.
._441__1" class="block_" lang="en">Trang 441# 1
Chương 881: Thiếu nữ dưới vực sâu (thượng)
Tại sao nơi này lại có ma khí.
Nếu đổi lại người khác, họ sẽ coi cỗ khí tức này là âm khí sinh ra dưới đáy vực sâu. Nhưng Vân Triệt đã giao thủ qua với Phần Tuyệt Trần và Hiên Viên Vấn Thiên, còn ở trong Thí Nguyệt Ma Quật tiếp xúc qua với một tên chân ma, hắn lập tức liền nhận ra, cỗ khí tức này cùng ma khí trên người Thí Nguyệt Ma Quân là cùng một loại khí tức!
Nhưng cái cỗ ma khí này cực kỳ yếu ớt... Chí ít ở trong cảm giác của Vân Triệt là như thế, nếu không lưu tâm, thậm chí có khả năng không phát hiện được.
Vân Triệt đang lòng nóng như lửa đốt, mặc dù có nghi hoặc chút ít, nhưng không có quá mức để ở trong lòng, hắn tiếp tục lấy tốc độ nhanh nhất hướng về phía dưới phóng như cũ.
Bình thường, hắn là người đặc biệt cẩn thận, lúc lục soát một cái địa phương cực kỳ nguy hiểm, nhất định là từng bước phòng bị. Nhưng hôm nay đối mặt với"Tử thần mộ địa" đáng sợ nhất Thương Vân đại lục, hắn lại giống như là đang liều lĩnh “chịu chết”.
Tiếng gió càng ngày càng âm trầm, hắn đã hạ xuống thật lâu, khi hắn tính ra mình đã đi xuống phía dưới ít nhất vạn trượng, nhưng vẫn không có thấy điểm cuối cùng thì trái tim của hắn càng bóp chặt lại. huyền lực của Tô Linh Nhi chỉ có Linh Huyền cảnh, không cần nói phi hành, ngay cả năng lực lăng không cũng có chút yếu kém.
Đừng nói rớt xuống vạn trượng, coi như là rơi xuống từ độ cao ngàn trượng, cũng sẽ mất mạng.
Nhưng Hồn Tinh hắn một mực nắm trong tay vẫn hoàn hảo và ấm áp như cũ.
Vân Triệt nắm chặt hai tay, bài trừ đi tất cả phán đoán cùng tạp niệm trong đầu. Đối với hắn mà nói, chỉ cần biết Tô Linh Nhi còn sống là đủ rồi... Vô luận phía dưới có cái gì, vô luận trên người Tô Linh Nhi xảy ra chuyện gì, một thế này, hắn đều không buông tay!
Đừng nói là Hắc Ám Thâm Uyên, coi như biết rõ đó là Cửu U Địa Ngục, hắn cũng sẽ không chút do dự nhảy vào.
Lần thứ nhất nhảy xuống Tuyệt Vân Nhai, hắn ở bên trong quá trình rơi xuống đã mất đi ý thức, không biết bản thân rơi bao lâu, lại rơi theo phương nào. Lần này, hắn mới biết được thâm uyên dưới Tuyệt Vân Nhai nhất định sâu đến trình độ đáng sợ như vậy.
Lại tiếp tục rơi mấy ngàn trượng, vẫn không có đến điểm cuối của vực sâu, nhưng thân thể Vân Triệt ở lúc bất tri bất giác đã xuyên qua một"điểm tiếp giáp", tiến nhập một cái thế giới khác.
Trong nháy mắt, toàn thân Vân Triệt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một cỗ khí tức âm hàn nồng đậm, mãnh liệt tới cực điểm bỗng nhiên từ chung quanh đánh úp về phía huyền mạch của hắn. Cùng lúc đó, hắn cảm giác được một cỗ hấp lực mãnh liệt từ phía dưới vọt tới, giống như là có vô số Hắc Ám Chi Thủ vô hình đang hung hăng lôi kéo hắn.
Trong nháy mắt hắn muốn ngưng lực kháng cự, thế nhưng cỗ lực hút này lại cường hoành tới cực điểm, huyền lực của hắn ở trước mặt cỗ lực lượng này đơn giản là nhỏ bé như cát bụi, ngay cả một tia kháng cự cũng không thể tạo ra, đã bị hung hăng quăng về phía dưới.
- Ách!!
Ầm!!
Vân Triệt kêu lên một tiếng đau đớn, giống như là bị một cục đá cực lớn nện lên người, đầu hắn cắm xuống dưới chân chổng lên trên, một mực rớt xuống gần ngàn trượng, mới nặng nề nện lên ở một cái vật thể cực kỳ cứng rắn, khiến hắn đau đến mức toàn thân tê liệt, ngã trên mặt đất, qua một hồi lâu mới giãy dụa ngồi dậy.
Vân Triệt dùng một tay sờ lên đầu của mình, một tay chống xuống mặt đất, rốt cục cũng kịp phản ứng, nơi này đã là dưới đáy thâm uyên!!
Bàn tay đụng chạm vào mặt đất băng lãnh mà cứng rắn... Cho hắn xúc cảm, so với Huyền Cương cứng rắn nhất trên Thiên Huyền đại lục còn cứng hơn mấy lần.
Vân Triệt muốn đứng lên, nhưng cánh tay vừa mới giơ lên, lại nặng nề ngồi xuống. Miệng hắn mở to hết cỡ, gần như dùng hết toàn lực mới hoàn thành một lần thở dốc, ngực khó thở giống là bị một khối thép vạn cân đè ép, đại não cũng là một mảnh ảm đạm, tinh thần mơ hồ gần như rời rạc.
Một chút thanh minh còn lại trong đầu hắn nói cho hắn biết, đây là ma khí thôn phệ tới từ thế giới hắc ám!
Phệ mệnh phệ hồn!!
Lúc trước tiến vào Thí Nguyệt Ma Quật, hắn đã bị qua loại cảm giác này. Hôm nay huyền lực hơn xa lúc ấy, nhưng vẫn không chịu nổi như cũ, mới ngắn ngủi mấy hơi, hắn đã giống như là vứt bỏ nửa cái mạng.
Bởi vì hắc ám ma tức nơi này, đáng sợ hơn so với Thí Nguyệt Ma Quật rất nhiều... Hơn nữa nó nồng nặc hơn không biết gấp bao nhiêu lần!
Loại hắc ám ma tức này chẳng những thôn phệ nguyên khí cùng hồn lực, mà nó còn áp chế huyền lực. Nếu không phải hắn có Tà Thần huyền mạch, không nhận áp chế, ngay cả cơ hội phản kháng cũng đều không có.
- Ma khí... vì cái gì... lại có...... ma khí...Đáng sợ như vậy.
Vân Triệt phát ra thanh âm than nhẹ, nhưng gần như không nghe được thanh âm của mình, hắn dùng lực lung lay đầu, cố gắng duy trì sự thanh tỉnh, sau đó động đậy thân thể ngồi thẳng dậy, nhanh chóng ngưng thần tĩnh tâm, Đại Đạo Phù Đồ Quyết bắt đầu vận chuyển, từ chậm biến thành nhanh, năm mươi bốn huyền quan và toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể được mở ra, từng sợi thiên địa chi khí chí tinh chí thuần mát mẻ như dòng suối tràn vào trong cơ thể của hắn, hóa thành lực lượng cùng sinh mệnh nguyên khí.
Đỉnh đầu Vân Triệt xuất hiện một cái tiểu tháp mông lung màu vàng nhạt, chậm chạp xoay tròn.
Ở trong cái thế giới hắc ám đáng sợ đến mức vượt quá sự tưởng tượng này, sinh mệnh lực cùng hồn lực của hắn đều bị nhanh chóng tước đoạt, nhưng cùng lúc đó Đại Đạo Phù Đồ Quyết lại nhanh chóng cướp lấy thiên địa chi khí cực kỳ nồng nặc bên trong thế giới hắc ám này, thậm chí tốc độ xa xa nhanh hơn so với bình thường, nhanh chóng bổ khuyết sinh mệnh lực cùng hồn lực của hắn... Dần dần, theo kim sắc tiểu tháp im ắng xoay tròn, thôn phệ cùng khôi phục, rốt cục đạt đến sự cân bằng vi diệu giống như lúc trước ở trong Thí Nguyệt Ma Quật, chỉ là thời gian dài hơn rất nhiều mà thôi.
- Hô...
Vân Triệt mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí thật dài, ánh mắt cùng tinh thần đều hoàn toàn khôi phục lại sự trong sáng, nhưng trong lòng không có nửa điểm vui sướng, ngược lại nặng nề hơn rất nhiều.
Hắc ám ma tức so với Thí Nguyệt Ma Quật còn nồng đậm hơn ít nhất mấy chục lần... Đây là một cái thế giới khủng bố đến mức thường nhân không cách nào tưởng tượng. Không cần nói người bình thường, ngay cả người mạnh như Tiểu Yêu Hậu, Phượng Tuyết Nhi, rơi vào cái thế giới này, cũng không chịu nổi một khắc đồng hồ ngắn ngủi liền mất mạng.
Hắn có Tà Thần huyền mạch cùng Hoang Thần Chi Lực, cái trước chống cự áp chế huyền lực, cái sau bảo trì nguyên khí cùng hồn lực, nên hắn có thể dừng lại ở cái thế giới này lâu dài... Cũng chỉ có hắn mới có thể ở cái thế giới này làm ra loại sự tình như thế.
Nếu như Tô Linh Nhi rơi xuống cái thế giới này, dù cho không bị ngã chết, cũng tuyệt đối không thể còn sống trong cái thế giới này.
Lực lượng Linh Huyền cảnh ở trong thế giới này sẽ bị phệ diệt trong nháy mắt!
Nhưng vì cái gì...
Vân Triệt giang hai tay ra, Hồn Tinh bị hắn một mực nắm trong tay vẫn chớp động lên tử mang nhàn nhạt như trước.
Hồn Tinh chưa nát, chứng minh chủ nhân của nó chưa chết.
Nhưng Tô Linh Nhi nhảy xuống Tuyệt Vân Nhai trước so với hắn, sẽ đồng dạng rơi vào cái thế giới này. Lấy thể chất cùng huyền lực của nàng, căn bản không có khả năng còn sống...
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Chẳng lẽ... đây không phải là Hồn Tinh của Tô Linh Nhi.
Sẽ không! Nhất định sẽ không... Vân Triệt dùng sức lắc đầu phủ nhận... Đây là dồ vật Tô Hoành Sơn tự tay giao cho ta, hắn bị giam ở địa lao hơn mười ngày, đều nắm chắc nó không thả, làm sao có thể tính sai!
Tuyệt đối không thể!
Nhất định Linh Nhi bình an, chỉ là ta không tìm được nàng.
Vân Triệt đứng dậy, Kim Ô Viêm hừng hực dấy lên ở trên người hắn, ở dưới hắc ám nồng đậm miễn cưỡng lóe lên khung cảnh không đến năm trượng ở chung quanh.
Mặt đất dưới chân rất vuông vức, thỉnh thoảng có chút nhô lên, tất cả là một mảnh đen kịt, không có chút tạp sắc nào, cách đó không xa, có thể lờ mờ thấy được vách núi hắn rớt xuống. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên, hồi tưởng lại cỗ lực hút để hắn không có chút sức nào kháng cự, trong lòng lập tức máy động, toàn lực vọt lên, hướng lên trên không bay đi.
Hắn liên tiếp bay lên mấy trăm trượng, đều không có chút dị dạng nào.
Nhưng ngay khi hắn bay đến độ cao gần ngàn trượng, một cỗ hấp lực vô cùng đáng sợ bỗng nhiên từ trong hư không ập tới, Vân Triệt đã kịp chuẩn bị, mở ra Luyện Ngục, huyền lực bùng nổ mang theo thân thể của hắn toàn lực phóng lên phía trên...
Nhưng hắn toàn lực bùng nổ lực lượng, ở trước mặt cỗ hấp lực này vẫn như lá khô trong sóng lớn, trong nháy mắt... hắn lại bị hung hăng ép xuống ngàn trượng giống như vừa rồi.
Ầm!!
Một tiếng trọng hưởng vang lên, Vân Triệt bị ngã lăn lộn mấy vòng, toàn thân gần như tan ra thành từng mảnh, hỏa diễm trên người cũng hoàn toàn bị dập tắt. Nhưng mặt đất lại hoàn hảo không chút tổn hại, ngay cả một tia tổn hại cũng chưa từng xuất hiện.
- Tê...
Vân Triệt đau đến mức nhe răng trợn mắt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bóng tối trên không, nội tâm trở nên vô cùng trầm trọng.
Đến rồi giờ phút này, Vân Triệt đã triệt để rõ ràng, vì sao rơi xuống Tuyệt Vân Nhai, liền có đi mà không có về, thập tử vô sinh. hắc ám ma khí vô cùng đáng sợ nơi này, căn bản không phải là thứ mà huyền giả ở cái thế giới này có khả năng kháng cự. Coi như cường đại đến mức có thể kháng cự trong thời gian ngắn, thì ở dưới cỗ hấp lực kinh khủng kia cũng không có khả năng đào thoát.
Chuyện này liền mang ý nghĩa, bất kỳ người nào đụng chạm đến thế giới hắc ám dưới đáy thâm uyên, cũng bị hút vào trong đó, đừng nói thoát ly, ngay cả một tia giãy giụa cũng đều không có, sau đó sẽ bị hắc ám ma tức thôn phệ thành bóng tối rất nhanh.
Đây cũng là lý do... Mạt Lỵ cảnh cáo hắn vĩnh viễn không được dò xét thế giới dưới Tuyệt Vân Nhai.
Vân Triệt không có ý đồ tiếp tục khiêu chiến cỗ hấp lực đáng sợ kia, bởi vì coi như giãy giụa thế nào đi nữa, cũng không có khả năng lật tung thiên địa, hắn tay giơ lên, kinh ngạc nhìn viên Hồn Tinh lóng lánh kia... Thế giới như vậy, làm sao Linh Nhi có thể còn sống... Thời khắc nàng chạm đến cái thế giới này, cũng sẽ bị thôn phệ thành tro tàn, ngay cả dấu vết cũng sẽ không lưu lại...
Làm sao có thể còn sống...
Chẳng lẽ, Hồn Tinh của Tô Hoành Sơn thật sự sai sao.
Không đúng... Ta không thể nghĩ như vậy... Ta sao có thể nghĩ như vậy... Vân Triệt thống khổ lắc đầu, khép lại bàn tay, gắt gao nắm chặt Hồn Tinh... Ta phải tin tưởng viên Hồn Tinh này, ta phải tin tưởng Linh Nhi... Càng phải tin tưởng kỳ tích! Ta đã mất đi Linh Nhi một lần nhưng nàng vẫn có thể xuất hiện trong sinh mệnh ta lần nữa... Ta lại có lý do gì không tin nàng còn sống!
Vân Triệt liều mạng nhồi nhét ý niệm Tô Linh Nhi còn sống vào đầu, sau đó đứng dậy thiêu đốt Kim Ô Viêm, chậm rãi di chuyển trong bóng đêm, tìm kiếm cái thế giới quỷ dị này, hắn đi một hồi lâu, vẫn thấy hình ảnh giống nhau... tất cả đều là âm trầm, hắc ám, trống trải, tĩnh mịch.
Nơi này giống như là một cái thế giới tử vong trống trải, trừ hắc ám cùng ma tức nồng đậm đến mức dị thường ra thì không còn thứ gì khác.
- Linh Nhi! Linh... Mà!!!
Vân Triệt bắt đầu lớn tiếng kêu to, hy vọng kỳ tích xuất hiện, tiếng kêu gào của hắn không thể truyền đi quá xa ở trong bóng tối quá nồng nặc này. Hắn một bên cẩn thận đi về phía trước, hi vọng phát hiện cái gì, một bên dùng huyền lực la ta.
- Linh Nhi!!
- Linh Nhi!!
- Ta là Vân Triệt! Ngươi ở đâu... Ta biết ngươi ở nơi này!!
- Linh Nhi!!!
Hắn từng bước hướng về phía trước, la lên từng tiếng, bên trong thế giới đen tối, ánh lửa trên người hắn lộ ra ánh sáng đặc biệt bỏng mắt.
Trong bóng tối, hắn không biết bản thân đã đi bao xa, hắn la lên hơn ngàn lần nhưng trả lời hắn chỉ có sự tĩnh mịch cùng hắc ám.
Rốt cục, Vân Triệt cũng ngừng bước chân lại... trong tiềm thức của hắn đã sớm nhận định Tô Linh Nhi không có khả năng còn sống ở trong cái thế giới này, trong toàn bộ cái vị diện này, trừ hắn ra không có bất cứ người nào, bất kỳ sinh linh nào có thể sống ở cái thế giới này.
Nhưng hắn vẫn không dám, không muốn đi tiếp thu cái sự thật tàn khốc này, hắn liều mạng tin tưởng đó là Hồn Tinh của Tô Linh Nhi, liều mạng truy tìm cái kỳ tích xa vời đến mức không thể xưng là kỳ tích...
Hắn ngẩng đầu lên, tất cả đập vào mắt hắn đều là hắc ám, lồng ngực của hắn trầm muộn như muốn bạo tạc, toàn thân run rẩy một trận, dùng lực thở dốc một cái, rồi dùng hết toàn lực, phát ra một tiếng rống to:
- Linh Nhi!!!!!
Không khí chấn động, tiếng rống to này xuyên thấu hắc ám, truyền đi rất rất xa.
- Grào!!
Đúng lúc này, phía trước rất xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thét trầm muộn.
Tiếng gầm rú này cực kỳ xa xôi, giống như đến từ ngoài ngàn dặm, đột nhiên toàn thân Vân Triệt chấn động, trong nháy mắt hai lỗ tai mất đi thính lực, ngực như bị một cái đại chùy đập trúng, lục phủ ngũ tạng kịch liệt chấn động, một ngụm nghịch huyết xông thẳng lên yết hầu.
Cái này... Đây là!
Vân Triệt lảo đảo về phía sau mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững, trong lòng một mảnh kinh hãi... Cái thanh âm này, rõ ràng là thú hống!
Nơi này... Vậy mà có huyền thú sống sót.
Thế giới như vậy, lại có huyền thú còn sống!
Chỉ cần nơi này có sinh vật sống sót đã đủ để Vân Triệt hoảng sợ, mà thứ làm hắn khiếp sợ nhất chính là con huyền thú này chỉ phát ra tiếng gào thét, đến từ khoảng cách xa như vậy, đã đủ để hắn bị nội thương.
Giống như là bị một tên bát cấp Đế Quân bất ngờ đánh một chưởng vào ngực.
Đây là lực lượng đáng sợ bực nào, sinh vật đáng sợ gì!