.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_89" class="block_" lang="en">Trang 45# 1
Chương 89: Tà tâm thánh thủ
- Không sai! Chỉ dùng một chỉ, thông huyền quan tức khắc! Đây chính là “Nhất chỉ thông huyền” trong truyền thuyết! Ông trời ơi! Không nghĩ lúc sinh thời ta còn có thể may mắn tận mắt nhìn thấy cực kỹ y đạo này!
Một lão y sư già nua mặt mũi tràn đầy vẻ kích động hô.
- Nghe đồn đệ nhất y sư Cổ Thu Hồng của Thương Phong đế quốc chúng ta có thể vì huyền giả hậu thiên quán thông ba huyền quan Quỳ Thủy, Tử Khuyết, Tâm Môn nhưng tuyệt đối cũng không làm được “Nhất chỉ thông huyền”! Người này... Hắn so với cái thế thần y Cổ Thu Hồng còn muốn siêu việt hơn a!
Nhìn thấy chúng y sư nhao nhao sắc mặt kích động, ánh mắt run rẩy, hầu như không kiềm chế được nỗi lòng, Tiêu Thiên Nam nhíu nhíu mày, nói:
- “Nhất chỉ thông huyền” là có ý gì?"
Phân tông Đan Dược đường, Thủ tịch trưởng lão, y sư Tiêu Bách Thảo tiến lên phía trước nói:
- Tông chủ, ngươi không hiểu y đạo cho nên có điều không biết. “Nhất chỉ thông huyền” này chính là y đạo cực hạn chi thuật, vỏn vẹn dựa vào một chỉ, trong một thời gian ngắn ngay lập tức quán thông huyền quan hậu thiên của huyền giả! Tông chủ tự nhiên biết hậu thiên khai thông huyền quan có bao nhiêu gian nan cùng nguy hiểm, trừ khi đối với cơ thể người cùng y lý quen thuộc tinh thông đến trình độ đăng phong tạo cực, nếu không kiên quyết không thể nào làm được. Dù là toàn bộ Thiên Huyền Đại Lục, tuyệt thế y giả có thể làm được “Nhất chỉ thông huyền” cộng lại cũng không cao hơn năm người! Ta mặc dù theo y đạo nhiều năm, tự nhận tinh thông y lý nhưng tự hỏi suốt đời không dám hi vọng xa vời bậc này cực hạn chi thuật.
- Tại Hách vẫn muốn giải khai Kiên Tỉnh huyền quan nhưng rốt cuộc chưa thể toại nguyện. Mà vị thần y này vỏn vẹn một chỉ, ngắn ngủi mấy hơi, liền đem Kiên Tỉnh huyền quan của Tại Hách trực tiếp khai mở! Bậc này thần kỹ, chính là “Nhất chỉ thông huyền”!
Tiêu Bách Thảo vừa nói ánh mắt không tự chủ được nhìn hướng Vân Triệt, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ cùng kính ngưỡng.
- Cái gì! Lại có thần kỹ bậc này?
Tiêu Thiên Nam kịch liệt động dung.
- Như vậy... Chẳng lẽ chỉ cần vị thần y này nguyện ý là có thể có thể đem một cái huyền giả, khai thông toàn bộ huyền quan, sinh ra Thiên Linh thần mạch trong truyền thuyết?
- Ha ha, đương nhiên là không thể nào.
Tiêu Bách Thảo lắc đầu nói.
- Y giả ít tu huyền lực cho nên tuổi thọ khó dài, có thể dùng trăm năm thời gian thông triệt một cái huyền quan là đã đủ để tiếu ngạo cả đời. Thương Phong hoàng thành y thánh Cổ Thu
Hồng bây giờ một trăm sáu mươi tuổi, lấy trăm năm thời gian thông triệt Quỳ Thủy, Tử Khuyết, Tâm Môn ba huyền quan, tạo nghệ bâc này đã là ngàn năm khó gặp, thêm một thời gian nữa hắn hẳn là cũng sẽ đạt tới cảnh giới “Nhất chỉ thông huyền”. Theo như ta biết hiện tại y giả cảnh giới cao nhất của Thiên Huyền đại lục đã thông triệt khoảng sáu cái huyền quan. Nếu như một huyền giả tiên thiên không mở ra sáu cái huyền quan hơn nữa được lọt vào mắt xanh của thần y này là có thể hậu thiên trực tiếp mở ra sáu huyền quan. Nhưng cái này đã là cực hạn mà phiến đại lục này có khả năng đạt tới. Tông chủ nói hậu thiên huyền quan toàn bộ khai thông, đạt được Thiên Linh thần mạch trong truyền thuyết là việc căn bản không có khả năng cũng là việc không phải lực lượng phàm nhân có thể làm được.
Công Tôn Hưu cũng không nhịn được nữa, hướng về phía trước rất cung kính nói:
- Thần y, ngươi vừa mới nói mình mới vào Thương Phong đế quốc... Hẳn là ngươi cũng không phải là người Thương Phong đế quốc chúng ta?
Lập tức ánh mắt của mọi người toàn bộ tập trung lên người Vân Triệt... Đúng rồi. Thần y có được thần kỹ như thế nếu là người Thương Phong đế quốc tất nhiên sớm đã nổi danh. Bên trong Thương Phong đế quốc cũng chưa từng nghe nói có được thần kỹ như thế, xem ra thần y này nhất định không phải là người Thương Phong đế quốc.
Vân Triệt cười khẽ, lạnh nhạt nói:
- Ta là từ Thần Hoàng đế quốc đến đây, một tháng trước du lịch đến Thương Phong đế quốc, cũng là sáng nay mới đến thành Tân Nguyệt này.
- Thần Hoàng đế quốc!?
Trong lòng mọi người lần nữa giật mình. Thần Hoàng đế quốc, Thiên Huyền Đại Lục đệ nhất đại quốc, diện tích lãnh thổ so với sáu cái quốc gia khác cộng lại vẫn là lớn hơn gấp đôi, quốc lực càng vô cùng to lớn, giống như một đầu hùng sư đứng ngạo nghễ tại trung tâm Thiên Huyền Đại Lục, sáu quốc gia khác mặc dù là quốc gia độc lập nhưng trên hình thức đối với nó đều phải cúi đầu xưng thần.
Thần Hoàng đế quốc lãnh thổ khổng lồ, năng lực cũng tự nhiên xuất hiện lớp lớp. Các phương diện khác lại càng vượt trội so với Thương Phong đế quốc. Nếu như lấy Thương Phong đế quốc cùng Thần Hoàng đế quốc để so sánh thì chênh lệch giống như là lấy Lưu Vân thành so với Thương Phong hoàng thành vậy, khác biệt đẳng cấp là quá lớn. Người Thương Phong đế quốc đối với người của Thần Hoàng đế quốc cũng đều một mực ít hoặc nhiều có một loại cảm giác kính sợ.
- Thì ra là thần y đến từ Thần Hoàng đế quốc.
Công Tôn Hưu tư thái lại càng thêm cung kính.
- Chẳng hay có thể thỉnh giáo tục danh của thần y.
- Họ kép Hoàng Phủ.
Vân Triệt thản nhiên nói.
- Hoàng Phủ...
Công Tôn Hưu đầu tiên là khẽ giật mình, dừng lại mấy giây sau đó bỗng nhiên khuôn mặt lộ vẻ kinh sợ, giọng run nói:
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là Thần Hoàng đế quốc “Tà tâm thánh thủ” Hoàng Phủ Hạc tiền bối?
"Hoàng Phủ Hạc" ba chữ vừa ra như là lần nữa hạ xuống một cái sấm sét giữa trời quang, miệng y sư ở đây toàn bộ mở to, cằm đều thiếu chút nữa đập xuống đất.
Vân Triệt trong lòng nhất thời tim đập như trống... Hả? Bà mẹ nó! Lẽ nào thật sự có nhân vật này? Ta đây là đã chuyên môn chọn lấy một cái siêu độc họ kép a a a!!
Vân Triệt nói mình đến từ Thần Hoàng đế quốc là để tiện che giấu thân phận, thứ nhất Thương Phong đế quốc không có"Thần y" cỡ này, thứ hai là để Tiêu tông có tra cũng không thể tra, cho dù thật sự chạy tới Thần Hoàng đế quốc tra xét, thì không có mười ngày nửa tháng cũng đừng mơ có kết quả, khi đó hắn đã sớm phủi mông sạch sẽ đi xa.
Nhưng không nghĩ tới, Thần Hoàng đế quốc hình như thật sự có một thần y họ kép Hoàng Phủ. Mà thanh danh tựa hồ lại cực lớn, ngay cả Thương Phong đế quốc những y sư thành nhỏ này đều như sấm bên tai.
Vân Triệt đành phải tay vuốt hàm râu, nhắm mắt nói:
- Ồ? Không nghĩ tới ở cái Thương Phong đế quốc này vậy mà cũng có người biết danh hiệu của ta. Không sai, ta chính là Hoàng Phủ Hạc, về phần cái danh hào “Tà tâm thánh thủ” này, ha ha, không đáng nhắc tới.
Lời này vừa ra toàn bộ Đan Dược đường trực tiếp sôi trào, tấc cả y sư như bị điên.
Tôn Hồng trực tiếp nhào tới, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, kích động nói năng lộn xộn:
- Hóa ra... Hóa ra tiền bối chính là “Tà tâm thánh thủ” Hoàng Phủ tiền bối! Vãn bối vừa rồi thật là có mắt không tròng, lại mở miệng mạo phạm, thật sự hổ thẹn vô cùng. Mong rằng Hoàng Phủ tiền bối đại nhân không chấp nhất tiểu nhân.
- Lão hủ lại được chính mắt thấy “Tà tâm thánh thủ” trong truyền thuyết! Còn chiếm được Hoàng Phủ tiền bối tự mình chỉ điểm, thật là đời này sống không uổng.
Công Tôn Hưu kích động vạn phần nói.
- Thảo nào lại có thần hồ kỳ kỹ “Nhất chỉ thông huyền”, thì ra đúng là lừng danh thiên hạ Hoàng Phủ tiền bối!
- Không ngờ có thể gặp được “Tà tâm thánh thủ” trong truyền thuyết! Cái này... Có phải hay không ta đang nằm mơ! Nếu mà được Hoàng Phủ tiền bối chỉ điểm một câu, nhất định đáng giá hơn đọc y thư nửa đời!
- Nghe đồn Hoàng Phủ tiền bối chẳng những y thuật thông thiên, mà còn làm việc không theo khuôn mẫu, tùy tâm sở dục, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trong tay Vân Triệt còn đang giơ cái lá cờ nhỏ rách nát kia, thế nhưng lúc những y sư này nhìn lại về phía lá cờ này, không ai dám lộ vẻ trào phúng khinh thường nữa. Ngược lại, từng cái ánh mắt nóng rực như là thấy được thánh vật... Nghe đồn sở dĩ Hoàng Phủ Hạc được xưng “Tà tâm thánh thủ” là bởi vì tính cách hắn tà dị, chữa bệnh đều xem tâm tình. Khi thì chững chạc đàng hoàng, khi thì táo bạo vô thường, khi thì điên điên khùng khùng. Đường đường là một đại thần y ai mà giơ cờ này đứng ở đầu đường hành y? Cũng chỉ có Tà tâm thánh thủ làm được! Có thể nói điều này hoàn toàn phù hợp với cá tính của Tà tâm thánh thủ. Hãy nhìn mười sáu chữ đầy bá khí này, một câu này gieo vần là siêu cấp tài hoa, kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo này phảng phất ẩn hàm tuyệt thế y lý. Nhất là bốn chữ cuối cùng kia, ngoại trừ Tà tâm thánh thủ ra còn có ai có thể có bá lực nói ra được khí thế bá đạo như vậy!
Tiêu Bách Thảo sắc mặt đỏ bừng hướng Tiêu Thiên Nam kích động nói:
- Chúc mừng tông chủ! Chúc mừng tông chủ! Thật sự là trời phù hộ Tiêu tông ta, Thiếu tông chủ lần này được cứu rồi, vị tiền bối này chính là đại danh đỉnh đỉnh 'Tà tâm thánh thủ' Hoàng Phủ Hạc. Nếu như hắn chịu ra tay, Thiếu tông chủ tất nhiên bình yên vô sự!
- “Tà tâm thánh thủ” này thật là thần y lợi hại như vậy?
Tiêu Thiên Nam lần đầu tiên nghe cái danh hiệu"Tà tâm thánh thủ" này, nhưng nhìn Tiêu Bách Thảo cùng y sư trong đường phản ứng liền biết tại y giới người này tuyệt đối đúng là một nhân vật ghê gớm. Nói không chừng hoàn toàn không kém gì đệ nhất thần y Thương Phong đế quốc Cổ Thu Hồng.
- Vị Hoàng Phủ tiền bối này đâu chỉ là thần y, quả thực chính là y trung thánh nhân!
Tiêu Bách Thảo cõi lòng đầy kích động nói.
Lúc trước danh tiếng"Tà tâm thánh thủ" chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết. Chưa từng dám hi vọng xa vời có một ngày có thể tận mắt thấy chân dung. Không nghĩ đến, hôm nay có thể ở cùng một phòng, nội tâm của hắn rung chuyển có thể nói là dời sông lấp biển:
- Nghe đồn vị Hoàng Phủ tiền bối này nhìn qua chỉ có bốn mươi năm mươi tuổi, râu tóc đều không có sợi bạc. Mà hắn cơ bản lại không tu huyền lực. Nhưng tông chủ có biết hắn năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi không... Sơ sơ đã là hơn năm trăm tuổi!
- Cái gì? Không tu huyền lực... Có thể sống đến hơn năm trăm tuổi, nhìn qua tuổi lại còn trẻ như thế?
Tiêu Thiên Nam giật nảy mình, hắn vừa rồi cũng dò xét qua tu vi huyền lực của vị"Tà tâm thánh thủ" này, cũng chỉ vừa đến Nhập Huyền cảnh mà thôi.
- Không sai. Điều này cho thấy y thuật của hắn kinh người biết bao, có thể nói là thông thiên triệt địa! Nghe đồn nếu hắn chịu đi cứu người, cho dù là toàn thân đều phế, nội tạng vỡ nát, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, hắn đều có thể cứu sống được. Hơn nữa chưa hề có một lần thất thủ. Thiếu tông chủ tổn thương cực nặng nhưng trong mắt hắn, chút ấy tổn thương đoán chừng cũng chỉ có thể tính là vết thương nhẹ mà thôi. Hắn vừa rồi cũng đã nói qua, hắn muốn trị liệu tổn thương của Thiếu tông chủ thì căn bản ngay cả Tử mạch thiên tinh cũng không cần đến!
- Thiếu tông chủ mặc dù trải qua đại họa, nhưng lập tức lại được thần y trên trời rơi xuống này cứu giúp, nói rõ mệnh của Thiếu tông chủ chưa đến lúc phế! Mà thần y như thế chí ít đã thông triệt năm cái, thậm chí sáu cái huyền quan! Nếu có thể chiếm được hảo cảm của hắn, lúc Thiếu tông chủ khỏi hẳn rồi được hắn thi triển thánh thủ thì Thiếu tông chủ có thể lại mở ít nhất năm huyền quan, đến lúc đó thiên tư cho dù là tại tổng tông cũng sẽ nhảy vào hàng đầu. Mặc dù bắt đầu lại từ số không, tương lai thành tựu cũng hơn xa lúc trước... Như vậy, kiếp nạn này của Thiếu tông chủ chẳng những sẽ không chôn vùi nửa đời sau, còn là nhân họa đắc phúc a!
Tiêu Bách Thảo càng nói càng kích động, Tiêu Thiên Nam cũng là càng nghe càng kích động, hai cánh tay đều run lẩy bẩy, nhưng cuối cùng hắn vẫn còn duy trì lý trí, thấp giọng hỏi:
- Tà tâm thánh thủ này chỉ nghe trong truyền thuyết, lại không có người gặp qua, lỡ hắn là giả thì sao?
- Tuyệt đối không thể!
Tiêu Bách Thảo lắc đầu, vô cùng tin chắc nói:
- Nếu như vừa vào cửa hắn liền nói mình là Hoàng Phủ Hạc, ta cũng kiên quyết không tin. Nhưng có thể thông hiểu thần kỹ “Nhất chỉ thông huyền” trong toàn thiên hạ không cao hơn năm người! Mà Tà tâm thánh thủ chính là thứ nhất. Đến cảnh giới như thế sao lại đi giả danh người khác! Ngoài ra, nhìn hắn giơ cái lá cờ kìa, cực kỳ quái đản, mà cái này cũng chính là phù hợp với cái thói quái dị của Tà tâm thánh thủ.
Nghĩ đến tính tình của Tiêu Thiên Nam, Tiêu Bách Thảo nói tiếp:
- Nhưng ta biết tông chủ thận trọng, đặc biệt là việc này liên quan đến an nguy của Thiếu tông chủ. Như vậy đi, ta lập tức cho người đi Hắc Nguyệt thương hội tìm mua tình báo từ Thần Hoàng đế quốc. Truyền âm cho Thần Hoàng đế quốc hao tổn cực lớn nhưng nếu có thể mua được một cái yên tâm, cũng là cực kì đáng giá. Nếu như có được tin tức... Hoàng Phủ Hạc không ở cảnh nội Thần Hoàng đế quốc, cho thấy người này xác thực chính là Hoàng Phủ Hạc không thể nghi ngờ. Nếu như đang ở Thần Hoàng đế quốc, như vậy người này rất có thể là lừa đảo... Đương nhiên, khả năng này cơ bản sẽ không xảy ra. Lui một vạn bước mà nói cho dù thật sự không phải là Hoàng Phủ Hạc, có thể có thần kỹ y đạo này, chắc chắn cũng không thua gì Hoàng Phủ Hạc!
- Tốt! Nhanh đi!
Tiêu Thiên Nam gấp giọng nói. Thật ra nghe Tiêu Bách Thảo nói hắn cũng không hoài nghi"Tà tâm thánh thủ" này là thật hay giả. Nhưng dù sao chưa có ai gặp qua"Tà tâm thánh thủ", cho nên mặc dù vị này bày ra thần kỹ"Nhất chỉ thông huyền", đáy lòng của hắn vẫn có cảm giác hơi sợ hãi.
- Vậy ta sẽ phái người đi Hắc Nguyệt thương hội... Đúng rồi tông chủ, đối với vị Hoàng Phủ tiền bối này nhất định phải cung cung kính kính, làm trọn đạo đãi khách. Nghe nói hắn cứu người bất luận tiền tài, bất luận quyền thế, chỉ xem tâm tình, tâm tình nếu như tốt, không lấy một hào cũng sẽ trị liệu đến cùng. Nhưng tâm tình không tốt, cho dù vạn kim dụ hoặc, quỳ xuống đất khẩn cầu, đao gác ở trên cổ bức bách, cũng tuyệt đối sẽ không ra tay. Tương lai của Thiếu tông chủ, xem như gắn chặt ở trên người hắn.
Tiêu Bách Thảo trịnh trọng dặn dò trước khi đi.