Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 863 - Chương 864: Phiền Muộn

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_864" class="block_" lang="en">Trang 432# 2

 

 

 

Chương 864: Phiền muộn



- Vân ca ca, huynh làm sao vậy?

Phượng Tuyết Nhi nhận đến kinh hãi lo lắng nói, lúc này, nàng đột nhiên nhìn thấy một tầng hắc khí từ trên người Vân Triệt chậm rãi dâng lên.

Tầng hắc khí này ban đầu rất mỏng manh, nhưng dần dần trở nên nồng đậm, cũng rõ ràng mang theo một luồng khí tức âm sát rất nặng.

- Thải Y… Tuyết Nhi…

Bàn tay Vân Triệt gắt gao túm lấy lồng ngực của mình, thống khổ nói:

- Mau dẫn ta về… Kim ô lôi viêm cốc…

Không gian phía trước Vân Triệt cấp tốc vặn vẹo, hiện ra Thái cổ huyền chu. Thật hiển nhiên, Vân Triệt biết rõ ràng trạng thái giờ phút này của mình muốn cưỡng ép bay về Kim ô lôi viêm cốc là không thể nào, phải mượn dùng Thái cổ huyền chu.

- Đi mau!

Tiểu Yêu Hậu cấp tốc đưa tay túm lấy Vân Triệt và Phượng Tuyết Nhi, ở trong bạch quang chớp động tiến vào bên trong Thái cổ huyền chu, sau đó cùng Thái cổ huyền chu biến mất.

- Shhh…

Đau nhức trên bàn tay Thiên Hạ Hùng Đồ thẳng vào xương tủy, mà thống khổ này không hề giống tất cả đau đớn mà hắn từng nhận cả đời này, mà là một loại cực kỳ quỷ dị… Cảm giác bị bỏng lạnh như băng.

Mà với tu vi Đế Quân trung kỳ cường đại của hắn, hơn nữa lực lượng tự nhiên che chở, trong đủ mười mấy giây, thống khổ này mới thoáng bị áp chế.

- Này rốt cuộc… Rốt cuộc là…

Mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống từ trên trán Thiên Hạ Hùng Đồ, hắn hít một hơi dài, liếc mắt nhìn Vân Khinh Hồng, sau khi do dự ngắn ngủi, nói:

- Hắc khí vừa rồi… Dường như có phần giống với hắc khí trên người Hiên Viên Vấn Thiên.

“…” Vân Khinh Hồng thật lâu không nói gì, sau đó than nhẹ một tiếng, giống như lầu bầu nói:

- Chờ sau khi Triệt nhi trở về, lại hỏi nó đi.

Thái cổ huyền chu nháy mắt xuyên qua cửa vào Kim ô lôi viêm cốc, tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi mang theo Vân Triệt cấp tốc bay vào trong Kim ô lôi viêm cốc… Từ khi bọn họ rời đi đến khi lại tiến vào, cách nhau còn chưa tới một canh giờ.

Xuyên qua nơi hỏa diễm sôi trào, lại đi đến nơi tận cùng của Kim ô lôi viêm cốc, còn chưa chờ dừng thân thể lại, Phượng Tuyết Nhi đã vội vàng kêu lên:

- Kim ô thần linh, cầu ngài cứu Vân ca ca!

Gần như trong nháy mắt khi giọng Phượng Tuyết Nhi vừa dứt, trên không liền mở ra hai tròng mắt màu vàng kim ẩn chúa uy lăng vô tận với mãnh liệt kia, chiếu xuống ánh sáng vàng bỏng mắt trong toàn bộ Kim ô lôi viêm cốc.

- Các ngươi trở về vừa vặn tốt, bản tôn đang có chuyện muốn hỏi các ngươi.

Trong giọng nói của linh hồn kim ô mang theo ngưng trọng thật sâu:

- Mới vừa rồi người cùng chiến đấu với các ngươi, rốt cuộc là ai? Huyền công mà hắn sử dụng là đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Yêu Hậu gấp giọng nói:

- Câu hỏi của Kim ô thánh thần, chúng ta chắc chắn hễ biết sẽ nói hết. Nhưng xin kim ô thánh thần trước cứu trị Vân Triệt, hắn hiện giờ…

Vân Triệt co rúc trên đất, hắc khí quấn quanh trên người khi nồng đậm khi nhạt, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh, ngũ quan đều đã cau lại, hiển nhiên đang thừa nhận thống khổ vĩ đại, nhưng liều chết chịu đựng không chịu phát ra âm thanh.

- Cứu hắn?

Giọng của linh hồn Kim ô hơi khinh thường:

- Chẳng lẽ hắn lại bị Thiên độc tinh thần làm cho bị thương sao… Hả?

Lời còn chưa dứt, giọng điệu của linh hồn kim ô bỗng nhiên biến đổi:

- Khí tức này…

Tinh!!

Một đường kim mang từ trong miệng chiếu xuống, trùm về phía Vân Triệt.

Kim mang đụng chạm đến thân thể Vân Triệt, lưu lại ngắn ngủi… Thoáng chốc, ánh sáng của Kim Ô Lôi Viêm cốc chợt biến đổi, con ngươi màu vàng trên không trung chợt phóng đại, biển lửa trong vòng vài trăm dặm phía sau, núi lửa giống như gặp phải tai hoạ, bốc lên hỏa diễm ngập trời.

- Kim ô thánh thần!?

Tiểu Yêu Hậu khiếp sợ ngẩng đầu. Nàng không cách nào tưởng tượng rốt cuộc nguyên nhân gì lại sẽ khiến cho nó không khống chế được như thế… Thân là thần linh tối cao của Huyễn Yêu giới, nhưng lại giống như bỗng nhiên nhận lấy kinh hách vĩ đại gì đó.

- Vân Triệt lưu lại, các ngươi lập tức rời khỏi nơi này.

Linh hồn kim ô ra lệnh:

- Trong vòng mười hai canh giờ, cho dù là ai đều không được đi vào nơi đây, kể cả các ngươi!

Giọng điệu của nó đặc biệt ngưng trọng trầm thấp không có nửa câu giải thích, cũng không tiếp tục hỏi tới cùng chuyện của Hiên Viên Vấn Thiên. Phản ứng của nó khiến trái tim của Tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi kinh hoàng, Phượng Tuyết Nhi lo sợ không yên nói:

- Linh hồn kim ô, Vân ca ca huynh ấy… Huynh ấy rốt cuộc…

- Đừng nhiều lời, các ngươi đi đi.

Tròng mắt màu vàng chợt lóe lên sáng rọi, hai đường kim viêm từ trên không trung đánh xuống, dừng ở trên người Tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi, nháy mắt đuổi hai nàng xa đến bên ngoài Kim ô lôi viêm cốc.

Cảm nhận được hai nàng rời đi, Vân Triệt chậm rãi đứng lên, tối nghĩa nói:

- Linh hồn kim ô, xin nhờ ngươi… Lực lượng của bản thân ta… Vốn không cách nào áp chế…

- Đừng lên tiếng! Sẽ có lúc ngươi giải thích!

Linh hồn kim ô lạnh lùng nói, lúc dứt lời, một vầng hỏa diễm màu vàng đã ngưng tụ chung quanh Vân Triệt, sau đó lầm bầm lầu bầu một tiếng:

- Xem ra bản tôn mong muốn tiếp tục ở lại mười năm, đã là chuyện không thể nào.

“…” Vân Triệt cảm kích mà chua xót miễn cưỡng cười, sau đó nhắm mắt lại, ngưng tâm thừa nhận lực lượng đến từ linh hồn kim ô.

Bốn tháng trước, trước khi Thí nguyệt ma quân hoàn toàn mất mạng liền đánh ma nguyên châu vào trong huyền mạch của hắn trở thành chôn vùi một bóng ma ở trong thân thể hắn. Cho dù lấy lực lượng của Mạt Lỵ đều không thể loại trừ. Có một ngày nó sẽ bùng nổ, Vân Triệt rất rõ ràng một điểm này.

Nhưng hắn không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Càng không nghĩ tới thế mà lại bùng nổ kịch liệt như thế.

Lúc trước phong tỏa ma nguyên châu là lực lượng của Mạt Lỵ. Vì sợ thương tổn đến huyền mạch của hắn, Mạt Lỵ chỉ dám dùng lực lượng nhỏ nhất đến phong tỏa, nhưng rất rõ ràng đã nói sẽ phong tỏa lại ít nhất sáu tháng.

Trước khi nàng rời đi cũng từng chính miệng nói, cho dù lực lượng mà nàng phong tỏa ma nguyên châu biến mất, Vân Triệt cũng có thể dùng lực lượng của chính mình đến phong tỏa.

Hơn nữa khi đó, lực lượng của Vân Triệt còn không bằng hiện giờ xa xa.

Nhưng hiện giờ, chẳng những thời gian bùng nổ vượt xa dự đoán trước, khí tức hắc ám phóng thích ra này lớn đến lực lượng của hắn vốn không cách nào áp chế. Nếu như nói ma nguyên châu lúc trước chính là một mầm mống ma quỷ chôn trong cơ thể hắn, như vậy hiện giờ… Giống như một ma thần nóng nảy đột nhiên thức tỉnh.

Sau khi linh hồn kim ô giao hồn nguyên cho Vân Triệt, lực lượng của nó đã giảm xuống trên phạm vi lớn. Nhưng nó dù sao cũng là mảnh nhỏ linh hồn của thần thú kim ô thượng cổ, khi Vân Triệt đắm chìm trong hỏa diễm màu vàng kim thiêu đốt lên, một luồng lực lượng mênh mông như sóng to trào vào trong cơ thể hắn, nhằm thẳng huyền mạch mà đi.

Giây lát, hắc khí trên người Vân Triệt chậm rãi nhạt đi, sắc mặt cũng khá hơn nhiều. Hắn ngồi thẳng thân thể, ngưng tụ tinh thần, Đại đạo phù đồ quyết toàn lực vận chuyển, giống như vậy dẫn dắt lực lượng của thần linh kim ô áp chế về phía ma nguyên châu bạo động.

Dưới thần lực khổng lồ của kim ô thần linh, lực lượng của ma nguyên châu cuối cùng bị áp chế một chút. Từng đường kim mang giống như suối chảy về phía ma nguyên châu tối đen, quấn quanh từng tầng, dần dần triệt để phong tỏa lực lượng của nó vào trong đó, hco đến khi không còn một chút ma khí hắc ám tràn ra.

Vân Triệt mở mắt, sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục bình thường.

Mà thời gian, đi qua vẻn vẹn ba canh giờ.

Nếu không phải hắn có được Long thần thân thể và lực lượng đại đạo phù đồ, đổi lại là người khác, ở trong vòng ba canh giờ này, đợi không được ma nguyên châu bị phong tỏa triệt để, đã sớm bị khí tức hắc ám tràn ngập trong cơ thể cắn diệt.

- Cám ơn ngươi, kim ô thần linh, ngươi lại cứu ta một lần. Đủ loại đại ân của ngươi đối với ta, kiếp này không có gì báo đáp.

Vân Triệt nói lời phát ra từ nội tâm.

- Lời nói vô vị trống rỗng đừng nhiều lời

Giọng nói của linh hồn kim ô rõ ràng suy yếu hơn bình thường vài phần, ngay cả kim mang trong tròng mắt cũng trở nên ảm đạm. Nó không còn hồn nguyên, lực lượng không cách nào tái sinh, dùng một phần sẽ thiếu một phần. Nó trợ giúp Vân Triệt phong tỏa ma nguyên châu trong vòng ba canh giờ này, khiến thời gian tồn tại vốn còn không đến mười năm của nó lại một lần nữa rút ngắn xuống bớt đi trọn vẹn hai năm.

- Bây giờ ngươi nên giải thích kỹ càng cho bản tôn.

Tròng mắt linh hồn kim ô chợt phóng đại:

- Vì sao trong cơ thể của ngươi lại có ma nguyên châu!

- Kia rõ ràng là thứ đã sớm diệt sạch hậu thế!

- Giải thích chuyện này, có lẽ sẽ có một chút phiền toái

Vân Triệt nói. Đối với linh hồn kim ô, hắn không cần thiết giấu giếm điều gì. Huống chi nó còn lần lượt cứu tính mạng của mình.

- Nếu như thế, vậy để bản tôn thăm dò ký ức của ngươi có được không?

Cho dù là kẻ nào, cho dù là phàm nhân bình thường, đều tuyệt đối không bằng lòng bị người khác thăm dò ký ức của mình. Nhưng một lần này, Vân Triệt lại không chút do dự gật đầu:

- Được.

Về việc hắn dứt khoát, linh hồn kim ô rõ ràng ngoài ý muốn, nói không nhiều lời nữa, kim mang chiếu xuống, xâm nhập vào tâm hồn không hề chống đỡ của Vân Triệt. Nhất thời, ký ức sau khi hắn rời khỏi Huyễn Yêu giới giống như thủy triều dũng mãnh vào bên trong tâm hồn của linh hồn kim ô.

Đọc lấy ký ức chừng một năm, là một quá trình tương đương với ngắn ngủi. Nhưng sau khi linh hồn kim ô thu hồi kim mang, lại yên lặng thật lâu.

Tròng mắt màu vàng không ngừng lóe ra của nó, hiển lộ rõ ràng tâm hồn của nó chấn động vĩ đại.

Qua hồi lâu, linh hồn kim ô mới chậm rãi lên tiếng:

- Hôm nay giao thủ với các ngươi, người tên Hiên Viên Vấn Thiên kia, bản tôn nhận ra khí ma rất thưa thớt trên người y, cùng với khí tức của Vĩnh Dạ huyễn ma điển. Bản tôn đã từng hoài nghi kia là ảo giác, bởi vì ma đã sớm diệt sạch.

- Không nghĩ tới, kia lại thật sự là khí tức của Vĩnh Dạ huyễn ma điển!

- Bản tôn thừa nhận ý chí của kim ô, tồn tại ở thế giới này lâu như thế, nhưng vẫn không phát hiện ra, ở phương bắc đại lục xa xôi, lại cất giấu một chân ma từ thời đại thượng cổ sống tạm bợ cho đến nay!

Nó thăm dò ký ức của Vân Triệt, dĩ nhiên cũng đã biết được sự tồn tại của Thí nguyệt ma quân.

- Cũng may mà trong lúc vô tình nó bị ngươi phát hiện ra và đồ diệt, nếu không, nếu như mệnh hồn của nó hồi phục, bản tính yêu ma cộng thêm oán hận tích lũy do bị phong tỏa trăm vạn năm, thế giới này chắc chắn sẽ gặp phải tai họa lớn vô cùng đáng sợ. Tương đương với ngươi lấy lực lượng của một người, cứu vớt thế giới nhìn như bình tĩnh này.

Vân Triệt cười nhạt lắc đầu:

- Ta giết nó, chỉ vì bảo trụ mạng của mình, bởi vì nó không chết, ta sẽ chết, không hơn. Về phần cứu thế, ta tự nhận không có khí phách và thánh tâm như vậy. Hơn nữa, giết Thí nguyệt ma quân thì như thế nào, Hiên Viên Vấn Thiên càng đáng sợ hơn gấp trăm lần.

- Ngươi sai lầm rồi, ma thần và người phàm, sao có thể đánh đồng. Mặc dù Hiên Viên Vấn Thiên hiện giờ mạnh hơn Thí nguyệt ma quân mà ngươi đồ diệt, nhưng mà, Thí nguyệt ma quân là ma chân chính, một khi nó thật sự hồi phục, cường đại này vốn không phải ngươi có khả năng tưởng tượng. Cho dù ngươi có Long thần thân thể, nó muốn tiêu diệt ngươi, chẳng qua cũng chỉ là một ý niệm.

- Còn Hiên Viên Vấn Thiên, chẳng qua chiếm được ma huyết mỏng manh và một chút ma hồn, cho dù có thể đạt được toàn bộ cùng với dung hợp hoàn mỹ tất cả lực lượng, cũng không thể có khả năng chân chính bước vào thần đạo.

- Nhưng mà, mặc dù trong ba tháng này lực lượng của ta đột nhiên tăng mạnh, lại còn lâu mới là đối thủ của Hiên Viên Vấn Thiên. Hôm nay nếu không phải tàn hồn của Phần Tuyệt Trần chưa diệt, ta chắc đã mất mạng đi.

- Hơn nữa, hôm nay Hiên Viên Vấn Thiên chính miệng nói, ma huyết của y còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, ba tháng sau, là có thể đạt đến trạng thái hoàn mỹ. Đến lúc đó, thực lực của y nhất định còn xa hơn hiện giờ. Phù… Ta thật sự nghĩ không ra, ta làm thế nào đối kháng được với y.

Vân Triệt ngẩng đầu, thấp giọng lẩm bẩm:

- Nếu Mạt Lỵ còn ở đây thì tốt rồi. Cho dù nàng vẫn giống như trước đây không thể sử dụng lực lượng của mình, cũng có thể dạy ta làm như thế nào.

“…” Từ trên người Vân Triệt, linh hồn kim ô cảm thấy một luồng phiền muộn trầm trọng.

Hơn một năm trước, lần đầu gặp gỡ, Vân Triệt kính mà không sợ nó, cho dù đối mặt với uy áp của nó, đều khí thế nổi bật. Khi nó muốn cưỡng ép xóa đi phượng hoàng huyết mạch của hắn, hắn cường ngạnh cự tuyệt, thậm chí buột miệng tức giận mắng.

Lúc đó, đối mặt với tức giận mắng của hắn, nó chẳng những không giận, ngược lại nhìn hắn càng thuận mắt. Bởi vì thân là linh hồn kim ô, tính tình của nó vốn cực kỳ cao ngạo và dữ dằn.

Lúc này, từ trên người Vân Triệt, nó ngược lại cảm nhận được phiền muộn.

Nó không cách nào xác định, nguyên nhân tạo thành phiền muộn này là Hiên Viên Vấn Thiên cường đại đến làm cho người ta tuyệt vọng, hay là Mạt Lỵ rời đi.

Có lẽ, vẫn là vế sau đi.

- Linh hồn kim ô, lấy lực lượng của ngươi, có đánh bại được Hiên Viên Vấn Thiên không.

Vân Triệt hỏi, nhưng giọng điệu của hắn, hiển nhiên không ôm hy vọng gì.

- Nếu là một năm trước, ta có lẽ còn có thể làm được.

Linh hồn kim ô thản nhiên nói:

- Nhưng hiện giờ, cho dù ta vi phạm ý chí kim ô, cố chấp rời khỏi nơi này, cũng quả quyét không có biện pháp đốt diệt Hiên Viên Vấn Thiên.

“…” Vân Triệt nhắm hai mắt lại, bàn tay thoáng nắm chặt.

Mạt Lỵ rời đi, ám toán của Ngục La, Hiên Viên Vấn Thiên dị biến, ma nguyên châu bùng nổ… Hắn còn đắm chìm trong thất thố không thể phục hồi tinh thần lại vì Mạt Lỵ rời đi, tất cả lại ùn ùn kéo đến.

Trước kia, cho dù gặp phải hiểm cảnh đáng sợ cỡ nào, ý chí chiến đấu của hắn đều chưa bao giờ từng ảm đạm. Nhưng hiện giờ, không có Mạt Lỵ ở bên, hắn cảm giác được linh hồn của chính mình giống như đang sống sờ sờ bị cắt tới một nửa. Ảm đạm vô lực.

Sau khi mất đi, hắn mới chính thức rõ ràng, hắn ỷ lại vào Mạt Lỵ, còn hơn dự đoán của hắn xa xa.

- Ngươi cứ không muốn biết, vì sao ma nguyên châu trong huyền mạch của ngươi lại đột nhiên thoát khỏi phong tỏa bùng nổ sao?

Linh hồn kim ô bỗng nhiên nói.

- Ta cũng đang nghi hoặc vấn đề này.

Ánh mắt Vân Triệt vừa động:

- Linh hồn kim ô, chẳng lẽ ngươi biết đáp án?

- Viên ma nguyên châu kia đến từ Thí nguyệt ma quân vốn chỉ có lực lượng thật mỏng manh, ngày ấy nếu không phải ngươi sau khi ác chiến với Thí nguyệt ma quân bị trọng thương, bản thân có thể phong tỏa nó rồi.

Linh hồn kim ô chậm rãi giải thích, trong giọng nói vẫn lộ ra suy yếu rõ ràng:

- Sau khi nó tan vào huyền mạch của ngươi, thì sẽ hấp thu huyền khí trong huyền mạch của ngươi.

- Nó giống như một viên mầm mống hắc ám vốn sắp chết đi, tuy rằng dựa vào huyền khí của ngươi đến thức tỉnh, nhưng nó là thứ ở cấp bậc ma thần, lực lượng dần dần biến đổi, sẽ xa hơn cường độ và cấp bậc lực lượng của ngươi. Nếu ngươi muốn mạng sống, hoặc tự hủy huyền mạch, hoặc không ngừng phong tỏa nó, không để cho khí ma của nó càng ngày càng mạnh tràn ra.

- Vốn dĩ, lực lượng để thức tỉnh ma nguyên châu này phải đạt tới trình độ trí mạng đối với ngươi, cần cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn. Lấy huyền lực ba tháng trước của ngươi, ít nhất trong vòng chừng mười năm, ngươi có thể dựa vào lực lượng của chính mình lần lượt phong tỏa nó.

- Nhưng mà trong vòng ba tháng này, ngươi và Phượng Tuyết Nhi long phượng song tu, nguyên khí và huyền khí đều trong trạng thái liên tục cực kỳ mạnh mẽ. Cấp bậc huyền lực càng trong vòng ba tháng ngắn ngủi liên tiếp bạo tăng… Lại âm kém dương sai, khiến cho lực lượng của ma nguyên châu dưới trạng thái ngươi liên tục phát triển và luân phiên tăng vọt cấp tốc biến đổi, cuối cùng làm cho nó phá vỡ phong tỏa mà sư phụ ngươi lưu lại, phóng xuất ra khí ma hắc ám mà ngươi không cách nào thừa nhận.

Vân Triệt: “…”

- Đây là sơ sẩy của bản tôn. Nếu như ba tháng trước bản tôn phát hiện được sự tồn tại của ma nguyên châu ở trong cơ thể ngươi, liền sẽ không phải là kết cục như ngày hôm nay.

Linh hồn kim ô thoáng than thở một tiếng… Nó cũng không nói rõ ràng ra ma nguyên châu hiện giờ ở trong cơ thể Vân Triệt đã đáng sợ cỡ nào. Tuy rằng gian nan phong tỏa được ma nguyên châu, nhưng mà…

Vân Triệt lại nở nụ cười, lắc lắc đầu:

- Đó không phải là lỗi của ngươi, nếu không phải ngươi dẫn đường ta và Tuyết Nhi song tu, ba tháng trước ta chắc đã chết.

- Ma nguyên châu ở ngay trong huyền mạch của ta, ta đã sớm có giác ngộ sẽ tới một bước này… Chính là tới hơi quá nhanh.

Giọng Vân Triệt khựng lại, đột nhiên nói:

- Về ma nguyên châu, ta nhất định thật nghi hoặc, vì sao nó có thể dễ dàng dung hợp vào trong huyền mạch của ta? Huyền mạch của huyền giả là nơi ngưng tụ huyền khí, sẽ bài xích tất cả dị vật, huống chi huyền mạch của ta vẫn là huyền mạch của huyền thần, ví ao có thể không bài xích trực tiếp dung hợp ma nguyên châu thuộc về ma này?

- Chuyện này, bản tôn giống vậy không cách nào lý giải.

Linh hồn kim ô thong thả nói:

- Ma nguyên châu là châu nguyên lực của ma thần. Một ma thần có thai, chính là lấy ma nguyên châu làm khởi điểm. Nó chứa đầy nguyên lực của một ma thần ở trung tâm huyền mạch của ma, một khi ma mất đi, hoặc bị hủy ma nguyên châu, liền sẽ mất đi tất cả lực lượng, thậm chí có khả năng chết.

- Nếu như một ma thần bị hủy đi ma nguyên châu, có thể cướp lấy ma nguyên châu của ma thần khác, sau đó thông qua phương thức đặc thù nào đó dung nhập vào huyền mạch của bản thân, từ đó lại một lần nữa lấy được lực lượng… Mặc dù nghe ly kỳ, không biết thật giả, nhưng ở thời đại chư thần, đúng là đã từng có nghe đồn giống như vậy. Vốn dĩ huyền mạch của chân thần và phàm nhân, muốn dung hợp châu nguyên lực của ma thần, vốn là chuyện không có khả năng. Trừ phi…

“…”

Linh hồn kim ô hiển nhiên nghĩ tới điều gì, nhưng giọng nói của nó lại im bặt dừng lại, ngay cả tròng mắt hoàng kim của nó, đều liên tiếp co rụt mấy lần.

- Trừ phi cái gì?

Vân Triệt hỏi tới.

- … Bản tôn cũng không thể trả lời ngươi, bởi vì kia chỉ là một phán đoán vớ vẩn đến cực điểm, đừng hỏi lại.

Vân Triệt nghe ra được, giọng điệu của linh hồn kim ô đã xảy ra biến hóa khác thường. Nó nhất định nghĩ tới điều gì, nhưng không nguyện nói cho hắn biết… Hơn nữa còn cực kỳ kiên cường không muốn nói ra.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment