Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 865 - Chương 866: Mạt Lỵ Nhắn Lại (Hạ)

. ._433__2" class="block_" lang="en">Trang 433# 2

 

 

 

Chương 866: Mạt Lỵ nhắn lại (hạ)



Vân Triệt nhanh chóng tụ tập tinh thần, ở trong biển ký ức của mình tìm được mảnh nhỏ ký ức mà Mạt Lỵ lưu lại, nhẹ nhàng chạm vào. Nhất thời, một âm thanh vang lên ở chỗ sâu trong tâm hồn hắn.

- Vân Triệt…

Hai chữ ngắn ngủi, không hề có chút sắc thái tình cảm nào, lại khiến toàn thân Vân Triệt tê dại, nháy mắt hốc mắt trở nên ấm áp. Linh hồn bị đào rỗng cũng được một thứ ấm áp lấp đầy –– Bởi vì, đây là giọng nói của Mạt Lỵ.

Bảy năm trôi qua, đây là giọng nói mà hắn nghe được nhiều nhất mỗi ngày. Giọng nói nghe được nhiều nhất cả đời này của hắn… Thậm chí hai đời hai kiếp, cũng nhất định là giọng nói của Mạt Lỵ. Hiện giờ chẳng qua mới cách ba tháng ngắn ngủi, lại nghe được giọng nói của Mạt Lỵ, linh hồn hắn rung động mãnh liệt đến như cách một thế hệ.

- … Lần này chia xa, khó có thể gặp lại. Duyên phận bảy năm giữa ta và ngươi, ngươi cứu vớt tính mạng của ta, ta thành nhân sinh của ngươi, đã chia xa, ân oán này thanh toán xong, tình nghĩa đoạn tuyệt. Sau ngày hôm nay, ta không còn là sư phụ của ngươi, ngươi đừng tiếp tục nhớ tới ta, cứ coi như chưa từng xuất hiện… Ta cũng sẽ như thế.

Giọng Mạt Lỵ lạnh như băng mà tuyệt tình, giống với ngữ điệu ngày đó khi rời đi chính miệng nói với hắn.

- Ta lưu lại mảnh nhỏ ký ức này, chỉ vì có mấy lời khó có thể đối mặt mở miệng với ngươi… Có hai chuyện, ta lừa gạt ngươi.

- Thứ nhất, tên ta cho ngươi biết, cũng không phải là tên thật sự của ta. Ta vốn là trưởng công chúa của “Tinh thần giới”, “Mạt Lỵ” không phải là tên của ta, mà là danh hiệu của ta.

Vân Triệt: “…”

“Mạt Lỵ” chỉ là danh hiệu công chúa của nàng, mà không phải là tên của nàng. Nhưng đoạn thoại này cũng không dừng lại ở đây, vả lại cũng không nói ra tên chân chính của nàng.

Nhưng đây đối với Vân Triệt mà nói cũng không quan trọng. Bởi vì cho dù tên chân chính của nàng là gì, nàng đều là Mạt Lỵ.

- Thứ hai…

Giọng Mạt Lỵ, xuất hiện tạm dừng thật lâu ở chỗ này, giống như cho dù lấy phương thức này, nàng vẫn như cũ khó có thể nói ra khỏi miệng

- … Là chuyện về Sở Nguyệt Thiền.

Tâm hồn của Vân Triệt chợt co rút mạnh mẽ lại

- Ngày ấy triệt để thoát khỏi ma đôc, ta y theo hứa hẹn lúc trước, tìm kiếm nơi Sở Nguyệt Thiền lưu lại ở Thiên Huyền đại lục.

- Sinh linh ở Thiên Huyền đại lục cực đông, cho dù lấy lực lượng của ta, cũng tuyệt đối không có khả năng tìm kiếm được tất cả sinh linh, nhưng đủ để tìm kiếm tất cả khí tức thuộc về cảnh giới Vương Huyền… Nhưng mà cũng không tìm được chỗ Sở Nguyệt Thiền lưu lại.

Giọng Mạt Lỵ thật bình tĩnh, nhưng tốc độ nói, lại rõ ràng chậm hơn bình thường một phần.

Mà trái tim Vân Triệt cũng chợt trầm xuống, một luồng cảm giác lạnh như băng đến hít thở không thông lan tràn nơi lồng ngực.

Vì ngày ấy, Mạt Lỵ nói với hắn chính là… Tuy rằng toàn bộ ma độc đã được tinh lọc, nhưng lực lượng hồn thể tuyệt đối không đủ để phát hiện ra Sở Nguyệt Thiền ở nơi giống như Thiên Huyền đại lục, mà phải chờ sau khi trùng tố thân thể.

- Sở Nguyệt Thiền là vướng bận và thống khổ lớn nhất trong lòng ngươi, sau khi ta suy nghĩ, lựa chọn nói dối ngươi.

- Sau khi ta trùng tố thân thể, mặc dù vẫn không ôm hy vọng, nhưng vẫn lại tìm kiếm khí tức của Sở Nguyệt Thiền. Một lần này, phạm vi ta tìm kiếm không chỉ có cảnh giới Vương Huyền, còn bao gồm Thiên Huyền cảnh với Địa Huyền cảnh. Nhưng vẫn như cũ không tìm được khí tức của Sở Nguyệt Thiền.

- Mặc dù năm đó Sở Nguyệt Thiền tự phế huyền công, nhưng huyền lực Vương Huyền cảnh vẫn còn đó. Cho dù những năm này huyền lực không tiến, ngược lại giảm mạnh, cũng không thể nào có khả năng giảm xuống quá một đại cảnh giới… Trừ phi bị người phế đi huyền lực.

- Cho nên, hoặc nàng ấy đã chết, hoặc huyền lực bị phế. Mà với dung mạo của nàng ấy, nếu bị người phế bỏ huyền lực, hậu quả còn thảm thiết hơn tử vong. Lấy tính tình của Sở Nguyệt Thiền, cũng tất nhiên sẽ tự tuyệt sinh mệnh.

Vân Triệt: “!!!!!”

- Ngươi biết kết quả này, chắc chắn bi thương Nhưng nhớ lấy, kết quả này không phải lỗi của ngươi, bên cạnh ngươi có thân nhân huyết mạch tương liên, có bằng hữu sinh tử chi giao với nhau… Còn có một đống lớn nữ nhân. Đừng vì một người đã qua đời mà tổn thương tới tất cả. Cho phép ngươi bi thương ba ngày, nhưng ba ngày sau, liền quên mất, coi như chưa bao giờ có Sở Nguyệt Thiền, cũng chưa bao giờ có sự tồn tại của ta.

“…”

Âm thanh ký ức trong mảnh nhỏ phóng thích toàn bộ, giọng Mạt Lỵ ngưng hản.

Rầm!!

Vân Triệt giống như bị rút sạch tất cả khí lực, thân thể vô lực mềm nhũn, cái gáy hung hăng va vào vách tường.

Hắn nhắm mắt lại, cả gương mặt thống khổ rung động, vặn vẹo lên, bàn tay gắt gao chộp vào ngực, dưới âm thanh cơ bắp xé rách, năm ngón tay đâm thật sâu vào trong thịt, đổ xuống từng vết máu màu đỏ tươi.

Nhưng hắn hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, bởi vì ý thức của hắn, linh hồn đã bị thống khổ vô tận hoàn toàn nuốt hết.

- Đây không phải… Là thật… Không phải là thật…

Thân thể của hắn run run đến co rút, khí tức toàn thân triệt để đại loạn, hung hăng chạm vào nội thương vốn đã tự nhiên bình phục. Thân thể của hắn ngã nghiêng, cả người từ trên giường té xuống…

Cốc! Cốc cốc…

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất nhẹ, vang lên giọng nói của Thương Nguyệt:

- Phu quân, ta có thể vào không?

Thương Nguyệt đứng yên trước cửa, trong tay bưng một chén cháo đường vừa mới nấu xong. Sau khi nàng gõ cửa, lại không nhận được đáp lại, nàng nâng tay, nhưng lại dừng ở không trung, do dự một phen, cuối cùng buông tay xuống, xoay người lại, thả nhẹ bước chân chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa mới đi ra hai bước, trong lòng bỗng nhiên tuôn trào một cảm giác không yên mãnh liệt. Nàng nhanh chóng xoay người, trực tiếp đẩy cửa phòng ra… Một màn trước mắt, làm cho nàng bỗng chốc ngây ngốc ở đó.

Một vết máu đỏ tươi từ trên giường nệm chảy xuống, vẫn luôn lan tràn đến bên tường. Cả người Vân Triệt co rúc ở góc tường, đầu chôn giữa gối, tay phải túm lấy ngực, toàn bộ năm ngón tay đâm vào trong da thịt, máu tươi đầm đìa.

Toàn thân tản ra một luồng khí tức tuyệt vọng u ám.

- Phu… Phu quân!!

Thương Nguyệt hoa dung thất sắc, cháo đường đổ văng đầy đất, nàng sợ hãi nhào tới, ôm chặt lấy Vân Triệt, mới vừa mở miệng, liền đã bật khóc:

- Phu quân… Phu quân chàng làm sao vậy… Chàng đừng làm ta sợ… Phu quân…

Giọng Thương Nguyệt làm tỉnh lại linh hồn đang đắm chìm trong vực sâu thống khổ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên… Khóe miệng, mũi, hai mắt, hai tai… Thất khiếu toàn là vết máu.

- Nguyệt nhi…

Hắn ấp úng nhếch môi, âm thanh khô ráp mang theo thống khổ thật sâu.

- Phu quân… Chàng… Rốt cuộc như thế nào…

Thương Nguyệt bị kinh hách đến gần như muốn khóc lớn thành tiếng:

- Ta… Ta… Ta đi gọi cha nương.

Một bàn tay chậm rãi giữ chặt Thương Nguyệt, Vân Triệt chậm rãi lắc đầu:

- Ta không sao… Để cho ta ôm một lát… Được…

Hắn ôm lấy Thương Nguyệt, đầu rúc vào trước ngực nàng, lúc đầu vuốt ve rất nhẹ, nhưng rồi dưới vô ý thức vuốt ve càng ngày càng gấp, giống như một hài tử mới sinh mất đi cảm giác an toàn.

Cảm nhận được hơi thở rối loạn của Vân Triệt giống như hơi ổn định lại, lòng lo sợ không yên của Thương Nguyệt thoáng thả lỏng vài phần, thân thể mềm mại của nàng càng thêm gần sát hắn, tay nhỏ bé đặt ở trên lưng hắn, dịu dàng ôm lấy hắn.

Bọn họ ôm nhau vô số lần, cho tới bây giờ đều là nàng rúc vào trước ngực hắn, kia vẫn là thời khắc nàng yên tâm nhất, thỏa mãn nhất trong sinh mệnh của nàng. Lần đầu tiên, Vân Triệt rúc vào trước ngực nàng, yếu ớt còn giống như hài tử bị thương.

- Phu quân, cho dù phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ ở bên cạnh chàng.

Thương Nguyệt nhẹ nhàng rù rì nói:

- Cho dù chàng mất đi tất cả, cũng vĩnh viễn sẽ không mất đi ta.

“…” Vân Triệt càng ôm chặt Thương Nguyệt hơn.

––––––––––––––

Đại sảnh Vân gia, Mộ Vũ Nhu đang nói chuyện với Phượng Tuyết Nhi.

Về dung nhan mà nói, Mộ Vũ Nhu luôn luôn tin tưởng vững chắc tiểu Yêu Hậu là nữ tử hoàn mỹ nhất đời này, không có khả năng có người nào khác có thể đánh đồng cùng nàng ấy. Nhưng hiện giờ nhìn thấy Phượng Tuyết Nhi, nàng thân là nữ tử lại có cảm giác hoảng hốt giống như gặp người nhà trời. Mà không chỉ có như thế, ngay cả tu vi huyền lực đều gần như không kém tiểu Yêu Hậu, mấu chốt nhất chính là tình cảm thắm thiết với Vân Triệt.

Tuy rằng hôm nay mới gặp mặt lần đầu, nhưng nàng yêu thích Phượng Tuyết Nhi đến quả thật không cách nào hình dung, kéo tay nàng ấy từ đầu đến cuối đều không buông ra.

Theo một luồng hàn khí lạnh như băng, Mộ Dung Thiên Tuyết và Sở Nguyệt Ly đã đến, hành lễ với Mộ Vũ Nhu:

- Vân phu nhân, nghe nói cung chủ đã trở về, không biết cung chủ có khỏe mạnh không… Tỷ muội chúng ta muốn đi vấn an.

- Mộ Dung sư bá, Sở sư thúc, hai người yên tâm đi, Vân ca ca đã không có chuyện gì, hiện giờ đang nghỉ ngơi. Thương tổn trên người chắc thêm vài ngày có thể khỏi.

Phượng Tuyết Nhi mỉm cười an ủi.

- Thật tốt.

Mộ Dung Thiên Tuyết và Sở Nguyệt Ly khẽ thở phào nhẹ nhõm, lo lắng trên băng nhan cuối cùng nhạt đi vài phần.

Mộ Vũ Nhu nhìn các nàng, cười ôn hòa:

- Các ngươi bị Triệt nhi liên lụy, rời khỏi tổ địa, đi đến nơi xa lạ này, lại vẫn quan tâm lo lắng cho Triệt nhi như thế. Triệt nhi có thể được các ngươi đối đãi như vậy, thật sự là phúc khí rất lớn của nó.

Lời Mộ Vũ Nhu nói khiến hai nàng hơi sợ hãi, Sở Nguyệt Ly nói:

- Vân phu nhân ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Cung chủ có ân cứu mạng đối với Băng Vân tiên cung chúng ta, nếu như không có cung chủ, trên đời này đã sớm không có Băng Vân tiên cung.

- Không sai.

Mộ Dung Thiên Tuyết khẽ gật đầu:

- Cung chủ cứu Băng Vân tiên cung chúng ta khỏi tuyệt cảnh trước sau mấy lần, ngược lại đều có ơn tái tạo đối với mọi người chúng ta. Nếu như không có cung chủ, tất cả tỷ muội, đệ tử chúng ta đều đã táng thân ở Thiên Huyền đại lục. Hơn nữa năm đó… Chúng ta không bảo vệ tốt cho sư tỷ, cùng với hài tử của cung chủ và sư tỷ, cung chủ lại lấy ơn báo oán, chẳng những mấy lần cứu giúp, cũng không coi chúng ta làm vướng bận, ngay cả lúc mạng nguy nan đều không buông bỏ chúng ta. Ơn của cung chủ, trọn đời chúng ta đều khó báo đáp…

Giọng Mộ Dung Thiên Tuyết dần nhỏ đi. Bởi vì nàng nhìn thấy gương mặt tươi cười của Mộ Vũ Nhu đột nhiên cứng ngắc, ánh mắt cũng bỗng chốc thất thần ở đó.

Mộ Vũ Nhu bám ghế ngồi, chậm rãi đứng lên, ánh mắt ngây ngốc nhìn Mộ Dung Thiên Tuyết:

- Ngươi… Ngươi mới vừa nói cái gì… Triệt nhi… Hài tử?

Phản ứng của Mộ Vũ Nhu khiến Mộ Dung Thiên Tuyết và Sở Nguyệt Ly đồng thời sửng sốt:

- Vân phu nhân, chuyện này… Chẳng lẽ cung chủ chưa từng đề cập đến với ngươi?

- Thật sự… Thật sự là hài tử của Triệt nhi? Triệt nhi nó có hài tử?

Mộ Vũ Nhu trở nên kích động, nàng tiến trước đột nhiên túm lấy cánh tay Mộ Dung Thiên Tuyết, vội vàng nói:

- Vì sao Triệt nhi chưa từng nói đến? Không có bảo vệ tốt là có ý gì? Sư tỷ của các ngươi là ai… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“…” Môi Mộ Dung Thiên Tuyết hé mở, nàng phản ứng kịp, mình đã chọc họa lớn, nói chuyện không nên nói, nhưng lời nói đã nói ra, đối mặt với ánh mắt tha thiết của Mộ Vũ Nhu, đã đâm lao đành phải theo lao. Đành phải kiên trì, nói lại từ đầu chí cuối chuyện của Sở Nguyệt Thiền năm đó.

Mộ Vũ Nhu chậm rãi ngồi về chỗ, ánh mắt dại ra, thật lâu không hồi hồn.

- Vân phu nhân, ngươi yên tâm đi, cho dù sư tỷ không có huyền công, ở Thương Phong quốc, cũng không có ai có thể khi dễ được sư tỷ. Sư tỷ cát nhân thiên tướng, hiện giờ nhất định đang sống ở một nơi không bị người ngoài quấy rầy, tuyệt đối không có chuyện gì.

Mộ Dung Thiên Tuyết an ủi.

Sở Nguyệt Ly cắn chặt môi, ánh mắt hơi thê lương.

Mộ Vũ Nhu thất thần bắt đầu lẩm bẩm:

- Sáu năm trước… Vẻn vẹn sáu năm… Hài tử đã năm tuổi… Là hài tử của Triệt nhi…

Phượng Tuyết Nhi nhẹ giọng an ủi:

- Bá mẫu, người đừng lo lắng, Vân ca ca nhất định sẽ tìm được… a, Vân ca ca.

Vân Triệt từ cửa đi đến, bên người, là Thương Nguyệt khoác cánh tay của hắn.

- Cung chủ.

Mộ Dung Thiên Tuyết và Sở Nguyệt Ly vội vàng tiến tới trước. Mộ Dung Thiên Tuyết bất an nói:

- Cung chủ, ta…

- Sư bá, không sao.

Sắc mặt của Vân Triệt hơi trắng, nhưng mỉm cười vẫn ôn hòa như trước:

- Vừa rồi ở bên ngoài ta nghe được một ít. Chuyện này, ta luôn luôn không biết nên nói với cha nương như thế nào, sư bá giúp ta nói ra, ngược lại giải quyết một tâm sự cho ta.

- Triệt nhi.

Mộ Vũ Nhu đứng lên, đi đến bên người hắn, hốc mắt hơi rưng rưng, nàng trịnh trọng nói:

- Tuy rằng nương chưa từng gặp nữ tử tên Sở Nguyệt Thiền kia, nhưng nàng ấy vì con, không tiếc tự phế huyền công, bội phản sư môn, hủy đi danh dự nửa đời của mình, đổi lấy nửa đời cơ khổ… Con chắc chắn phải tìm được nàng ấy, đời này kiếp này, chắc chắn không được phụ bạc nàng ấy!

“…” Vân Triệt ngẩng đầu lên, ngàn vạn cảm xúc tuôn trào trong tim. Hắn vừa định trả lời, một tiếng bước chân vô cùng vội vàng đột nhiên từ bên ngoài truyền đến.

Rầm!!

- Nương!!

Tiêu Vân lòng như lửa đốt tiến vào, dưới chân còn bị vấp loạng choạng một phen, không kịp đứng vững thân thể, hắn vô cùng kinh hoảng kêu lên:

- Nương… Nhanh lên… Thất muội… Thất muội nàng ấy…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment