.
._434__2" class="block_" lang="en">Trang 434# 2
Chương 868: Nhi tử của Tiêu Vân (hạ)
- Tiêu Vân, đệ trước tỉnh táo lại!
Vân Triệt đẩy đẩy bả vai Tiêu Vân, nhưng hắn vẫn không hề có phản ứng.
Vân Triệt giật giật chân mày, mãnh liệt đề khí, hét lớn:
- Tiêu Vân! Thất muội! Đừng khóc, trước tỉnh táo lại… Hài tử còn chưa chết, nó còn có hơi thở! Hai người lại còn không bình tĩnh, nó thật sự sẽ chết!
Âm thanh gầm to này của Vân Triệt khiến tất cả tiếng khóc nháy mắt dừng lại, Thiên Hạ Đệ Thất ngẩn người, Tiêu Vân cũng chợt từ trên mặt đất run bắn lên, hắn ôm lấy anh hài toàn thân lạnh như băng, môi run run nói:
- Đại ca… Huynh nói cái gì? Huynh nói… Có thật không?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Vân Triệt, Mộ Vũ Nhu chợt nhào về phía trước, kích động hỏi:
- Triệt nhi, con nói… Có thật không? Nhưng mà hài tử nó đã… Đã…
Không hề có hơi thở, thân thể lạnh như băng… Còn chỉ là một anh nhi, lại làm sao có thể còn sống.
- Nó đúng là còn có khí tức sinh mệnh.
Vân Triệt trịnh trọng nói:
- Chính là, khí tức sinh mệnh của nó bị một luồng ma khí khóa lại. Toàn thân nó lạnh như băng, cũng bởi vì như thế.
- Ma… Ma khí? Đây là có chuyện gì?
Vân Khinh Hồng kinh ngạc nói.
- Trong thiên hạ có thể phóng xuất ra ma khí này, chỉ có Hiên Viên Vấn Thiên. Thất muội, muội cẩn thận suy nghĩ, khi chống đỡ Hiên Viên Vấn Thiên, muội có từng bị huyền khí của y trực tiếp thương tổn đến không?
Vân Triệt hỏi.
Tiêu Vân thở hổn hển đáp:
- Không có, tuyệt đối không có! Đệ luôn che chắn cho Thất muội ở phía sau, tuy rằng có mấy lần huyền khí của Hiên Viên Vấn Thiên phá vỡ kết giới, nhưng đệ và Thất muội đều không bị lan đến.
- … Đưa con cho ta.
Vân Triệt chìa cánh tay về phía Tiêu Vân.
- Đại ca…
Tiêu Vân dè dặt cẩn trọng đặt anh nhi lạnh như băng vào trong tay Vân Triệt, nghẹn ngào nói:
- Con… Con thật sự còn cứu được sao…
Vân Triệt chưa trả lời, hắn nhắm mắt, lặng im giống như chết, huyền khí thong thả chảy qua thân thể anh nhi… Giây lát, hắn mở to mắt, nói:
- Luồng ma khí này, đã tan ra vào trong mạch máu của nó, đúng thật không phải xâm nhập thân thể vào mấy ngày gần đây, ít nhất đã có hai ba tháng.
- Hai ba tháng…
Tiêu Vân lầm rầm một tiếng. Đột nhiên giật mình một cái:
- Là… Là ba tháng trước… Đệ và Thất muội đều từng bị hắc khí của Hiên Viên Vấn Thiên vây khốn, chẳng lẽ… Chẳng lẽ là…
Ba tháng trước, Băng cực tuyết vực, bọn họ rơi vào trong hắc ám tù lung của Hiên Viên Vấn Thiên, cuối cùng vì linh hồn của Phần Tuyệt Trần đột nhiên thức tỉnh mới được cứu vớt.
- Vô cùng có khả năng!
Sắc mặt Vân Triệt nặng nề gật đầu:
- Ngày ấy tuy rằng Thất muội được xua tan ma khí của bản thân, nhưng chắc chắn có một lượng cực nhỏ ma khí xâm nhập vào thân thể thai nhi. Bộ phận này rất khó được cơ thể mẹ phát hiện, cho dù phát hiện, cũng rất khó xua tan được.
Lúc trước huyền mạch Vân Triệt bị tàn phế, chính là bởi vì khi hắn còn là thai nhi trong bụng liền bị hàn độc của Nhật Nguyệt thần cung xâm nhập vào thân thể. Hiện giờ anh hài trong lòng, tương tự dữ dội cảnh ngộ của hắn năm đó.
Chính là, năm đó hắn trúng độc, còn hài tử này trúng là ma khí –– Mặc dù chỉ là một luồng rất nhỏ, nhưng còn đáng sợ hơn độc đơn thuần ngàn vạn lần.
Vân Khinh Hồng nỗ lực ổn định, mang theo ao ước hỏi:
- Triệt nhi, thật sự còn có biện pháp tới cứu sao?
“…” Môi Vân Triệt giật giật, lại không nói gì.
- Vân đại ca!!
Thiên Hạ Đệ Thất bỗng nhiên giãy giụa ở trên giường định quỳ dậy, nức nở nói:
- Cầu huynh cứu hài tử của muội… Huynh là thần y tài ba nhất đời… Huynh nhất định có biện pháp…
- Tiểu Triệt…
Tiêu Linh Tịch đỡ Tiêu Liệt, lệ quang trong suốt nhìn hắn.
- Vân thiếu chủ, chỉ cần ngươi có thể cứu được hài tử này, cho dù ngươi bảo ta làm trâu làm ngựa, ta cũng không hề nhíu mày!
Thiên Hạ Hùng Đồ vô cùng kích động nói.
Vân Triệt lắc đầu:
- Mọi người không cần như vậy. Hài tử này là nhi tử của Tiêu Vân và Thất muội, là tôn nhi của cha nương ta, là thái tôn của gia gia ta, cũng là một nửa nhi tử của ta. Chỉ cần còn một đường hy vọng, ta cũng nhất định sẽ dốc hết toàn lực cứu nó trở về.
Nói xong, hắn ôm lấy anh hài, một phát túm lấy cánh tay của Phượng Tuyết Nhi:
- Tuyết Nhi, đi theo ta, muốn cứu hài tử này, phải mượn dùng lực lượng của nàng.
Vân Triệt kéo Phượng Tuyết Nhi đi đến đình viện, mọi người cũng đều vội vàng đi theo phía sau. Khi đứng trong đình viện, Vân Triệt trịnh trọng nói:
- Luồng ma khí này nhập vào cơ thể đã lâu, nếu đổi lại là những hài tử khác, đã sớm bị mất mạng. Nhưng cũng may thể chất của Thất muội hơn người, cho nên tuy rằng nhìn như sinh cơ đã tuyệt, nhưng mạch máu vẫn như cũ bảo lưu một tia sinh khí. Nếu có thể xua tan ma khí, lại hồi phục mạch máu của nó… Có khả năng cứu nó trở về.
Nhưng mà, cũng chỉ là khả năng.
Cho dù Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất, hay đám người Vân Khinh Hồng đều sâu sắc biết được chỉ cần xua tan ma khí trong cơ thể sẽ là gian nan cỡ nào… Bởi vì kia chỉ là một anh hài, tuyệt đối không cách nào thừa nhận huyền khí hơi quá nặng. Một khí cường độ huyền khí thoáng quá nặng, hoặc khi dẫn đường xuất hiện một chút lệch lạc… Hoặc một chút sai lầm gì, đối với anh nhi có sinh cơ yếu ớt đến mức tận cùng này mà nói, đều là trí mạng.
Cho dù là Vân Khinh Hồng và Thiên Hạ Hùng Đồ thân là Đế Quân, cũng tự biết tuyệt đối không cách nào làm được.
- Nếu như là độc, hoặc là huyền khí nào khác, ta sẽ có nắm chắc hơn. Nhưng mà, ma khí không giống vậy…
Vân Triệt thoáng hít một hơi:
- Nó hiện giờ ngủ đông trong cơ thể hài tử, một khi bị ngoại lực đụng chạm, sẽ giãy giụa chạy trốn giống như con rắn độc bị đánh thức. Cho nên, xua tan nó có phiêu lưu cực kỳ to lớn… Chỉ có thể lựa chọn tinh lọc!
Phượng Tuyết Nhi mới phản ứng kịp:
- Dùng phượng hoàng viêm?
Vân Triệt gật đầu:
- Đúng! Tuyết nhi, phượng hoàng viêm của nàng tinh thuần hơn của ta mấy lần, nếu dùng phượng hoàng viêm của nàng, sẽ càng có khả năng thành công.
Khi nói chuyện, Vân Triệt đã ngồi trên chiếu, đặt anh nhi ở trên đầu gối:
- Phụ thân, xin phiền giúp con xây lên một tầng kết giới cách âm và ánh sáng
- Được!
Trước Vân Khinh Hồng, tay thoáng hiện lôi quang. Hắn biết rõ, dựa vào phương pháp theo lời nói của Vân Triệt, cả quá trình phải cẩn thận đến mức tận cùng, lực chú ý tuyệt đối không thể có bất kỳ phân tán nào.
- Ta tới hỗ trợ.
Thiên Hạ Hùng Đồ cũng vội vàng tiến lên trước.
Dưới hợp lực của hai đại Đế Quân, một kết giới ngăn cách rộng hơn một trượng rất nhanh bắt đầu thành hình.
- Đại ca, tất cả… Xin nhờ huynh.
Giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, Tiêu Vân chìa tay, run giọng nói.
Tinh!
Một tiếng vang nhỏ, kết giới ngăn cách hoàn toàn thành hình, trái tim của mỗi người, cũng đều gắt gao treo ở ngực… Nhưng ít ra, không khí không bi thương u ám giống như phía trước, mà nhiều thêm một tầng ánh sáng mong ước.
- Tiêu Ưng con ta, con trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ hài tử này.
Tiêu Liệt ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt tuôn đầy mặt khẽ lẩm bẩm.
Bộ phận thế giới bên trong kết giới, đầy rẫy huyền quang màu trắng. Phượng Tuyết Nhi ngồi ở phía trước Vân Triệt, lo sợ mà thật thà nói:
- Vân ca ca, ta nên làm như thế nào?
- Tuyết Nhi, cần một giọt máu của nàng.
Vân Triệt nói khẽ.
- Ừm!
Phượng Tuyết Nhi không chút do dự chìa ngón tay ra, một giọt máu ngưng tụ lại ở đầu ngón tay, sau đó theo chỉ dẫn của Vân Triệt, rơi vào trên đầu ngón tay Vân Triệt.
- Phù…
Ngực Vân Triệt phập phồng, còn chưa bắt đầu, trán của hắn đã phủ đầy mồ hôi. Bởi vì chuyện này thành công hay không, liên quan đến không chỉ là tính mạng của một anh nhi mới sinh… Càng là hạnh phúc tương lai của phu thê Tiêu Vân, cùng với hy vọng sống sót còn dư lại của gia gia.
Hắn không nắm chắc… Nhưng cho dù như thế nào, hắn nhất định phải gánh lấy áp lực nặng vạn quân này lên.
- Hài tử, con có một phụ thân ôn hòa, có một gia gia có tình có nghĩa, càng có một thái gia gia hiền từ vĩ đại, con là người kéo dài sinh mệnh của bọn họ… Cho nên, con nhất định phải kiên cường, ngàn vạn lần đừng bị ma khí hèn mọn này đánh bại!
Khẽ lẩm bẩm, ngón tay hắn cấp tốc hạ xuống, điểm giọt máu kia của Phượng Tuyết Nhi lên trên ngực anh nhi. Rất nhanh, giọt máu giống như thủy ngân rơi xuống, chậm rãi nhập vào trong thân thể còn nhỏ của đứa bé.
Ở dưới huyền khí của Vân Triệt dẫn đường, máu khuếch tán từng chút một đến toàn thân anh nhi.
Thiên độc châu và phượng hoàng viêm đều có được lực lượng tinh lọc rất mạnh, nhưng lực lượng tinh lọc của hai người lại có vẻ không giống. Thiên độc châu có thể tinh lọc độc, tạp chất dị vật không sạch sẽ, còn phượng hoàng viêm tinh lọc lại là lực lượng tiêu cực.
Nếu bàn về cường đại của tinh lọc, Thiên độc châu còn thắng được phượng hoàng viêm không tinh thuần chân chính xa xa… Chính là, nó lại không cách nào tinh lọc ma khí.
Phượng hoàng viêm là lực lượng thần đạo, lực đốt diệt đáng sợ dữ dội, cho dù là một ngọn lửa nhỏ bé nhất, cũng tuyệt đối không phải là một hài tử mới sinh có khả năng thừa nhận được. Cho nên, khi Vân Triệt dấy lên tinh lọc viêm ở một bộ phận nào đó lưu lại ma khí của bé, nhất định phải vô cùng cẩn thận lấy đại đạo phù đồ lực ngăn cách.
Vân Triệt vô cùng quen thuộc với cấu tạo cơ thể người, rõ ràng biết được nơi nào yếu ớt, nơi nào trí mạng, nơi nào rất có thể là nơi ma khí ẩn nấp, nơi nào là nơi huyền khí không thể chạm đến… Rất nhanh, hắn liền xác định được tất cả ma khí còn sót lại trong cơ thể anh nhi, liền lấy khởi điểm từ một góc, dùng phượng hoàng viêm bắt đầu tinh lọc từng chút một.
Khi một điểm máu phượng hoàng đụng chạm vào ma khí, một tia phượng hoàng viêm nháy mắt lấy ma khí làm môi giới, mỏng manh bốc cháy lên.
Quá trình này gian nan mà thong thả, thời gian cần đến tất nhiên thật lâu, cho dù không có một chút lầm lỗi nào, sinh mệnh vô cùng gầy yếu của anh nhi cũng có khả năng cắt đứt bất cứ lúc nào.
Hắn định trước đó rót vào khí tức thiên địa đến tăng cường sinh mệnh lực cho hài tử… Nhưng lại sợ như vậy sẽ nháy mắt dẫn phát đến ma khí trong cơ thể hài tử bạo động, khiến cho hài tử bị mất mạng trong nháy mắt. Cho nên, hắn chỉ có thể chờ đợi sinh mệnh lực còn sót lại của hài tử này có thể đủ kiên cường.
Đây có thể nói là tiêu hao huyền lực nhỏ nhất đối với Vân Triệt, nhưng tiêu hao về tinh thần của hắn lại nặng tới cực điểm. Hắn vốn thương thế chưa lành, lại vì lời Mạt Lỵ lưu lại mà tâm hồn chấn động kịch liệt, nhưng đối mặt với tiểu sinh mệnh mà chỉ có hắn có thể cứu giúp, tâm hồn hắn vẫn như cũ nhanh chóng trở thành hoàn toàn sáng sủa.
Phượng Tuyết Nhi yên lặng nhìn hắn, lúc ban đầu lòng tràn đầy khẩn trương, dần dần, ánh mắt của nàng trở nên ngây ngốc. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt, đã khắc thành ấn ký vĩnh hằng thật sâu ở trong tâm hồn nàng.
––––––––––
Bên ngoài kết giới, tất cả mọi người treo cao trái tim, ngừng thở, vô cùng khẩn trương chờ đợi. Không bao lâu, tiểu Yêu Hậu cũng nghe được tin đã đến, cùng bọn họ chờ đợi.
Một canh giờ đi qua.
Hai canh giờ đi qua.
Ba canh giờ đi qua…
Trời bắt đầu dần tối, tuy rằng chờ đợi giày vò từng giây, nhưng từ đầu đến cuối không ai rời đi. Thiên Hạ Đệ Thất cũng kiên trì xuống giường, dưới nâng đỡ của Tiêu Vân, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn kết giới ngăn cách.
Tinh…
Một tiếng vang nhỏ từ kết giới truyền đến, cũng hung hăng kích động thần kinh tất cả mọi người.
Choang!
Một vết nứt lan tràn từ trên kết giới, sau đó, cả kết giới hoàn toàn vỡ ra từ bên trong, tán thành mảnh nhỏ huyền quang… Mà còn chưa chờ huyền quang tan hết, một tiếng khóc nỉ non của anh nhi vang lên ở bên tai bọn họ.
Vân Triệt từ huyền quang đi ra, mặt mỉm cười, ôm ấp một anh nhi đang gào khóc. Tiếng khóc của đứa bé chẳng những không hề suy yếu, ngược lại vô cùng to rõ, cũng không hề thành thật ở trong ngực Vân Triệt, tứ chi bé nhỏ non mịn đang không ngừng giãy giụa.
“… Tất cả mọi người đứng ở trong này, giống như nghe được âm thanh đến từ thiên đường.
Miệng Tiêu Vân lớn đần, hai tay run rẩy chìa ra, nhưng hai chân lại như bị đóng đinh trên đất, hốc mắt hoàn toàn trở nên mông lung… Cả người đột nhiên giống như rơi vào cảnh hư ảo trong mơ.
- Tiêu Vân, Thất muội…
Trên khuôn mặt mỏi mệt của Vân Triệt lộ ra nụ cười ôn hòa:
- May mắn không làm nhục mệnh.
Thiên Hạ Đệ Thất như từ trong mộng mới tỉnh, nàng bước nhanh về phía trước, dùng tay run run cẩn thận ôm lấy hài tử từ trong lòng Vân Triệt qua, nàng nhìn hài tử đang tứ chi giãy loạn, lớn tiếng khóc thét, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã nháy mắt vỡ đê, nàng gắt gao ôm nhi tử mất đi mà lại có lại vào trong ngực, cũng bất chấp gì khác, lớn tiếng khóc lên.
- Thất muội…
Tiêu Vân đứng ở bên người Thiên Hạ Đệ Thất, nhìn thê tử và nhi tử của mình, toàn thân đều được ấm áp, thỏa mãn đến không cách nào hình dung lấp đầy. Hắn xoay người, nhìn Vân Triệt, run giọng nói:
- Đại ca…
- Cảm tạ không cần phải nói.
Vân Triệt cười nói:
- Chúng ta là huynh đệ, nhi tử của đệ là nhi tử của ta, ta cứu nhi tử của ta, là chuyện đương nhiên.
- Ừm…
Tiêu Vân nỗ lực cắn môi, không để cho mình gào khóc thành tiếng, sau đó vô cùng dùng lực gật đầu:
- Ừm!!
- Ha ha ha ha ha ha ha ha…
Thiên Hạ Hùng Đồ xoay người sang chỗ khác, cất tiếng cười to. Trong lòng vốn khói mù, áp lực nặng nề đến từ Hiên Viên Vấn Thiên, ở trong một khắc này hoàn toàn bị xóa tan, lồng ngực chỉ có khoái ý và thỏa mãn vô tận.
Mộ Vũ Nhu vui mừng mà khóc, Vân Khinh Hồng nhìn hai nhi tử đứng chung một chỗ, mặt mỉm cười, mắt ứa lệ, hắn lại một lần nữa sâu sắc cảm thấy, ông trời đối xử với mình thật sự không tệ.
Mắt đẹp của Thương Nguyệt vẫn luôn nhìn chăm chú vào Vân Triệt, chậm rãi, khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười cực đẹp. Nàng cảm thấy, ý cười của Vân Triệt, không còn là gượng cười như trước, khói mù với tối tăm bao phủ trái tim hắn cũng tán đi rất nhiều rất nhiều.
Hắn cứu vớt sinh mạng của hài tử này, đồng thời cũng hoàn thành một lần cứu vớt tâm linh của chính mình.