Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 869 - Chương 870: Tinh Thần Huyết

. ._435__2" class="block_" lang="en">Trang 435# 2

 

 

 

Chương 870: Tinh thần huyết



Vân Triệt ngã ngửa trên nóc phòng, khẽ thì thầm:

- Phù… Ta đã mất đi tiểu tiên nữ...Tại sao lại có thể trơ mắt mất đi nàng.

- Nhưng mà, ta rốt cuộc nên làm như thế nào…

- An nhi, chúng ta phải đi thăm thái gia gia nha, phải ngoan ngoãn đó.

Từ nơi không xa truyền đến giọng nói mềm nhẹ như gió của Thiên Hạ Đệ Thất. Nàng ôm anh nhi trong tã lót, mặt hiện nụ cười ấm áp, bước chân nhẹ nhàng thong thả, bên người là Tiêu Vân một tấc cũng không rời, thỉnh thoảng đùa giỡn nhi tử của mình.

Tiêu Vĩnh An đến, khiến tình cảm hai phu thê vốn sâu đậm càng thêm hạnh phúc ấm áp, cho dù là bóng ma tai họa khiến toàn thành lo sợ không yên cũng không cách nào hòa tan.

- Vân ca ca, chàng nói sau khi An nhi lớn lên sẽ giống ai nhiều một chút đây?

- Đương nhiên sẽ giống nàng, giống nàng nhiều một chút mà nói nhất định sẽ nhiều hấp dẫn.

- Hì hì… An nhi, con nghe thấy không, phải mỗi ngày nhìn mẫu thân nhiều chút, tương lai trưởng thành mỹ nam tử nha. Còn có, lớn lên phải hiếu kính thái gia gia còn có Vân Triệt bá bá, nếu không có Vân Triệt bá bá, mẫu thân và phụ thân đều sẽ không còn được gặp lại con.

Tiêu Vân nhẹ nhàng thở ra một hơi:

- Nói đến đại ca, vài ngày này đều không nhìn thấy huynh ấy, cũng không biết hiện giờ huynh ấy… Ta cuối cùng vẫn cảm thấy, gần đây huynh ấy trở nên không giống với trước kia.

Vân Triệt: “…”

Thiên Hạ Đệ Thất buồn bã nói:

- Ta cũng cảm thấy vậy. Trước kia mỗi lần nhìn thấy Vân đại ca, đều cảm thấy được một loại cảm giác thật khí phách, làm cho người ta yên tâm hơn bất cứ điều gì. Nhưng sau khi từ Kim ô lôi viêm cốc trở về, mỗi lần nhìn thấy huynh ấy, luôn cảm thấy huynh ấy… Tâm sự nặng nề.

Tiêu Vân lo lắng nói:

- Ta biết nguyên nhân đại khái. Vân đại ca dùng hết toàn lực cứu con của chúng ta trở về, nhưng con của chính huynh ấy… Hiện giờ chắc đã năm tuổi, nhưng huynh ấy ngay cả thấy cũng chưa từng thấy, thậm chí ngay cả sinh tử đều…

- Đây vẫn là chỗ thống khổ nhất trong lòng huynh ấy. Hiện giờ huynh ấy cứu con của chúng ta về, nhưng không cách nào tìm được con của mình, cho dù là đại ca, cũng nhất định khó chịu còn có tự trách đến không cách nào giải thoát. Miệng ta ngốc, lại không biết nên an ủi huynh ấy như thế nào… Chỉ có thể hy vọng đại ca có thể đi ra sớm một chút.

- Nếu là Vân đại ca mà nói, nhất định không thành vấn đề.

Thiên Hạ Đệ Thất hoàn toàn tin tưởng nói.

Yên lặng nhìn hai phu thê đi xa, Vân Triệt im lặng cảm thán một tiếng: Hóa ra ta đã làm hại rất nhiều người lo lắng cho ta, xem ra đúng là phải nên điều chỉnh trạng thái.

Cũng không biết Nguyên Bá như thế nào. Ở trong mắt Hiên Viên Vấn Thiên chỉ có một vài uy hiếp tiềm tàng, Hạ Nguyên Bá là một người trong số đó. Lấy tính tình rõ ràng đã bị vặn vẹo của Hiên Viên Vấn Thiên, Hạ Nguyên Bá đang ở Thiên Huyền đại lục nhất định gặp phải ma trảo của y… Hy vọng Nguyên Bá có thể gặp dữ hóa lành.

Vân Triệt nhắm mắt lại, ý thức chìm vào trong thế giới của Thiên độc châu.

Trong thế giới màu xanh biếc hoàn toàn yên tĩnh, khiến cho âm thanh ngủ say của Hồng nhi có vẻ đặc biệt rõ ràng.

- Hồng nhi, rời giường!

Vân Triệt đi đến bên giường, vỗ vỗ mông nhỏ của Hồng nhi. Giường ngọc này vốn là chỗ nghỉ ngơi của Mạt Lỵ, sau khi Hồng nhi đến đây, đã bị nàng chiếm lấy toàn bộ.

Dù sao nàng cơ bản trừ ăn ra chính là ngủ. Có khi bị triệu hoán ra, cũng ngủ say ở trong kiếm, đánh nửa canh giờ đều không nhất định tỉnh lại.

- Ưm…

Hồng nhi bị cái vỗ rất nhẹ của Vân Triệt làm tỉnh, nàng mở to mắt, ngây ngốc hồ đồ nói:

- Chủ nhân, người ta đang mơ một giấc mộng ăn thật ngon, tại sao lại đột nhiên đánh thức người ta.

Giấc mộng… Ăn… Vô cùng ngon!?

- … Hồng nhi, có phải Mạt Lỵ tỷ của ngươi để lại một thứ gì đó ở chỗ ngươi để giao lại cho ta không? Chính là lúc nàng rời đi.

Vân Triệt nâng thân hình bé bỏng của nàng lên hỏi.

- Ưm?

Hồng nhi chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, tay nhỏ bé giật tóc màu son, bỗng nhiên tỏ vẻ uất ức nói:

- Không biết, người ta hiện giờ đã đói bụng, cái gì đều nghĩ không ra.

“~!@#$%…” Vân Triệt vừa chìa tay, chộp tới hai cây trường kiếm cả thân trong suốt, phóng thích ra khí tức Vương Huyền:

- Được rồi, ăn đi.

- Wow! Cám ơn chủ nhân!!

Hồng nhi hoàn toàn không còn buồn ngủ, hai mắt sáng lên, một phát ôm lấy hai cây Vương Huyền kiếm, miệng há thật to theo một tiếng “Rắc rắc”, một lỗ hổng hình vết răng xuất hiện trên thân kiếm còn cứng rắn hơn huyền thiết.

Tuy rằng đã sớm thành thói quen với sự “Đáng sợ” của hàm răng Hồng nhi, nhưng mỗi lần nhìn thấy, vẫn như cũ cảm giác kinh hồn bạt vía sâu sắc.

Theo Hồng nhi lang thôn hổ yết, chỉ trong thời gian chớp mắt, hai thanh Vương Huyền kiếm đã bị Hồng nhi ăn sạch sẽ, ngay cả chút bã vụn cũng không thừa lại. Nàng thỏa mãn vỗ vỗ bụng nhỏ không hề có chút biến hóa, đột nhiên the thé giọng nói:

- Nhớ ra rồi! Mạt Lỵ tỷ tỷ muốn ta đưa vật này cho chủ nhân!

Tay nhỏ bé của Hồng nhi vừa nhấc, nâng lên một điểm bạch quang sáng ngời.

Môi Vân Triệt khẽ nhúc nhích, chìa tay ra, nhẹ nhàng cầm điểm bạch quang vào trong tay.

Nhất thời, một đoạn giọng nói của Mạt Lỵ từ trên bạch quang truyền đến, vang lên trong tâm hải của hắn.

- Vân Triệt, ngày đó trùng tố thân thể, ta mượn của ngươi ba giọt máu, cũng hứa hẹn sẽ để lại cho ngươi một giọt Tinh thần huyết làm bồi thường. Hiện giờ, ta y theo hứa hẹn, giao giọt Tinh thần huyết này cho ngươi.

- Luyện hóa tinh thần lực cần phương pháp cực kỳ đặc thù, lấy lực lượng của ngươi không cách nào luyện hóa được thần lực trong dó, nhưng nó có thể bù lại mấy lần thọ nguyên vì ngươi mất đi ba giọt tinh huyết mà bị tổn thất.

- Nếu ta đã không cách nào lưu lại bên cạnh ngươi, như vậy, giọt Tinh thần huyết này chính là lễ vật cuối cùng ta lưu lại cho ngươi.

“…”

Vân Triệt ngây ngốc nhìn bạch quang đã bắt đầu trong suốt… Tinh thần huyết, đây là tinh huyết thuộc về Mạt Lỵ…

Trong lúc ý thức hắn mông lung, Tinh thần huyết quấn quanh lấy bạch quang đột nhiên bay khỏi trong lòng bàn tay hắn, bay thẳng về phía mi tâm của hắn, sau đó mạnh mẽ dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Ý thức của Vân Triệt nháy mắt thoát khỏi thế giới của Thiên độc châu, cùng lúc đó, một luồng cảm giác kỳ dị giống như ấm áp, lại lạnh như băng từ mi tâm của hắn làm khởi điểm cấp tốc lan tràn đến toàn thân. Hắn vội vã ngồi dậy, ngưng tụ tinh thần bắt đầu hấp thu Tinh thần huyết.

Cảm giác không thích ứng ngắn ngủi đi qua, Tinh thần huyết dần dần hoàn toàn tan vào trong thân thể hắn. Năm giác quan của hắn bắt đầu trở nên càng thêm rõ ràng, thể chất ngầm có một cảm giác tăng cường, nhưng trừ đó ra, huyền khí của hắn không hề biến hóa.

Giống như lời Mạt Lỵ nói, nó có thể tăng thọ nguyên cho Vân Triệt trên phạm vi lớn, nhưng đối với huyền lực của hắn lại cơ bản không hề tăng lên.

Tinh thần huyết hoàn toàn dung nhập vào thân thể. Vân Triệt mở to mắt, toàn thân, còn có trong lòng, đều xông lên một cảm giác ấm ấp thật sâu. Hắn ngẩng đầu, nhìn phương xa nhẹ nhàng tự nói: “Mạt Lỵ, ngươi lưu lại giọt Tinh thần huyết này, thật sự chỉ vì bồi thường cho ta sao…

Trong lúc nói nhỏ, khóe miệng của hắn thoáng nhếch lên nụ cười thản nhiên.

––––––––

Thương Vân đại lục, khu vực Giang Đông Phù Tô quốc, dưới chân Thái Tô sơn.

Một mảnh lớn rừng trúc từ chân Thái Tô sơn vẫn lan tràn đến cửa nam Thái Tô môn xa xôi, cành trúc rậm rạp, xa xa nhìn lại, màu xanh biếc nồng đậm tràn ngập toàn bộ tầm nhìn.

Trong ngày thường, lá trúc đu đưa nơi này luôn mang lên gió mát tươi mát tới cực điểm, làm cho người ta vui vẻ thoải mái, giống như ngay cả tâm linh đều được tẩy rửa mềm nhẹ.

Nhưng hôm nay, gió đến từ rừng trúc, lại mang theo mùi vị máu tanh gay mũi.

Giết!!!

Theo một ánh đao ác độc, máu tươi bắn ra, một bóng người cao lớn nặng nề ngã xuống. Bên cạnh hắn, đã chất đầy thi thể.

- Lão thất!!

Tô Hoành Sơn nhào tới, ôm lấy thân thể nam tử, trong hai tròng mắt trừng lớn tràn đầy huyết lệ. Một người thủ chặt bên cạnh hắn cuối cùng đã ngã xuống. Mảnh đất dưới chân hắn, lá trúc chung quanh đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ, thi thể phủ kín toàn bộ tầm nhìn. Mà những người này, đều dùng tính mạng chắn ở trước mặt hắn, cũng là người bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của Thái Tô môn…

Hiện giờ, ngoại trừ chính hắn, toàn bộ bọn họ đã ngã xuống.

- Môn chủ… Mau… Đi…

Nam tử cao lớn thống khổ lẩm bẩm, sau đó nhắm mắt lại, triệt để mất khí tức.

- Lão thất!!!!

Tô Hoành Sơn phát ra gầm rú tê tâm liệt phế, toàn thân vì thống khổ và oán hận mà run rẩy kịch liệt.

- Ha ha ha, phụ thân thân ái của ta, ngươi quá khiến cho ta thất vọng rồi.

Một đám người chậm rãi vây Tô Hoành Sơn vào giữa, bọn họ có người mặc quần áo của Thái Tô môn, có người mặc một thân hắc y –– Rõ ràng là trang phục của Hắc Mộc nhai Mà đứng đầu tiên, lại chính là nhi tử độc nhất của Tô Hoành Sơn –– Tô Hạo Nhiên.

- Ngươi đã đáp ứng chỉ cần chúng ta thả Linh Nhi đi xa, sẽ đàng hoàng tử tế giao chìa khóa chí bảo ra đây, kết quả lật lọng, không biết sống chết ngoan cố chống lại, không công lại hại chết tính mạng của rất nhiều người… Chậc chậc, tốt xấu gì đều là trưởng bối và đồng môn của ta, thật sự làm cho người ta không đành lòng.

Tô Hạo Nhiên nở nụ cười nhạt ngạo nghễ của thân là người nắm trong tay, trên mặt lại có một chút không đành lòng.

Tam trưởng lão Tô Hoành Nhạc, thái trưởng lão Tô Vong Cơ đều ở đây, thậm chí còn bao gồm cả Hắc Mộc Thanh Nha của Hắc Mộc bảo. Bọn họ đều mặt lộ vẻ cười nhạt, nhưng chỗ đứng… Đều ở phía sau Tô Hạo Nhiên.

Ở phía sau nữa, là người của Hắc Mộc nhai, cùng với… Trọn tám phần đệ tử của Thái Tô môn!

Đệ tử Thái Tô môn đi theo phía sau Tô Hoành Sơn, chỉ có hai thành đáng thương… Hiện giờ đã toàn bộ chịu khổ tàn sát.

- Ngươi… Ngươi tên súc sinh này!

Tô Hoành Sơn xoay người, ngón tay run run chỉ vào Tô Hạo Nhiên, bên trong tròng mắt đầy máu là bi thương và bi ai vô tận.

- Vài năm này… Ta đây đề phòng Tô Hoành Nhạc và Hắc Mộc bảo khắp nơi… Không nghĩ tới… Lại là ngươi tên súc sinh này… Khụ, khụ khụ…

Thân thể Tô Hoành Sơn lắc lư, trong miệng ho ra một đống máu tươi lớn.

Tô Hoành Nhạc cười lạnh nói:

- Ha ha, Hạo Nhiên có thể mạnh hơn ngươi đồ phế vật ngoan cố không đổi này nhiều lắm, dính đến chiếc thuyền lớn “Thất tinh thần phủ” này, Thái Tô môn ta có thể nháy mắt như mặt trời ban trưa, toàn bộ Phù Tô quốc không người dám khi dễ. Còn nếu như Hạo Nhiên được thu làm đệ tử Thất tinh thần phủ, chậc chậc, kia không chỉ đơn giản làm rạng rỡ tổ tông như vậy.

Hắc Mộc Thanh Nha hài lòng thêm thương hại liếc mắt lườm Tô Hoành Sơn, cúi đầu nói với Tô Hạo Nhiên:

- Ha ha ha, thiếu môn chủ, đợi sau này vào Thất tinh thần phủ, kính xin vui lòng dìu dắt thêm.

Tô Hạo Nhiên ngạo nghễ cười to, đắc ý dương dương:

- Ha ha ha ha, đó là tự nhiên, nếu không phải Hắc Mộc bảo chủ, bản thiếu làm sao có cơ hội nhận được ưu ái của Thất tinh thần phủ.

Tô Hạo Nhiên gọi thẳng tên riêng:

- Tô Hoành Sơn, tất cả người không biết điều đều đã chết, ngươi vẫn nhanh chóng ngoan ngoãn giao chìa khóa chí bảo ra đây, khỏi bị khổ nhiều thêm. Dù sao, tra tấn cha của mình sẽ bị tổn thọ.

- Ngươi đồ nghiệt súc này, các ngươi lũ súc sinh này… Cho dù ta chết, các ngươi cũng vĩnh viễn đừng mong lấy được chìa khóa chí bảo!!

Tô Hoành Sơn hung tợn nói, trong tay hắn gắt gao cầm lấy thanh kiếm nhuốm máu, toàn thân phóng thích ra sát khí kinh người:

- Một ngày nào đó… Các ngươi sẽ nhận được báo ứng!!

Tròng mắt Tô Hạo Nhiên hơi híp lại, cười như điên:

- Báo ứng? Ha ha ha ha ha, báo ứng như lời ngươi nói, sẽ không phải chỉ người tên Vân Triệt kia chứ? Chậc chậc chậc, thật sự bi ai, làm mộng tưởng hão huyền sáu năm, cho đến bây giờ lại vẫn còn chưa tỉnh. Lại nói tiếp, ta còn đặc biệt kêu người của Thất tinh thần phủ thăm dò về hai người Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt kia, kết quả, ở tầng lớp kia, vốn không có hai cái tên này, nói một cách khác, năm đó ngay cả tên bọn họ nói cho các ngươi đều là giả dối, ngươi lại còn mơ tưởng hắn ta thật sự sẽ về cưới Linh Nhi… Ai nha, cũng thật sự làm khó cho cả muội muội của ta cũng si ngốc đợi sáu năm.

- Sứ giả Thần phủ đến.

Lúc này, một tiếng hô trầm thấp từ phía sau truyền đến, năm chữ ngắn ngủi, lại khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều đột nhiên thay đổi, cùng lúc đó, một bóng người như quỷ mị đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh người Tô Hạo Nhiên, gương mặt hắn lạnh lùng, toàn thân hắc y, hoa văn trước ngực là bảy ngôi sao đan vào nhau.

Nhìn thấy người này, tất cả mọi người giống như gặp được chân thần giáng xuống, toàn bộ sợ không kịp đã quỳ bái xuống:

-Bái kiến sứ giả Thần phủ.

- Ừm.

Lỗ mũi sứ giả thần phủ vô lực hừ một tiếng, xem như đáp lại.

- Sứ giả Thần phủ, Hạo Nhiên không biết ngài đột nhiên đến thăm, không tiếp đón từ xa, kính xin chuộc tội.

Đối mặt với hắc y nhân, bừa bãi lúc trước của Tô Hạo Nhiên biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại vẻ mặt thấp thỏm lo âu.

Sứ giả thần phù hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua Tô Hoành Sơn:

- Hừ, hắn chính là Tô Hoành Sơn kia

- Dạ dạ dạ, sứ giả thần phủ quả nhiên mắt sáng như đuốc.

Tô Hạo Nhiên nhanh chóng vuốt mông ngựa.

- A, còn có thể tàn nhẫn đến như vậy với phụ thân thân sinh của mình, quả nhiên là người làm đại sự.

Sứ giả thần phủ không mặn không nhạt cười một tiếng, nghe không ra là khen ngợi hay là trào phúng.

- Cám… Cám ơn sứ giả thần phủ khen ngợi, có thể cống hiến vì thần phủ, là may mắn ba đời của Hạo Nhiên.

Tô Hạo Nhiên dè dặt cẩn trọng, đám người Tô Hoành Nhạc, Hắc Mộc Thanh Nha ở phía sau hắn cũng đều cúi đầu thật sâu, thở mạnh cũng không dám thở.

- Đồ đâu?

Giọng sứ giả thần phủ lạnh lùng nói.

Tô Hạo Nhiên hoảng hốt trong lòng, mồ hôi đầy đầu nói:

- A… Chúng ta đã tìm khắp toàn bộ Thái Tô môn, đều không tìm được. Người duy nhất biết được chìa khóa chí bảo, cũng chỉ có… Chỉ có hắn.

Ánh mắt sứ giả thần phủ lạnh lùng:

- Hừ! Người đã bắt được đến trước mặt, nhiều người như thế còn ép không ra được một thứ gì, đúng là một đám phế vật.

Yết hầu Tô Hạo Nhiên hung hăng “Ừng ực” một phen, vội vàng nói:

- Hắn… Hắn vốn đáp ứng chỉ cần thả nữ nhi của hắn đi xa, sẽ giao chìa khóa chí bảo ra đây. Không nghĩ tới, hắn lại đột nhiên lật lọng. Chỉ có điều, xin sứ giả thần phủ yên tâm, người kia đã bị tóm ở trong tay chúng ta, muốn bức ra chìa khóa chí bảo, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tròng mắt sứ giả thần phủ hơi híp lại:

- Nữ nhi của hắn? Hừ, nếu như hắn đã để ý đến nữ nhi của hắn như vậy, vậy bắt nữ nhi của hắn về, đến lúc đó, nhìn xem hắn còn có thể mạnh miệng hay không.

Tròng mắt Tô Hạo Nhiên sáng lên, liên thanh phụ họa:

- Sứ giả thần phủ anh minh! Vậy Hạo Nhiên phái người đi bắt Tô Linh Nhi trở lại…

Tô Hoành Sơn trọng thương nghe được lời ấy, nhất thời giống như một đầu sói nổi giận tuyệt vọng, giận dữ hét lên:

- Các ngươi bọn súc sinh trời đánh này… Nếu dám đụng đến Linh Nhi… Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho đám người các ngươi!!

Sứ giả thần phủ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh như băng và nguy hiểm:

- Đợi đã!! Chìa khóa chí bảo kia… Vô cùng có khả năng ở trên người nữ nhi của hắn!

- A!

Lời sứ giả thần phủ nói khiến mọi người cả kinh trong lòng, sắc mặt Tô Hoành Sơn càng đột nhiên thay đổi… Mà sắc mặt hắn biến hóa rõ ràng dừng lại ở trong mắt sứ giả thần phủ. Sắc mặt sứ giả thần phủ nhất thời âm trầm, trầm giọng nói:

- Các ngươi thật sự thả Tô Linh Nhi kia chạy rồi Không phái người âm thầm đi theo?

Tô Hạo Nhiên triệt để sợ run, run run rẩy rẩy nói:

- Cái này… Cái này… Tô Linh Nhi chính là… Chính là một con nhóc vô dụng… Ta thật sự không nghĩ tới Tô Hoành Sơn sẽ đưa vật quan trọng như vậy… Ta… Ta đây liền phái người đi…

- Hừ, không cần, một đám phế vật vô dụng!!

Sứ giả thần phủ xoay người sang chỗ khác, mặt nhìn về phía rừng trúc vắng vẻ thấp giọng nói:

- Xuất động mọi người, phong tỏa toàn bộ Phù Tô quốc, đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra Tô Linh Nhi cho ta!

- Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể!

- Dạ.

Chỗ sâu trong rừng trúc vắng vẻ, truyền đến một tiếng đáp lại trầm thấp.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment