.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_876" class="block_" lang="en">Trang 438# 2
Chương 876: Tin tức của Linh Nhi
Tất cả đệ tử Thất tinh thần phủ tới đây, yếu nhất cũng là Vương tọa, còn có hai Bá Hoàng sơ kỳ, bất cứ người nào trong đó, đối với đệ tử Thái Tô môn, thậm chí toàn bộ huyền giả giới Giang Đông mà nói, đều là tồn tại cường đại giống như thần thánh, lại chỉ trong nháy mắt, bị ngọn lửa đốt diệt, bị hàn băng đâm thủng.
Bọn họ không có một ai đụng chạm đến góc áo của Vân Triệt, càng không có giãy giụa dù chỉ trong nháy mắt, rõ ràng chính là một đám bò sát xông lên bị tùy ý giẫm đạp thu gặt.
Vẻ tái nhợt bệnh trạng trên mặt hắc y thần sử đã biến thành màu trắng bệch của sợ hãi. Hắn thân là Bá Hoàng cấp tám, vốn nắm chắc mười phần đối với Vân Triệt chỉ có khí tức huyền lực Bá Huyền cảnh cấp sáu, nhưng hiện giờ, cho dù hắn là kẻ ngu ngốc cũng nên rõ ràng thực lực của Vân Triệt cũng không phải đơn giản là Bá Hoàng cấp sáu như vậy.
Đáng sợ nhất là, đối phương vốn không hề bận tâm đến bối cảnh Thất tinh thần phủ của bọn họ, hai lần ra tay, hoàn toàn chính là ra tay không nể mặt, không chừa đường lui!
Trong lúc sợ hãi bước chân của hắc y thần sử lui về phía sau, sau đó chợt vạch đám người ra, lấy tốc độ nhanh nhất tháo chạy mà đi.
Nhưng sao Vân Triệt lại có thể để cho hắn thoát đi, hắn thò ra một trảo, lam quang chớp lên, một bức tường băng nháy mắt ngưng kết ở phía trước hắc y thần sử.
Hắc y thần sử liều mạng tháo chạy trở tay không kịp, hung hăng đánh vào trên tường băng, sau đó, một luồng lực lớn không thể kháng cự từ phía sau lưng hắn truyền đến, lấy tốc độ cực nhanh túm lấy hắn đưa về phía Vân Triệt.
Hắc y thần sử liều mạng giãy dụa, nhưng hắn dùng hết toàn lực, lại không có cách nào tránh thoát khỏi lực lượng của Vân Triệt. Dưới hoảng sợ vĩ đại, hắn trong e ngại sinh hung dữ, không giãy dụa nữa, mà bỗng nhiên xoay người, điên cuồng hét lên một tiếng, huyền lực toàn thân tụ tập lên cánh tay, mang theo một dòng xoáy huyền lực kinh người đánh về phía mặt của Vân Triệt.
Rầm!
Không có tiếng nổ vang và khí bạo điếc tai, chỉ có một tiếng vang nhỏ đặc biệt nặng nề, bàn tay Vân Triệt, đã nhẹ nhàng bâng quơ chộp vào trên nắm tay ngưng tụ toàn bộ huyền lực của hắc y thần sử, tức thì, dòng xoáy huyền lực biến mất không thấy gì nữa, huyền lực do hắc y thần sử toàn lực ngưng tụ cũng hoàn toàn tán loạn, cả người liền giống như ngừng lại giữa không trung, đôi tròng mắt dưới cực độ hoảng sợ phóng đại gần như phá nát.
Rắc!
Gương mặt Vân Triệt lạnh như băng, bàn tay thoáng thu nạp, giữa lòng bàn tay nhất thời truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn rõ ràng.
Hắc y thần sử hét thảm một tiếng, nháy mắt quỳ xuống, cánh tay trái gắt gao cầm lấy cổ tay phải, nhưng không cách nào tránh thoát dù chỉ một chút, thống khổ vĩ đại khiến toàn thân hắn trở nên trắng bệch, trên trán mồ hôi rơi như mưa.
- Ngươi… Rốt cuộc… Là… Ai…
Toàn thân hắc y thần sử run run, giọng nói thống khổ khàn khàn. Hắn có lực lượng Bá Hoàng cấp tám, ở trước mặt đối phương lại không chịu được một kích như thế, có thể làm được đến trình độ này, nhất định là lực lượng cấp bậc Đế Quân.
Hắn nằm mộng cũng không nghĩ đến, người trẻ tuổi xa lạ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn này, nhưng lại sẽ là một Đế Quân!
Mà toàn bộ người của Thái Tô môn chung quanh giật mình mất hồn mất vía. Trên mặt đám người Tô Hạo Nhiên và Tô Hoành Nhạc đã sớm không hề có một chút màu sắc, bọn họ muốn lui về phía sau, nhưng hai chân đang kịch liệt run rẩy mềm yếu vô cùng, đừng nói chạy trốn, ngay cả đứng đều gần như sắp đứng không vững.
Tư thái này của bọn họ không hề chỉ vì khiếp sợ và sợ hãi… Khí tức của Vân Triệt đã sớm nặng nề bao phủ ở trên người bọn họ, khiến cho bọn họ giống như bị núi cao vạn quân gắt gao đè lên người.
Đối mặt với câu hỏi của hắc y thần sử, Vân Triệt vô cùng lãnh đạm cười một tiếng.
Rắc rắc rắc…
Nhưng chừng trăm hạt đậu đồng thời nổ tung, toàn bộ xương cốt của cả bàn tay phải của hắc y thần sử đều bị Vân Triệt trong vô tình bóp nát, hắc y thần sử phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo, toàn thân như côn trùng mềm nhũn sắp chết co rút run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu từ trên toàn thân hắn điên cuồng rơi xuống.
- Tha mạng… Thiếu hiệp… Tha… Mạng… Tha mạng…
Bản năng cầu sinh khiến hắc y thần sử liều mạng phát ra âm thanh cầu xin tha, trên cả khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy cầu xin hèn mọn. Vân Triệt vẫn như cũ cầm lấy tay phải xương cốt vỡ vụn của hắn không nới ra, lạnh lùng nói:
- Một lần cuối cùng, nói ra tin tức ngươi lấy được liên quan đến Tô Linh Nhi, bằng không…
- Ta nói… Ta nói!
Hắc y thần sử liều mạng gật đầu, ở trong thống khổ vĩ đại khàn giọng nói:
- Vào ba… Ba canh giờ trước… Nhận được tin tức… Có người ở trong Lang Huyên sơn mạch… Nhìn thấy một người vô cùng có khả năng là Tô Linh Nhi… Chỉ có như vậy… Trước mắt tin tức liên quan đến Tô Linh Nhi chỉ có như vậy… Tha mạng… Ta là người của Thất tinh thần phủ… Tha mạng…
Nghe được lời hắc y thần sử nói, toàn thân Tô Hoành Sơn run lên, trong mắt lộ ra quang mang vô cùng kích động.
Lang Huyên sơn mạch?
Ở phía nam Phù Tô quốc, ngăn cách giữa Phù Tô quốc với Nam Thiên quốc chính là Lang Huyên sơn mạch!
Tuyệt Vân nhai năm đó hắn ngã xuống, cũng chính là ở bên trong Lang Huyên sơn mạch.
Vân Triệt ổn định, tiếp tục nói:
- Nói như thế, người của Thất tinh thần phủ các ngươi đã căn cứ theo tin tức hiện giờ toàn bộ tụ tập về hướng Lang Huyên sơn mạch đuổi bắt Tô Linh Nhi?
- Dạ…
Hắc y thần sử run rẩy gật đầu.
Trong mắt Vân Triệt lộ ra vẻ hung tợn:
- Tốt… Bây giờ ngươi đàng hoàng tử tế làm một chuyện cho ta. Lập tức truyền âm cho người của các ngươi, để cho bọn họ dừng đuổi giết Tô Linh Nhi!
Tròng mắt hắc y thần sử trừng lớn:
- A… Thiếu hiệp… Có điều không biết… Người đuổi bắt Tô Linh Nhi… Là do một vị trưởng lão của Thần phủ ta dẫn đầu… Ta một đường tọa nho nhỏ… Chính là ở đây thẩm vấn Tô Hoành Sơn… Vốn… Không sai sử được bọn họ… A…
Sắc mặt Vân Triệt trầm xuống, không nói lời vô ích, tay kia đột nhiên chìa ra, Huyền cương thẳng hướng nhập vào tâm hồn hắc y thần sử.
Hắc y thần sử đã sớm trong sợ hãi và thống khổ đến gan mật như muốn nứt ra, tâm hồn vốn không hề có lực chống cự, nháy mắt liền bị Huyền cương xâm nhập ý thức.
Vân Triệt bắt đầu cấp tốc đọc lấy ký ức mấy tháng gần đây của hắn, tất cả biến cố tiền căn hậu quả của Thái Tô môn, dần dần hiện ra trong đầu hắn.
Lịch sử của Thái Tô môn cũng không tính là dài, đến nay tính toán đâu ra đó tổng cộng chừng chín trăm năm. Vào năm thứ sáu trăm, một đời tiên tổ Thái Tô môn đi về phía Nam Cương, dưới trùng hợp cứu được một người chịu khổ đuổi giết, hấp hối. Mà người kia lúc đó vẫn còn chưa chết, trước khi chết, giao một chiếc hộp tối đen của vị tiên tổ này.
Ở bên trong, là một gốc cây tên là “Bàn long tu”.
Bàn long tu này giống với Bồ đề đế tâm liên năm đó Hạ Khuynh Nguyệt ăn vào, là mấy trăm năm khó gặp, có thể nói là thứ như “Thánh vật”. Sáu năm trước Hạ Khuynh Nguyệt ăn vào Bồ đề đế tâm liên được Thiên độc châu tôi luyện, trong vòng một ngày ngắn ngủi từ Địa Huyền cảnh đột phá lên Vương Huyền cảnh. Mà dược hiệu của bàn long tu nếu so ra còn mãnh liệt hơn bồ đề đế tâm liên, huyền giả dưới Thiên Huyền cảnh cưỡng ép dùng sẽ bị nổ tan xác mà chết, chỉ có huyền giả đã ngoài Thiên Huyền cảnh mới có thể sử dụng.
Còn nếu là một huyền giả Thiên Huyền cảnh sử dụng bàn long tu luyện hóa, trực tiếp đột phá lên một đại cảnh giới, thành Vương tọa.
Mặt khác, thất tinh thần phủ có một thần đan nổi tiếng hậu thế, đứng hàng cao cấp nhất của Thương Vân đại lục là “Thất tinh độ không đan”, tác dụng của nó chính là khiến một người đạt tới Vương Huyền cảnh đỉnh phong trực tiếp đột phá bình cảnh, thành Bá Hoàng, giống với Bá Hoàng đan của Huyễn Yêu giới.
Mà nguyên liệu quan trọng nhất, cũng khó tìm kiếm nhất của “Thất tinh độ không đan”, chính là bàn long tu, lấy thế lực của Thất tinh thần phủ bọn họ, cũng phải mất bình quân hai trăm năm mới tìm được một gốc. Một khi ngửi được tung tích của bàn long tu, bọn họ không tiếc bất cứ giá nào được đến… Cho dù diệt môn cướp đoạt.
Người tổ tiên Thái Tô môn cứu, đuổi giết hắn chính là Thất tinh thần phủ. Lý do, dĩ nhiên là cướp bàn long tu ở trong tay hắn.
Tổ tiên Thái Tô môn mang bàn long tu từ Nam Cương về Thái Tô môn, vị tổ tiên này biết rõ bàn long tu này đủ để cho Thái Tô môn bọn họ một bước lên trời, càng biết nếu như lộ ra, đưa tới có thể là tai ương diệt môn. Vị tổ tiên này do dự giữa lưu lại vào giao cho Thất tinh thần phủ hồi lâu, cuối cùng lựa chọn vế trước. Niêm phong bàn long tu này cất vào trong một nơi tuyệt mật, cũng lưu lại một chiếc chìa khóa đặc thù, tương truyền đời đời cho mỗi đời môn chủ, chỉ có khi trong tông môn xuất hiện một thiên tài phẩm hạnh đoan chính, vả lại trước ba mươi lăm tuổi liền đột phá Thiên Huyền cảnh, mới có thể lấy chìa khóa ra, cho ăn vào bàn long tu này, thành Vương tọa cường đại, kế nhiệm tân môn chủ, dẫn dắt Thái Tô môn đạt tới độ cao cường thịnh hơn.
Những chuyện này, đều là bí điển mà vị tổ tiên Thái Tô môn kia lưu lại. Bộ phận bí điển này, chỉ có mỗi đời môn chủ Thái Tô môn nhậm chức mới có thể nhìn đọc. Cho nên trừ bỏ mỗi đời môn chủ, ai đều không biết “Chí bảo” tương truyền trong nhiều thế hệ của Thái Tô môn bọn họ rốt cuộc là cái gì, chỉ biết chỉ khi nào trong tông môn xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, mới có thể lấy “Chí bảo” ra.
Những năm này, Tô Hạo Nhiên luôn lòng dạ khó lường, trăm phương ngàn kế muốn xem xét bí mật chí bảo tông môn. Sau đó một lần, hắn thừa dịp Tô Hoành Sơn không ở trong tông môn, lục lọi nội viện của Tô Hoành Sơn, trong lúc vô tình kích động một huyền trận giấu kín, thấy được cuốn bí điển kia, do đó đã biết được nơi giấu kín và bí mật của chí bảo tông môn.
Biết được phải Thiên Huyền cảnh mới có thể sử dụng bàn long tu, huyền lực không đủ mạnh mẽ không khác gì tìm chết, cho dù hắn lấy tới tay rồi cũng không làm nên chuyện gì, Tô Hạo Nhiên thất vọng cáu giận rất nhiều, nhưng lại phát rồ nghĩ đến ý tưởng tặng nó cho Thất tinh thần phủ, nhận lấy ưu ái.
Chỉ có điều chuyện này hắn không nói rõ với Tô Hoành Sơn, cũng không nói cho bất cứ kẻ nào, mà âm thầm trăm phương ngàn kế, không tiếc giá cao tìm cơ hội có thể giáp mặt nói chuyện với người của Thất tinh thần phủ… Dù sao, đây thuộc về “Công lớn” của hắn, tuyệt đối không thể mượn miệng người khác.
Trải qua hơn hai năm “Nỗ lực”, hắn cuối cùng giành được một cơ hội, giáp mặt báo cho một “Thần sử” của Thất tinh thần phủ tin tức rằng trong Thái Tô môn có một cây “Bàn long tu”.
Sau đó, Tô Hạo Nhiên nhận được “Khen ngợi” của Thất tinh thần phủ quay trở lại Thái Tô môn, nhanh chóng liên hợp với Tô Hoành Nhạc, Tô Vong Cơ cùng với Hắc Mộc bảo, bức bách Tô Hoành Sơn giao ra chìa khóa chí bảo, có chỗ dựa vững chắc là “Thất tinh thần phủ” này, người Thái Tô môn dưới kinh hãi, ào ào phản chiến về phía Tô Hạo Nhiên.
Mà tất cả người không nghe lời, trừ bỏ Tô Hoành Sơn ra, toàn bộ bị vô tình giết hại, thi thể vứt bỏ ở rừng trúc sau núi.
Tay Vân Triệt dời khỏi trên đầu hắc y thần sử, đuôi khóe mắt liếc nhìn Tô Hạo Nhiên đang toàn thân phát run, cúi đầu xuống, chậm rãi nói:
- Xem ra, ngươi cũng không nói dối. Một khi đã như vậy, ta sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, cho ngươi chết thống khoái một chút!
- A…
Trên mặt hắc y thần sử lộ ra hoảng sợ và tuyệt vọng thật sâu.
Bàn tay Vân Triệt vừa thu về, vung hất hắc y thần sử ngã trên mặt đất, sau đó một cước đạp xuống.
Phụt!!!
Chân phải của Vân Triệt trực tiếp đạp lên trên ngực hắc y thần sử, nặng nề dẫm nát trên mặt đất, giẫm lồng ngực của hắn ra một lỗ máu nát nhừ, mảng lớn tinh huyết, xương cốt vỡ nát cùng với nội tạng mãnh liệt bay ra, rắc ra vết máu loang lổ trên khu vực mười mấy dặm chung quanh.
Tứ chi hắc y thần sử co rút, sau đó triệt để yên lặng, lại không một tiếng động.
Vân Triệt giơ chân lên, trên chân lại không hề dính một chút máu. Hắn ghét bỏ đá văng thân thể tàn phá của hắc y thần sử ra, sau đó ngón tay nhẹ nhàng vừa động.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm…
Băng di thụ mai táng toàn bộ đệ tử thần phủ vô tình nổ tung, đệ tử thần phủ thừa nhận tra tấn của băng ngục thật lâu phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng cuối cùng, thân thể phá thành mảnh nhỏ trong băng hoa khắp trời.
Bông tuyết và thi thể bay ra lật tung một lượng lớn đệ tử Thái Tô môn trên mặt đất, bọn họ ở giữa tiếng kêu gào thảm thiết giống như trong mộng mới tỉnh, toàn bộ vứt bỏ vũ khí trong tay, lộn nhào chạy trốn mà đi.
- A, còn muốn đi!?
Khóe miệng Vân Triệt chậm rãi nhếch lên cười lạnh, bàn tay hắn thong thả mở ra, hỏa diễm dấy lên, trên không Thái Tô môn đột nhiên hoàn toàn đỏ bừng.