.
._432__1" class="block_" lang="en">Trang 432# 1
Chương 863: Ma hoạn bạo phát
- Đừng mong chạy trốn!!
Nhìn thấy Hiên Viên Vấn Thiên bỗng nhiên chạy xa, tiểu Yêu Hậu không để ý tới thương thế, cố chấp ngưng huyền lực, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo.
- Thải Y, đừng đuổi theo!
Vân Triệt la lớn.
Nhưng tiểu Yêu Hậu lại mắt điếc tai ngơ, trong mắt lạnh như băng chớp động lên hận ý thấu xương.
- Không tốt!
Vân Triệt cắn răng một cái, lại bất chấp gì khác, toàn lực đuổi theo về phía tiểu Yêu Hậu, Phượng Tuyết Nhi cũng vội vàng theo sát phía sau.
Chiến cuộc bỗng nhiên đã xảy ra biến hóa có thể nói là “Không hiểu ra làm sao”, Hiên Viên Vấn Thiên vốn có thêm lực lượng mang tính áp đảo bỗng nhiên giống như mất đi hết tất cả lực lượng, tan tác ở dưới tay một mình Vân Triệt, sau đó lại toàn lực bỏ chạy.
Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đối với người trong Yêu Hoàng thành mà nói, biến hóa này không thể nghi ngờ khiến lòng của bọn họ bỗng chốc từ dưới đáy vực sâu hòa dịu lại. Bọn họ trơ mắt nhìn Hiên Viên Vấn Thiên dưới đại kiếm tối đen kéo đi bằng tốc độ kinh người về hướng tây bắc, ba người Vân Triệt theo sát phía sau, cũng rất nhanh biến mất trong tầm mắt.
- Xảy ra chuyện gì?
Vân Ngoại Thiên giật mình nói.
Vân Khinh Hồng giật giật chân mày, đột nhiên nói:
- Thiên Hạ huynnh, chúng ta cùng tới nhìn xem!
- Được!
Thiên Hạ Hùng Đồ không chút do dự gật đầu.
Hai đại gia chủ đồng thời lao ra khỏi kết giới, bay về hướng tây bắc.
Lực lượng trên người Hiên Viên Vấn Thiên tuyệt đối đủ để thắng được ba người Vân Triệt, nhưng linh hồn bất khuất của Phần Tuyệt Trần lại một lần nữa thức tỉnh. Đáng sợ nhất, là nơi tàn hồn bất khuất này thức tỉnh cũng không phải là ở ngoài linh hồn y, mà thức tỉnh trong thế giới linh hồn của y!
Ở dưới tàn hồn của Phần Tuyệt Trần đánh sâu vào, y không có “Ma thân” và lực lượng cường đại, đã vốn không cách nào tự chủ khống chế, nếu không bỏ chạy, thật sự sẽ có khả năng bị ba người Vân Triệt đánh chết như vậy.
Một phần huyền lực hắc ám mà y có thể mạnh mẽ vận dụng, giờ phút này đang dùng toàn bộ vào việc chạy trốn.
- Hỗn đản… Vì sao… Vì sao ngươi còn chưa chết hẳn… Ngươi chẳng qua là một quân cờ đáng thương dưới tay bản tôn… Một kẻ đáng thương từ nhỏ ngay cả linh hồn cũng không trọn vẹn… Làm sao có thể… Làm sao có thể ở dưới lực lượng của bản tôn còn sót lại cho tới hôm nay… A a a…
Vẻ mặt Hiên Viên Vấn Thiên thống khổ, giọng nói khàn khàn, trước mắt hắn mơ hồ, đầu đau kịch liệt, mồ hôi lạnh toàn thân đổ xuống như mưa.
Phía sau, tiểu Yêu Hậu gắt gao đuổi theo, nhưng tốc độ của ma kiếm quá nhanh, nàng dùng hết toàn lực, lại thủy chung không cách nào đuổi kịp.
Lãnh thổ Huyễn Yêu giới nhanh chóng lùi lại dưới chân bọn họ, hơn nửa canh giờ sau, ma kiếm mang theo Hiên Viên Vấn Thiên xông tới ngũ hành vực.
Trung tâm của ngũ hành vực, chính là nơi y hạ xuống khi đến đây.
Ngũ hành vực hàng năm hơn mười vạn trọng quân canh gác nhưng mà lúc này lại hoàn toàn tĩnh mịch, xa xa nhìn lại, trên mảnh đất tan hoang có từng đợt sương khói quỷ dị đang cuốn lên, lại nhìn không thấy một bóng người. Trên mặt đất màu nâu phân tán lượng lớn vết tích màu đen, giống như tro tàn tối đen còn lưu lại sau khi bị đốt diệt.
Cảnh tượng của ngũ hành vực khiến ánh mắt Vân Triệt âm trầm… Sương mù màu đen lay động phía trước truyền đến rõ ràng là khí tức hắc ma! Thật hiển nhiên, quân lính vốn canh giữ nơi này, đã toàn bộ táng thân dưới tay của Hiên Viên Vấn Thiên.
Đồng thời cùng ý nghĩa, nơi này vô cùng có khả năng chính là nơi Hiên Viên Vấn Thiên bắt đầu đến.
Ma kiếm mang theo Hiên Viên Vấn Thiên đến thẳng trung tâm của ngũ hành vực. Nơi đó, một huyền trận loại nhỏ đang thong thả xoay tròn, phóng thích ra huyền quang màu trắng cũng không mạnh mẽ.
Ở bên cạnh huyền trận, Hiên Viên Vấn Thiên ngừng lại. Y xoay người, nhìn về phía ba người tiểu Yêu Hậu truy đuổi tới cùng, trong giọng nói có bốn phần thống khổ, sáu phần oán hận:
- Bản tôn… Lại để cho các ngươi sống lâu thêm… Mấy tháng… Chuyện giống như vậy… Tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba…
- Ba tháng sau, ma huyết của bản tôn… Sẽ hoàn toàn thức tỉnh… Đến lúc đó… các ngươi… Cứ… Chờ đó!!
Nói xong, Hiên Viên Vấn Thiên thét lên một tiếng, nhào vào trong huyền trận không gian, nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
- Cho dù muốn xuống địa ngục… Bổn hậu cũng muốn nghiền ngươi thành tro!!
Cho dù Hiên Viên Vấn Thiên đã biến mất trong huyền trận không gian, bước chân của tiểu Yêu Hậu vẫn không hề dừng lại, mà trực tiếp xông về phía huyền trận.
- Thải Y… Đừng đi qua!!
Vân Triệt quá sợ hãi:
- Tuyết Nhi, ngăn nàng lại!
Tiểu Yêu Hậu không phải là người kích động, ngược lại, gần như ở bất cứ lúc nào, nàng đều bình tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng chỉ khi đối mặt với riêng Hiên Viên Vấn Thiên… Mối thù giết cha, mối oán họa loạn, mối hận diệt tộc, đâu chỉ không đội chung trời!
- Tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ, đừng mà!
Phượng Tuyết Nhi gấp giọng kêu to, luống cuống tay chân phóng xuất ra hơn mười đường phượng hoàng tiễn đánh ở phía trước tiểu Yêu Hậu, khí tức viêm lực phóng thích ra khi bùng nổ khiến thân thể tiểu Yêu Hậu chậm lại, Vân Triệt ở phía sau phi tới, ôm chặt lấy nàng.
Tiểu Yêu Hậu ra sức giãy giụa, trong mắt hỗn loạn gắt gao nhìn chằm chằm vào huyền trận không gian gần trong gang tấc. Nhưng hai tay Vân Triệt giống như vòng sắt chặt chẽ khóa nàng lại… Hồi lâu, tiểu Yêu Hậu giãy giụa cuối cùng yếu đi, dần dần càng ngày càng yếu, khi hỗn loạn trong mắt tán đi, cả người nàng hoàn toàn hư thoát, chậm rãi yếu đuối ở trong lòng Vân Triệt.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn màu trắng sữa, hai hàng nước mắt trong suốt không tiếng động chảy xuống.
- Thải Y, không sao.
Vân Triệt nhẹ nhàng ôm lấy nàng:
- Mối thù hận của nàng, chính là thù hận của ta. Hôm nay chúng ta không giết được y, nhưng phu thê chúng ta đồng lòng, cuối cùng có một ngày, sẽ để cho y nợ máu trả bằng máu.
“…” Tiểu Yêu Hậu không lên tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại ở trong lòng Vân Triệt.
- Tuyết Nhi, hủy diệt huyền trận kia đi.
Vân Triệt quay đầu nói. Thiên Huyền đại lục với Huyễn Yêu giới cách nhau cực kỳ xa, muốn đúc thành huyền trận không gian nối liền hai đại lục với nhau nhất định phải hao phí lượng lớn tài nguyên với thời gian. Huyền trận bị phá hủy, cho dù ngày mai Hiên Viên Vấn Thiên hoàn toàn khôi phục, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể có khả năng lại xâm chiếm Huyễn Yêu giới.
Phượng Tuyết Nhi gật đầu, tay nhỏ bé khẽ múa, một đường phượng hoàng viêm đánh vào huyền trận, một tiếng nổ vang, huyền trận không gian đã sụp đổ, ánh sáng trắng bốn phía.
- Tiểu Yêu Hậu, Triệt nhi… Mấy người không sao chứ?
Vân Khinh Hồng và Thiên Hạ Hùng Đồ vội vã bay tới, nhìn thấy ba người bọn họ bình an vô sự, bọn họ thở phào nhẹ nhõm thật dài.
- Phụ thân!
Vân Triệt vội vàng đỡ tiểu Yêu Hậu đứng đậy:
- Còn có Thiên Hạ gia chủ, yên tâm đi, chúng ta đều không có việc gì. Vừa rồi Hiên Viên Vấn Thiên đã bỏ chạy về Thiên Huyền đại lục, huyền trận không gian mà y sử dụng cũng đã hủy diệt rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, y chắc chắn sẽ không lại xông vào đây.
- Vậy thì tốt.
Vân Khinh Hồng khẽ gật đầu, hắn nhìn về bốn phía, than thở một tiếng nặng nề:
- Vốn tưởng rằng Huyễn Yêu cuối cùng tách rời khỏi họa loạn, yên ổn như vậy, không nghĩ tới trời giáng đại họa… Cũng đáng thương cho mười ba vạn quân coi giữ nơi này.
- Haizzz.
Thiên Hạ Hùng Đồ cũng liên tục thở dài:
- Hiên Viên Vấn Thiên… Y thế mà lại là người đáng sợ như vậy.
Vân Khinh Hồng quay mặt, nhìn về phía Phượng Tuyết nhi, trong mắt nhất thời đặc biệt ôn hòa:
- Triệt nhi, còn chưa giới thiệu cho vi phụ nữ hài này là ai?
Phượng Tuyết Nhi tiến lên trước, nhẹ nhàng thi lễ:
- Vãn bối Phượng Tuyết Nhi, bái kiến Vân bá bá và Thiên Hạ bá bá.
- A… A… Không dám, không dám.
Thiên Hạ Hùng Đồ vội vàng xua tay, thân thể còn hơi sợ hãi rụt về phía sau một chút ở Yêu Hoàng thành tận mắt nhìn thấy thực lực khủng bố của Phượng Tuyết Nhi có thể so sánh với tiểu Yêu Hậu, hắn nào dám nhận lễ của nàng.
Vân Khinh Hồng lại thản nhiên nhận, mỉm cười nói:
- Thường nghe mấy đứa Vân nhi nói, con vì bảo hộ Triệt nhi nhiều lần dũng cảm quên mình. Trong mấy tháng này hai người phu thê chúng ta, ngày tháng mong mỏi có thể gặp mặt một phen, hiện giờ cuối cùng đạt được ước muốn. Khi bá mẫu con nhìn thấy con, cũng nhất định sẽ vô cùng vui sướng.
Đối mặt với phụ thân thân sinh của Vân Triệt, Phượng Tuyết Nhi giống như tất cả các thiếu nữ bình thường khác trong lòng bắt đầu khởi động lên khẩn trương khác thường:
- Bảo hộ Vân ca ca… Là Tuyết Nhi phải làm.
Vân Khinh Hồng ha ha cười, vừa định nói chuyện, chợt thấy tiểu Yêu Hậu nằm trong lòng Vân Triệt bỗng nhiên mở to mắt, đứng dậy. Hắn vội vã tiến lên phía trước nói:
- Tiểu Yêu Hậu, thương thế của người như thế nào? Khinh Hồng hổ thẹn…
- Thương tổn của bổn hậu không cần băn khoăn.
Tiểu Yêu Hậu hờ hững nói:
- Vân Khinh Hồng, lần này may mắn ngươi quyết đoán thức tỉnh lại đại thành hộ trận, mới khiến cho Yêu Hoàng thành khỏi bị tai họa ngập đầu, bằng không chắc sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ không cách nào cứu vãn. Chuyện hôm nay, công lao của ngươi lớn nhất.
Vân Khinh Hồng lại cười khổ lắc đầu:
- Nếu không có tiểu Yêu Hậu tới, những chuyện này chẳng qua chỉ phí công, đảm đương không nổi tiểu Yêu Hậu khen như thế.
- Ngươi chẳng những bảo vệ Yêu Hoàng thành không bị tai họa hủy diệt, cũng lấy đại trận hộ thành tiêu hao lực lượng của Hiên Viên Vấn Thiên trên trình độ rất lớn. Bằng không, có lẽ sẽ không phải là kết cục giờ phút này. Chính là…
Tiểu Yêu Hậu ngẩng đầu lên:
- Đây chẳng qua chỉ là thở dốc tạm thời mà thôi, sự đáng sợ của Hiên Viên Vấn Thiên, hôm nay các ngươi đã tận mắt nhìn thấy. Lấy dã tâm của hắn, tốn không bao lâu lắm, tất nhiên sẽ lại đến đây, đến lúc đó, vận mệnh của Huyễn Yêu giới ta…
Câu nói sau cùng của tiểu Yêu Hậu còn chưa nói hết, nhưng một luồng áp lực vô cùng nặng nề và óng ma bao phủ trên tâm hồn của mỗi người.
- Tóm lại, về Yêu Hoàng thành trước đi. Nhìn thấy tiểu Yêu Hậu không có chuyện gì, mọi người mới có thể chân chính yên tâm.
Vân Khinh Hồng lộ ra vẻ mặt thoải mái.
- Triệt nhi, chúng ta đi thôi… Triệt nhi??
Bọn họ đều đã đứng dậy chuẩn bị quay về Yêu Hoàng thành, lại phát hiện Vân Triệt cứ đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì, biểu cảm của hắn cứng ngắc, hai mắt đăm đăm, không hề có chút phản ứng nào với lời Vân Khinh Hồng nói.
Giống như đột nhiên mất hồn phách.
Phượng Tuyết Nhi và tiểu Yêu Hậu vội vàng nhìn về phía Vân Triệt, lúc này mới phát hiện dị trạng của hắn… Hắn ngơ ngác đứng ở đó, gương mặt cứng ngắc lại ngầm phủ một tầng màu đen, ngay cả tròng mắt của hắn, đều mơ hồ nhiễm một chút hắc quang dị thường.
- Vân ca ca… Vân ca ca huynh làm sao vậy?
Phượng Tuyết Nhi lo sợ không yên nói.
Dưới Phượng Tuyết Nhi la lên, Vân Triệt bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, đột nhiên quỳ xuống, toàn thân kịch liệt run run giống như cái sàng, gương mặt không ngừng run rẩy vặn vẹo, giống như đang chịu đựng thống khổ vĩ đại.
- Vân Triệt!!
- Triệt nhi!
Tiểu Yêu Hậu và Vân Khinh Hồng đều hoảng sợ thất sắc, cuống quýt đi đến bên người Vân Triệt. Vân Khinh Hồng trầm giọng nói
- Có phải khi giao thủ với Hiên Viên Vấn Thiên thương tích đột nhiên bạo phát không? Phù… Thiên Hạ huynh, xin nhờ huynh!
- Để cho ta tới.
Thiên Hạ Hùng Đồ bước nhanh về phía trước, đưa tay ra nhanh chóng ngưng tụ một vệt quang mang màu xanh biếc. Bộ tộc tinh linh bọn họ có năng lực tự nhiên độc nhất có tác dụng chữa trị và tĩnh khí rất mạnh, huống chi là lực lượng tự nhiên cấp bậc Đế Quân.
Bàn tay Thiên Hạ Hùng Đồ lật chuyển, mang theo huyền quang xanh biếc phóng thích ra khí tức tự nhiên tinh thuần vỗ về phía trước ngực Vân Triệt.
Ngay trong nháy mắt khi bàn tay hắn đụng chạm vào thân thể Vân Triệt, xanh biếc sáng rọi nồng đậm giống như bị cắn nuốt nháy mắt biến mất, bàn tay Thiên Hạ Hùng Đồ run lên, sau đó giống như điện giật thu hồi.
- A!!
Thiên Hạ Hùng Đồ lảo đảo lui về phía sau, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, cả cánh tay run rẩy kịch liệt, trên mặt lộ ra thống khổ và hoảng sợ thật sâu.
- Thiên Hạ huynh!?
Vân Khinh Hồng nhanh như tia chớp vọt tới, cầm lấy bàn tay Thiên Hạ Hùng Đồ, kinh sợ phát hiện trong lòng bàn tay hắn trở nên cháy đen, còn mơ hồ bốc lên hắc khí mỏng manh.
- Đây… Đây là có chuyện gì?