.
._440__2" class="block_" lang="en">Trang 440# 2
Chương 880: Rớt xuống thâm uyên
Bên trong tiếng thân thể bạo liệt vô cùng đáng sợ, trong khoảnh khắc, thân thể của mười tên Thần Phủ đệ tử bị Vân Triệt mất khống chế, tàn nhẫn đánh nát. Thời điểm nắm đấm nhuốm máu của hắn sắp đánh lên trên người tên Thần Phủ đệ tử cuối cùng liền gắt gao ngừng lại ở nơi đó.
Tên đệ tử cuối cùng kia sớm đã co quắp, nằm mềm trên đất, hắn sợ tới nỗi trên mặt không còn chút máu nào. Thời điểm hắn nhìn thấy động tác của Vân Triệt đột nhiên đình trệ lại, tâm thần vốn đã tuyệt vọng của hắn liền nhìn thấy được hi vọng sống sót, hắn run rẩy hơi nhúc nhích về phía sau nói:
- Đừng có giết ta... Đừng có giết ta... A!!
Hắn chợt hét thảm một tiếng. Lúc này cả người hắn đã bị Vân Triệt hút tới trước người. Bàn tay Vân Triệt chụp lên đầu của hắn, trên cánh tay trái có quang mang chớp động, Huyền Cương đột nhiên bay ra, trong nháy mắt xâm nhập vào bên trong tâm hồn của hắn.
Tên Thần Phủ đệ tử này lập tức mất hồn, ký ức về nửa canh giờ cuối cùng nhanh chóng tiến vào trong đầu Vân Triệt... Trong ký ức của đối phương, Vân Triệt rõ ràng thấy được hình ảnh Tô Linh Nhi nhảy xuống Tuyệt Vân Nhai.
- Ách... A!!!
Khuôn mặt Vân Triệt lập tức trở nên méo mó, hàm răng hắn run lên cầm cập, hắn gầm lên giận dữ, tên Thần Phủ đệ tử trong tay bị hắn hung hăng ném ra ngoài, người này còn chưa rơi xuống đất thì thân thể đã vỡ thành vài khúc.
Huyết dịch đỏ thắm nhiễm đỏ sườn núi. Trong khoảnh khắc, mười hai người của Thất Tinh Thần Phủ đều hóa thành một đám toái thi huyết thủy nhưng tất cả vẫn không thể giảm bớt nửa điểm phẫn nộ cùng thống khổ trong lòng Vân Triệt. Lúc này hắn đã nhắm hai mắt lại, giống như một con hung thú phẫn nộ điên cuồng gào thét...
- Ầm...
Hắn nặng nề quỳ trên mặt đất, cánh tay nhuốm máu của hắn hung hăng đánh xuống.
- Ầm!!!!
Một tiếng vang thật lớn gần như truyền ra hơn nửa Lang Hoàn sơn mạch. Vô số sơn thách trên Tuyệt Vân Phong đều bị chấn sụp.
Trên cánh tay Vân Triệt liên tực chảy ra máu tươi nhưng lúc này hắn cũng không hề cảm giác được chút đau đớn nào. Hắn lập tức quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao nằm lấy mặt đất, trong miệng hắn liên tục thở dốc, toàn thân hắn kịch liệt run rẩy.
- Vì cái gì...
- Vì sao lại như vậy...
Linh hồn Vân Triệt như bị nỗi đau vạn tiễn đâm xuyên... Hắn đã mất đi Linh Nhi, đây cũng là một việc thống khổ cùng tiếc nuối lớn nhất bên trong tính mạng của hắn.
Nếu như có thể gặp lại Linh Nhi thêm lần nữa thì hắn tin tưởng đây chính là ân huệ lớn nhất mà thương thiên ban cho hắn. Tại hắn biết mình hẳn phải chết, khi đi tới điểm cuối của sinh mệnh thì khát vọng lớn nhất của hắn chính là được gặp lại Linh Nhi... Cho dù chỉ là xa xa ngắm nhìn một chút.
Hắn thông qua Thái Huyền Huyền Chu, dùng cơ hội duy nhất, cũng là cơ hội đi đến Thương Vân đại lục, sau khi xác nhận tất cả mọi việc xảy ra sáu năm trước không phải là mộng cảnh thì hắn liền mừng rỡ như điên. Nhưng hắn còn chưa thể nhìn thấy Tô Linh Nhi thì lại nhận được tin dữ như vậy, kết cục như vậy...
Ở kiếp trước, hắn bị cừu hận che lấp ánh mắt cùng linh hồn, Tô Linh Nhi dâng hiến toàn bộ những gì mà nàng cho hắn nhưng đổi lại thì nàng gần như phải sống suốt cả một đời trong nước mắt, hắn không hề cấp cho nàng dù chỉ là một cái cam kết...
Ở kiếp này, bên trong"huyễn cảnh", hắn đã gặp lại Tô Linh Nhi, hắn cấp cho nàng tất cả hứa hẹn, nhưng hắn còn chưa từng tới thực hiện một điều gì mà chỉ để cho nàng si ngốc chờ đợi trong suốt sáu năm thời gian... Vậy mà hiện giờ hắn lại mất nàng thêm một lần nữa.
- Linh... Nhi... Đến cùng thì nàng đã làm sai điều gì…
Linh hồn chìm trong vô tận thông khổ giống như bị xé nứt khiến cho Vân Triệt không cảm giác được sự tồn tại của thân thể cùng giác quan, từng giọt nước mắt lạnh như băng rơi lên trên tay hắn:
- Vì cái gì mà lão thiên lại đối xử với nàng như thế?
- Không... tại ta... tất cả đều là tại ta…
Toàn thân Vân Triệt đang kích liệt run rẩy, toàn bộ hàm răng gần như đều bị hắn cắn nát:
- Tại sao ta phải lãng phí thời gian... đi xử lý mấy tên khốn kiếp Tô Hạo Nhiên kia... Nếu như ta tới sớm một chút thì sự việc đã không xảy ra như vậy... Linh Nhi liền không có việc gì...
- Đều tại ta!
- A!!!!!
Đồng tử Vân Triệt dần chuyền sang màu đỏ tươi, cánh tay trái của hắn chợt vung lên, hung hăng đang một quyền lên ngực mình.
- Phốc!
Dưới một quyền này, trong miệng hắn liền phun ra một đạo huyết tiễn thật dài, nhưng sự đau đớn bên ngoài thân thể lại không thể nào so được với sự thống khổ trong lòng của hắn.
- Keng...
Dưới một quyền này của hắn, một viên tiểu ngọc thạch tinh xảo mà hắn để ở trước ngực liền bị cao cao chấn lên, va chạm vào vách núi phía trước phát ra một đạo thanh âm vô cùng thanh thúy, sau đó liền lại bắn ngược về phía Vân Triệt, an tĩnh lóe ra tử sắc quang mang nhàn nhạt.
Đạo tử quang yếu ớt lấp lóe ở trong con ngươi khiến Vân Triệt đang muốn nâng tay đập về phía trước thêm một lần nữa lập tức đình trệ ở đó. Trong nháy mắt tiếp theo thân thể hắn giống như bị điện giật, hắn lập tức nhào tới, nâng viên ngọc thạch kia ở trong lòng bàn tay.
Viên ngọc thạch hình thoi xinh xắn phóng thích ra một tầng tử quang ấm áp. Viên ngọc thạch này cũng không phải là một viên huyền ngọc thông thường mà là Hồn Tinh Tô Hoành Sơn giao cho hắn!
Hồn Tinh của Tô Linh Nhi!
Hồn Tinh cùng chủ mệnh hồn tương liên với nhau, một khi chủ nhân bỏ mạng hồn diệt thì trong nháy mắt Hồn Tinh liền bị phá toái. Ở trong những tông môn hơi lớn hơn một chút thì những nhân vật trọng yếu đều để lại Hồn Tinh của mình ở bên trong tông môn, nếu bọn hắn mất mạng ở bên ngoài thì tông môn sẽ lậo tức biết được.
Mà lúc này viên Hồn Tinh của Tô Linh Nhi trong tay Vân Triêt cũng không có bị phá toái, vẫn đang lóe lên Linh Hồn Chi Quang!
- Linh Nhi không có chết!
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vân Triệt, giống như có một luồng suối lạnh đột nhiên tràn ngập toàn thân Vân Triệt khiến cho tâm trạng của hỗn loạn của hắn lập tức trở nên vô cùng thanh tỉnh, hắn nắm chặt Hồn Tinh, bước chân hỗn loạn vọt tới biên giới của Tuyệt Vân Nhai.
Phiến sương mù phía dưới sườn đồi sâu không thấy đáy, thế giới bên dưới Tuyệt Vân Nhai được xưng là tử thần mộ địa. Trong vô số năm lich sử của Thương Vân đại lục, những người bị động rơi xuống, chủ động mò xuống nhiều vô số kể, nhưng lại chưa bao giờ có một người nào có thể còn sống đi ra, bao gồm cả những cường giả Đế Quân vô cùng cường đại, tồn tại giống như thần linh bên trong nhân loại!
Đây cũng không phải là một bí ẩn gì mà mà là thường thức ngay cả toàn bộ phụ nữ trẻ em trên Thương Vân đại lục đều biết!
Tuy rằng mười hai người của Thất Tinh Thần Phủ có thể dùng lời nói lừa hắn, nhưng ký ức của bọn họ lại không thể lừa hắn, Tô Linh Nhi hoàn toàn chính xác đã nhảy xuống phía dưới Tuyệt Vân Nhai.
Mà lúc này Hồn Tinh vẫn đang tỏa ra tử quang ấp áp trong tay cũng không thể lừa hắn.
Mũi chân Vân Triệt giẫm ở biên giới của Tuyệt Vân Nhai, hắn hít sâu một hơi, kiệt lực ức chế nhịp tim cuồng loạn, hắn không thể khống chế phát ra đạo đạo thanh âm hỗn loạn:
- Linh Nhi còn sống... Linh Nhi không có chết... Linh Nhi không có chết...
Thân thể hắn đột nhiên đằng không mà lên, đi tới phía trên Tuyệt Vân Nhai, dùng hết toàn bộ khí lực gào rống về vô tận thâm uyên phía dưới:
- Linh Nhi! Linh Nhi! Ta là Vân Triệt... Linh Nhi ngươi ở đâu? Linh Nhi!
Dưới sự tăng phúc của huyền lực, thanh âm của hắn truyền đến ngoài trăm dặm nhưng lại vô tận hắc ám tham uyên phía dưới hoàn toàn thôn phệ, trải qua hồi lâu Vân Triệt cũng không nghe thấy chút hồi âm nào... Càng không nói tới việc Tô Linh Nhi đáp lại.
Bên trên là thương khung mênh mông, phía dưới là vô tận thâm uyên. Thời điểm này, hắn giống như đang đứng giữa thiên đường cùng địa ngục, toàn bộ thế giới này chỉ còn lại tiếng tim đập cùng thở dốc của hắn.
Vân Triệt chậm rãi nâng tay lên, linh hồn hắn cảm nhận sự ôn hòa do tử quang từ Hồn Tinh của Tô Linh Nhi mang lại, tầng tử quang này nói cho hắn biết Tô Linh Nhi vẫn hoàn hảo tồn tại ở trên thế gian này, chờ đợi tới ngày trùng phùng cùng hắn. Hắn nhìn chằm chằm Hồn Tinh, trong mắt hắn dần dần hiện ra thân ảnh của Tô Linh Nhi...
Ở kiếp trước, Tô Linh Nhi giống như một tinh linh u buồn, từng vì hắn mà chảy xuống vô số nước mắt...
Sáu năm trước, Tô Linh Nhi lại vui cười giống như thiên sứ, khóc lớn muốn hắn nhất định phải trở về bên nàng...
Nhẹ nhàng giữ Hồn Tinh ở trong lòng bàn tay, Vân Triệt không còn phát ra chút âm thanh nào nữa, ánh mắt hắn cũng không còn hỗn độn nữa mà trở nên vô cùng thanh tịnh, thân thể hắn chậm rãi chìm xuống, sau đó đột nhiên lại gia tốc lên, cả người hắn giống như một viên thiên thạch rơi xuống, lao xuống vô tận thâm uyên phía dưới.
- Vân Triệt, ta muốn ngươi thề... Bất luận là hiện tại, hay là tương lai, thời điểm ngươi tới Thương Vân đại lục tuyệt đối không thể tới gần Tuyệt Vân Nhai một lần nữa! Cho dù là khi đó thực lực của ngươi mạnh gấp trăm lần hiện tại, có thể hoành hành thiên hạ, nhẹ nhõm đánh chết Hiên Viên Vấn Thiên cũng tuyệt đối không được thử xuống dưới Tuyệt Vân Nhai tìm kiếm thứ gì... Ta cũng không thể nói cho ngươi biết có thứ gì đang ẩn dưới Tuyệt Vân Nhai. Nhưng sự đáng sợ của nó lại xa xa không phải thứ mà ngươi có có khả năng tưởng tượng!
- Ta đã biết, về sau bất luận là như thế nào thì ta tuyệt đối sẽ không tới gần Tuyệt Vân Nhai. Coi như là bởi vì nguyên nhân đặc thù mà tới Tuyệt Vân Nhai thì ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không thử điều tra về đồ vật bí ẩn nằm phía dưới... Sự tình mà ta đã đáp ứng Mạt Lỵ thì nhất định là ta sẽ làm được.
....
Lúc trước Mạt Lỵ dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc khuyên bảo bên tai hắn mà khi đó hắn cũng cam đoan sẽ không vi phạm lời cảnh báo của Mạt Lỵ.
Mạt Lỵ, thật xin lỗi, ta đã vi phạm lời hứa lúc trước của ta đối với ngươi...
Ở một kiếp kia, khi ta ở trên Thương Vân đại lục thì việc trọng yếu nhất trong sinh mệnh của ta chính là báo thù.
Nhưng tại một khắc khi Linh Nhi chết ở trong ngực ta thì ta đột nhiên phát hiện ra thế giới của ta trở nên vô cùng trống rỗng, loại cảm giác đau khổ cùng hối hận kia một mực kéo dài trong suốt toàn bộ sinh mệnh của ta... Mỗi một ngày, mỗi một khắc, ta đều sống trong thống khổ và hối hận. Trong mộng cảnh, ta vô số lần có hy vọng xa vời nếu như tất cả đều là giả, nếu như Linh Nhi còn ở bên cạnh ta thì ta sẽ nguyện ý vì nàng buông xuống tất cả, ta sẽ cho nàng toàn bộ mọi thứ mà ta có...
Nhưng một khi mộng tưởng cùng hy vọng xa vời từng mất đi kia giống như kỳ tích biến thành hiện thực thì ta sao có thể để mất nàng thêm một lần nữa được!
Trong đầu Vân Triệt hiện lên vô số ý nghĩ.
- Linh Nhi…
Vân Triệt nhẹ nhàng trầm thấp nói nhỏ:
- Cho dù là cùng với ngươi vĩnh viễn mai táng ở một chỗ trong tử thần mộ địa thì ta cũng sẽ không buông ngươi ra!
Thân thể Vân Triệt nhanh chóng rơi xuống, trong lòng hắn không có nửa điểm do dự cùng sợ hãi, mà tốc độ của hắn lại càng lúc càng nhanh. Hắn nắm chắt Hồn Tinh của Tô Linh Nhi trong tay, trong lòng hắn liên tực cầu nguyện nó tuyệt đối không nên vỡ ra... Vĩnh viễn không nên vỡ ra.
Trong nháy mắt, hắn đã rớt xuống gần ngàn trượng. Lúc này, xung quanh đều đã biến thành một mảnh đen kịt. Khi hắn ngẩng đầu lên liền phát hiện ngay cả phía trên cũng không còn chút ánh sáng.
- Linh Nhi, ngươi ở đâu... Đến cùng thì ngươi đang ở nơi nào?
- Ta biết, ngươi nhất định sẽ bình an, không việc gì... Ta lập tức sẽ tìm tới bên cạnh ngươi!
Vân Triệt liên tục mặc niệm trong lòng.
Hắc ám đủ để khiến cho sự sợ hãi trong bản năng mỗi người nổi lên, chứ chưa nói tới phía dưới vực sâu vô tận. Nhưng lúc này tốc độ của Vân Triệt chẳng những không có chậm lại mà còn nhanh chóng gia tốc lên.
Hồn Tinh trong lòng bàn tay nói cho hắn biết nhất định là Tô Linh Nhi đang ở dưới thế giới thâm uyên chờ đợi hắn.
Lúc trước cũng bởi vì hắn đến trễ nên mới thu được kết quả tản khốc là Tô Linh Nhi đã nhảy xuống Tuyệt Vân Nhai. Hiện tại, hắn sao có thể cho phép bản thân có nửa điểm chậm chạp, do dự.
- Hô!
Xích sắc Phượng Hoàng Chi Viêm lập tức bùng lên trong lòng bàn tay Vân Triệt, chiếu sáng phiến thế giới đen nhánh bên trong thâm uyên. Nhưng dưới viêm quang chói mắt của Phượng Hoàng Chi Viêm, hắn vẫn chỉ nhìn thấy vô tận hắc ám trống rỗng, hắn không biết tới lúc nào thì mới có thể đi tới cuối cùng.
Vân Triệt trực tiếp dập tắt Phượng Hoàng Chi Viêm, duy trì tốc độ cao nhất nhanh chóng hạ xuống... Trong lịch sử của Thương Vân đại lục, có vô số hưyèn giả muốn thử nghiệm tìm kiếm ngọn nguồn của Tuyệt Vân Nhai khi tiến xuống đều là cẩn thận từng li từng tí, vô cùng chậm rãi, cho dù thời gian mấy tháng trước, khi Mạt Lỵ quan sát Tuyệt Vân Nhai cũng luôn giữ tám phần cảnh giác cùng thận trọng.
Mà hiện tại Vân Triệt tuyệt đối là người đầu tiên giống như điên toàn lực phóng xuống phía dưới cái đệ nhất cấm địa này của Thương Vân đại lục...
Tiếng gió gào thét bên tai, không khí trở nên càng ngày càng âm lãnh, nhịp tim cuồng loạn của Vân Triệt từ đầu đến cuối cũng không hề yên lắng lại. Trong tưởng tượng của hắn thì phía dưới thâm uyên này chính là một vùng biển mênh mông... Hoặc là một mảnh tùng lâm đen kịt một màu... Chỉ là sẽ có một nguyên nhân gì đó khiến người rơi xuống khó mà đi ra nhưng lại không bị tổn thương tới tính mệnh...
Cho nên, nhất định là Linh Nhi vẫn bình an! Chỉ cần hắn rơi xuống thế giới phía dưới thì hắn liền có thể tìm thấy nàng!
Mạt Lỵ rõ ràng đã nói với hắn, thế giới phía dưới Tuyệt Vân Nhai vô cùng đáng sợ, là một thế giới đáng sợ mà hắn căn bản không thể tưởng tượng... Nhưng giờ phút này hắn lại nghĩ như thế, dùng hết toàn lực tin chắc là như vậy.
Bên trong âm phong gào thét, Vân Triệt đã liên tục rơi xuống mấy ngàn trượng, mãi tới lúc này, cuối cùng thì hắn cũng bắt đầu nhận ra khí tức kỳ dị mà trước kia Mạt Lỵ từng nói.
- Cái khí tức này...