Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 876 - Chương 877: Sinh Tử Nhất Niệm

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_877" class="block_" lang="en">Trang 439# 1

 

 

 

Chương 877: Sinh tử nhất niệm



Khí tức tử vong từ trên không chụp xuống, đệ tử Thái Tô môn chạy trốn cảm giác mình giống như rơi vào trong lò hỏa diễm nấu chảy, phát ra tiếng thét lên sợ hãi thống khổ.

Khi trong cơn thịnh nộ của Vân Triệt sắp sửa thiêu đốt toàn bộ bọn họ thành tro, phía sau hắn bỗng nhiên vang lên tiếng gào to dồn dập của Tô Hoành Sơn:

- Vân Triệt! Đừng thương tổn bọn họ!

Động tác của Vân Triệt thoáng dừng lại một chút, nhưng gần như chỉ dừng lại một chút, lập tức bàn tay nâng lên, hỏa diễm trên không trung vô tình đánh xuống.

- Dừng tay… Dừng tay!!!

Âm thanh gầm to này, gần như xé toang yết hầu của Tô Hoành Sơn… Thoáng chốc, hỏa diễm đầy trời dừng lại ở đó, sắc mặt của Vân Triệt thay đổi một trận, trong sợ hãi hít thở không thông của tất cả mọi người, hắn cuối cùng hít sâu một hơi, thu tay lại.

Hỏa diễm trên không tắt toàn bộ. Mọi người của Thái Tô môn nhất thời từ trong lò luyện nơi địa ngục khủng bố thoát ra, toàn bộ bọn họ ngã xuống đất, toàn thân phát run.

Môi Tô Hoành Sơn mấp máy, sau đó thống khổ nói:

- Buông tha cho bọn họ đi, bốn chữ Thất tinh thần phủ này thật đáng sợ, bọn họ cũng bị ép bất đắc dĩ, không vì cứu mạng mình, cũng vì già trẻ cả nhà… Tội không đáng chết.

- Tội không đáng chết?

Vân Triệt trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ ngươi tội đáng chết?

- Người chân chính trung thành với Thái Tô môn đã chết thảm toàn bộ, mà lũ ruồng bỏ tông môn, ruồng bỏ tổ tông, giết hại môn chủ và đồng môn của mình, đi làm chó cho những người khác ngược lại nên còn sống?

Nghĩ tới đồng môn chắn trước người hắn, ở trong máu tươi từng người ngã xuống, Tô Hoành Sơn thống khổ trong lòng, trong mắt tràn đầy nước mắt:

- Kết quả hôm nay, chủ yếu là môn chủ ta đây vô năng và dạy con vô phương. Bọn họ bất nhân với ta, ta không cách nào bất nghĩa với bọn họ, Thái Tô môn đã chết quá nhiều người… Để cho bọn họ đi đi…

Lời Vân Triệt nói khiến toàn bộ đệ tử của Thái Tô môn cúi đầu xuống, mà lời Tô Hoành Sơn nói, làm cho toàn thân bọn họ phát run, xấu hổ muốn chết, gần như vô cùng xấu hổ.

Vân Triệt đã thu hồi kim ô viêm, không có ý định tiếp tục ra tay tiêu diệt toàn bộ bọn họ. Ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn lướt chung quanh, âm điệu vô cùng âm trầm:

- Khấu đầu mười cái cho Tô môn chủ, sau đó, các ngươi có thể lăn! Về sau, đừng nói các ngươi là người của Thái Tô môn!

Lời Vân Triệt, không thể nghi ngờ là hạ lệnh đặc xá. Chúng đệ tử Thái Tô môn toàn bộ sợ không kịp quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu về phía Tô Hoành Sơn… Đầu của bọn họ dập xuống đặc biệt nặng nề, không chỉ vì cứu mạng, càng bởi vì cảm kích và xấu hổ trong lòng.

- Môn chủ, là chúng ta có lỗi với người, là chúng ta không bằng heo chó, về sau chúng ta không còn mặt mũi gặp người, xin người… Bảo trọng!

- Môn chủ, đại ân tha thứ của người, kiếp sau chúng ta nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp…

Có đệ tử Thái Tô môn dập đầu xong, đã lệ rơi đầy mặt, có đệ tử dập dầu liên tiếp mười mấy cái, đụng đến đầu rơi máu chảy, bọn họ có người dập đầu bái biệt Tô Hoành Sơn, có người không mặt mũi đối mặt với hắn.

Rất nhanh, bước chân của bọn họ lui về phía sau, sau đó bước nhanh rời đi bốn phía, Vân Triệt lạnh mắt nhìn bọn họ rời đi, không ngăn cản.

Ba người Tô Hạo Nhiên, Tô Hoành Nhạc, Tô Vong Cơ rúc lại cùng nhau, dè dặt cẩn trọng định cùng nhau né đi, nhưng một luồng khí tức trầm trọng lạnh như băng chợt áp chế, khiến cho bọn họ nhất thời cứng đờ ở đó.

- Ta có nói để cho các ngươi rời đi sao?

Giọng nói âm trầm lạnh thấu xương của Vân Triệt vang lên từ phía sau bọn họ.

Ba người lại run rẩy, hai chân mềm nhũn, bất cứ lúc nào đều có thể quỳ trên mặt đất, môi liên tục mấp máy, lại không phát ra được một chút âm thanh.

- Tô Hoành Nhạc, Tô Vong Cơ.

Ánh mắt Vân Triệt âm lệ nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của hai người này:

- Sáu năm trước, hai người các ngươi liên thủ với Hắc Mộc bảo cùng cưỡng ép Tô môn chủ, hành vi này đã đồng dạng với phản bội, cho dù giết chết các ngươi ngay tại chỗ cũng không đủ. Tô môn chủ nhớ đến tình đồng môn, chẳng những không mượn cơ hội trừng phạt nặng, thậm chí trực tiếp bỏ qua, không hề truy cứu thêm. Các ngươi chẳng những không mang ơn, lại còn làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa này!

Hàm răng Vân Triệt hơi cắn lại:

- Còn ngươi, Tô Hạo Nhiên. Thân là thiếu môn chủ Thái Tô môn, vì riêng tư của bản thân, giết hại đồng môn, giết hại thân phụ, hủy hoại cơ nghiệp mấy trăm năm của Thái Tô môn chỉ trong chốc lát, quả thật vô lương tâm, không như heo chó, nên gặp thiên lôi đánh xuống! Ngươi còn có mặt mũi gì sống trên đời này!!

Toàn thân Tô Hạo Nhiên run run, sau đó chợt quỳ xuống trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Tô Hoành Sơn;

- Cha, con sai rồi… Con thật sự biết sai rồi, cứu con… Cứu con… Cha!!

- Ngươi còn có mặt mũi gọi cha?

Vân Triệt chậm rãi đến gần bọn họ, trong đầu đã thoáng qua hơn mười loại phương pháp là cho bọn họ rất đau khổ chết đi:

- Tô môn chủ có người con như ngươi, Linh Nhi có huynh trưởng giống như ngươi, thật sự là sỉ nhục lớn nhất đời bọn họ!

- Các ngươi đi đi.

Sau lưng Vân Triệt, vang lên giọng nói suy sụp của Tô Hoành Sơn, khiến thân thể Vân Triệt chợt khựng lại.

- Vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa… Ta không bao giờ muốn gặp các ngươi nữa.

Đôi mắt Tô Hoành Sơn buông xuống, giọng nói mơ hồ, giống như đang lầm bầm lầu bầu.

“…” Bước chân của Vân Triệt khựng lại ở đó, sắc mặt hoàn toàn lạnh lẽo.

Lời Tô Hoành Sơn, khiến ba người Tô Hạo Nhiên gần như không thể tin nổi vào tai mình. Ba người trừng lớn mắt, run run đứng dậy, thử thăm dò lui lại phía sau vài bước… Sau đó giống như ba con chó cụt đuôi, lộn nhào điên cuồng trốn đi.

Vân Triệt đứng thẳng tại chỗ, không đuổi theo. Qua một hồi lâu, hắn mới xoay người lại, đi đến trước mặt Tô Hoành Sơn.

Tô Hoành Sơn ngồi sững trên đất, đầu cúi xuống trong mớ tóc rối, hắn thì thào nói:

- Vân Triệt, dáng vẻ của ta bây giờ, nhất định thật khiến cho ngươi khinh thường đi… Ha ha ha…

Hắn thảm thiết cười rộ lên:

- Nếu đổi lại là môn chủ khác, đã sớm hận không thể tự tay bầm thây chúng vạn đoạn, nhưng ta… Ta lại không làm được…

- Những năm này, ta vẫn luôn nghĩ đến tình đồng môn đồng mạch, từng bước thỏa hiệp, từng bước thoái nhượng, tự cho là như thế có thể cảm hóa tất cả. Ta quả nhiên… Vốn không xứng làm môn chủ, nếu không phải ta nhân từ nương tay, không quả quyết, Thái Tô môn, cũng sẽ không thể đi đến ngày hôm nay ở trong tay ta…

Bả vai Tô Hoành Sơn run rẩy, lệ nóng lưng tròng.

“…” Vân Triệt không phủ nhận lời Tô Hoành Sơn nói, bởi vì từ sáu năm trước, hắn liền nhìn thấu Tô Hoành Sơn nhân từ nương tay.

- Tô môn chủ, ngươi có lẽ đúng là không thích hợp làm một người đứng đầu tông, nhưng ít ra, ngươi đáng giá làm người cho người ta tôn kính, hành động việc làm đời này cũng không thẹn với lương tâm.

Vân Triệt chân thành nói.

Bả vai run rẩy của Tô Hoành Sơn dừng lại, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vân Triệt:

- Vân Triệt, ngươi đến đây lần này, là vì Linh Nhi sao? Ngươi bây giờ, còn… Còn nhớ rõ lời đã nói vào sáu năm trước sao? Ngươi còn nguyện ý… Chiếu cố Linh Nhi sao?

Vân Triệt sáu năm trước, để cho hắn một cảm giác quá mức xa xôi trống rỗng mơ hồ. Vân Triệt ngày hôm nay, càng đã cường đại đến trình độ mà suốt đời này hắn đều không cách nào lý giải. Chính giữa, lại cách sáu năm thật dài, hắn thật sự không dám hy vọng xa vời, một người như vậy, vẫn sẽ như cũ nguyện ý cưới nữ nhi bình thường của hắn.

Vân Triệt vô cùng dùng sức gật đầu:

- Nhớ được, ta đương nhiên nhớ được. Những năm này, ta vẫn luôn chưa trở về, là vì… Là vì có nỗi khổ tâm trong lòng không cách nào kháng cự. Nhưng sáu năm này, ta không có lúc nào không vướng bận Linh Nhi Ngươi yên tâm, ta lập tức đi tìm Linh Nhi. Cho dù như thế nào, cho dù phải mất đi tính mạng, cũng nhất định mang Linh Nhi bình an trở về.

- Tốt… Tốt!

Tô Hoành Sơn kích động đến nước mắt lại một lần nữa ướt át, hắn cảm nhận được trong giọng nói và ánh mắt kia của Vân Triệt là chân thành và thân thiết không hề có tạp chất… Theo Vân Triệt vì hắn, vì Tô Linh Nhi không tiếc giết hết người của Thất tinh thần phủ, hắn liền không có lý do gì không tin Vân Triệt.

Tô Hoành Sơn chìa tay ra, từ trên ngực lấy ra một tinh thạch khéo léo. Tinh thạch có hình thoi, phóng thích ra tử quang mỏng manh.

- Đây là?

Vân Triệt theo bản năng hỏi.

- Đây là hồn tinh của Linh Nhi.

Tô Hoành Sơn khẽ nói, sau đó động tác cẩn thận nhẹ nhàng chậm chạp đặt nó vào trong lòng bàn tay Vân Triệt, thần thái trang trọng kia, giống như giao phó toàn bộ thế giới của mình cho hắn:

- Chỉ cần hồn tinh chưa vỡ, liền chứng minh Linh Nhi còn sống, nếu như Linh Nhi ở gần đó, ánh sáng của nó sẽ càng thêm lóe sáng… Xin ngươi, nhất định phải tìm được Linh Nhi.

Hồn tinh… Của Linh Nhi!

Vân Triệt nhẹ nhàng nắm nó vào trong tay, trịnh trọng gật đầu:

- Được, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mang Linh Nhi bình an trở về.

Tô Hoành Sơn nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt cuối cùng lộ ra nụ cười trấn an:

- Tốt, tốt. Ta liền… Phó thác Linh Nhi cho ngươi.

Vân Triệt vừa định lên tiếng trả lời, đột nhiên cảm giác được câu nói này có gì không đúng.

Hắn vừa mới cảnh giác, Tô Hoành Sơn trước mặt hắn liền toàn thân run lên, tròng mắt thất sắc, thân thể chậm rãi ngã nghiêng xuống, khóe miệng lưu lại một vết máu đỏ thẫm.

- Tô môn chủ!!

Vân Triệt quá sợ hãi, nhanh như tia chớp chìa tay ra đỡ chặt lấy thân thể của Tô Hoành Sơn, lại phát hiện sinh cơ toàn thân hắn giống như dòng nước khơi thông cấp tốc lan tràn.

Đây là… Tự đoạn tâm mạch!

Vân Triệt nháy mắt liền hiểu được, Tô Hoành Sơn muốn hắn lòng không có việc gì khác lập tức đi cứu Tô Linh Nhi, sợ bản thân mình còn sống sẽ trở thành liên lụy của hắn, trì hoãn thời gian hắn đi cứu Tô Linh Nhi.

Mặt khác, hắn thả chạy những đệ tử của Thái Tô môn, cảm thấy thật có lỗi với các đồng môn đã chết đi, lại tự nhận kết quả ngày hôm nay của Thái Tô môn đều là trách nhiệm của hắn…

Cho nên sau khi phó thác an nguy của Tô Linh Nhi cho Vân Triệt, lựa chọn tự đoạn tâm mạch mà chết.

- Tô môn chủ… Tô môn chủ!!

Vân Triệt liên thanh gầm to, Tô Hoành Sơn đã không hề có chút phản ứng nào. Điều này cũng khiến cho Vân Triệt trong lúc nhất thời nhớ lại năm đó ở dưới ngự kiếm đài Thiên Kiếm sơn trang, gia gia Vân Thương Hải vì để cho hắn lại thấy được ánh mặt trời, lựa chọn tự đoạn tâm mạch…

Vân Thương Hải là vì hắn.

Tô Hoành Sơn là vì Tô Linh Nhi.

Tô Hoành Sơn đúng là một môn chủ không đủ tư cách, nhưng Tô Hoành Sơn tuyệt đối được xưng tụng là một phụ thân vĩ đại.

Năm đó hắn không cứu được gia gia, chỉ có thể quỳ xuống đất khóc rống…

Lúc này, đối mặt với tình hình tương tự, hắn sao có thể để cho chuyện như vậy tái diễn!!

Vân Triệt cắn chặt răng, Đại đạo phù đồ quyết được hắn toàn lực điều động, đỉnh đầu nháy mắt hiện lên phù đồ tháp màu vàng, một tay hắn đặt ở mi tâm Tô Hoành Sơn, một tay đặt trên ngực Tô Hoành Sơn, toàn lực truyền khí tức thiên địa thuần khiết vào trong ngực Tô Hoành Sơn, gắt gao khóa lại khí tức sinh mệnh cuối cùng của Tô Hoành Sơn, cũng thử chữa trị mạch máu đứt gãy của Tô Hoành Sơn.

- Tô môn chủ… Đừng chết! Linh Nhi còn đang chờ ngươi! Đừng chết!

Vân Triệt gầm nhẹ, giọt mồ hôi trên trán liên tục rơi xuống.

Kiếp trước Linh Nhi si ngốc canh chừng hắn, trong mắt vĩnh viễn có u buồn không cách nào tan ra.

Sao hắn có thể khiến Linh Nhi giống như mộng ảo mất đi mà được lại, lại biến thành dáng vẻ khi đó!

Nửa khắc đồng hồ đi qua, ở dưới lực lượng Hoang thần thần kỳ, khí tức sinh mệnh của Tô Hoành Sơn ngừng tiêu tán, thậm chí bắt đầu thong thả hồi phục. Tô Hoành Sơn thoáng mở mắt, tròng mắt u ám cũng bắt đầu khôi phục tiêu cự, môi hắn rung động, phát ra âm thanh khàn khàn:

- Đừng… Quản ta… Cứu Linh Nhi… Mau cứu Linh Nhi…

Vân Triệt nhíu mày hét lớn:

- Ta nhất định cứu Linh Nhi trở về! Nhưng ngươi cũng nhất định không thể chết được! Nếu ngươi chết rồi, Linh Nhi làm sao bây giờ! Để cho nàng từ đây không cha không mẹ, cơ khổ không nơi nương tựa sao!!

- Ta…

Tô Hoành Sơn tỏ vẻ đau khổ.

Bản thân tất nhiên là người chết, vốn không cách nào chiếu cố Tô Linh Nhi cả đời… Vân Triệt biết rõ thật sâu, nhưng Tô Hoành Sơn không biết. Nếu Tô Hoành Sơn cũng chết, như vậy Tô Linh Nhi liền cơ khổ không nơi nương tựa.

- Tô môn chủ, nếu như ngươi vì muốn tốt cho Linh Nhi, tốt nhất nên còn sống tốt! Ngươi cho rằng mình làm như vậy là rất vĩ đại sao! Chó má! Chẳng lẽ ngươi muốn Linh Nhi còn nhỏ như vậy đã không còn phụ thân, còn muốn cả đời ở trong bóng ma thống khổ bởi vì phụ thân tự đoạn tâm mạch mà chết sao? Ngươi đây vốn là ích kỷ! Ngu xuẩn!

- Ngươi không muốn cha và nữ nhi đoàn tụ, nhưng Linh Nhi muốn… Nàng nhất định muốn!!

Âm thanh rít gào của Vân Triệt khiến tròng mắt Tô Hoành Sơn đang trong không ngừng co rút, dần dần trở nên mông lung, sau đó đôi mắt khép kín, lại một lần nữa hôn mê

Nhưng mà, Vân Triệt rõ ràng cảm giác được tử chí trên người hắn đã biến mất toàn bộ, thay vào đó, là dục vọng muốn sống mãnh liệt.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment