.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_878" class="block_" lang="en">Trang 439# 2
Chương 878: Lang Huyên sơn mạch
Tự đoạn tâm mạch, ở trong nhận thức của người thường vốn hẳn phải chết không thể nghi ng. Mà có thể làm cho người tự đoạn tâm mạch sống lại, ở vị diện nà, cũng chỉ có lực lượng Hoang thần của Vân Triệt có thể làm được.
Khí tức của Tô Hoành Sơn như trước vô cùng suy yếu, nhưng cũng may đã vững vàng lại, hơn nữa tử chí đã tiêu, nếu như không ngoài ý muốn, đã không còn tính mạng nguy ngập.
Vân Triệt dời hai tay khỏi trên người Tô Hoành Sơn, sau đó nhét cho hắn ăn ba viên tuyết nhan đan của Băng Vân tiên cung, có như vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Chính là muốn tu phục tâm mạch, cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được, cho dù lấy lực lượng Hoang thần của Vân Triệt, cũng ít nhất cần vài tháng.
Hắn chuyển Tô Hoành Sơn vào trong Thái cổ huyền chu, đứng dậy, khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Linh Nhi, chờ ta!”
Lang Huyền sơn mạch ở phía nam hơi xa xôi, hắn biết đại khái khoảng cách đến vị trí này, nhưng Vân Triệt cũng không lập tức tiến vào trong Thái cổ huyền chu tiến hành “Xuyên qua không gian”, cũng không đi về hướng nam, mà bay ngược về hướng bắc.
Ba người Tô Hạo Nhiên, Tô Hoành Nhạc, Tô Vong Cơ sau khi nhặt được về cái mạng ra khỏi Thái Tô môn, giống như chó nhà có tang một đường chạy trốn về phía bắc, dọc theo đường đi ngay cả nửa khắc cũng không dừng lại, e sợ bị Vân Triệt đột nhiên đổi ý đuổi theo… Hắn ngay cả người của Thất tinh thần phủ đều không chút do dự tàn sát toàn bộ, muốn giết bọn họ, vốn không hề khác với giẫm chết ba con kiến.
Dưới chạy trốn liều chết, bọn họ đều không cảm giác được mình đã chạy bao lâu, cho đến khi hoàn toàn kiệt lực, mới hung hăng lăn ra trên đất, há to mồm thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, kinh hồn chưa ổn định.
- Chắc là… Chắc là đã an toàn.
Thái trưởng lão Tô Vong Cơ run run rẩy rẩy nói. Hắn nhìn ra phía sau, Thái Tô sơn đã ở ngoài ngàn dặm.
- Thiếu gia chủ, bây giờ chúng ta nên… Nên làm cái gì bây giờ?
Tô Hoành Nhạc thở hổn hển hỏi.
- A… A…
Tô Hạo Nhiên vừa rồi chạy trốn gần như chạy nổ ngực phổi, hắn quỳ rạp trên mặt đất, hòa hoãn thật lâu, sau đó chợt cắn răng một cái, toàn thân trở nên run run, một nửa kinh hãi, một nửa oán hận nói:
- Chúng ta đi Thất tinh thần phủ… Vân Triệt giết người của bọn họ, Thất tinh thần phủ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
- Đúng, thiếu môn chủ nói rất đúng.
Tô Vong Cơ liên mồm phụ họa, dù sao, Tô Hạo Nhiên nhận được “Khen ngợi” của người Thất tinh thần phủ, tuy rằng đã đến tình thế như vậy, bọn họ vẫn muốn lấy Tô Hạo Nhiên làm chủ kiến:
- Vân Triệt kia chính là ăn gan hùm mật gấu, lại dám giết người của Thất tinh thần phủ. Thất tinh thần phủ tồn tại như vậy, nếu bị bọn họ biết, cho dù Vân Triệt có khả năng thông thiên, cũng chỉ có một con đường chết. Đến lúc đó…
- Ha ha, chủ ý rất tốt, trước cầu chúc các ngươi thành công.
Giọng nói mang theo trào phúng lạnh như băng từ trên không truyền đến, khiến ba người kinh hãi hồn vía bay lên trời. Tô Hạo Nhiên đặt mông ngồi trên mặt đất, toàn thân run run, thiếu chút nữa bị hù đến không thể khống chế:
- Vân… Vân Triệt!
Vân Triệt từ trên không chậm rãi hạ xuống, đứng ở trước mặt bọn họ. Ba người run run, tròng mắt phóng đại, giống như gặp được tử thần giáng lâm.
- Đều… Đều là bọn họ nói… Ta cái gì cũng chưa nói, ta cái gì cũng chưa nói… Cho dù ta có một vạn lá gan, cũng… Cũng không dám bất kính với ngài.
Hàm răng Tô Hoành Nhạc run lên, liều mạng lắc đầu.
- Tô Hoành Nhạc, ngươi… Ngươi…
- Xin… Tha… Cho…
Cả khuôn mặt Tô Hạo Nhiên run run giống như đống thịt nhão phủ lên trên đầu lâu, hắn liều mạng muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng lại dưới hoảng sợ cực độ, không cách nào nói ra một câu đầy đủ.
Vân Triệt nhàn nhạt cười lạnh:
- A, các ngươi đừng sợ hãi như vậy, ta lại không nói muốn giết các ngươi. Nếu như ta đã ở trước mặt Tô môn chủ tha cho các ngươi rời đi, liền sẽ không muốn mạng của các ngươi.
Ba người vốn kinh sợ muốn chết nghe được lời Vân Triệt nói, toàn bộ sửng sốt, sau đó vui mừng quá đỗi, Tô Hoành Nhạc vẫn còn không thể tin được nói:
- Thật… Thật sự? Ngươi nói là sự thật?
Vân Triệt khẽ híp mắt:
- Đương nhiên. Ba người các ngươi dù sao một người là trưởng bối của Tô môn chủ, một người là huynh trưởng của Tô môn chủ, một người còn là nhi tử thân sinh của Tô môn chủ, lúc trước ta đã thuận theo ý nguyện của Tô môn chủ cho các ngươi còn sống rời đi, nếu lại tự mình giết các ngươi, ta đây ngược lại không có cách nào bàn giao lại cho Tô môn chủ. Các ngươi phải cảm kích Tô môn chủ đã lưu lại mạng này cho các ngươi.
Ba người Tô Hạo Nhiên cuối cùng tin tưởng đây không phải đang nằm mơ, Tô Hoành Nhạc sợ khiếp nói:
- Là… Là chúng ta thật có lỗi với môn chủ, kiếp sau… Kiếp sau nhất định làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành báo đáp.
Tô Hoành Nhạc và Tô Vong Cơ kéo Tô Hạo Nhiên đang xụi lơ đi, lo sợ không yên nói:
- Đi… Chúng ta đi mau.
Bọn họ đi không được vài bước, sau lưng lại vang lên giọng nói lành lạnh của Vân Triệt:
- Đứng lại.
Thân thể ba người run lên, nơm nớp lo sợ xoay người lại, Tô Vong Cơ run giọng nói:
- Vân… Vân thiếu hiệp còn có gì phân phó, vừa rồi ngươi đã chính miệng nói… Tuyệt đối sẽ không thương tổn tính mạng của chúng ta.
- Đương nhiên, ta đã nói không cần mạng của các ngươi.
Ánh mắt của Vân Triệt nháy mắt lạnh như băng:
- Nhưng ta có nói muốn bỏ qua cho các ngươi sao!!
Sát khí khủng bố đột nhiên phóng thích từ trên người Vân Triệt, khiến ba người nháy mắt như rơi vào trong hầm băng, Tô Hạo Nhiên vốn toàn thân mềm yếu lại một lần nữa tê liệt, kiệt lực kêu gào nói:
- Buông tha cho ta… Ta là nhi tử của Tô Hoành Sơn, là thân ca ca của Tô Linh Nhi.. Buông tha cho ta… Ta… Ta tuyệt đối sẽ không đi tìm Thất tinh thần phủ… Chuyện ngươi giết người của Thất tinh thần phủ ta cũng sẽ ai đều không nói… Ta một chữ đều không nói ra… Cầu xin ngươi buông tha cho ta… Ngươi muốn ta làm cái gì đều được…
- Ngươi còn có mặt mũi tự xưng là ca ca của Linh Nhi!
Lời Tô Hạo Nhiên nói không thể nghi ngờ càng thêm kích thích lửa giận của Vân Triệt. Hiện giờ Thái Tô môn đã xong rồi, những ngày này Tô Hoành Sơn gặp phải tra tấn vĩ đại, vừa rồi lại trong đường tơ kẽ tóc, Tô Linh Nhi càng sinh tử không biết… Mà tất cả, đầu sỏ gây nên chính là Tô Hạo Nhiên đã mất đi nhân tính này!
Vân Triệt tung một trảo, đột nhiên hút Tô Hạo Nhiên đến phía trước, một đống máu nổ bung ở trên bụng hắn, nháy mắt, huyền mạch của hắn đứt từng khúc, huyền khí tu luyện mười mấy năm như khí cầu bị đâm thủng cấp tốc tản ra… Hơn nữa cả đời này, đều là phế nhân triệt để từ đầu đến đuôi.
Tô Hạo Nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, ôm bụng thống khổ lăn lộn trên mặt đất. Nhưng chỉ có phế hắn đi, làm sao có thể bình ổn lửa giận của Vân Triệt, Vân Triệt tiến lên trước một bước, một cước dẫm nát cánh tay phải của Tô Hạo Nhiên.
“Rắc rắc” một tiếng giòn vang, cánh tay phải của Tô Hạo Nhiên trực tiếp gãy thành hai khúc, máu như suối phun từ chỗ gãy ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết của Tô Hạo Nhiên nháy mắt thê lương thêm mấy lần. Nhìn Tô Hạo Nhiên cuộn tròn toàn thân giống như con tôm, thống khổ lăn lộn, trên mặt Vân Triệt không hề có một chút thương hại hoặc không đành lòng, tay hắn chỉa ra, hai trái băng vụt xuống, vô tình đâm vào trong hai mắt của Tô Hạo Nhiên.
- Hu a a a a a a ––
Hai mắt của Tô Hạo Nhiên bị phá nát, Tô Hạo Nhiên bị đưa vào vực sâu hắc ám vĩnh cửu phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như ác quỷ tuyệt vọng. Vân Triệt lạnh mắt nhìn thảm trạng của hắn, như ma quỷ than nhẹ:
- Tô Hạo Nhiên, ngươi đã không xứng làm người, ngay cả người không ra người, quỷ không ra quỷ cũng tiện nghi cho ngươi!
Phụt!!
Vân Triệt tung một cước đá một cục đá ở trên mặt đất, cục đá kia nhất thời như sao chổi bay về phía Tô Hạo Nhiên, bay vào trên má trái của hắn, bay ra từ má phải, xuyên qua hai lỗ máu ở trên mặt hắn, đồng thời cũng chỉnh tề cắt lưỡi của hắn xuống.
- Oa oa hu hu oa…
Tiếng kêu của Tô Hạo Nhiên nhất thời còn khó nghe và tuyệt vọng hơn ma quỷ khóc thét… Huyền mạch hắn phế hết, cánh tay phải gãy, hai mắt đã mất, khuôn mặt bị hủy, đầu lưỡi cũng bị cắt. Tô Hạo Nhiên không tiếc tính mạng của người thân mình và đồng môn, không tiếc chôn vùi toàn bộ Thái Tô môn, mơ ước ôm lấy đùi của Thất tinh thần phủ vào lúc này chẳng những đã thành phế nhân, ngược lại từ sau này mắt không thể thấy, miệng không thể nói, đời này đều đừng mong làm xuân thu đại mộng gì, nếu có, sẽ chỉ là ác mộng vô cùng vô tận.
Tô Hoành Nhạc và Tô Vong Cơ ở phía sau đã giật mình đến mặt không còn chút máu, khi ánh mắt của Vân Triệt ném về phía bọn họ, bọn họ đồng thời kêu thảm một tiếng, lồm cồm chạy trốn mà đi.
Vân Triệt chậm rãi chìa cánh tay về phía bọn họ bỏ chạy.
Phụt!!!
Một âm thanh nhẹ, huyền mạch của Tô Hoành Nhạc và Tô Vong Cơ đồng thời bạo liệt, bọn họ ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, khuôn mặt sợ hãi với tuyệt vọng.
Vân Triệt xoay người sang chỗ khác, lại không nguyện nhìn nhiều một lần, hắn lơ lửng lên, vô cùng lạnh như băng nói:
- Ba người các ngươi tốt nhất liều mạng cầu khẩn Linh Nhi bình yên vô sự, nếu… Nếu Linh Nhi có bất trắc gì, ta… Tất… Khiến… Các… Ngươi… Đời… Này… Vĩnh… Viễn… Sống… Trong… Luyện… Ngục… Đau… Khổ… Nhất!
Câu nói cuối cùng kia của Vân Triệt, mang theo sát khí nồng liệt đến mức tận cùng, giống như nguyền rủa âm trầm ác độc nhất của ma quỷ.
Vân Triệt bay nhanh về hướng nam, bay ra mười mấy dặm, nhanh chóng triệu hồi ra Thái cổ huyền chu, trong lòng im lặng ngẫm nghĩ chỗ Lang Huyên sơn mạch, xuyên qua mà đi về phía Lang Huyên sơn mạch trong trí nhớ.
Ngàn dặm nháy mắt mà qua, khi Vân Triệt rời khỏi Thái cổ huyền chu, trước mắt, đã là dãy núi lớn trùng trùng điệp điệp.
Lang Huyên sơn mạch, nơi tiếp giáp giữa Phù Tô quốc với Nam Thiên quốc ở Thương Vân đại lục.
Bắc là Phù Tô, nam là Nam Thiên. Mặc dù nó không phải là sơn mạch lớn nhất Thương Vân đại lục, nhưng lại có ngọn núi cao nhất Thương Vân đại lục.
Đứng ở bên cạnh Lang Huyên sơn mạch, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy rặng núi vờn quanh phía dưới, một ngọn núi phóng lên cao, đâm thẳng vào trong mây, vút lên trời cao.
Nhưng người của Thương Vân đại lục đều biết, kia tuy rằng là một ngọn núi cao, nhưng thật ra có hai ngọn núi, chúng nó ở chính giữa khu vực Lang Huyên sơn mạch, đứng vững liền nhau, độ cao xấp xỉ. Kỳ dị nhất, là một mặt chúng nó dựa lưng vào nhau đều chót vót hiểm trở, mà một mặt đối lập, ngược lại đều gần như thẳng tắp mà lên, thẳng tắp mà xuống, giống như đao cắt!
Nếu từ hướng đông tây nhìn về phía chúng nó, liền như một ngọn núi cao bị lưỡi đao tận trời cắt từ chính giữa thành hai nửa, chia làm hai ngọn núi cao hình thù kỳ lạ.
Mà vách đá nơi hai ngọn núi cao hình thù kỳ lạ hình thành ra, đó là “Tuyệt Vân nhai” mà người Thương Vân đại lục gọi, nó là cấm địa đứng đầu Thương Vân đại lục, là nơi kết thúc cuộc đời ở Thương Vân đại lục của Vân Triệt.
Cũng là nơi Mạt Lỵ muốn hắn thề, tuyệt đối không thể tới gần.
Lại đến nơi đây, Vân Triệt không kịp nghĩ lại điều gì, hắn lấy ra hồn tinh Tô Hoành Sơn đưa cho hắn, tốc độ toàn bộ khai hỏa, như một tia sét nhảy vào Lang Huyên sơn mạch, trong lòng la lên nhiều tiếng: Linh Nhi, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì!
Lang Huyên sơn mạch phần đông huyền thú, tài nguyên phong phú, thường có huyền giả Phù Tô quốc vào đó lịch lãm và tầm bảo, nhưng Vân Triệt vừa vào Lang Huyên sơn mạch, liền phát hiện không khí trong đó hơi có vẻ dị thường, giống như có phần yên tĩnh quá phận. Vân Triệt vừa cấp tốc lẻn đi, linh giác càng phóng thích đến lớn nhất, tìm kiếm bất cứ khí tức có thể, đồng thời không ngừng nhìn hồn tinh trong tay… Đây là hồn tinh thuộc về Tô Linh Nhi, nếu tới gần, quang mang của nó sẽ càng thêm nồng đậm.
Lúc này, trong phạm vi linh giác của Vân Triệt đột nhiên xuất hiện khí tức của một đám huyền giả. Khí tức của những huyền giả này tương tự, chắc thuộc về cùng một tông môn, mạnh nhất Thiên Huyền cảnh, yếu nhất Linh Huyền cảnh, tổng cộng bảy tám chục người, Vân Triệt không thả chậm tốc độ, hơn nữa cấp tốc tới gần, sau đó rơi vào con đường núi gần đó nhất.
Con đường núi này là một trong đường núi chủ đạo của Lang Huyên sơn mạch, lúc này, đang có một đám người mặc huyền y cùng một tông môn đang dừng ở đó, từng người biểu lộ ra vẻ khẩn trương cẩn thận, không ngừng nhìn chung quanh.
Mà nhìn trận thế bọn họ bày ra, rất giống như đang phong tỏa đường núi này.