Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 866 - Chương 867: Nhi Tử Của Tiêu Vân (Thượng)

. ._434__1" class="block_" lang="en">Trang 434# 1

 

 

 

Chương 867: Nhi tử của Tiêu Vân (thượng)



- Đệ Thất như thế nào?

- Nàng ấy… Nàng ấy giống như..

Tiêu Vân không kịp thở:

- Giống như sắp sinh!

- A!!

Mộ Vũ Nhu kinh hô một tiếng, một phát đẩy Tiêu Vân ra, như gió xông ra ngoài.

Tiêu Vân cũng liền vội vàng đi theo phía sau, không kịp lên tiếng chào hỏi Vân Triệt và Thương Nguyệt.

- Phu quân, chúng ta cùng đi xem đi.

Thương Nguyệt ôn nhu nói.

Nàng vì Vân Triệt bình phục bi thương, đổi lại bộ đồ mới, tuy rằng ngoài mặt nhìn như đã khôi phục như thường, nhưng nàng vẫn cảm giác được rõ ràng trong lòng Vân Triệt vẫn đè nén trầm trọng tới cực điểm. Tất cả mọi người bọn họ đều luôn luôn trong mong chờ hài tử của Tiêu Vân với Thiên Hạ Đệ Thất sinh ra, nàng hy vọng sinh mệnh nhỏ này đến, có thể ít nhiều gì xua tan đi tối tăm trầm trọng trong lòng Vân Triệt.

Vân gia vốn bận bịu rối rít nhất thời càng thêm trở nên ồn ào, Vân Khinh Hồng ở bên ngoài hỏa tốc chạy về, còn Thiên Hạ Hùng Đồ đang định đi thành bắc chỉ huy trọng chỉnh đại trận hộ thành sau khi nhận được tin tức, nhất thời lửa đốt mông, bỏ lại mọi người chạy như điên về Vân gia.

Khi Vân Triệt, Thương Nguyệt, Phượng Tuyết Nhi cùng nhau đi đến, đình viện chỗ Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất đã bóng người vội vàng, cửa phòng đóng chặt không ngừng truyền đến âm thanh la to cùng với khí tức khẩn trương, cũng thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ của Thiên Hạ Đệ Thất.

- Đại ca!

Nhìn thấy Vân Triệt đã đến, Tiêu Vân chờ ở bên ngoài vội vàng đón chào, sắc mặt hắn đỏ bừng, khẩn trương đến tay chân luống cuống.

- Tiêu Vân, chúc mừng ngươi, lập tức được làm phụ thân.

Thương Nguyệt mỉm cười nói.

- Hi, không biết sẽ là nam bảo hay nữ bảo.

Phượng Tuyết Nhi tràn đầy chờ mong nói.

- Ha… Ha ha.

Tiêu Vân vừa kích động, lại vừa khẩn trương.

Ngoài cửa đình viện, Tiêu Linh Tịch và Tiêu Liệt bước chân vội vàng đi đến. Nhìn thấy Vân Triệt, Tiêu Linh Tịch hô nhỏ một tiếng, bước nhanh nhào tới:

- Tiểu Triệt, ngươi… Ngươi không có việc gì chứ?

- Đương nhiên không có việc gì, ngươi nhìn ta hiện giờ có dáng vẻ có chuyện gì sao?

Vân Triệt tỏ vẻ thoải mái cười nói. Hắn đi đến bên người Tiêu Liệt, thân thiết nói:

- Gia gia, sau khi hài nhi trở về còn chưa kịp tới vấn an người. Ở trong này đã quen chưa

- Được, ta ở trong này tốt lắm.

Tiêu Liệt khẽ gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ Vân Triệt như thường, giống như đã không có gì trở ngại, tảng đá nặng trong lòng ông rơi xuống đất, vẻ mặt cũng thả lỏng rất nhiều, hơi cảm thán nói:

- Ở Thiên Huyền đại lục, ta cũng từng nghe đồn mấy lần về Huyễn Yêu giới. Huyễn Yêu giới trong truyền thuyết, toàn là yêu ma mất hết nhân tính, yêu tính tàn bạo, xem ra chuyện thế gian này, đúng là vẫn còn phải mắt thấy mới là thật. Có rất nhiều người cả đời đều bị ép sống trong lừa gạt do người có dụng tâm kín đáo xây dựng nên.

- A ––––––––

Tiếng rên rỉ thống khổ truyền ra từ trong phòng đột nhiên biến thành tiếng kêu thảm thiết thê lương, âm thanh của y sư ở bên trong cũng trở nên càng thêm vội vàng.

- Giống như… Thật sự đau quá.

Tiêu Linh Tịch khẩn trương lạnh run nói.

- Thất muội. Nàng nhất định phải tốt đẹp…

Tiêu Vân tỏ vẻ đau lòng, đứng thẳng không yên, hai mắt chăm chú nhìn cửa phòng, trong miệng không ngừng nói lảm nhảm.

- Gia gia, năm nay ngài mới ngoài sáu mươi tuổi, lại lập tức được làm thái gia gia.

Thương Nguyệt mỉm cười nói. Nàng vừa mới nói xong, Vân Triệt bỗng nhiên nghiền ngẫm nói:

- Cũng phải chúc mừng tiểu cô, lập tức được làm nãi nãi.

- “~!@#$%…” Cánh môi Tiêu Linh Tịch hé mở, sau đó trở nên phát điên:

- Ta… Ta… Ta mới không muốn làm nãi nãi, ta còn là một tiểu cô nương chưa gả ra ngoài… Mới không muốn làm nãi nãi… Không muốn!

- Ha ha ha ha!

Tiêu Liệt thoải mái cười ha hả, ông liếc mắt nhìn Tiêu Linh Tịch thật sâu, ý tứ hàm xúc sâu xa nói:

- Linh Tịch, tuổi của con cũng không nhỏ, đúng là nên lo lắng chuyện chung thân đại sự.

- Con…

Tiêu Linh Tịch hoảng hốt trong lòng, tròng mắt vụng trộm liếc nhìn Vân Triệt:

- Con mới không muốn.

Ầm ầm ầm…

Theo một trận âm thanh gió lốc giống như lôi đình, Thiên Hạ Hùng Đồ lòng như lửa đốt vọt xuống, Vân Khinh Hồng cũng đi cùng với hắn, phía sau, còn sáu huynh đệ Thiên Hạ mồ hôi đầy đầu đi theo.

Thiên Hạ Hùng Đồ vừa hạ xuống đất, liền nóng vội quát:

- Thất bảo… Thất bảo hiện giờ như thế nào?

Vân Khinh Hồng vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- Thiên Hạ huynh, đừng lo lắng, Đệ Thất không phải nữ nhi gia bình thường, nhất định thuận thuận lợi lợi. Huynh trước vẫn nghĩ kỹ chuẩn bị lễ gặp mặt gì cho ngoại tôn hoặc ngoại tôn nữ của huynh đi.

- Đúng, vậy cũng đúng, vậy cũng đúng.

Thiên Hạ Hùng Đồ gật đầu giống như gà con mổ thóc, bàn tay lại xoa xoa một phen, sau đó quát về phía cửa phòng đóng chặt:

- Thất bảo, con ngoan ngoãn, cha liền ở bên ngoài, cố gắng sinh một đại ngoại tôn cho cha, con có yêu cầu gì, cha đều đáp ứng con.

- A!!!!

Trả lời hắn, lại là một tiếng kêu thảm thiết thật dài của Thiên Hạ Đệ Thất, nghe được đến khiến mọi người căng thẳng trong lòng.

- Thiên Hạ tiền bối, tạm thời đừng nói chuyện với muội ấy, đề phòng phân tán lực chú ý của muội ấy.

Vân Triệt mở miệng nói.

- A… Được.

Thiên Hạ Hùng Đồ lập tức im miệng, sau đó vẫn không quên cẩn thận cảnh cáo sáu nhi tử:

- Có nghe thấy không, đều im lặng cho ta, không ai được phép lớn tiếng.

“..” Chân mày Vân Triệt giật giật, hắn nhìn về phía cửa phòng, sắc mặt biến thành ngưng trọng.

- Phu quân, như thế nào?

Chú ý tới ánh mắt biến hóa của hắn, Thương Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Vân Triệt khẽ lắc đầu:

- Không có chuyện gì… Chắc là ta đa tâm. Thất muội là công chúa của bộ tộc tinh linh, có lực lượng tự nhiên che chở, nhất định sẽ vô cùng thuận lợi.

Trong chờ đợi sốt ruột kích động của mọi người, thời gian thong thả trôi đi. Động tĩnh trong phòng liên tiếp trở nên kịch liệt, âm thanh rên rỉ đau đớn của Thiên Hạ Đệ Thất không ngừng vang lên, hơn nữa… Dường như tiếng sau thê lương hơn tiếng trước.

- Đệ Thất, đừng khẩn trương, thả lỏng thân thể… Cẩn thận dùng sức.

Đây là giọng Mộ Vũ Nhu.

- Nương… Con… Con thật sự khó chịu… Đau quá…

Trong giọng nói của Thiên Hạ Đệ Thất mang theo thống khổ thật sâu. Công chúa tinh linh lớn lên trong sủng ái này, chưa bao giờ thừa nhận thống khổ tra tấn khổng lồ như thế.

- Không sao, rất nhanh sẽ tốt…

Mộ Vũ Nhu không ngừng an ủi, mà giọng nói của nàng, đã bắt đầu mang theo run run.

Nửa canh giờ đi qua…

Trọn một canh giờ đi qua!

Tiếng kêu thảm thiết của Thiên Hạ Đệ Thất vẫn tiếp tục, âm thanh đã hoàn toàn khàn khàn. Trong phòng rõ ràng truyền đến tiếng hít thở ồ ồ của các ngự y… Trong những tiếng hít thở này, đều rõ ràng mang theo kinh hoảng.

Chờ đợi, kích động với vui sướng ban đầu, mà trong hơn một canh giờ này chờ đợi đã bị tiên tan thành khẩn trương và lo lắng. Tiêu Vân đi qua đi lại, khi thì túm chặt da đầu, khi thì xé ngực, toàn thân mồ hôi lớn nhỏ giọt, trong miệng hỗn loạn lẩm bẩm:

- Không có việc gì… Nhất định không có việc gì…

Sắc mặt của Vân Khinh Hồng và Thiên Hạ Hùng Đồ cũng đều trở nên hơi khó coi… Bọn họ cố hết sức ngăn chặn ý tưởng điềm xấu ở trong lòng mình, nhưng cảm giác bất an đã sớm lan tràn trong lồng ngực bọn họ, khiến cho trái tim của bọn họ gắt gao treo lên.

- Phu quân?

Nhìn sắc mặt Vân Triệt trầm trọng tới cực điểm, Thương Nguyệt lo lắng khẽ gọi.

“…” Vân Triệt hít một hơi thật sâu:

- Không thích hợp… Rất không được bình thường.

Nếu như là nữ tử bình thường, từ trạng thái sinh nở đến khi hài nhi sinh ra, một canh giờ, thậm chí vài canh giờ đều là bình thường. Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất lại không phải nữ tử bình thường. Nàng có tu vi Bá Huyền cảnh trong người, huyền lực tu luyện lại là lực lượng tự nhiên không dơ bẩn tinh khiết nhất, có thể chất vượt rất xa thường nhân, quá trình nàng sinh nở vốn nên đơn giản cực kỳ thuận lợi, hơn nữa chỉ cần nàng nguyện ý, thậm chí không cần thừa nhận thống khổ gì.

Nhưng mà, đã vẻn vẹn một canh giờ trôi qua, hơn nữa nàng luôn phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ.

Về sau, âm thanh thậm chí còn thê lương hơn nữ tử tầm thường.

Mấy lần Vân Triệt định đích thân đi xác nhận trạng thái của Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng lại hết lần này đến lần khác nhịn xuống. Cho tới bây giờ, hắn cuối cùng không cách nào nhẫn nại nữa, một phát túm chặt lấy Tiêu Vân:

- Tiêu Vân! Đệ lập tức đi vào phủ kín chăn cho Thất muội, dáng vẻ của muội ấy có phần không bình thường, ta phải tự mình đi nhìn xem!

Tiêu Vân đang trong lo sợ không yên luống cuống giật giật cả người, vốn không kịp nghĩ nhiều, liền vội vàng gật đầu, nghiêng ngả chao đảo tiến lên trước… Nhưng hắn vừa đi được vài bước, trong phòng truyền đến một tiếng hét thảm của Thiên Hạ Đệ Thất, vang lên giọng nói vui mừng của Mộ Vũ Nhu:

- Đi ra rồi… Đi ra rồi!

Bước chân của Tiêu Vân dừng lại, mọi người đang đắm chìm trong khẩn trương cũng đều giống như nghe thấy tiên âm, nhất là Tiêu Liệt và Thiên Hạ Hùng Đồ, kích động đến lập tức nước mắt lưng tròng, bước chân theo bản năng tiến lên phía trước.

Nhưng kinh hỉ của bọn họ kéo dài không lâu lắm, biểu cảm iền toàn bộ như ngừng lại ở trên mặt.

Bởi vì ở trong phòng không truyền đến tiếng hài tử khóc, thậm chí, cả căn phòng đều trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, không truyền ra một chút tiếng reo hò vui sướng.

- Hài tử của ta… Đưa ta xem hài tử của ta…

Thiên Hạ Đệ Thất vội vàng la lên.

- Vân phu nhân, thiếu phu nhân…

Đây là giọng một ngự y, giọng của nàng phát run:

- Đây là… Là… Là tử thai.

Giọng nói run run, giống như sấm sét giữa trời quang, vô tình nổ vang ở bên tai mỗi người.

Tiêu Vân bỗng chốc lờ mờ ở đó, tròng mắt nháy mắt tan rã, toàn thân lắc lư, sau đó đột nhiên quát to một tiếng, giống như điên vọt tới, thô bạo đẩy cửa phòng ra:

- Không có khả năng… Không có khả năng!!

Âm thanh cửa bị đẩy mở kinh dọa các y sư vốn kinh hồn táng đảm ở bên trong, Tiêu Vân xông vào liếc mắt liền nhìn thấy được anh hài bé bỏng được Mộ Vũ Nhu ôm vào trong ngực, cuống rốn còn chưa được cắt còn ở trên thân thể của bé… Mà trên mặt Mộ Vũ Nhu tràn đầy nước mắt.

Tiêu Vân lảo đảo tiến đến, thô bạo đoạt anh nhi vào trong ngực mình. Thân thể anh nhi mềm mại vào lòng, động tác của hắn trong nháy mắt trở nên mềm nhẹ… Anh nhi trong lòng không hề động đậy, không nỉ non, không có hô hấp, thậm chí không có nhiệt độ cơ thể mềm mại, có chính là cảm giác lạnh như băng khiến Tiêu Vân giống như rơi vào vực băng tuyệt vọng.

Phịch phịch…

Tiêu Vân bỗng chốc quỳ xuống trên mặt đất, toàn thân thống khổ run rẩy.

Thiên Hạ Đệ Thất nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như vừa mới bị bệnh nặng một trận. Mà trong tròng mắt của nàng hoàn toàn trống rỗng đáng sợ, giống như bị kéo hồn phách ra. Âm thanh Tiêu Vân quỳ xuống trên mặt đất kéo nàng từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, nàng từ trên giường bổ nhào tới, phát ra tiếng khóc lớn tê tâm liệt phế:

- Đây không phải là thật… Không phải là thật… Hài tử của ta… Trả hài tử lại cho ta… Trả lại cho ta…

- Thất bảo!

Thiên Hạ Hùng Đồ xông tới, ôm nàng thật chặt, lòng đau như đao cắt:

- Không sao… Không sao… Con và Tiêu Vân còn trẻ như vậy, các con còn có thể lại sinh nữa… Chỉ cần các con muốn, các con có thể sinh rất nhiều rất nhiều đứa…

- Không… Các ngươi đều đang gạt ta…

Giọng Thiên Hạ Đệ Thất xé lòng, khóc như đỗ quyên nhỏ máu, thiếu nữ tinh linh trong ngày thường vô cùng kiên cường lạc quang, cho dù đối mặt với cả nhà phản đối, thế nhân trào phúng cũng phải ở cùng một chỗ với Tiêu Vân vào lúc này hoàn toàn hỏng mất:

- Hài tử của ta… Các ngươi đều đang gạt ta… Trả hài tử lại cho ta… Trả lại cho ta… A…

Mộ Vũ Nhu quay mặt đi, ngã vào trên bờ vai Vân Khinh Hồng, khóc không thành tiếng. Vân Khinh Hồng ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng nặng nề, hai tay gắt gao siết chặt lại với nhau.

“…” Thân thể Tiêu Liệt lay động kịch liệt, nếu không phải Tiêu Linh Tịch ở bên cạnh nâng đỡ, ông đã sớm ngã xuống.

- Sao lại… Như vậy…

Phượng Tuyết Nhi bụm chặt môi, thấp giọng khóc. Thương Nguyệt nằm ở trước ngực Vân Triệt, bả vai không ngừng co rút.

Sinh mệnh mới mà mọi người vui sướng trông mong ngóng chờ, nghênh đón lại là ác mộng u ám. Tiêu Vân quỳ trên mặt đất, như mất hồn, Thiên Hạ Đệ Thất khóc tê tâm liệt phế, trong lòng mọi người cũng như bị vạn mũi tên xuyên thủng, thống khổ đến hít thở không thông.

Sắc mặt Vân Triệt âm u, nhưng ánh mắt vẫn còn đủ tỉnh táo. Hắn đi đến bên người Tiêu Vân, đưa bàn tay về phía anh hài toàn thân lạnh như băng, không hề có một tiếng động nào ở trong lòng Tiêu Vân.

Cho dù là thai chết, Thiên Hạ Đệ Thất cũng không thể sinh trong thời gian dài và thống khổ như thế… Hắn phải biết, trong này rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.

Ngón tay Vân Triệt nhẹ nhàng đặt lên trên cổ tay mềm nhỏ lạnh như băng của anh hài… Chỉ trong nháy mắt, cả cánh tay hắn giống như bị điện giật thu hồi lại.

Đây là…

Ma khí!!

Tại sao lại có ma khí?!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment