Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 878 - Chương 879: Tin Dữ Về Linh Nhi

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_879" class="block_" lang="en">Trang 440# 1

 

 

 

Chương 879: Tin dữ về Linh Nhi



Đứng đầu những huyền giả này, một huyền giả trẻ tuổi trang điểm đẹp đẽ quý giá tiến lên phía trước nói với người trung niên có sắc mặt nghiêm nghị:

- Cha, Tô Linh Nhi kia rốt cuộc là người như thế nào? Nghe nói nàng ta hình như là nữ nhi của một tông môn nào đó trong một đời Giang Đông, mới mười mấy tuổi, vì sao lại lọt vào đuổi giết của Thất tinh thần phủ?

Vân Triệt vừa định tiến lên hỏi nhất thời dừng bước chân lại.

Nhìn thần thái và khí tức huyền lực hùng hậu trên người trung niên, chắc là thủ lĩnh hoặc tông chủ của đám người này, hắn khẽ lắc đầu:

- Vi phụ cũng không biết, chuyện của Thất tinh thần phủ, vẫn nên bớt hỏi thì tốt hơn.

Cổ huyền giả trẻ tuổi thoáng co lại, giọng nói không khỏi thấp đi vài phần, nhỏ giọng nói lầm bầm:

- Cho dù nàng ta là loại người nào, đã bị người của Thất tinh thần phủ để mắt tới, dù trốn như thế nào cũng uổng công.

Người trung niên thở dài một tiếng nặng nề, cũng dùng giọng nói cực thấp nói:

- Haizzz, Thất tinh thần phủ suy cho cùng vẫn là Thất tinh thần phủ, tuy rằng chỉ mười hai người, nhưng ra lệnh một tiếng, các thành chủ, tông môn đều phải cúi đầu nghe lệnh, hiện giờ tông môn toàn khu vực Sơn Bắc đều đang bố trí canh phòng ở trong này, Tô Linh Nhi kia đừng nói là tiểu cô nương, cho dù có khả năng thông thiên, cũng đừng mong tránh qua được hôm nay.

Hàm răng Vân Triệt chợt cắn chặt… Hắn dự đoán không sai, những người này, là một trong những tông môn của Phủ Tô quốc bị Thất tinh thần phủ cưỡng ép tìm kiếm Tô Linh Nhi.

Tâm thần Vân Triệt cấp tốc xoay chuyển, định xông lên tùy tiện lấy một người dùng Huyền cương nhiếp hồn. Lúc này, người trung niên bỗng nhiên cầm ngọc truyền âm lên, sau đó sắc mặt rõ ràng thả lỏng. Hắn xoay người, nói với mọi người:

- Mọi người thả lỏng cảnh giới, chuẩn bị rút lui đi.

Huyền giả trẻ tuổi vội vàng nói:

- Cha? Tình huống gì? Có phải Tô Linh Nhi kia đã bị Thất tinh thần phủ bắt được không?

Vân Triệt: “…!”

- Không biết.

Người trung niên bình tĩnh nói:

- Nhưng căn cứ nhiều dấu vết, đã xác định nàng ta chạy về phía Tuyệt Vân phong. Lúc trước nàng ta còn có thể mượn dùng địa hình phức tạp nơi này cùng với khí tức của huyền thú để quấy nhiễu đến miễn cưỡng chạy trốn, nhưng lên Tuyệt Vân phong, liền chính là một chỗ tuyệt lộ. Không lâu, theo dấu vết xác định Tô Linh Nhi nhất định trốn về phía Tuyệt Vân phong, mười hai vị tiền bối của Thất tinh thần phủ đã tự mình đuổi tới Tuyệt Vân phong, chuyện này, đã có thể kết thúc như vậy.

- Mục đích Thất tinh thần phủ bắt nữ hài kia và chuyện sau đó, không phải là chúng ta có thể biết… Toàn bộ chuẩn bị rút lui đi, còn lại không nên hỏi nhiều, không muốn chết quá sớm, thì biết càng ít càng tốt.

Rầm!!!

Một tiếng khí bạo giống như sấm sét vang lên, cả người Vân Triệt đã như sấm đánh xông về chỗ sâu của Lang Huyên sơn mạch, gió lốc đột nhiên cuốn tới này khiến các huyền giả chuẩn bị rút lui khỏi toàn bộ lăn lộn trên đất, bọn họ nháy mắt hoàn toàn hoảng loạn, sắc mặt hoảng sợ, cho rằng gặp huyền thú cường đại tập kích

Huyền lực toàn thân Vân Triệt khai hỏa toàn bộ, Huyễn quang lôi cực càng vận chuyển tới cực hạn, tốc độ nhanh đến đủ khiến cho một Đế Quân nghẹn họng nhìn trân trối…

Không được… Như vậy quá chậm!

Dựa vào trí nhớ trong đầu đối với Lang Huyên sơn mạch, từ vị trí trước mắt đến Tuyệt Vân phong, đại khái có khoảng cách bốn trăm dặm. Lấy tốc độ của hắn mà nói, khoảng cách này chỉ cần dùng thời gian rất ngắn có thể đạt tới, nhưng hiện giờ, cho dù là thời gian nửa giây đều tuyệt đối không thể trì hoãn.

Trong khi đi hắn vội vàng nhanh chóng triệu hồi ra Thái cổ huyền chu, nháy mắt xuyên qua không gian bốn trăm dặm, đi thẳng tới dưới chân Tuyệt Vân phong.

Ngẩng đầu nhìn lại, thân núi vĩ đại chọc trời mà lên, xuyên thẳng tận đám mây, không nhìn thấy đỉnh núi. Vân Triệt vừa hiện thân, vốn không tìm đường núi, dọc theo thân núi thẳng hướng mà lên, toàn thân bắt đầu khởi động huyền khí vô cùng táo bạo.

Vân Triệt phát ra tiếng gọi ầm ĩ vĩ đại:

- Linh Nhi!! Linh Nhi nàng ở đâu? Ta là Vân Triệt… Linh Nhi nàng ở đâu!!

Tiếng gọi ầm ĩ của hắn dưới huyền khí kéo dài chấn động khắp nơi, kinh hãi đến vô số huyền thú trên Tuyệt Vân phong chạy trốn bốn phía.

Thế núi Tuyệt Vân phong khổng lồ, cho dù lấy linh giác của Vân Triệt cũng vốn không cách nào hoàn toàn bao trùm, hơn nữa huyền thú phần đông, khí tức hỗn tạp, cho dù xác nhận Tô Linh Nhi ở ngay trên Tuyệt Vân phong, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng khó mà tìm được… Nếu người của Thất tinh thần phủ tìm được Tô Linh Nhi trước hắn, hậu quả cũng dễ nghĩ được.

Trong lúc hắn cấp tốc vận chuyển tâm niệm, lại triệu hồi ra Thái cổ huyền chu, tính ra phương hướng đỉnh núi, mạnh mẽ tiến hành xuyên qua.

Từ trên nhìn xuống, tự nhiên dễ dàng tìm được mục tiêu hơn.

Dưới Thái cổ huyền chu “Xuyên qua không gian”, Vân Triệt đi thẳng tới trên đỉnh núi Tuyệt Vân phong, ánh mắt hắn đầu tiên nhìn xuống dưới, liền rõ ràng thấy được vách núi xuyên qua trong mây kia. Dưới vách núi, vực sâu vô tận giống như mồm to của ác ma đều cắn nuốt cả quang minh, phóng thích ra khí tức khủng bố làm cho lòng người sợ hãi.

Đỉnh Tuyệt Vân phong… Tuyệt Vân nhai!!

Tuy rằng vận mệnh đã trở về Thiên Huyền đại lục, nhưng chỗ này của Thương Vân đại lục… Nơi kết thúc vận mệnh của hắn ở Thương Vân đại lục, hắn tuyệt đối sẽ không có một chút phai nhạt.

Mấy tháng trước, hắn mới từng cam đoan với Mạt Lỵ rằng tuyệt đối sẽ không lại đến gần Tuyệt Vân nhai này nữa, không nghĩ tới, hắn mới vừa trở về Thương Vân đại lục, lại đối mặt với Tuyệt Vân nhai.

Nhưng hắn giờ phút này ngay cả phiền muộn trong khoảnh khắc đều không có, ánh mắt trực tiếp ném qua Tuyệt Vân nhai, nhanh chóng quét xuống phía dưới, thân thể cũng nhanh chóng đánh xuống… Mà khi hắn lại lần nữa lớn tiếng la lên Tô Linh Nhi, chợt phát hiện, ngay tại bên cạnh Tuyệt Vân nhai, có bóng dáng mười mấy người.

Ánh mắt Vân Triệt nhất thời ngưng trọng lại. Trước Tuyệt Vân nhai, tổng cộng có mười hai người, khí tức trên người bọn họ đều có phần cường đại, có sáu Vương tọa, năm Bá Hoàng… Trong đó, rõ ràng còn tồn tại một Đế Quân!

Dựa trên khí tức phán đoán, hẳn là Đế Quân cấp ba.

Mười hai người ăn mặc tương tự nhau, trong đó mười một người toàn thân hắc y, ngực có ấn ký thất tinh màu lục. Mà lão giả phóng thích ra khí tức Đế Quân kia lại một thân ngân y, trước ngực giống vậy có ấn ký thất tinh… Lại không phải màu xanh nhạt như mấy người khác, mà là màu lam sáng hơi bỏng mắt.

Trong lòng Vân Triệt chợt căng thẳng… Lúc trước tông môn canh chừng đường núi kia từng đề cập đến, sau khi người của Thất tinh thần phủ xác nhận Tô Linh Nhi tiến vào Tuyệt Vân phong, liền tự mình lên núi tìm kiếm, số lượng, cũng chính là mười hai!

Mười hai người này, rõ ràng chính là mười hai người của Thất tinh thần phủ kia, không nhiều thêm một người, không thiếu một người!

Bọn họ lại đã đuổi tới đỉnh núi!

Đợi chút… Linh Nhi đâu??

Năm đó, hắn chính là người bị ép vào Tuyệt Vân phong, rõ ràng biết được Tuyệt Vân phong chỉ có một bên là núi, một bên khác là Tuyệt Vân nhai khủng bố, môt khi bị đẩy vào Tuyệt Vân phong, hoặc mạnh mẽ giết mở vòng vây thoát đi, hoặc cũng chỉ có thể bị ép đến Tuyệt Vân nhai tuyệt lộ này, tuyệt đối không có khả năng từ một bên sườn núi khác thoát đi.

Mà với huyền lực của Tô Linh Nhi, vốn không có khả năng đột phá được vòng vây của mười hai người này. Nhưng những người này đã đuổi kịp tới đây, vì sao lại không nhìn thấy Tô Linh Nhi?

Trái tim Vân Triệt chợt chìm xuống, hắn lại bất chấp gì khác, chợt vọt xuống… Khi hắn lao xuống, đồng thời người của Thất tinh thần phủ ở phía dưới cũng đã phát hiện, lão giả cầm đầu gầm to một tiếng:

- Ai!

Rầm!!

Vân Triệt nặng nề hạ xuống phía trước bọn họ, ánh mắt âm trầm khủng bố, sát khí toàn thân bốc lên, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ giống như điên:

- Linh Nhi đâu? Tô Linh Nhi ở đâu? Các ngươi giấu Tô Linh Nhi đi đâu rồi!!

- A tiểu tử ngươi lại dám hô to gọi nhỏ với Thất tinh thần phủ ta, chán sống sao?

Một đệ tử thần phủ tỏ vẻ khinh thường nói.

Lão giả cầm đầu lại chợt khoát tay, kêu mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì từ trên người Vân Triệt, lão rõ ràng cảm thấy một khí tức nguy hiểm. Lão chậm rãi tiến lên phía trước, thản nhiên nói:

- Ngươi là ai? Ngươi đang tìm kiếm Tô Linh Nhi? Hay là ngươi chuẩn bị cướp người với Thất tinh thần phủ ta sao…

Giọng nói của lão còn chưa dứt, ánh mắt bỗng nhiên lóe lên bóng người, lão còn chưa kịp làm ra phản ứng, một khí tức kinh khủng tuyệt luân đã bao phủ lấy lão, một bàn tay giống như sắt lạnh đã gắt gao khóa trên cổ họng lão, nhấc lão chân không chạm đất lên.

- Ngươi….

Lão giả thần phủ lồi hai mắt ra ngoài, kinh hãi muốn chết. Lão đường đường là trưởng lão của Thất tinh thần phủ, là Đế Quân cấp ba ngạo thị thiên hạ! Lại chỉ trong nháy mắt, giống như một hài tử bị chế trụ yết hầu, lão hoảng sợ muốn giãy giụa, lại hoảng sợ phát hiện huyền lực của mình hoàn toàn bị một luồng lực lượng cực lớn đến vốn không cách nào kháng cự gắt gao ngăn chặn, gần như không cách nào vận dụng được chút gì. Thân là trưởng lão thần phù, lại chỉ có thể giống như con chó chết dán vào trong tay hắn.

- Đoạt Tinh trưởng lão!!

Đệ tử thần phủ chung quanh không khỏi quá mức sợ hãi, sau đó nhất tề xông lên.

- Nói! Tô Linh Nhi ở đâu… Nói!!!

Bàn tay túm lấy trưởng lão thần phủ của Vân Triệt đang run run, năm ngón tay không khống chế được lực lượng đã đâm sâu vào trong máu thịt của lão. Từng chữ hắn rít gào giống như kinh lôi, các đệ tử thần phủ xông lên bị âm thanh rít gào này giống như búa tạ đánh tới, trong tiếng kêu thảm thiết đổ bay ra ngoài, sáu đệ tử Vương tọa kia còn trực tiếp ngũ tạng văng tung tóe, ngã trên mặt đất mồm to hộc máu, hồi lâu không cách nào đứng lên.

Hai mắt của trưởng lão thần phủ lồi ra ngoài hốc mắt dưới kinh hãi cực độ sắp phá nát, đôi mắt ở trước mắt, là ánh mắt khủng bố nhất đời này mà lão từng nhìn thấy, hai ánh mắt đỏ tươi giống như ngâm trong máu tươi.

- Nói mau! Nói!!!

- Nàng ta… Nàng ta…

Sợ hãi thật lớn với tuyệt vọng lạnh như băng khiến trưởng lão thần phủ liều mạng phát ra âm thanh thống khổ không chịu nổi:

- Nàng ta… Vừa rồi… Nhảy xuống… Tuyệt… Vân… Nhai…

Ong ––––

Trong đầu Vân Triệt, giống như có vô số đường huyền lôi đồng thời nổ tung, đôi tròng mắt như nhuốm máu gần như chỉ trong một nháy mắt biến thành màu xám trắng.

Khi hắn hiện thân trên đỉnh núi, chỉ thấy người của Thất tinh thần phủ, lại không nhìn thấy Tô Linh Nhi, ký ức đáng sợ này chợt lóe lên ở trong đầu hắn… Tự mình kết thúc, vẫn luôn tốt hơn rơi vào trong tay ác nhân.

Nhưng ký ức này trong nháy mắt đã bị hắn hung hăng dập tắt, bởi vì hắn không tin, cũng tuyệt đối không cách nào thừa nhận Tô Linh Nhi xuất hiện bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.

Mà khi vài chữ lạnh như băng thốt ra từ trong miệng trưởng lão thần phủ kia, Vân Triệt giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh.

- Không… Không… Không có khả năng…

Vẻ mặt, môi của Vân Triệt bỗng chốc mất đi huyết sắc, toàn thân lắc lư:

- Không có khả năng… Không thể nào là như vậy… Không có khả năng…

Bỗng nhiên, hai tay của hắn đồng thời gắt gao khóa lại cổ của trưởng lão thần phủ, giống như điên khùng điên cuồng hét lên:

- Ngươi đang gạt ta! Ngươi nhất định đang gạt ta!! Nói… Tô Linh Nhi rốt cuộc đang ở đâu, các ngươi giấu Linh Nhi của ta đi đâu!!

- Ưm…

Xương cổ của trưởng lão thần phủ đứt từng khúc, toàn thân run rẩy, giữa cổ họng tràn ra rên rỉ khàn khàn, toàn thân dần dần phủ kín một tầng màu xám trắng giống như người chết.

Thực lực của lão giả này, toàn bộ đệ tử thần phủ ở đây đều biết đến rành mạch, nhìn lão như một con gà con bị Vân Triệt chộp vào trong tay, không có dù chỉ là một chút lực lượng giãy giụa phản kháng, bọn họ lại không có ai dám tiến về phía trước. Một đệ tử thần phủ trong đó run giọng nói:

- Vị… Tiền bối này, Đoạt Tinh trưởng lão không lừa ngươi, Tô Linh Nhi nàng ta… Nàng ta thật sự nhảy xuống.

“~!@#$%…” Sát khí trên người Vân Triệt, giống như đến từ trên người dã thú tuyệt vọng cả người nhuốm máu, khiến toàn bộ đệ tử thần phủ run run.

- Không… Không liên quan đến chúng ta, chúng ta cũng không muốn.

Một đệ tử thần phủ khác run sợ nói:

- Chúng ta chỉ muốn đồ ở trên người nàng ta, cũng không định đả thương đến tính mạng của nàng ta. Ai biết… Ai biết nàng ta nhìn thấy chúng ta, liền đột nhiên nhảy xuống.

- Đúng đúng đúng… Chúng ta vốn không đụng tới nàng ta, liền ngay cả nói, cũng không kịp nói một câu, nàng ta bỗng nhiên… Nhảy xuống…

Đệ tử thần phủ nói chuyện luống cuống tay chân lấy ra một thứ gì đó:

- Đây là… Lệnh bài rơi xuống từ trên người nàng ta khi nhảy xuống… Tiền bối ngươi… Ngươi xem.

Lệnh bài bằng gỗ khéo léo đẹp đẽ trong tay hắn, mặt trên khắc một chữ “Tô” đặc biệt.

May mắn với hy vọng xa vời cuối cùng cũng triệt để tan biến, trước mắt Vân Triệt trời đất quay cuồng.

- A!!!!!!!

Máu toàn thân giống như trong nháy mắt tuôn trào lên đỉnh đầu, gương mặt của Vân Triệt trở nên dữ tợn giống như ma quỷ, hắn phát ra tiếng thét lên thê lương tới cực điểm, một quyền đánh lên trên đầu lão giả trong tay.

Rầm!!

Một tiếng nổ vang, cả cái đầu lâu của trưởng lão thần phủ trong nháy mắt hóa thành huyết tương đầy trời.

- A –– a!!!!

Rầm!!

Vân Triệt giống như điên, thân thể mất đầu bị hắn hung hăng nện lên trên đất, dưới lực lượng lớn không khống chế được, trực tiếp bị nện thành mười khúc thảm không nói nổi.

Hình ảnh máu tanh thảm thiết này kinh hãi đến khiến tim mật đệ tử thần phủ như muốn nứt ra, bọn họ phát ra âm thanh quái gở bản thân chưa từng nghe thấy, giống như điên chạy xuống núi, nhưng bọn họ chạy đi không bao lâu, phía sau, liền truyền đến tiếng rít gào càng ngày càng gần như ma quỷ.

- A!!!!!!

Rầm!

Rầm!!

Rầm!!!

Tốc độ của bọn họ, làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của Vân Triệt. Vân Triệt đã đến gần với hoàn toàn mất lý trí đuổi theo từng người trong bọn họ, hắn không sử dụng kiếm, không dùng lửa, hơn nữa còn là nắm tay hung hăng đánh lên trên người bọn họ, mỗi một quyền đánh ra, đều sẽ tàn nhẫn đánh thân thể một đệ tử thần phủ nát bấy thành thịt nát.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment