.
._436__1" class="block_" lang="en">Trang 436# 1
Chương 871: Dứt khoát (thượng)
Hiên Viên Vấn Thiên xâm nhập Yêu Hoàng thành đã qua hơn một tháng, nhưng bóng ma và không khí khẩn trương bao phủ Yêu Hoàng thành lại chưa bao giờ tản đi. Trong vòng một tháng này, một lượng lớn cao thủ của Huyễn Yêu giới tràn vào Yêu Hoàng thành, đồng thời cũng có một lượng lớn dân trong thành cùng với tông môn lặng lẽ rời đi… Nhưng tiểu Yêu Hậu hạ lệnh, bất kỳ kẻ nào cũng không được ngăn cản người rời đi.
Lúc sáng sớm, Vân Triệt từ Yêu Hoàng thành trở lại Vân gia, vừa đến cửa nhà, liền gặp được Vân Khinh Hồng giống vậy vừa mới về đến nhà.
- Phụ thân, lại cùng mấy người ngoại công chỉnh đốn và sắp đặt đại thành hộ trận sao?
Phụ tử hai người dừng lại ở trên không cửa nhà.
Vân Khinh Hồng gật đầu:
- Đại trận hộ thành mà Yêu Hoàng tổ tiên lưu lại vô cùng huyền diệu, lần trước vội vàng thức tỉnh, đã cản trở được Hiên Viên Vấn Thiên thật lâu. Trước khi Hiên Viên Vấn Thiên lại đến, chúng ta sẽ dốc toàn lực phát huy lực lượng của đại trận hộ thành đến mức tận cùng… Còn thừa lại, phải nhìn ý trời.
- … Phụ thân, thứ cho con nói thẳng. Nếu chỉ đơn giản lấy kết giới ngăn trở, không để Hiên Viên Vấn Thiên xâm nhập Yêu Hoàng thành, vậy cho dù có thể ngăn trở hơn một năm, lại có ý nghĩa gì?
Vân Triệt lắc lắc đầu:
- Chẳng qua chỉ thoáng trì hoãn tử vong mà thôi. Hơn nữa, Hiên Viên Vấn Thiên cũng đại khái có thể tạm thời không để ý đến Yêu Hoàng thành, ngược lại đi công kích những nơi khác của Huyễn Yêu giới.
Vân Khinh Hồng thở ra thật dài:
- Haizzz, sao ta lại không biết chứ. Không chỉ có tiểu Yêu Hậu, liền ngay cả kim ô thánh thần đều không phải là đối thủ của y, trừ những việc này ra, chúng ta có năng lực làm cái gì? Kéo dài hơi tàn, luôn tốt hơn khoanh tay chịu chết.
- Phụ thân, nếu có thể rời khỏi Huyễn Yêu giới, hơn nữa có thể cam đoan Hiên Viên Vấn Thiên tìm không thấy… Người và nương có nguyện ý đi cùng không?
Vân Triệt trịnh trọng hỏi.
Vân Khinh Hồng đưa mắt nhìn hắn thật sâu, nói:
- Tiểu Yêu Hậu nguyện ý cùng con chạy khỏi Huyễn Yêu giới không?
“…” Vân Triệt nhất thời không nói gì.
- Lấy lý giải của ta đối với tiểu Yêu Hậu, nàng quả quyết sẽ không. Mà ta, cũng giống như vậy.
Khi nói ra câu này, Vân Khinh Hồng lộ ra ý cười, mà không hề có một chút miễn cưỡng hay không cam lòng:
- Trên đời này, có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn tính mạng, đối với ta là như thế, đối với tiểu Yêu Hậu cũng giống như thế. Nếu như con cưỡng ép mang nàng đi, đối với nàng mà nói sẽ là sống không bằng chết… Ta và nương con, cũng giống như vậy.
- Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ của Hiên Viên Vấn Thiên, hiện giờ đang cố gắng giãy giụa và ứng đối, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến cách chạy trốn.
- Nhưng Triệt nhi, con không giống như vậy!
Ánh mắt của Vân Khinh Hồng chợt thu lại:
- Con phải đi. Chúng ta không đi, cũng không phải ngu muội ngoan cố, mà là thủ vững thứ phải thủ vững. Nhưng con, nếu như con không đi, không phải là không có lý trí, càng là ngu xuẩn… Một điểm này, ta tin tưởng tiểu Yêu Hậu đã nói với con, trong lòng của chính con cũng nên rõ ràng.
“…” Vân Triệt thật lâu không nói gì.
- Ngày mai, chính là tiệc đầy tháng của Vĩnh An.
Vân Khinh Hồng khẽ cười rộ lên:
- Ta đây làm gia gia đương nhiên phải đích thân xử lý. Hai ngày này, chuyện lớn bằng trời đều tạm để sang bên, Triệt nhi, lát nữa con cũng tới hỗ trợ.
- Được…
Vân Triệt hơi thất thần lên tiếng.
Vân Khinh Hồng rời đi, Vân Triệt dừng lại tại chỗ thật lâu, dần dần, ánh mắt của hắn hơi lạnh xuống, hai tay cũng lặng yên nắm chặt.
“Xem ra… Cho dù như thế nào… Nhất định phải giết chết Hiên Viên Vấn Thiên!!”
Nhất định…
Vân Triệt hít một hơi thật dài, trong lòng đã có một quyết định hơi mơ hồ. Hắn nhìn Vân gia, vừa định rơi xuống trong viện, đột nhiên toàn thân chợt run lên, bên trong huyền mạch, một luồng khí tức âm trầm đột nhiên nổ tung, khiến thống khổ khó có thể hình dung nháy mắt lan tràn toàn thân hắn…
Chẳng… Chẳng lẽ…
Tiêu Linh Tịch từ trong đình viện đi ra, liếc nhìn Vân Triệt trên không trung, nàng mắt đẹp sáng ngời, vui sướng kêu lên:
- Tiểu Triệt, ngươi đã trở lại!
- Thương Nguyệt tỷ tỷ và Tuyết Nhi đâu? Vì sao các nàng không cùng trở về với ngươi?
Tiêu Linh Tịch chạy về phía Vân Triệt, lúc nói chuyện, cánh môi và chóp mũi còn thoáng vểnh lên, biểu đạt ý tứ trong lòng mình với hắn.
Nhưng sau khi nàng nói xong, lại thủy chung không nhận được đáp lại của Vân Triệt. Tiêu Linh Tịch khẽ “Ủa” một tiếng, vừa định đặt câu hỏi, lại đột nhiên thấy Vân Triệt chợt từ trên không rớt xuống, hung hăng cắm vào trên mặt đất, cả người co rúc trên đất, toàn thân co rúm lại, trên mặt rõ ràng là vẻ vô cùng thống khổ.
- Tiểu… Tiểu Triệt!
Tiêu Linh Tịch hoa dung thất sắc, đồ trong tay bị nàng vứt xuống, kinh hoảng chạy về phía Vân Triệt:
- Tiểu Triệt… Ngươi… Ngươi làm sao vậy?
Bên tai là giọng nói càng lúc càng gần của Tiêu Linh Tịch, tỉnh táo còn sót lại khiến Vân Triệt run rẩy chìa tay, một luồng huyền khí mềm nhẹ đẩy Tiêu Linh Tịch ra rất xa:
- Đừng… Đi lại… A!!
Hắc khí không cách nào đè nén tràn ra từ trên người Vân Triệt, sau đó chậm rãi dâng lên, cũng khiến cho Vân Triệt càng trở nên thống khổ thêm.
- Tiểu Triệt… Tiểu Triệt!!
Tiêu Linh Tịch bị kinh hãi đến tay chân luống cuống, kêu khóc:
- Người mau tới đây… Có ai không… Mau cứu lấy tiểu Triệt!!
Trên dưới Vân gia nháy mắt bị kinh động, Tiêu Vân ở ngay gần đó như cuồng phong lao đến, hắn vừa nhìn thấy dáng vẻ Vân Triệt, nhất thời hoảng sợ biến sắc:
- Đại ca, huynh làm sao vậy!!
- Đừng đụng vào nó!
Tiêu Vân vừa định tới gần, Vân Khinh Hồng gầm to một tiếng từ phía sau truyền đến, khiến toàn thân hắn nhất thời cương cứng ở đó.
Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu vội vàng đến, phía sau, mấy trưởng lão Vân gia cùng với một lượng lớn đệ tử Vân gia cũng nghe tiếng đến rồi, khi bọn họ nhìn thấy trạng thái của Vân Triệt cùng với hắc khí trên người, toàn bộ đều kinh hãi ở đó.
Vân Khinh Hồng vừa liếc mắt đã nhìn ra, dáng vẻ Vân Triệt lúc này, giống với một tháng trước như đúc. Sau khi Vân Triệt từ Kim ô lôi viêm cốc trở về, chưa bao giờ từng giải thích nguyên do với hắn, Vân Khinh Hồng cũng không chủ động hỏi tới, thậm chí còn cho rằng Vân Triệt dĩ nhiên khỏi hẳn. Không nghĩ tới, tình hình giống vậy, lại đột nhiên một lần nữa xuất hiện ở trên người Vân Triệt.
- Triệt nhi… Triệt nhi nó như thế nào?
Sắc mặt Mộ Vũ Nhu tái nhợt, nếu không phải cánh tay bị Vân Khinh Hồng cứng rắn lôi kéo, nàng đã sớm liều lĩnh lao tới.
- Ai đều không được chạm vào nó… Vân nhi, lập tức báo cho tiểu Yêu Hậu!!
Sắc mặt Vân Khinh Hồng cứng ngắc, cố tự trấn định nói.
Mà hắn vừa dứt lời, trên không liền truyền đến âm thanh khí bạo giống như sấm sét. Tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi mang theo Thương Nguyệt bằng tốc độ kinh người đã đến… Các nàng vốn tốc độ đi rất chậm, rồi lại đột nhiên cảm thấy một luồng ma khí đáng sợ –– mà luồng ma khí này không phải đến từ Hiên Viên Vấn Thiên, ngược lại giống với một tháng trước Vân Triệt đã phóng thích ra như đúc. Các nàng dưới kinh hãi, lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới.
- Vân ca ca!
Phượng Tuyết Nhi thất kinh vọt tới bên người Vân Triệt, nâng thân thể đang lượn lờ hắc khí của hắn từ trên mặt đất lên.
Tiểu Yêu Hậu buông Thương Nguyệt ra, trầm giọng nói:
- Vân Triệt, mau tập trung ý niệm phóng Thái cổ huyền chu ra… Chúng ta lập tức đi Kim ô lôi viêm cốc!
Không có ai có thể biết được lúc này Vân Triệt đang trong cảnh ngộ khủng bố cỡ nào. Bị ma khí xâm nhập thân thể còn vô cùng đáng sợ, nhưng luồng ma khí này lại bùng nổ ở bên trong thân thể Vân Triệt. Nếu đổi lại là người khác, vốn ngay cả cơ hội thống khổ và giãy giụa đều sẽ không có, gần như trong nháy mắt sẽ bị mất mạng.
“…” Vân Triệt đã gần như không cách nào phát ra âm thanh rõ ràng, nhưng ở dưới lực lượng ý chí cường đại của hắn, vẫn như cũ thành công phóng Thái cổ huyền chu ra, lại chuẩn xác định vị cửa vào đến Kim ô lôi viêm cốc.
“Xuyên qua không gian” nháy mắt hoàn thành, tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi mang theo Vân Triệt, lại một lần nữa tiến vào Kim ô lôi viêm cốc.
Lần trước, mặc dù Vân Triệt không giải thích, nhưng các nàng đều đương nhiên cho rằng tất nhiên do khi Vân Triệt giao thủ với Hiên Viên Vấn Thiên, bị ma khí của y nhập vào thân thể do đó đột nhiên bùng nổ, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến luồng ma khí này đến từ trong cơ thể Vân Triệt… Còn lần này, hai nàng đều đã cảm giác được không thích hợp sâu sắc.
So với một tháng trước, lại vào Kim ô lôi viêm cốc, hai người lại một lần nữa cảm giác được khí tức hỏa diễm trở nên bạc nhược hơn lần trước rất nhiều. Kim ô lôi viêm cốc ban đầu, gần như tất cả núi lửa đều đang liên tục phun trào kịch liệt, tùy ý có thể thấy được nham thạch nóng chảy sôi trào và biển lửa. Lúc này, gần nửa núi lửa đều trong trạng thái yên lặng, nham thạch nóng chảy với biển lửa phun trào còn xa mới dữ dằn bằng lúc trước.
Chỉ có điều các nàng không có lòng đi quan tâm dị biến vẫn luôn kéo dài này, mang theo Vân Triệt lấy tốc độ nhanh nhất đi tới tận cùng của Kim ô lôi viêm cốc.
- Huyễn Yêu đế Huyễn Thải Y… Cầu kiến kim ô thánh thần!
Tiểu Yêu Hậu la lên về phía bầu trời bao la màu đỏ đậm.
- Cầu kim ô thánh thần hiện thân gặp mặt!
Tiểu Yêu Hậu liên tục la lên, trả lời nàng lại là hoàn toàn yên lặng. Cho đến khi nàng la lên mười mấy lần, phía trên bầu trời bao lau cuối cùng vang lên giọng nói của linh hồn kim ô.
- Huyễn Thải Y, vì sao hết lần này đến lần khác quấy rầy giấc ngủ của bản tôn!
Phượng Tuyết Nhi gấp giọng nói:
- Linh hồn kim ô! Là Vân ca ca… Trên người Vân ca ca lại xuất hiện ma khí giống như lần trước, van ngài cứu lấy huynh ấy!
“…!”
Tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi rõ ràng cảm giác được không gian đột nhiên co rúc nhanh lại.
Tinh!!
Tròng mắt của kim ô cuối cùng mở ra trên không, ánh mắt chói mắt biến bầu trời bao la màu đỏ đậm thành màu vàng nhạt. Rất nhanh, tròng mắt màu vàng tập trung ở trên người Vân Triệt, sau trầm mặc ngắn ngủi, trong Kim ô lôi viêm cốc vang lên một tiếng thở dài ngân nga.
- Các ngươi đi đi, trong vòng mười ngày, không được cho bất cứ kẻ nào lại tiến vào nửa bước!
- Mười ngày?
Trên mặt tiểu Yêu Hậu lộ vẻ kinh hãi:
- Kim ô thánh thần, Vân Triệt hắn rốt cuộc..
Nàng còn chưa dứt lời, một đường kim mang đã bao phủ xuống, bài xích nàng và Phượng Tuyết Nhi ra khỏi thế giới của Kim ô lôi viêm cốc.
Chiếp chiếp ~~~~ ––!
Một tiếng hót dài, tròng mắt màu vàng kim đột nhiên phóng đại, hỏa diễm màu vàng đỏ giống như sao băng như mưa to từ trên trời giáng xuống, bao phủ Vân Triệt ở trong biển lửa màu vàng.
Hắc khí bị kim ô viêm dữ dằn chậm rãi áp chế, áp lực đối với Vân Triệt chợt giảm, hơi khó khăn ngồi thẳng thân thể, ngưng tụ tinh thần, hấp thu lực lượng bàng bạc của linh hồn kim ô dẫn đường, dần dần, sắc mặt hiện đen của hắn cũng bắt đầu khôi phục bình thường, hô hấp cũng bắt đầu ổn định lại.
- Chẳng qua mới một tháng ngắn ngủi, vì ao ma nguyên châu lại nhanh chóng tránh thoát khỏi phong ấn, lại bùng nổ như vậy?
Bên tai Vân Triệt vang lên âm thanh của linh hồn kim ô.
Vân Triệt: “…”
Linh hồn kim ô trầm giọng nói:
- Hừ, bản tôn đã tìm được nguyên nhân. Trong lòng ngươi nhiều thêm một tích tụ trầm trọng, khiến cho ngươi trong khoảng thời gian này vẫn luôn tâm nghẽn và bi thương, do đó sẽ khiến cho lực lượng của ma nguyên châu trưởng thành!
- … Ngay cả bi thương cũng sẽ ảnh hưởng đến ma nguyên châu sao?
Vân Triệt thấp giọng nói.
- Bi thương giống với phẫn nộ, tham lam, oán hận, đều thuộc về cảm xúc tiêu cực. Mà cảm xúc tiêu cực mãnh liệt, đều sẽ kích thích tăng lực lượng của ma nguyên châu hồi phục. Hừ, bản tôn ngược lại không ngờ, lấy lịch duyệt và tính tình của ngươi, lại sẽ sinh ra tích tụ to lớn như thế.
“…” Vân Triệt chua xót cười cười.
- Xem ra, mảnh nhỏ ký ức mà sư phụ ngươi để lại cho ngươi, ngươi đã nhìn rồi.
Vào ba tháng trước linh hồn kim ô đã đọc lấy ký ức của Vân Triệt, đồng thời cũng đọc lấy ký ức mà Mạt Lỵ lưu lại cho hắn. Nó càng biết trước Vân Triệt lời Mạt Lỵ lưu lại.
Vân Triệt cũng không ngoài ý muốn, hắn cúi đầu thì thầm:
- Người sở dĩ là người, là vì có thất tình lục dục hoàn chỉnh. Lòng ta biết ta không nên trầm luân như vậy, nhưng ta không cách nào tiếp nhận mất đi tiểu tiên nữ rồi… Còn có hài tử của chúng ta… Ta cũng không biết ta cần bao lâu, mới có thể chân chính nhận lấy tất cả.
- Hừ, đây chính là chỗ yếu đuối buồn cười nhất của nhân loại các ngươi! Nếu đổi lại là người khác, bản tôn ngược lại có thể mạnh mẽ phong tỏa bộ phận ký ức này, nhưng với hồn lực hiện giờ của ngươi, cho dù là bản tôn cũng đã không cách nào cưỡng ép can thiệp. Thôi… Ma nguyên châu trong thân thể ngươi chẳng những thoát khỏi phong tỏa, ngược lại càng thêm nóng nảy hơn trước, lấy lực lượng còn sót lại của bản tôn, cưỡng ép áp chế đã có phần miễn cưỡng, muốn lại phong tỏa một lần nữa, chẳng những thời gian phải thật lâu, hơn nữa phải dựa vào vùng biển tử vong.
- Trong vòng mười ngày này, ngươi phải luôn luôn ở trong vùng biển tử vong, nửa khắc đều không được rời đi!
Một đường kim mang từ trên trời rơi xuống, mang Vân Triệt lên, sau đó nháy mắt cuốn vào trong vùng biển tử vong không giới hạn.
- Nếu đã như thế, hối hận đã vô dụng… Vậy liền dốc lực lượng cuối cùng đi.
Linh hồn kim ô thở dài một tiếng, dung nhập thần lực cuối cùng của mình vào trong vùng biển tử vong.