Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 874 - Chương 875: Sống Không Bằng Chết

. ._438__1" class="block_" lang="en">Trang 438# 1

 

 

 

Chương 875: Sống không bằng chết



Vân Triệt mang theo Tô Hoành Sơn rơi xuống đất, nháy mắt bị một nhóm người vây lại.

Không hề nghi ngờ, vây quanh bọn họ đều là đệ tử của Thái Tô môn. Bọn họ nhìn thấy Tô Hoành Sơn người đầy vết máu, tóc tai bù xù, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có một số người trên mặt thoáng qua vẻ phức tạp hoặc run rẩy, nhưng bước chân đi tới vây quanh lại không hề chần chừ chút nào, hàng loạt vũ khí sáng loáng càng chĩa về phía hai người.

- Còn định chạy… Nhìn xem các ngươi chạy trốn đi đâu!

Một giọng nói hùng hổ từ trong địa lao sụp đổ truyền đến. Nghe được âm thanh này, trong đầu Vân Triệt thoáng qua cái tên “Tô Hạo Nhiên”.

Nhi tử độc nhất của Tô Hoành Sơn, huynh trưởng cùng cha khác mẹ với Tô Linh Nhi… Một người trong “Ảo cảnh” sáu năm trước khiến cho hắn cực kỳ chán ghét.

Đám người bị tách ra, hai mươi sáu người lúc trước Vân Triệt cảm ứng đến đang không nhanh không chậm đi đến.

Đi ở đầu tiên là một người trung niên toàn thân hắc y, sắc mặt trong gầy yếu mang theo một chút tái nhợt, toàn thân dễ thấy nhất, là ấn ký bảy ngôi sao ở trước ngực trên hắc y của hắn. Ngôi sao hiện lên màu xanh lá cây đậm, hiển lộ rõ ràng hắn có địa vị không thấp ở trong Thất tinh thần phủ. Khi đi tới, toàn thân phóng thích ra khí tức ngạo nghễ của thượng vị giả, giống như trên mảnh đất này, hắn chính là vương giả nhìn xuống tất cả, những kẻ khác đều chỉ là con kiến.

Khí tức huyền lực trên người hắn, mạnh đến Bá Huyền cảnh cấp tám.

Phía sau hắn, là hai người trung niên hắc y giống vậy, trước ngực ấn ký ngôi sao màu xanh nhạt, chính là hai Bá Hoàng khác mà Vân Triệt đã cảm ứng được… Chẳng qua là Bá Hoàng sơ kỳ.

Lại tiếp sau, ngược lại xuất hiện một gương mặt hơi quen thuộc.

Tô Hạo Nhiên vừa rồi tru lên!!

Tô Hoành Nhạc năm đó liên thủ với Hắc Mộc bảo chủ, muốn cưỡng ép Tô Hoành Sơn giao ra chìa khóa chí bảo!

Tô Vong Cơ –– thái trưởng lão bối phận cao nhất của Thái Tô môn!!

Liền ngay cả Hắc Mộc Thanh Nha của Hắc Mộc bảo chủ năm đó bị Hạ Khuynh Nguyệt dọa nát mật cũng rõ ràng ở đó!

Hơn nữa từ vị trí đi lại đây của những người này, dường như coi Tô Hạo Nhiên là kẻ cầm đầu.

Mà những người này giống như là một đám chó giữ nhà đi theo phía sau ba Bá Hoàng của Thất tinh thần phủ, thân thể hơi khom, tư thái cung kính khép nép, giống như chỉ đi cùng với họ thôi đã là một chuyện sợ hãi tới cực điểm.

Mà khi bọn họ nhìn thấy Vân Triệt, cũng đồng thời thoáng sửng sốt, sau đó, Tô Hạo Nhiên là người đầu tiên nghĩ ra, kinh giọng nói:

- Là… Là ngươi!!

Hắc y nhân đứng đầu vẫn luôn mắt lạnh đánh giá Vân Triệt, nghe được tiếng kêu của Tô Hạo Nhiên, hắn thản nhiên nói:

- Thoạt nhìn, các ngươi quen biết người này?

Hắc y nhân đột nhiên hỏi tới, thắt lưng của Tô Hạo Nhiên vội vàng lại khom xuống vài phần:

- A… Dạ, vài năm trước từng gặp, chỉ có điều hắn chính là một tiểu nhân vật, không đáng nhắc tới, không xứng vào lỗ tai của đại nhân thần sử.

Hắc y nhân được gọi là “Sứ giả thần sử” hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu nhân vật? Một kẻ tuổi còn trẻ là Bá Hoàng cấp sáu, sẽ là tiểu nhân vật?

Lời này vừa ra, cho dù là người của Thái Tô môn hay là của Thất tinh thần phủ, tất cả mọi người ngây ngốc tại chỗ, người sáu năm trước từng gặp Vân Triệt càng trực tiếp lờ mờ ở đó, liền ngay cả Tô Hoành Sơn được Vân Triệt chắn ở phía sau cũng chợt cả kinh.

Hai mắt Tô Hạo Nhiên trừng lớn, sau đó lắp bắp nói:

- Bá Hoàng… Cấp… Cấp sáu! Cái này này này… Cái này không có khả năng, sáu năm trước… Hắn mới chỉ là Linh Huyền cảnh mà thôi… Làm sao có thể…

- Thế nào? Chẳng lẽ lực cảm giác của bổn tọa còn không bằng ngươi sao!

Giọng hắc y thần sử đột nhiên lạnh xuống.

Toàn thân Tô Hạo Nhiên nhất thời run lên, hoảng sợ nói:

- Không không không, tiểu nhân lỡ lời, cho dù tiểu nhân có một vạn lá gan cũng không dám nghi ngờ thần sử đại nhân, xin thần sử đại nhân tha tội.

Nhìn nhi tử của mình khúm núm giống như chó giữ nhà, thần sắc Tô Hoành Sơn hờ hững, trên mặt gần như không nhìn thấy sắc mặt đau lòng… Bởi vì hắn đã sớm đau lòng bi ai đến chết lặng.

- Người trẻ tuổi, cảm giác tuổi của ngươi chắc còn chưa vượt qua ba mươi tuổi, lại đã có tu vi như thế.

Hắc y thần sử thản nhiên nói:

- Thiên tư như vậy, cho dù ở Thất tinh thần phủ ta đều là cao nhất. Ngươi không phải hạng người vô danh, nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi, lại không thể nào đến từ Chiết Thiên giáo hoặc Phi Tiên kiếm phái, ngươi tên là gì, tông môn nào, sư phụ là ai?

Sắc mặt của hắn chợt trầm xuống:

- Là ai, cho ngươi lá gan khiêu khích Thất tinh thần phủ ta!

Bá Hoàng cấp sáu tuổi chưa đến ba mươi, tuy rằng ngoài mặt hắc y thần sử này không sợ, nhưng trong lòng không cách nào không sợ hãi. Cho nên, hắn không lập tức động thủ, mà muốn moi ra lai lịch của người này. Nhưng mà, cho dù có lai lịch gì, bọn họ đều khó có khả năng sợ hãi… Bởi vì bọn họ là Thất tinh thần phủ!

Cho dù người này thật sự đến từ Chiết Thiên giáo và Phi Tiên kiếm phái, cũng nhiều nhất là cùng ngồi cùng ăn với bọn họ mà thôi.

Dưới khí tức thiên địa đến từ Vân Triệt, Tô Hoành Sơn đã khôi phục lượng lớn nguyên khí, hắn giãy giụa tiến lên trước, dùng sức đẩy Vân Triệt ra, gào to:

- Lão tặc, người thanh niên này chẳng qua nhận lầm người, ta vốn không biết hắn! Ngươi có gan, hiện giờ liền giết hắn đi!

Hắn chợt quay đầu lại nhìn về phía Vân Triệt, dùng sức lớn hơn nữa quát lên:

- Ngươi thấy rõ ràng, ta tên Tô Hoành Sơn, không phải là Lệnh Đại Đồng, nơi này là Thái Tô môn, không phải là nhị huyền môn ngươi muốn tìm! Chuyện của Thái Tô môn ta, Tô Hoành Sơn ta sống hay chết, còn chưa tới lượt ngươi một ngoại nhân không biết gì đến nhúng tay, còn không nhanh cút đi! Cút!!

Vân Triệt: “…”

Hắn nghe hiểu được ý tứ của Tô Hoành Sơn, Tô Hoành Sơn đang nói cho hắn biết người trước mắt không phải hắn có thể ứng phó, muốn hắn lập tức thoát thân, sau đó đi tìm Linh Nhi.

Tình huống trước mắt, đám người Tô Hạo Nhiên khúm na khúm núm, thi thể mặc quần áo Thái Tô môn ở trong rừng trúc… Kết hợp những thứ này lại, Thái Tô môn xảy ra chuyện gì, Vân Triệt đã hiểu được bảy tám phần. Hắn nhịn kích động muốn giết tất cả người trước mắt, tiến lên phía trước một bước, dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh nói:

- Các ngươi có tìm được dấu vết Tô Linh Nhi từng xuất hiện không? Nếu có, nói ra, ta có thể cho các ngươi chết thống khoái một chút.

Tô Hoành Sơn nhất thời sửng sốt, tay chìa ra vô lực buông thõng xuống. Ánh mắt của hắc y thần sử chợt nhíu lại, mà chung quanh ngược lại vang lên mảng lớn cười vang, nhất là đệ tử của Thất tinh thần phủ, gần như cười đến ngã tới ngã lui, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt từ cẩn thận lúc trước biến thành vô cùng trào phúng… Thậm chí thương hại.

Hắc y thần sử nhàn nhạt cười lạnh, chậm rì rì nói:

- A, thoạt nhìn, mặc dù tư chất của ngươi không tệ, nhưng đầu óc lại không rõ ràng… A không, là ngu xuẩn.

Tô Hạo Nhiên tỏ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, kiêu ngạo quát:

- Vân Triệt, không nghĩ tới sáu năm không thấy, ngươi lại là người đầu tiên muốn chết! Ngươi biết đại nhân vật đứng trước mặt ngươi là ai không! Hắn đường đường là sứ giả thần phủ của Thất tinh thần phủ! Hiện giờ ngươi quỳ xuống đến dập đầu nhận tội còn kịp, thần sử đại nhân khoan hồng độ lượng, nói không chừng con sẽ ban cho ngươi toàn thây.

Ánh mắt Vân Triệt nhìn cũng chưa từng nhìn Tô Hạo Nhiên, ánh mắt chậm rãi nheo lại:

- Ta lặp lại một lần nữa, nói tin tức liên quan đến Tô Linh Nhi ra, ta có thể cho các ngươi chết thống khoái một chút!

Hắc y thần sử trầm thấp cười:

- A, xem ra, ý định của ngươi là muốn chết!

Toàn thân Vân Triệt chưa động, chỉ có ngón tay, nhẹ nhàng bắn về phía đệ tử thần phủ phía bên phải hắc y thần sử.

Phừng!!

- A!!!

Một tiếng bạo liệt rất nhỏ, nháy mắt mang lên một tiếng kêu thảm thiết tới cực điểm, đệ tử thần phủ kia lật ngã xuống đất, ngực phá nát, kim ô hỏa diễm dữ dằn từ lồng ngực của hắn làm khởi điểm, thiêu đốt về phía toàn thân hắn mà đi.

- Hu a a a a a a a…

Kim ô viêm thiêu đốt, cho dù là Đế Quân đều khó thừa nhận, huống chi là một Bá Hoàng sơ kỳ… Thêm nữa luồng kim ô viêm này dấy lên từ trong thân thể hắn! Hắn liều mạng kêu thảm thiết, liều mạng lăn lộn, liều mạng dùng huyền lực đi chống đỡ, nhưng kim ô viêm của Vân Triệt đâu phải lực lượng của hắn có khả năng ảnh hưởng!

Cảnh tượng khủng bố bất thình lình khiến tất cả mọi người quá sợ hãi, hắc y thần sử cũng giống vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi. Đệ tử thần phủ bên trái hắn vội vàng xông lên, muốn dập tắt “Huyền hỏa” trên người đệ tử kia, nhưng bàn tay vừa mới đụng chạm đến hỏa diễm, bỗng nhiên hét thảm một tiếng, hai bàn tay đã là xương trắng… Sau đó, xương trắng cháy hầu như không còn, hỏa diễm giống như ác ma thong thả thiêu đốt dọc theo hai tay của hắn, khiến cho hắn trong cực hạn thống khổ và sợ hãi ngã xuống đất, giồng như đệ tử thần phủ đầu tiên liều mạng lăn lộn, tru lên.

Kim ô hỏa diễm thiêu đốt đặc biệt thong thả, không nhanh không chậm cắn nuốt thân thể của bọn họ, mà quá trình này, kèm theo chính là luyện ngục còn tàn khốc thống khổ còn hơn tưởng tượng của bọn họ. Hai đệ tử thần phủ kêu gào thảm thiết, thê lương giống như ác quỷ địa ngục khóc thét. Toàn thân họ điên cuồng lăn lộn, co rút, đôi mắt thống khổ gần như trừng ra ngoài hốc mắt, gân xanh trên trán giống như con giun rõ ràng phồng lên!

- Giết ta… Giết ta… Van cầu các ngươi… Giết ta… A a a!!!

Bọn họ dốc hết toàn lực phát ra âm thanh tuyệt vọng… Là tử vong hy vọng xa vời.

Phừng!!

Theo ánh mắt của Vân Triệt thay đổi, hỏa diễm hung lệ nhất thế gian đột nhiên phá nát, trong nháy mắt, thân thể của hai đệ tử thần phủ giống như vải rách bị xé nát chia năm xẻ bảy, phân tán thành vô số mảnh nhỏ hỏa diễm, mà một vài mảnh nhỏ còn chưa rơi xuống đất, liền đã bị đốt thành hư vô… Đừng nói thi thể còn sót lại, cho dù cả một chút khói nhạt đều không để lại. Ngọn lửa tung tóe trên đất nháy mắt thiêu đốt mặt đất thành giống như bọt biển vô số vết thương.

Mọi người hoàn toàn tắt tiếng, mỗi người đều gắt gao trừng lớn mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khiếp sợ với hoảng sợ đột nhiên bành trướng khiến cho đôi mắt của bọn họ sắp bị phá nát.

Mặt Tô Hạo Nhiên đã không còn một chút máu, hốt hoảng lui về phía sau, run run rẩy rẩy nói:

- Yêu… Yêu pháp… Là yêu pháp!!

Gương mặt hắc y thần sử triệt để vặn vẹo, không còn một chút lạnh nhạt và ngạo nghễ, tái nhợt trên mặt hiển lộ rõ ràng nội tâm của hắn đang nhanh chóng bành trướng sợ hãi. Bước chân hắn lui về phía sau, đột nhiên gầm to một tiếng:

- Mọi người lên… Giết hắn!!

Âm thanh ra lệnh này của hắn vừa ra, chúng đệ tử thần phủ tâm thần còn chưa định chấn động toàn thân, giống như phản xạ có điều kiện cùng nhằm về phía Vân Triệt.

Gương mặt Vân Triệt lạnh như băng, nhìn cũng không thèm nhìn chung quanh, viêm quang trên tay hóa thành lam quang, chợt lóe lên.

Nhất thời, mười mấy băng di đại thụ dựng lên, bao phủ toàn bộ đệ tử thần phủ xông lên vào trong đó, vô số nhánh băng lạnh như băng thấu xương chĩa ra vô tình đâm vào, xuyên suốt thân thể của bọn chúng… Nhưng dưới hàn khí, máu của bọn chúng còn chưa kịp chảy ra, liền đã bị đóng băng, liền ngay cả sinh mệnh xói mòn, đã ở dưới hàn khí mà trở nên đặc biệt thong thả.

Ngắn ngủi đến chỉ có trong nháy mắt, tất cả đệ tử thần phủ đã toàn bộ bị mai táng trong băng di thụ, toàn thân mỗi người bọn họ đều bị ít nhất hơn mười nhánh băng xuyên thủng, giống như châu chấu bị từng gai độc xuyên qua, nhưng bọn chúng không chảy máu, không giãy giụa, thậm chí không cách nào lập tức chết đi, chỉ có trong miệng phát tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ đến thê lương.

Những tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng này chồng chất lên nhau, giống như tiếng đưa ma tử vong đến từ âm tào địa phủ!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment