.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_869" class="block_" lang="en">Trang 435# 1
Chương 869: Quyết ý của tiểu Yêu Hậu
Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất ôm hài tử đến trước mặt Tiêu Liệt:
- Gia gia, liền do ông đặt cái tên cho hài tử này đi.
Tiêu Liệt chìa tay ra, đụng chạm vào tay nhỏ bé của anh hài, nhưng không ôm lấy… E sợ bản thân không cẩn thận quấy nhiễu đến tiểu sinh linh mới vừa thoát khỏi bóng ma, ông kiềm chế nước mắt, chậm rãi nói:
- Năm đó, ta lấy tên cho phụ thân con là Tiêu Ưng, là kỳ vọng nó có thể bay lượn trên trời cao giống như hùng ưng, uy lăng tám phương, nhưng không nghĩ tới nó tuổi còn trẻ, lại đã người trời xa cách.
- Nửa đời chìm nổi, nửa đời tang thương này, ta cuối cùng thấy rõ, nhìn thấu rất nhiều. Hài tử này… Ta không cầu sau khi đứa bé lớn lên sẽ có thành tựu danh vọng gì, chỉ cầu thằng bé cả đời bình an, không tai họa không bệnh hoạn. Liền lấy cho thằng bé cái tên… Vĩnh An đi.
- Vĩnh An…
Tiêu Vân thấp giọng lẩm bẩm, sau đó vô cùng dùng sức gật đầu:
- Được, vậy gọi Vĩnh An
- Hài tử, con đã nghe thấy chưa, tên của con là Vĩnh An.
Thiên Hạ Đệ Thất ôm chặt anh hài mới sinh trong lòng, mặc dù đã dừng nỉ non, nhưng nước mắt lại như thế nào cũng không ngừng.
Vân Khinh Hồng mỉm cười nói:
- Tiêu Vĩnh An, tên rất hay. Cái gọi là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, Vĩnh An vừa sinh ra liền gặp phải tai họa, lại ngoan cường chịu đựng. Sau này, nhất định vô cùng hạnh phúc cuối đời.
Vân Triệt vui vẻ gật đầu:
- Đúng, thằng bé thật sự ương ngạnh. Ma khí xâm nhập vào trong cơ thể thằng bé còn nhiều hơn dự tính của con nhiều. Trong lúc tinh lọc ma khí cho thằng bé, lo lắng lớn nhất của con chính là thằng bé sẽ không cách nào chống đỡ được đến khi ma khí hoàn toàn tinh lọc. Nhưng thằng bé thật giỏi… Trọn ba canh giờ, thời gian còn nhiều hơn dự tính của con gấp đôi, thế nhưng thằng bé lại vô cùng ngoan cường chống đỡ.
Đây là lời khen chân thành đối với thằng bé, lại còn đến từ Vân Triệt. Tiêu Vân kích động đến lệ nóng lưng tròng, trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Thiên Hạ Đệ Thất càng kiêu ngạo thật sâu hơn, nàng ôm chặt lấy hài tử, một giây cũng không nguyện thả lỏng ra.
Thiên Hạ Hùng Đồ ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha ha ha… Lúc trước bị Hiên Viên Vấn Thiên dọa bể mật, nghĩ tới mà tim gan đều run sợ. Nhưng mà… Chính là một hài tử vừa mới sinh ra đều có thể đánh bại lực lượng của y, lão tử còn có lý do gì đi sợ y! Lần sau y còn dám đến, lão tử đánh cược mạng, cũng muốn để cho y có đến mà không có về!
Vân Khinh Hồng cũng cười ha hả:
- Ha ha ha, Thiên Hạ huynh nói rất đúng! Vĩnh An cho chúng ta một tấm gương thần kỳ, Hiên Viên Vấn Thiên kia lại có gì mà sợ! Thiên Hạ huynh, hôm nay huynh lưu lại, hai nhà chúng ta uống sảng khoái một phen, về phần chuẩn bị chiến tranh, ngày mai lại bàn luận!
- Được!
Thiên Hạ Hùng Đồ thống khoái đáp ứng
Tiêu Vĩnh An sống lại lần nữa, khiến nặng nề bao phủ Vân gia trở thành hư không, ngược lại bị khí tức vui mừng nhiệt liệt đến gần như muốn sôi trào tràn ngập. Ngay cả bóng ma trầm trọng mà Hiên Viên Vấn Thiên lưu lại, đều giống như đã tan thành mây khói.
Làm đứng đầu mười hai gia tộc thủ hộ, không khí của Vân gia biến hóa, cũng ngầm xua tan khói mù của cả Yêu Hoàng thành đi rất nhiều.
Chính là, lúc nhiệt liệt ban đầu qua đi, lúc bình tĩnh, vẫn như cũ không thể không đối mặt với sợ hãi vĩ đại đến từ Hiên Viên Vấn Thiên… Tai họa ngập đầu bất cứ lúc nào cũng có khả năng giáng xuống.
––––––––––––
Mười ngày đi qua, thương thế của Vân Triệt đã khỏi hẳn, thương thế của tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi cũng đã khỏi được bảy tám phần, công tác khắc phục hậu quả của Yêu Hoàng thành cũng đã cơ bản hoàn thành. Yêu Hoàng thành lấy mười hai gia tộc thủ hộ làm thủ lĩnh, bắt đầu bố trí nguy cơ có khả năng giáng xuống bất cứ lúc nào… Bóng ma khủng bố ngày ấy Hiên Viên Vấn Thiên mang đến, khiến cho bọn họ không dám có một chút sơ sẩy với lơi lỏng.
Cường giả khắp Huyễn Yêu giới hoặc ứng lời, hoặc tự nguyện bắt đầu tụ tập đến Yêu Hoàng thành, chuẩn bị cùng chống đỡ Hiên Viên Vấn Thiên. Dù sao, nếu Yêu Hoàng thành bị hủy, toàn bộ Huyễn Yêu giới cũng sụp đổ theo.
Tam đại thái trưởng lão Vân Hà, Vân Giang, Vân Khê đã hy sinh trong một trận chiến chống lại Hiên Viên Vấn Thiên đều đã được an táng, thời gian và cường độ tu luyện mỗi ngày của đệ tử Vân gia tăng lên gấp bội. Vui sướng do Tiêu Vĩnh An sinh ra mang đến cũng dần dần trở thành bình tĩnh, Vân gia, cùng với toàn bộ Yêu Hoàng thành đều bị khí tức khẩn trương càng ngày càng nồng đậm bao phủ.
Bởi vì, Yêu Hoàng thành đối mặt, là nguy cơ đáng sợ nhất từ trước cho tới nay, loạn Hoài Vương còn xa mới có thể so sánh với. Nếu không thể chống lại, trên đời này không còn Yêu Hoàng thành… Không hề khoa trương.
Mỗi ngày Vân Khinh Hồng đều sẽ rời nhà, cùng với các gia chủ, quận vương thương nghị kế sách ứng đối. Vân Triệt không cần hỏi kết quả, nhìn ánh mắt của Vân Khinh Hồng liền biết được bọn họ không cách nào tìm được kế sách ứng đối có hiệu quả chân chính. Dù sao, thực lực của Hiên Viên Vấn Thiên quá mức đáng sợ, ở trước mặt thực lực có tính áp đảo quá mức, sách lược, huyền khí, số lượng đều có vẻ đặc biệt vô lực nhạt nhòa.
Hơn nữa, làm người đã chính diện giao thủ với Hiên Viên Vấn Thiên, hắn càng thêm rõ ràng sự đáng sợ của Hiên Viên Vấn Thiên hơn bọn họ.
Vân Triệt ngồi trên nóc nhà chỗ cao nhất của Vân gia, ánh mắt bình tĩnh, im lặng nhìn ra phương xa. Hắn giữ vững động tác này đã hơn phân nửa buổi sáng Lúc này, bên người hắn quần áo rực rỡ bồng bềnh, tiểu Yêu Hậu xinh xắn thanh tú đi tới bên người hắn, gương mặt lạnh như băng nói:
- Ngươi chuẩn bị khi nào quay về Yêu Hoàng cung?
Vân Triệt quay sang, cười híp mắt nói:
- Thải Y, có phải một canh giờ không thấy được ta, đã nhớ đến cơm nước không vô, đêm không thể say giấc rồi không?
Tiểu Yêu Hậu hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Đừng quên, bây giờ ngươi đã là người của Yêu Hoàng tộc ta, đã trở lại, đương nhiên phải ở lại Yêu Hoàng cung.
Vân Triệt tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Ta biết. Nhưng nương ta không nỡ để ta đi.
- Ngươi sợ nữ hoàng lão bà và Tuyết Nhi của ngươi ghen đi!
Nói xong câu đó, tiểu Yêu Hậu không tự chủ được đảo mắt qua, không đối diện với ánh mắt của hắn.
Vân Triệt túm lấy tay của tiểu Yêu Hậu, nhẹ nhàng kéo, bỗng chốc ôm lấy thân hình lả lướt mềm mại của nàng vào trong lòng:
- A… Nguyệt nhi và Tuyết Nhi có phải ghen hay không thì ta không biết, nhưng Thải Y lão bà của ta nhất định đang ghen tỵ.
- Ngươi…
Tròng mắt tiểu Yêu Hậu hoảng hố, sau đó quật cường quay mặt sang chỗ khác, nhưng không cố hết sức tránh thoát khỏi vòng ôm của Vân Triệt.
- Được, ta đã biết. Bắt đầu từ ngày mai, ban ngày ta ở Vân gia, buổi tối trở về Yêu Hoàng cung cùng với Thải Y lão bà của ta.
Vân Triệt ấm giọng nói lời nhỏ nhẹ khiến thân thể mềm mại của tiểu Yêu Hậu mềm nhũn ra, nhỏ giọng nói:
- Ta chỉ thuận miệng nói, ngươi đừng… Miễn cưỡng…
Giọng nói của tiểu Yêu Hậu đột nhiên trở nên run run, bởi vì nàng cảm giác được bàn tay của Vân Triệt đột nhiên phủ lên trên ngực nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
“…” Tiểu Yêu Hậu theo bản năng giãy giụa một cái, nhưng lập tức lại mềm nhũn xuống, tùy ý cho hắn làm xằng làm bậy, chính là hô hấp thoáng trở nên dồn dập, trên mặt cũng nổi lên rặng mây đỏ đẹp đẽ quyến rũ.
Cổ tay Vân Triệt vừa động, bàn tay thật thành thạo trực tiếp luồn vào trong quần áo rực rỡ của tiểu Yêu Hậu, không hề cách trở hưởng thụ hình dạng với mềm mại của phấn trắng trong lòng bàn tay, trong lòng cảm thán từng trận, tiên chi ngọc dịch của Băng Vân tiên cung quả nhiên dùng thật tốt, lại đã có thể nắm đầy cả bàn tay!
Tiểu Yêu Hậu dịu ngoan đổi lấy Vân Triệt được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn động tác nhẹ nhàng từ phía sau cởi bỏ cạp váy rực rỡ của nàng, ngón tay kéo, trực tiếp kéo xiêm y của nàng đến bên hông, vai tuyết và ngực mềm trắng muốt như ngọc nhất thời hoàn toàn lộ ra trong không khí.
Nếu nơi này là Yêu Hoàng cung, nàng có thể để cho Vân Triệt muốn làm gì thì làm, nhưng nơi này là Vân gia! Một cảm giác hơi mát lạnh phất qua tuyết cơ ngọc thể, nàng nhất thời giống như điện giật đẩy Vân Triệt ra, vội vàng túm chặt lấy xiêm y của mình, uy nghi của Yêu Hậu, vào một khắc này không còn sót lại chút gì.
- Ngươi… Ngươi có vẻ đã ngồi ở chỗ này lâu rồi, đang nghĩ cái gì?
Sợ cử động của mình tổn thương đến tự tôn của Vân Triệt, tiểu Yêu Hậu thoáng cắn môi dưới, chủ động nói.
- … Ta đang suy nghĩ vấn đề tất cả mọi người đang suy nghĩ, nếu Hiên Viên Vấn Thiên lại đến mà nói, rốt cuộc nên đối phó như thế nào.
Vân Triệt thoáng thở ra một hơi, có phần phiền muộn nói:
- Ba tháng này, bởi vì Tuyết Nhi, huyền lực của ta đột ngột tăng mạnh. Biên độ tăng trưởng còn lớn hơn bất cứ lần nào trước kia, ta cảm giác được cả người mình giống như triệt để thoát thai hoán cốt, đạt tới một cảnh giới mà trước kia cho dù nằm mơ đều không ngờ tới, thậm chí đều có một cảm giác đã là thiên hạ vô địch.
- Nhưng mà… Thực lực của ta rõ ràng tăng trưởng nhiều như vậy, lại cho dù liên thủ với nàng và Tuyết Nhi, vẫn như cũ không thắng được Hiên Viên Vấn Thiên.
Lời Vân Triệt nói, khiến khuôn mặt mang chút đỏ bừng của tiểu Yêu Hậu trở nên nặng nề, nàng bỗng nhiên nói:
- Vân Triệt, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.
Vân Triệt nhàn nhạt cười:
- Có phải nàng muốn nói, nếu Hiên Viên Vấn Thiên lại đến Huyễn Yêu giới, muốn ta dùng Thái cổ huyền chu mang mọi người trốn đi, lại chỉ lưu lại một mình nàng không.
Tiểu Yêu Hậu gật đầu thật mạnh:
- … Không sai! Ngày đó, Hiên Viên Vấn Thiên vì cưỡng ép phá vỡ đại trận hộ thành, đã tiêu hao một phần lực lượng rất lớn. Nhưng cho dù như thế, ba người chúng ta liên thủ, vẫn như cũ không phải là đối thủ của y, tuy rằng y nhìn như thương tổn cực nặng, nhưng vốn chưa động tới căn cơ.
- Mà lần đó trước khi đào tẩu y rõ ràng từng nói, còn có ba tháng, ma huyết của y sẽ hoàn toàn thức tỉnh, đến lúc đó, lực lượng của y sẽ đạt đến trạng thái gọi là “Hoàn mỹ”. Dáng vẻ lúc đó của y, không hề giống như nói chuyện giật gân, nếu như tất cả trở thành sự thật, như vậy, Hiên Viên Vấn Thiên lại xuất hiện lần nữa, sẽ càng thêm đáng sợ hơn lần trước.
- Những ngày này, ta giống vậy cũng đang suy nghĩ biện pháp ứng đối với Hiên Viên Vấn Thiên, nhưng tìm không thấy khả năng gì. Nếu lưu lại cưỡng ép ngăn cản… Chẳng qua chỉ là không công chịu chết! Đào tẩu cũng không đáng xấu hổ, mà là lựa chọn sáng suốt nhất! Thực lực của Hiên Viên Vấn Thiên quá mức không bình thường, nhất định có bình cảnh và tác dụng phụ vĩ đại… Mà ngươi và Tuyết Nhi tạm lánh đi nhất thời, một ngày nào đó, các ngươi nhất định có thể còn hơn y!
- Nếu là lựa chọn sáng suốt nhất, kia đương nhiên phải tính cả nàng đi cùng!
Vân Triệt nhíu chặt mày nói.
Tiểu Yêu Hậu kiên quyết lắc đầu:
- Ta không thể đi! Đừng quên thân phận của ta. Ta là Huyễn Yêu đế, người kế thừa ý chí vạn năm của Yêu Hoàng nhất mạch, nếu như ta đào tẩu, không chỉ ruồng bỏ Yêu Hoàng thành và Huyễn Yêu giới, càng là giày xéo lên tôn nghiêm của Yêu Hoàng nhất mạch, ruồng bỏ ý chí và tất cả vinh quang vạn năm của Yêu Hoàng nhất mạch ta!
- Tất cả mọi người nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, mà không phải vô vị chờ chết. Chỉ có ta, chỉ có chết trận, không thể trốn đi!
Vân Triệt mỉm cười gật đầu:
- Được. Một khi đã như vậy, ta đương nhiên phải ở lại với nàng.
Tiểu Yêu Hậu mắt lạnh khiển trách:
- Ngu xuẩn! Nếu như ngươi chết, ai tới chiếu cố và bảo vệ người nhà với nữ nhân của ngươi, ai trong tương lai đánh bại Hiên Viên Vấn Thiên, cứu vớt Huyễn Yêu giới khỏi nước lửa!
“…” Sau đó giọng điệu của tiểu Yêu Hậu hòa hoãn lại, nói khẽ:
- Đừng quên, ta vốn là người sắp chết, cho dù không có Hiên Viên Vấn Thiên, tuổi thọ của ta, cũng chỉ dư lại không đến hai năm mà thôi.
Nàng xoay người, nhẹ nhàng nói
- Vân Triệt, điểm cuối của sinh mệnh, có thể trở thành phu thê cùng với ngươi, ta đã vô cùng thỏa mãn. Cùng với chậm rãi đợi tử vong, tuân theo ý chí với vinh quang Yêu Hoàng chết trận, đối với ta mà nói là chốn đi về tốt nhất.
- Chỉ cần ngươi đồng ý đáp ứng chuyện này với ta… Trước khi ngày đó đến, cho dù ngươi muốn ta làm cái gì, ta cũng như ngươi mong muốn.
Nói xong, tiểu Yêu Hậu phi thân lên, đi thật xa. Khi bóng dáng trôi qua trong tầm mắt Vân Triệt, một giọng nói thì thầm truyền đến bên tai Vân Triệt:
- Khi về Yêu Hoàng cung, cho phép ngươi mang theo nữ hoàng lão bà và Tuyết Nhi của ngươi đi cùng.
Vân Triệt: “…”