Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 864 - Chương 865: Lời Nhắn Lại Của Mạt Lỵ (Thượng)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_865" class="block_" lang="en">Trang 433# 1

 

 

 

Chương 865: Lời nhắn lại của Mạt Lỵ (thượng)



- Đưa khối hắc ngọc mà ngươi lấy được từ trên người Thí nguyệt ma quân cho bản tôn nhìn xem.

Linh hồn kim ô cố hết sức chuyển hướng đề tài, không để ý tới hỏi tới của Vân Triệt.

Hắc ngọc?

Vân Triệt ngẩn ra, nhất thời nhớ tới hắc ngọc thần bí đã nhặt được ở bên cạnh hài cốt của Thí nguyệt ma quân, gần như đã bị hắn lãng quên đi, liền vội vàng lấy nó ra.

Hắc ngọc hình tròn, lớn chừng lòng bàn tay, vào tay trầm trọng lạnh như băng, cả vật thể tối đen không tạp, bóng loáng đến cực điểm, vả lại trái phải hoàn toàn giống nhau, trên mặt không hề có bất kỳ ấn ký hay hoa văn gì. Ngược lại ngay cả một chút khí tức huyền khí đều không có.

Chỉ nhìn vẻ ngoài và khí tức một cách đơn thuần, khối ngọc này có thể được xưng là khối ngọc thạch quá mức bình thường, ngay cả huyền ngọc đẳng cấp thấp nhất đều không được tính.

Nhưng dựa vào nó có thể không tổn hao gì ở dưới lực lượng của Thí nguyệt ma quân bị hủy diệt, xác định nó tuyệt đối không phải là vật tầm thường.

Một đường kim mang chiếu xuống, hắc ngọc thần bí lơ lửng lên từ trong tay Vân Triệt, lơ lửng trên không, sau đó bị kim mang bao vây lấy… Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả kim mang hoàn toàn biến mất, hắc ngọc thần bí từ trên không trung hạ xuống, một lần nữa trở lại trong tay Vân Triệt.

- Đây rốt cuộc là cái gì?

Vân Triệt ngẩng đầu hỏi.

- Không biết.

- Ngay cả ngươi cũng không biết?

Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc. Nếu hắc ngọc này đến từ Thí nguyệt ma quân, như vậy hẳn là thứ đến từ thời đại chư thần từ trăm vạn năm trước. Thứ đồ của thời đại kia, Mạt Lỵ không biết được cũng không ngoài ý muốn, nhưng linh hồn kim ô là mảnh nhỏ linh hồn của thần thú kim ô, có chứa một phần ký ức viễn cổ của kim ô, lại cũng không biết?

- Giống như các ngươi, một khi lực lượng của bản tôn thăm dò vào thứ này, liền biến mất vô tung. Xuất hiện tình hình như thế, đại khái có hai khả năng.

Linh hồn kim ô chậm rãi trần thuật:

- Hoặc là, trong đó bao hàm một tiểu thế giới độc lập, giống như kim ô lôi viêm cốc do bản tôn sáng tạo ra, cũng hoặc là, là pháp tắc lực lượng khác cực cao, là lực lượng ở vị diện mà chúng ta vốn không cách nào đụng chạm vào.

- Nó đi theo Thí nguyệt ma quân, ở dưới phong ấn Tà thần vẻn vẹn trăm vạn năm đều hoàn hảo không tổn hao gì, tuyệt đối không phải vật tầm thường. Vô cùng có khả năng, là “Ma ngọc” hay “Ma khí” của cấp bậc ma thần kia. Cũng có thể chỉ có lực lượng ma đạo mới có thể thức tỉnh nó được.

Vân Triệt thu hắc ngọc thần bí vào, tùy ý nói:

- Lúc trước ta vẫn luôn tò mò về nó. Mà bây giờ, nó là cái gì, vốn hoàn toàn không quan trọng.

- Linh hồn kim ô, ta cần phải trở về, nếu lâu quá, bọn họ sẽ lo lắng.

Vân Triệt cúi đầu, thi lễ thật sâu với linh hồn kim ô, chân thành nói:

- Năm đó mới gặp, ta từng nói lời ác độc với ngươi, thậm chí nói ngươi ích kỷ ngang ngược, không xứng làm thần… Ngươi chẳng những không trừng phạt trách cứ, ngược lại trước đó là tái tạo, sau này lại mấy lần cứu mạng, tổn hại rất lớn đến thọ nguyên của bản thân. Phần đại ân này, Vân Triệt thật sự không biết như thế nào mới có thể báo đáp.

- … Bản tôn giao huyết mạch và hồn lực cuối cùng cho ngươi, đều có tư tâm của bản tôn, không cần ngươi cảm kích và báo đáp.

Linh hồn kim ô thản nhiên nói.

- … Chính là, ta nhất định khiến cho ngươi thất vọng rồi.

Vân Triệt thở dài một tiếng, xoay người sang chỗ khác, cất bước rời đi.

- Ngươi đừng bi quan như thế.

Linh hồn kim ô đột nhiên nói:

- Hiên Viên Vấn Thiên dung hợp lực lượng Vĩnh Dạ ma tộc lưu lại, đúng là không phải ngươi hiện giờ có thể đối phó. Nhưng mà, lấy tình trạng của y, sau khi thức tỉnh tất cả lực lượng ma huyết ma hồn, tu vi sẽ vĩnh viễn dừng lại, cả đời không có khả năng lại có một chút tiến bộ, ngay cả thọ nguyên cũng sẽ ngắn lại rất nhiều. Mà ngươi thì khác, ngươi có thiên phú phi phàm, có lực lượng của chư thần, tương lai, ngươi tất nhiên có một ngày còn hơn y. Trước đó, ngươi đại khái có thể mượn dùng Thái cổ huyền chu chạy ra không gian khác, khiến Hiên Viên Vấn Thiên không chỗ có thể tìm ra.

- Ta thật sự có thể chạy trốn.

Vân Triệt dừng bước, thấp giọng nói:

- Nhưng Thải Y nhất định sẽ không, cha nương ta cũng nhất định sẽ không.

- Hơn nữa… Ta hiện giờ, thật sự còn có tương lai sao?

“…” Linh hồn kim ô không nói nữa, sau khi trầm mặc thật lâu, nó thở dài một tiếng:

- Ngươi đi đi.

Kim mang chợt lóe, Vân Triệt liền đã được truyền tống ra ngoài Kim ô lôi viêm cốc.

Tròng mắt màu vàng kim thu liễm sáng rọi, trong khép kín chậm rãi nói:

- Lúc trước dò xét ký ức của hắn, cho rằng hắn có số mệnh thật sâu, nhận thiên đạo chiếu cố, thêm thân phụ Long thần với lực lượng Tà thần, liền giao tất cả cho hắn… Không nghĩ tới, hiện giờ lại gặp tai họa ày…

- Đây là mệnh trời, không thể không tuân theo.

––––––––––––

Bị truyền tống ra ngoài Kim ô lôi viêm cốc, như Vân Triệt suy nghĩ, Phượng Tuyết Nhi và tiểu Yêu Hậu đang chờ ở đó, thủy chung không rời đi. Nhìn thấy Vân Triệt xuất hiện, tròng mắt các nàng thoáng lóe lên sáng rọi giống nhau, bước nhanh lao đến.

- Vân ca ca, huynh… Huynh bây giờ như thế nào?

Phượng Tuyết Nhi vẫn lo lắng sợ hãi như cũ nói.

- Xem ra đã không có việc gì.

Tiểu Yêu Hậu quét qua khí tức của Vân Triệt, sắc mặt và ánh mắt rõ ràng đều thả lỏng.

- Ha ha, đó là đương nhiên.

Vân Triệt tỏ vẻ thoải mái cười:

- Có thần lực của linh hồn kim ô, đương nhiên bình yên vô sự.

- Thật tốt quá.

Phượng Tuyết Nhi vui sướng thả lỏng gánh nặng tâm sự, lại nghi ngờ nói

- Nhưng mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Vân ca ca đột nhiên lại…

- Trên người các nàng cũng còn có thương tích, cần phải tĩnh dưỡng chữa thương. Chúng ta vẫn quay về Yêu Hoàng thành trước đi. Bọn họ cũng nhất định đã lo lắng hỏng rồi.

Vân Triệt nói tránh đi.

“…” Tiểu Yêu Hậu liếc mắt nhìn hắn thật sâu, trầm tĩnh nói:

- Chúng ta trở về thành.

––––––––––––

Tuy rằng Hiên Viên Vấn Thiên bị đánh lui, nhưng ảnh hưởng mang đến không phải trong thời gian ngắn có thể bình ổn được. Lúc này Yêu Hoàng thành chính là một mảnh hỗn loạn, người lúc trước chạy ra ngoài thành đã nhận được tin tức, bắt đầu lục tục quay về.

Kết giới hộ thành đã thu hồi, nhưng toàn bộ Yêu Hoàng thành đều giống như bị bao phủ trong một cái nồi lớn, không khí vô cùng đè nén. Mặc dù chưa gặp được tai họa ngập đầu, nhưng bọn họ đều tận mắt nhìn thấy sự khủng bố của Hiên Viên Vấn Thiên… Mà hiện giờ y chính là chạy trốn, mà không phải bị đánh chết. Cuối cùng sẽ có một ngày… Phải nói tốn không lâu lắm, y nhất định còn có thể lại đến nữa.

Sự thật đáng sợ này, giống như bóng ma đè lên trong lòng mỗi người.

Yêu Hoàng thành tiến hành công tác khắc phục hậu quả dưới sự hướng dẫn của các gia tộc thủ hộ và các vương phủ, Vân gia cũng bị khí tức nặng nề lo sợ không yên tràn ngập. Phu thê Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu vẫn đứng trước đại môn, kiễng chân nhìn về phương bắc, mong mỏi Vân Triệt có thể bình an trở về. Phu thê Tiêu Vân cũng luôn luôn làm bạn bên cạnh, không ngừng an ủi.

Cho đến khi bọn họ tận mắt nhìn thấy ba người Vân Triệt bình an về đến, đứng trước người bọn họ. Mộ Vũ Nhu không để ý đến mọi người ở đây, lệ rơi bổ nhào tới, ôm chặt lấy nhi tử của mình, giống như một hài tử khóc rống lên.

- Nương, hài nhi bất hiếu, luôn luôn khiến nương nóng ruột nóng gan, lo lắng rơi lệ.

Vân Triệt áy náy nói.

Hốc mắt Vân Khinh Hồng hơi ẩm, cản nhận được tuy rằng khí tức của Vân Triệt hơi suy yếu hỗn loạn, nhưng đã không còn dị thường như lúc trước, tâm thần nhất thời thả lỏng, hành lễ với tiểu Yêu Hậu nói:

- Tiểu Yêu Hậu, thân người có thương tích, kính xin sớm trị liệu cho kịp, tuyệt đối đừng chậm trễ thánh thể.

Tiểu Yêu Hậu khẽ lắc đầu:

- Thương tổn của bổn hậu cũng không lo ngại. Nhưng mà Vân Triệt, ngoại thương tuy nhẹ, nhưng nội thương rất nặng, hơn nữa dường như tinh thần bị hao tổn, vẫn nhanh chóng chuẩn bị chỗ chữa thương cho hắn đi. Chuyện khác, ngày mai lại nói.

Mộ Vũ Nhu không kịp lau nước mắt, vội vàng túm lấy ống tay áo của Vân Triệt:

- A? Triệt nhi, thương thế của con… Thật sự rất nặng sao?

- Không sao.

Vân Triệt mỉm cười lắc đầu, an ủi:

- Thân thể của con có năng lực tự lành khác hẳn với người thường, chút thương tổn ấy không coi vào đâu… Chính là thật sự hơi mệt chút, muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngủ một lúc.

Tiểu Yêu Hậu: “…”

- Được được… Nương đã thu thập xong phòng của con. Con nhanh chóng đi nghỉ ngơi thật tốt, cần gì nói với nương.

Mộ Vũ Nhu vội vàng nói. Nói xong, nàng xoay người lại, kéo tay Phượng Tuyết Nhi. Ánh mắt nhân từ nhìn nàng ấy:

- Tuyết Nhi, mấy tháng này, ta vẫn luôn ngóng nhìn có thể nhìn thấy con. Ở bên người Triệt nhi có con, thật sự là phúc phận đã tu luyện mấy đời của thằng bé… Đều không biết cảm kích con như thế nào mới tốt.

Lời Mộ Vũ Nhu nói khiến Phượng Tuyết Nhi hơi hốt hoảng:

- Bá mẫu, con… Con không làm gì vì Vân ca ca cả… Bá mẫu nói lời này ngại chết Tuyết Nhi…

- Bá mẫu?

Trong ý cười mềm nhẹ của Mộ Vũ Nhu mang theo một chút ái muội:

- Chúng ta đi vào trước đi, Triệt nhi còn cần nghỉ ngơi. Chờ sắp xếp xong, ta có rất nhiều lời muốn nói với con. Ở trong này, con coi thành nhà của mình là được rồi.

- Cám ơn bá mẫu.

Phượng Tuyết Nhi khẽ nói.

- Tiêu Vân, gia gia bọn họ vẫn tốt chứ?

Vân Triệt hỏi Tiêu Vân.

- Đại ca yên tâm, tất cả bọn họ mạnh khỏe. Các vị tiên tử của Băng Vân tiên cung đều được an trí ở biệt viện, bình thường không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần… Lát nữa đệ sẽ đi nói cho bọn họ biết huynh đã bình an vô sự, để gia gia bọn họ yên tâm.

- Ừm…

Vân Triệt khẽ gật đầu:

- Bồi tội thay ta với gia gia, còn có Mộ Dung sư bá bọn họ… Hiện giờ tinh thần của ta hơi nặng nề, chờ ta tốt thêm một chút nhất định sẽ đi vấn an.

- … Đệ đã biết, đại ca huynh nghỉ ngơi cho tốt.

Biểu cảm của Tiêu Vân hơi kinh ngạc

Vân Khinh Hồng nhìn Vân Triệt, nhìn sắc mặt, ánh mắt, mỗi tiếng nói cử động của nhi tử. Từ vừa mới bắt đầu, hắn đã nhận ra trạng thái của Vân Triệt không thích hợp, cho tới bây giờ, cảm giác này đã càng ngày càng nặng. Hắn giật giật chân mày, cuối cùng vẫn lên tiếng nói:

- Triệt nhi, con…

Mộ Vũ Nhu lại xua tay chặn lại:

- Được rồi! Triệt nhi có thương tích trong người, tinh thần không tốt, trước hết để cho con nghỉ ngơi thật tốt. Có chuyện gì, ngày mai lại nói.

“…” Vân Khinh Hồng đành phải ngậm miệng, trong lòng cũng trầm trọng rất nhiều.

––––––––––––––

Trở lại sân viện bản thân xa cách mấy tháng, nằm trên giường êm, tất cả ồn ào bên ngoài bị ngăn cách ngoài cửa. Dưới yên tĩnh, Vân Triệt cũng không nằm ngủ, cũng không tĩnh tâm chữa thương, mà kinh ngạc nhìn khoảng không, hai mắt không hề có tiêu cự.

Mạt Lỵ, ta hiện giờ, rốt cuộc nên làm như thế nào…

Không có ngươi ở bên cạnh, ta thậm chí ngay cả cứu mạng, đều gian nan như vậy.

Khi ma nguyên châu bùng nổ, ta cảm thấy tử vong… Lúc trước ngã xuống Tuyệt Vân nhai, cảm giác tử vong đều không cảm thấy rõ ràng như vậy.

Có lẽ, lần bùng nổ tiếp theo của nó, là lúc ta bị mất mạng.

Sau khi ta chết, Thải Y, Tuyết Nhi, Nguyệt nhi các nàng làm sao bây giờ… Cha nương làm sao bây giờ… Gia gia và Linh Tịch làm sao bây giờ… Huyễn Yêu giới làm sao bây giờ… Băng Vân tiên cung làm sao bây giờ…

Chẳng lẽ thật sự toàn bộ nhất định chôn vùi dưới tay Hiên Viên Vấn Thiên sao…

Thải Y chắc chắn lựa chọn cùng tồn vong với Yêu Hoàng thành, tình nguyện chết cũng sẽ không lựa chọn vứt bỏ Huyễn Yêu giới mà chạy trốn.

Cha nương cũng sẽ như thế…

Tuyết Nhi và Nguyệt nhi vì ta, một người rời khỏi Phượng Hoàng thần tông, một người vứt bỏ toàn bộ Thương Phong quốc, đi theo ta đến Huyễn Yêu giới hoàn toàn xa lạ với các nàng.

Cung Dục Tiên lúc lâm chung ngậm lệ, phó thác Băng Vân tiên cung cho ta..

Gia gia và Linh Tịch, ta nhiều lần thề nhất định phải thủ hộ tốt cho bọn họ như vậy, cả đời bình an, lại không bị bất cứ kẻ nào khi dễ.

Nhưng mà, nếu như ta chết.

“Haizzz…”

Vân Triệt thở dài một tiếng nặng nề tới cực điểm. Hắn vừa e ngại tử vong, vừa không e ngại. Nhưng ma nguyên châu tồn tại ở huyền mạch của hắn, hiến cho hắn đã thấy được ngày tuyệt mệnh gần trong gang tấc.

Ta rốt cuộc nên làm như thế nào để cứu mạng…

Nếu nhất định phải chết, muốn tiêu diệt Hiên Viên Vấn Thiên trước khi chết như thế nào…

Mạt Lỵ, ta rốt cuộc nên làm như thế nào.

Ngươi rời đi, ta lại còn có thể làm gì…

Cảnh tượng Mạt Lỵ kiên quyết rời đi vào ba tháng trước lại hiện ra trước mắt. Tuy rằng đã trôi qua ba tháng, nhưng vẫn như trước khiến cho lồng ngực hắn trầm trọng hít thở không thông. Mỗi một lời, mỗi một câu, mỗi một ánh mắt, từng biểu cảm khi đó của nàng, hắn đều nhớ được rành mạch.

- Mảnh nhỏ ký ức này, bao hàm một vài chuyện ta không cách nào ngay mặt nói với ngươi… Sau mười hai canh giờ, phong ấn của mảnh nhỏ ký ức này sẽ tự động cởi bỏ. Đến lúc đó, ngươi sẽ biết chuyện ta muốn nói cho ngươi.

- Sáng nay, khi ta cảm giác được khí tức Ngục La, có giác ngộ giờ phút này. Cho nên, ta giao một món đồ cho Hồng nhi, sau đó được Hồng nhi mang vào Thiên độc châu. Sau khi ta đi rồi, ngươi lấy nó từ tay Hồng nhi… Tuy rằng nó không thể gia tăng thêm quá nhiều tu vi cho ngươi, nhưng ít ra có thể kéo dài thọ nguyên mấy ngàn năm cho ngươi.

“…”

Vân Triệt nháy mắt như bị điện giật nhảy dựng lên từ trên giường.

Mạt Lỵ để lại cho ta mảnh nhỏ ký ức!!

Mạt Lỵ vừa mới rời đi, hắn gặp ám toán của Ngục La, cho đến khi trở lại Huyễn Yêu giới, đều luôn luôn gần chết hôn mê. Sau đó khi ở Kim ô lôi viêm cốc “Bị bắt” song tu ba tháng cùng với Phượng Tuyết Nhi và tiểu Yêu Hậu, luôn luôn không có cơ hội đọc lấy mảnh nhỏ ký ức mà Mạt Lỵ lưu lại cho hắn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment