.
._437__2" class="block_" lang="en">Trang 437# 2
Chương 874: Cực giận
Đối với địa lao của Thái Tô môn, Vân Triệt có ấn tượng rõ ràng. Năm đó, khi Tô Linh Nhi dẫn hắn đi tham quan Thái Tô môn, từng nói cho hắn biết phía đông có một địa lao, cũng là nơi mà nàng chưa bao giờ tiếp xúc.
Vân Triệt che giấu khí tức, tốc độ cũng vô cùng nhanh, cấp tốc di chuyển tới chỗ sâu nhất bên trong Thái Tô môn, trong một vài thuấn thân, hắn trực tiếp lướt qua từ khoảng cách không đến một trượng trước mặt đệ tử Thái Tô môn, nhưng đối phương không hề có chút phản ứng nào, từ đầu đến cuối ngay cả bóng dáng lóe lên đều không nắm bắt được.
Men theo vị trí trong trí nhớ, cửa vào địa lao của Thái Tô môn nhanh chóng hiện ra trước mắt Vân Triệt. Khí bẩn ngay mặt mà đến này, đó là chứng minh tốt nhất.
Trước địa lao, có sáu người canh chừng. Trong đó có bốn người đang mặc đồ Thái Tô môn, hiển nhiên là đệ tử Thái Tô môn. Còn hai người khác, một thân hắc y, trước ngực, ấn ký bảy ngôi sao màu vàng nhạt chồng chéo lên nhau.
Chân mày Vân Triệt chợt động… Dấu hiệu thất tinh (bảy ngôi sao) này, rõ ràng là chứng minh của đệ tử Thất tinh thần phủ! Ở Thương Vân đại lục, không người dám giả mạo!
Thất tinh thần phủ là một trong những tông môn khổng lồ nhất của Thương Vân đại lục, với Chiết Thiên giáo, Phi Tiên kiếm phái đã tạo thành tam đại bá chủ của Thương Vân, hiện lên thế chân vạc ở cả mảnh đại lục này, địa vị ở Thương Vân đại lục, giống như địa vị của tứ đại thánh địa ở Thiên Huyền đại lục!
Đây là có chuyện gì? Thất tinh thần phủ và Thái Tô môn rõ ràng là hai tồn tại ở vị diện hoàn toàn khác nhau, vì sao Thái Tô môn nho nhỏ lại chọc đến Thất tinh thần phủ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?
Linh Nhi… Linh Nhi ở đâu… Nàng rốt cuộc như thế nào!
Bốn đệ tử Thái Tô môn đàng hoàng tử tế canh chừng ở cửa địa lao, mỗi người đều đứng thẳng tắp, vũ khí nắm chặt trong tay, đối với hai đệ tử Thất tinh thần phủ ở trước mặt, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, dáng vẻ cẩn thận sợ hãi kia, giống như là con kiến run rẩy ở trước mặt ma thần.
Hai đệ tử thần phủ xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi dưới đất, vẻ mặt tỏ ra không kiên nhẫn, khóe mắt ngẫu nhiên liếc nhìn về phía bốn đệ tử Thái Tô môn ở phía sau, đều là ánh mắt cực kỳ khinh thường. Người bên phải lười biếng nói:
- Cũng không biết tọa chủ nghĩ như thế nào, lại dừng lại ở nơi phân chim cũng không có nhiều ngày như vậy, nơi nhỏ bé chỉ một đầu ngón tay của ta cũng có thể đâm chết, có thể có thứ gì giống với dị bảo chứ.
Một đệ tử thần phủ khác đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên hạ giọng nói:
- Ta nghe nói, lần này tọa chủ mang chúng ta đến… Là ý tứ của tổng phủ chủ?
- Cái… Cái gì? Điều này… Điều này không có khả năng đi? Nơi này… Làm sao có thể có thứ gì được cấp nhân vật như phủ chủ để ý chứ?
- Cái này cũng không biết, cũng không có khả năng đến lượt chúng ta những tiểu nhân vật này biết được. Đàng hoàng tử tế nghe lệnh làm việc là được, bớt nghe ngóng thì tốt hơn.
Nghe hai cường giả khủng bố thân mặc Thất tinh, huyền lực cao tới Vương Huyền cảnh lại tự xưng là “Tiểu nhân vật”, bốn đệ tử Thái Tô môn ở phía sau đều nhất tề nuốt từng ngụm nước miếng, ánh mắt trở nên càng thêm sợ hãi
- Chỉ có điều, nghe ý tứ của tọa chủ, hắn đã kết luận vật kia ở ngay trên người Tô Linh Nhi, chỉ cần bắt được Tô Linh Nhi, nhiệm vụ lần này cũng hoàn thành. Chỉ có điều đã trôi qua hơn nửa tháng, lại vẫn còn không tìm được tiểu nha đầu kia.
- Nghe nói huyền lực của nàng ta mới Linh Huyền cảnh, ngay cả phi hành đều không làm được, có năng lực trốn đi đâu chứ. Đoán chừng vẫn luôn tránh ở một góc rừng sâu núi thẳm nào đó ít có người đi lại. Hừ, hiện giờ toàn bộ Phù Tô quốc đều đã bị chúng ta phong tỏa, hoàng thất Phù Tô quốc, cùng với tất cả tông môn đều theo mệnh lệnh của chúng ta tiến hành tìm kiếm, cho dù là con muỗi đều đừng mong bay ra khỏi lòng bàn tay của chúng ta, ta đoán, nhiều nhất còn có ba ngày, là có thể bắt được nàng ta trở về.
“!!!”
Từ trong miệng của hai đệ tử Thần phủ, Vân Triệt rõ ràng nghe được tên của “Tô Linh Nhi”!
Nàng thế mà lại đang bị Thất tinh thần phủ đuổi giết!
Theo như lời bọn họ, Tô Linh Nhi còn chưa bị tìm được, đây là một an ủi lớn lao.
Nhưng mà, nàng một thiếu nữ mới chỉ có mười sáu tuổi, huyền lực Linh Huyền cảnh, lại đang bị Thất tinh thần phủ khổng lồ đuổi giết, bị toàn bộ tông môn của Phù Tô quốc, thậm chí hoàng thất cả nước đuổi bắt, thậm chí không tiếc vì bắt được nàng mà phong tỏa toàn bộ Phù Tô quốc… Hơn nữa, đã kéo dài hơn nửa tháng!!
Hơn nửa tháng này đối với Tô Linh Nhi mà nói, mỗi một giây, đều tất nhiên là sợ hãi và ác mộng không cách nào tưởng tượng…
Tức giận, sát khí, hận ý nồng liệt tới cực điểm điên cuồng sinh ra ở trong lồng ngực Vân Triệt, bành trướng, sau đó nháy mắt phá tan phong ấn Lưu quang lôi ẩn của bắn bay lên, mười ngón tay nắm chặt càng lúc càng vang lên tiếng khớp xương sai chỗ vang dội gần như điếc tai.
- Ai!!
Hai đệ tử Thần phủ nhất thời bị kinh động, nhưng bọn họ vừa mới mở miệng, còn chưa kịp đứng lên, một đôi tròng mắt đỏ đậm đến như nhuốm máu đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Phụt phụt!!
Ánh lửa bạo liệt, hai đệ tử thần phủ nháy mắt bị hóa thành tro bụi, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra, thậm chí chết cũng không thấy rõ người đưa bọn họ vào địa ngục tử vong là ai.
Bốn đệ tử Thái Tô môn canh giữ trước cửa địa lao toàn bộ đứng ở đó, ánh mắt dại ra, mắt lồi ra ngoài, bị kinh hãi đến mất hồn mất vía. Bọn họ định hô to ra tiếng, nhưng trong cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại, chỉ có thể ở trong hoảng sợ cực độ phát ra tiếng rên rỉ khô khốc.
- Thân là người của Thái Tô môn, lại vì người tàn hại một nhà môn chủ các ngươi mà làm chó… Các ngươi còn có mặt mũi gì còn sống!!
Toàn thân Vân Triệt run run, ở dưới phẫn nộ cực độ, phượng hoàng viêm và kim ô viêm đã ở bên bờ không khống chế được, tàn bạo thiêu đốt lên ở trên người hắn, bàn tay hắn vung lên, bốn đệ tử Thái Tô môn nháy mắt bị rơi vào trong biển lửa, hóa thành tro tàn.
Cùng lúc đó, cửa lớn địa lao làm bằng huyền thiết cũng bị nung chảy luôn, Vân Triệt mang theo sóng nhiệt khủng bố và tức giận tận trời xông vào trong địa lao.
Tiếng vang vĩ đại và khí tức lạ thường không thể nghi ngờ lập tức kinh động toàn bộ Thái Tô môn… Nhất là người trong Thất tinh thần phủ. Nhất thời, tiếng hô nổi lên bốn phía trong Thái Tô môn, gần như tất cả mọi người lao thẳng về phía địa lao mà đi.
- Ai! Lại dám xông vào địa lao… A!!!
Trong địa lao âm u có ba vòng thủ vệ, bọn họ mới vừa phát hiện khác thường, liền đã toàn bộ bị Vân Triệt vô tình đánh thành mảnh nhỏ, máu tươi thi thể vỡ vụn ròng ròng máu trải lên mảnh đất địa lao tản ra mùi hôi thối.
Bên ngoài đã vang lên chuông báo động mãnh liệt, Vân Triệt không hề để ý đến. Tất cả trở ngại trong địa lao, toàn bộ cửa lao đều bị hắn thô bạo phá mở, nói hắn xuyên qua địa lao, còn không bằng nói địa lao bị hắn thô bạo đục thủng.
Rất nhanh, Vân Triệt không hề dừng lại vọt vào chỗ sâu nhất trong địa lao. Nơi này là nơi âm u tối tăm nhất địa lao, không có đèn, tối đen đến đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng Vân Triệt rõ ràng cảm thấy có một hơi thở hơi suy yếu.
Vân Triệt chìa bàn tay ra, một luồng hỏa diễm đỏ đậm dấy lên trên vách tường bên cạnh, ánh lửa nhất thời chiếu rọi toàn bộ địa lao.
Nơi tận cùng địa lao, là một vách tường đen thùi do huyền thiết đúc thành, một người bị hơn mười sợi dây xích khóa chặt ở trên vách tường, quần áo hắn tả tơi, toàn thân là máu, hơi thở mỏng manh, gần như hấp hối, hiển nhiên thừa nhận hành hạ quá lớn. Gương mặt bị tóc rối loạn che khuất hơn phân nửa, nửa gương mặt lộ ra cũng bị từng vết máu khô phủ lên, nhưng Vân Triệt chỉ liếc mắt liền nhận ra người này rõ ràng là môn chủ Thái Tô môn, phụ thân của Tô Linh Nhi –– Tô Hoành Sơn!!
Một luồng lệ khí xông thẳng lên trên đỉnh đầu Vân Triệt, nhưng lập tức lại bị hắn hung hăng áp chế. Vân Triệt hít một hơi thật mạnh, bước nhanh xông tới:
- Tô môn chủ!
Loảng xoảng loảng xoảng…
Mấy đường hỏa quang bắn ra từ trên tay Vân Triệt, đốt gãy toàn bộ xiềng xích trên người Tô Hoành Sơn.
Xiềng xích bị đốt gãy loảng xoảng rơi trên mặt đất, thân thể Tô Hoành Sơn lay động, yếu đuối ngã xuống dưới đất, nhưng lập tức được Vân Triệt chặt chẽ đỡ lấy.
Tô Hoành Sơn cũng không hôn mê, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt đục ngầu xuyên qua tóc dơ dáy bẩn thỉu nhìn về phía người thanh niên đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn:
- Ngươi… Là…
Giọng của hắn khô khốc khàn khàn, nhưng chỉ nói hai chữ liền dừng lại, ngay cả hai mắt vốn ảm đảm đột nhiên trừng lớn, phóng xuất ra ánh sáng run run..
Tuy rằng đã vẻn vẹn hơn sáu năm không gặp, Vân Triệt cao nửa thước, ánh mắt và thần thái cũng có bất đồng rất lớn, nhưng diện mạo của Vân Triệt không có biến hóa quá mức rõ ràng, lại thêm những năm này Tô Linh Nhi nhớ Vân Triệt mãi không quên, ngày ngày trông mong, hắn quan tâm Tô Linh Nhi, đồng thời cũng không cách nào phai nhạt đi dáng vẻ của Vân Triệt.
- Ngươi… Là… Ngươi là Vân Triệt!?
- Là ta!
Vân Triệt dùng sức gật đầu, hốc mắt hơi ấm áp.
- Thật sự… Là ngươi?
Tô Hoành Sơn run rẩy chìa tay, vốn không dám tin vào hai mắt của mình.
- Thật sự là ta…
Bàn tay Vân Triệt đặt ở trước ngực Tô Hoành Sơn, truyền khí tức thiên địa tinh thuần vào thân thể hắn:
- Tô môn chủ, ta là Vân Triệt, ta đã trở về!
Dưới khí tức thiên địa đến từ Vân Triệt, Tô Hoành Sơn cảm giác được một luồng cảm giác mát lạnh lan tràn toàn thân, trong mấy giây ngắn ngủi, thân thể vốn vô lực mềm yếu của hắn thế mà lại cấp tốc sinh ra nguyên khí, ngũ quan hỗn độn cấp tốc khôi phục rõ ràng, liền ngay cả huyền lực khô kiệt đều khôi phục lại bằng tốc độ kinh người.
- Vân Triệt… Ngươi…
Tô Hoành Sơn trong kích động nhiều thêm vài phần khiếp sợ và khó có thể tin, trong lúc nhất thời tương đối có một cảm giác như đang ở cảnh trong mơ. Nhưng theo tâm thần hắn dần dần tỉnh táo, hắn đột nhiên cảnh giác, gấp giọng nói:
- Không… Ngươi đi mau… Đi mau!!
Rầm rầm!!
Một tiếng vang thật lớn từ phía sau truyền đến, cửa vào địa lao bị một lực lớn càng thêm thô bạo đánh mở.
Vân Triệt chậm rãi xoay người lại, sát khí và tức giận vẫn luôn tắc nghẹn trong lồng ngực bốc lên đến gần như phá nát. Hắn cảm giác được có hai mươi sáu khí tức nhằm vào địa lao, mà khí tức khác ngược lại toàn bộ vây quanh bên ngoài địa lao.
Trong hai mươi sáu khí tức này, bao gồm ba người Bá Hoàng đến từ Thất tinh thần phủ kia… Đứng đầu, là Bá Hoàng cấp tám thống lĩnh toàn bộ đệ tử thần phủ ở dây!
- Nguy rồi… Không còn kịp rồi!
Khí tức và tiếng vang cấp tốc đến gần khiến toàn bộ kích động của Tô Hoành Sơn biến thành hoảng sợ, hắn giãy giụa định đứng dậy, muốn đứng ở phía trước Vân Triệt:
- Vân Triệt, trước khi chết còn có thể gặp lại ngươi, còn khiến ngươi mạo hiểm tới cứu, ta đã giải quyết xong tiếc nuối lớn nhất, ít nhất… Ít nhất Linh Nhi si ngốc chờ đợi sáu năm này không đợi uổng công. Nhưng mà, người đối diện thật đáng sợ… Còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ngươi xa xa… Lát nữa nếu ngươi có cơ hội chạy trốn… Ngàn vạn lần đừng lo cho ta…
Vân Triệt đẩy tay, che chắn hắn ở sau lưng, chậm rãi lắc đầu.
Nếu lúc này Tô Hoành Sơn có thể nhìn thấy ánh mắt của Vân Triệt, nhất định sẽ giật mình nói không ra lời.
Đó là một đôi mắt thuộc về cuồng ma đẫm máu.
Cánh tay hắn đặt trước ngực Tô Hoành Sơn biến từ chưởng thành trảo, mang Tô Hoành Sơn lên, bay vút không trung.
Rầm!!
Một tiếng vang thật lớn, đỉnh địa lao bị trực tiếp đánh mở, ánh sáng chói mắt chiếu xuống, khi Vân Triệt hạ xuống, đã mang theo Tô Hoành Sơn đứng ở bên ngoài địa lao, chân đạp trên mảnh đất đông viện của Thái Tô môn.