưỡng thừa nhận thừa nhận một hơi của lực lượng Oanh thiên, nhưng cưỡng ép mở Diêm hoàng, lúc ngươi phóng thích lực lượng, cũng nên là lúc ngươi tan xương nát thịt, tuyệt đối không có một chút may mắn.
- Được!
Vân Triệt chậm rãi gật đầu, hai tay gắt gao nắm chặt, mà trên mặt hắn lộ ra không phải là thất vọng, sợ hãi, không cam lòng, mà là một chút cười nhạt ngầm mang theo dữ tợn:
- Ngươi đã nói có khả năng, vậy nhất định có khả năng!
- Nếu nói vậy, ngươi chuẩn bị đánh cược tính mạng?
- Ha, nếu đã phải chết, vì sao không đánh cược!
Vân Triệt trầm thấp cười nói.
Linh hồn kim ô lại cười to:
- Ha ha ha ha, thân là người sắp chết, nghĩ tới không phải bi ai vì vận mệnh của mình, là là chết vô cùng oanh liệt như thế nào! Bản tôn quả nhiên không chọn nhầm người, quả nhiên cứu không lầm người, cương liệt với quyết đoán giống như lửa cháy của ngươi, đã đủ để không làm thất vọng máu kim ô với linh hồn kim ô ở trong thân thể ngươi!
- Bản tôn sẽ không ngăn cản ngươi. Nếu ngươi đã quyết định như thế, vậy liền nhanh chóng quay về Thiên Huyền đại lục. Ngươi phải biết, lực lượng ma huyết trong cơ thể Hiên Viên Vấn Thiên đều mỗi ngày đang thức tỉnh, cũng khiến cho lực lượng của y càng ngày càng tăng. Ngươi trễ nải một ngày, phần thắng mà ngươi đánh cược tính mạng của mình sẽ thấp đi một phần! Nếu ngươi có thể thật sự giết chết Hiên Viên Vấn Thiên như vậy, toàn bộ Huyễn Yêu giới, cũng sẽ vì ngươi mà được cứu trợ, ngươi chết có ý nghĩa!
Vân Triệt thấp giọng thì thầm:
- Ta đã rõ, nhưng mà, ta còn cần một khoảng thời gian… Có lẽ, cần hai ba ngày.
- Hừ, là vì nói lời từ biệt cuối cùng sao?
Linh hồn kim ô vô vị nói.
- … Trừ đó ra, còn có một việc.
Vân Triệt quay đầu, tầm mắt nhìn về phương xa dần trở nên mông lung, hai bóng dáng mơ hồ hiện lên trong nội tâm của hắn, dần dần rõ ràng, lại dần dần… Giao hòa dung hợp thành một bóng dáng…
-Ta muốn đi Thương Vân đại lục, đi gặp Linh Nhi một lần… Ta muốn biết cảnh tượng sáu năm trước ta nhìn thấy, trải qua rốt cuộc có đúng là cảnh trong mơ hay không.
Giọng Vân Triệt khẽ hạ xuống, giống như nói mê.
- Ngươi đã nhất định phải chết, gặp lại nàng ta thì có ý nghĩa gì?
Linh hồn kim ô lạnh lùng nói, nó từng đọc ký ức của Vân Triệt biết “Linh Nhi” là ai, cũng biết “Cảnh trong mơ” là chỉ điều gì. Nhưng làm linh hồn thần thú, nó xì mũi coi thường tình yêu nam nữ của nhân loại.
Vân Triệt khẽ cười rộ lên:
- Nhìn xem từ rất xa là được rồi. Nếu kia không phải là cảnh trong mơ, kia thật sự là Linh Nhi, cho dù ta chết, cũng có thể chết thỏa mãn một chút.
- Vậy ngươi chuẩn bị khi nào đi tới? Thương Vân đại lục cách Huyễn Yêu giới, chừng gần ngàn vạn dặm.
- Chính là bây giờ!
Vân Triệt không chút do dự nói.
Hắn không chuẩn bị nói lời từ biệt với mấy người tiểu Yêu Hậu và phụ mẫu trước, bởi vì kia nhất định sẽ tăng thêm lo lắng cho bọn họ. Hơn nữa, hắn hoàn toàn nghĩ không ra nên giải thích như thế nào.
Nếu như Linh Nhi ở Thương Vân là cảnh trong mơ, như vậy hắn cũng triệt để hết hy vọng. Nếu kia thật sự là Linh Nhi… Hắn giải quyết xong tâm nguyện, rồi trở về trải qua thời gian cuối cùng với bọn họ.
Sau đó, lợi dụng mệnh của mình… Kéo Hiên Viên Vấn Thiên cùng xuống địa ngục!!