Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 89 - Chương 90: Y Thuật Thông Thiên

. ._45__2" class="block_" lang="en">Trang 45# 2

 

 

 

Chương 90: Y thuật thông thiên Tiêu Vân Nam đi về phía Vân Triệt, hai tay ôm quyền, hết sức cung kính nói:

- Hoàng Phủ tiền bối xin nhất định phải mau cứu khuyển tử. Vãn bối cũng chỉ có một nhi tử như thế, chỉ cần tiền bối chịu ra tay, vãn bối cho dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp.

Thân là tông chủ của nhất đại tông môn Tân Nguyệt thành, tại thành Tân Nguyệt có thể nói là không dưới ai, đứng trên vạn người, lại đối với cái “Thần y” này vô cùng cung kính, thậm chí ngay cả “làm trâu làm ngựa” loại lời này đều nói ra. Dễ nhận thấy sự tình của Tiêu Lạc Thành quả thật làm cho lòng hắn lo lắng tới cực điểm. Đồng thời hắn đích thực cũng bị cái danh “Tà tâm thánh thủ” này hù dọa.

Công Tôn Hưu cười ha hả vội vàng nói:

- Tiêu tông chủ xin cứ yên tâm, có Hoàng Phủ tiền bối ở đây, thương thế của lệnh công tử nhất định sẽ khỏi hẳn.

- Thật sự chúc mừng Tiêu tông chủ. Hoàng Phủ tiền bối đã ở đây thì nhất định sẽ thi triển thánh thủ, thương thế của Tiêu thiếu tông chủ chẳng những sẽ bình phục, mà nói không chừng còn cùng Hoàng Phủ tiền bối kết cái duyên phận, đây chính là tạo hóa mà người khác có cầu cũng cầu không được a.

Bọn hắn vốn dĩ là vì bó tay hết cách đối với thương thế của Tiêu Lạc Thành mà bị Tiêu Thiên Nam mắng như xối máu chó, bây giờ “Tà tâm thánh thủ” từ trên trời giáng xuống, bọn hắn đang vạn phần kích động và ngưỡng mộ, đồng thời cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có cái “Thánh y” siêu phàm nhập thánh ở đây, thương thế của Tiêu Lạc Thành khẳng định là không thành vấn đề, Tiêu tông cũng sẽ không giận lây sang bọn hắn nữa.

Được Tiêu Thiên Nam cung cung kính kính kêu tiền bối, trong lòng Vân Triệt tự nhiên là sảng khoái. Hắn mỉm cười, cười bình đạm mà thoát tục:

- Nếu ta đã đến, không cần ngươi nói ta cũng sẽ trị. Cái tông môn này của ngươi tuy nhỏ, nhưng lại xây ở trên núi. Đi lên một chuyến cũng không dễ dàng, lẽ nào lại đi một chuyến không công. Đến! Để cho ta nhìn một chút thương thế của tiểu gia hỏa này.

Chiếm cứ cả toàn núi vì cái tông này là nhất đại tông môn Tân Nguyệt thành, ở trong miệng hắn vậy mà trở thành “Tông môn tuy nhỏ” nhưng mà người ở chỗ này lại không có một ai cảm thấy có gì buồn cười và bất ổn. Nực cười, lão nhân gia là ai? Tà tâm thánh thủ đến từ Thần Hoàng đế quốc! Nhân vật bậc này chứng kiến qua tông môn cho dù là ở Thần Hoàng đế quốc cũng đều là đỉnh cấp, Tiêu tông phân tông theo hắn so sánh với những tông môn kia đoán chừng ngay cả cái rắm cũng chưa tính, gọi cái Tiêu tông phân tông này là “Môn phái nhỏ” cũng là đã khách khí.

Mà nguyên nhân hắn quyết định cứu chữa, dĩ nhiên là không muốn bò lên núi một chuyến uổng công. Lý do này quả thực khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Nhưng mà nghĩ đến hắn là “Tà tâm thánh thủ” trong lòng mọi người liền sáng tỏ. Cá tính không tà dị sao có thể được gọi “Tà tâm thánh thủ”.

Tiêu Thiên Nam vui mừng khôn xiết, hắn nhớ kỹ lời Tiêu Bách Thảo dặn dò, vẻ mặt vô cùng chân thành cung kính:

- Vậy thì đa tạ Hoàng Phủ tiền bối. Thương thế của khuyển tử liên quan đến tương lai của tông môn ta, xin tiền bối nhất định giơ cao thánh thủ, phục hồi kinh mạch cùng huyền mạch của khuyển tử. Trên dưới toàn tông chúng ta tất nhiên vô cùng cảm kích… À, tiền bối nếu cần gì hoặc có gì phân phó xin cứ mở miệng.

Vân Triệt không nói gì thêm, rất không có phong độ đem lá cờ và hòm thuốc tiện tay “Phanh” ném một cái lên mặt đất, sau đó vuốt râu thong thả bước đến trước giường Tiêu Lạc Thành. Ừm, không phải gọi là tà tâm thánh thủ gì đó sao, cái danh xưng này không tệ, vừa vặn làm việc không cần quá câu nệ, dù sao cũng “Tà” nh

Nhìn thấy “Thần y” đi về phía Tiêu Lạc Thành, chúng y sư nhao nhao tranh nhau chen tới vây quanh. Nếu có thể thấy thần y bậc này ra tay, dù là nhìn một cái thì chắc chắn cả đời hưởng thụ không hết. Nhưng Tiêu Thiên Nam lại thấp giọng “khục” một tiếng, cho bọn hắn một cái ánh mắt âm trầm. Chúng y sư đồng thời trong lòng căng thẳng sau đó đành phải cúi đầu, tiếc nuối rời khỏi Đan Dược đường.

- Tại Hách, đi cảnh cáo bọn hắn, ai cũng không được phép mang tin tức vị tiền bối này là Hoàng Phủ Hạc truyền đi. Nếu như để lộ nửa điểm phong thanh, Tiêu tông chúng ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.

Tiêu Thiên Nam âm trầm nói. Nếu như tin tức này truyền ra ngoài, thế nào cũng gây ra oanh động to lớn, đến đây cầu y chắc chắn vô số kể, làm không tốt còn đem những cái tông môn siêu cấp kia dẫn đến.

- Ta biết rồi.

Tại Hách bước nhanh lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Thiên Nam và Vân Triệt, Tiêu Thiên Nam thận trọng bước khẽ đến. Phát hiện “Thần y” đang nắm cổ tay Tiêu Lạc Thành, mắt nhắm lại, không hề có động tĩnh gì. Hắn kiên nhẫn đợi nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói:

- Tiền bối, chẳng hay thương thế của khuyển tử…

Vân Triệt mở mắt, buông tay Tiêu Lạc Thành ra, vuốt vuốt râu nói:

- Cánh tay đứt đoạn không tính là sự tình gì, kinh mạch và huyền mạch cũng không tính là cái gì đại sự. Chỉ có điều huyền lực, sẽ phải tu luyện lại từ đầu.

Thương thế nghiêm trọng như vậy ở trong miệng “Thần y” này vậy mà cũng “Không tính sự tình gì”, dù rằng Tiêu Bách Thảo trước đó đã nói với hắn thương thế kia ở trong mắt thần y cỡ này chỉ có thể coi là vết thương nhỏ, trái tim Tiêu Thiên Nam vẫn không nhịn được co thắt một trận, thầm nghĩ không hổ là thần y số một số hai tại thủ đô Thần Hoàng đế quốc, cái cảnh giới này hoàn toàn vượt quá khả năng tưởng tượng của thường nhân.

- Đi, tìm cho ta vài người hiểu dược thảo, giúp ta đi tìm mấy vị thuốc.

Vân Triệt vẫy vẫy tay, bày ra phong thái cao nhân.

- Được. Tông môn chúng ta có vườn thuốc riêng, lại có ngàn năm nội tình cùng trăm năm tích lũy, chỉ cần không phải dược liệu quá trân quý, trong tông đều có thể tìm được.

Tiêu Thiên Nam liền đáp ứng sau đó tự mình đi kêu người.

Không bao lâu sau Tiêu Thiên Nam liền dẫn sáu người trở về. Vân Triệt vân vê râu, không nhanh không chậm nói:” Một khối Ôn Lạc Ngọc nặng hơn năm lạng, độ tinh khiết lớn hơn tám chấm năm, ba mảnh Tử Tâm Hà, một gốc Long Huyết Tham hai mươi năm trở lên, năm mươi giọt sương sớm, Phượng Đảm Thảo mười cây, nước bùn sâu ba cân…

Vân Triệt liên tiếp liệt kê mười mấy loại tài liệu, sau đó nghiêm túc dặn dò:

- Những tài liệu này, thiếu một thứ cũng không được. Số lượng và số năm chỉ được nhiều hơn chứ không được ít hơn, trong vòng nửa canh giờ nữa đưa đến cho ta. À, ngoài ra đưa cho ta thêm một hộp ngân châm.

Tiêu Thiên Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồ vật cần thiết tuy nhiều, nhưng đều không phải là đồ vật quý giá, bên trong tông môn đều có lượng lớn dự trữ. Hắn vẫy tay một cái để cho những người này gấp rút đi lấy… Không đầy hai khắc, đồ vật Vân Triệt muốn toàn bộ đã được đưa đến. Hắn đứng dậy, nói:

- Mượn đan lô của các ngươi dùng một lát. Ngoài ra trong quá trình ta luyện dược, không thích bị người khác quấy rầy, các người đều cách càng xa càng tốt.

- Vâng vâng, lời của tiền bối vãn bối nhất định ghi nhớ.

Tiêu Thiên Nam liền vội vàng gật đầu, dáng vẻ cung kính làm cho những đệ tử đưa dược liệu kia nhìn nghẹn họng trân trối.

Sau khi Vân Triệt tiến vào đan phòng, Tiêu Thiên Nam để mười đệ tử canh giữ ở bên ngoài ba mươi bước, đề phòng có người tới gần. Lần này vừa đi vào là liên tục qua hai canh giờ cũng không đi ra. Mà lúc này, Tiêu Bách Thảo chạy về.

- Thế nào? Lấy được tin tức chính xác không?

Tiêu Thiên Nam hỏi.

Tiêu Bách Thảo gật đầu, thấp giọng nói:

- Hắc Nguyệt thương hội dùng vạn dặm truyền âm phù liên lạc Thần Hoàng đế quốc tổng hội, nhận được tin tức, tà tâm thánh thủ Hoàng Phủ hạc ở một năm trước ngay tại Thần Hoàng đế quốc mai danh ẩn tích, suốt một năm ai cũng chưa từng gặp qua hắn, nghe nói có thể là du lịch ở chư quốc... Sẽ không sai! Người này, chính là Hoàng Phủ hạc không thể nghi ngờ!

- Hô, quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi!

Tiêu Thiên Nam thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cẩn thận nói:

- Ngươi không để Hắc Nguyệt thương hội bên kia phát giác được cái gì chứ?

Tiêu Bách Thảo nói:

- Tông chủ yên tâm, tuyệt đối không có. Ta lấy lý do là Thiếu tông chủ trọng thương, muốn mộ danh tìm kiếm thánh y Hoàng Phủ Hạc để đi mua tình báo. Sự tình Thiếu tông chủ trọng thương hiện tại toàn thành đều biết, Hắc Nguyệt thương hội bên kia sẽ không có bất luận cái gì hoài nghi. Bọn hắn căn bản cũng không có khả năng nghĩ đến Hoàng Phủ Hạc vậy mà đi đến Tân Nguyệt thành... thương thế củaThiếu tông chủ hiện tại thế nào? Hoàng Phủ Hạc có phải đã bắt đầu cứu chữa hay không?

Tiêu Thiên Nam vẫn chưa trả lời, cửa Đan Dược đường đã đẩy ra, Vân Triệt bước ra chậm rãi.

Hai người vội vàng nghênh đón, Tiêu Thiên Nam vẻ mặt chờ mong nói:

- Tiền bối, thương thế của khuyển tử...

- Trong thời gian uống cạn nửa chén trà nữa là tỉnh, tự mình đi hỏi hắn đi. Ta cần thoáng nghỉ ngơi một chút, an bài cho ta cái gian phòng, yên tĩnh là được. Ngoài ra kêu người chuẩn bị cho ta một bình Thanh Tâm trà, bữa ăn cũng đưa đến cùng một lúc. Thời điểm ta ở trong phòng, không có ta phân phó, bất kỳ người nào cũng không được tùy ý quấy rầy... À đúng rồi, tiểu gia hỏa này hiện tại thân thể hư nhược, không có ta phân phó, không được cho hắn ăn bất kỳ vật gì, nhớ lấy!

Tiêu Thiên Nam cùng Tiêu Bách Thảo gật đầu như gà mổ thóc, đem lời Vân Triệt một mực nhớ kỹ, một chữ cũng không dám lọt mất. Sau đó lập tức phân phó người chuẩn bị cho Vân Triệt gian phòng tốt. Đến thời điểm bọn hắn đi vào Đan Dược phòng, phát hiện Tiêu Lạc Thành quả nhiên đã tỉnh lại.

- Phụ thân...

Nhìn thấy Tiêu Thiên Nam đi vào, Tiêu Lạc Thành giật giật thân thể, phát ra thanh âm vô cùng không lưu loát.

Tiêu Thiên Nam vội vàng đi tới, vừa muốn nói chuyện, lại ngạc nhiên phát hiện sắc mặt của Tiêu Lạc Thành không ngờ tốt hơn nhiều, ít nhất là không như trước kia tái nhợt như tờ giấy, mà là ít nhiều có một chút huyết sắc. Mà toàn bộ cánh tay trái của hắn bị một tầng thật dày dược cao hoàn toàn bao trùm, còn tản ra hương vị tương đối gay mũi.

- Lạc Thành, hiện tại cảm giác thế nào? Có cảm thấy tốt hơn chút nào không?

Tiêu Lạc Thành giật giật bờ môi, thân thể truyền đến đau đớn khiến trên mặt hắn cơ bắp một trận rất nhỏ run rẩy:

- Cánh tay trái... Rất đau...

- Cái gì? Ngươi nói cánh tay trái đau? Thật là cánh tay trái đau?

Nghe Tiêu Lạc Thành, Tiêu Bách Thảo nghẹn ngào hô lên. Tiêu Thiên Nam đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng lập tức kịp phản ứng, Tiêu Lạc Thành cánh tay trái bị cắt thành mười mấy đoạn, thần kinh cùng kinh mạch cũng đứt đoạn, căn bản không có khả năng lại cảm giác được đau đớn... Mà hắn hiện tại thế mà hô cánh tay trái đau!

Tiêu Thiên Nam sắc mặt lập tức trở nên kích động, cấp tốc cầm cổ tay phải Tiêu Lạc Thành, ngắn ngủi vài hơi, hắn đột nhiên đứng lên, đúng là kích động chân tay luống cuống:

- Cái này... Cái này... Cái này... Lạc Thành cánh tay trái kinh mạch vậy mà thông suốt mấy chỗ, xương gãy cũng toàn bộ nối liền... Những kinh mạch đứt gãy ở nữa người trên cũng đều ẩn ẩn có sinh cơ... Cái này... Cái này sao có thể!

Tiêu Bách Thảo kinh hãi, vội vàng cũng nắm Tiêu Lạc Thành cổ tay phải, một phen quan sát về sau, nghẹn ngào la lên:

- Thần y... Không! Là thánh y! Thật không hổ là thánh y! Mới ngắn ngủi hai canh giờ, lại đem một ca trọng thương không thể chữa trị khôi phục đến loại trình độ này! Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, ta kiên quyết không thể tin được trên đời này lại có y thuật thần hồ kỳ kỹ như thế!

- Nguyên bản ta một mực cho là y thuật của đã xem như cao minh, hôm nay tận mắt nhìn thấy y thuật này của tà tâm thánh thủ, mới biết mấy năm nay hoàn toàn chính là ếch ngồi đáy giếng. Tông chủ, giống như ta nói trước đó, lần này Thiếu tông chủ chẳng những nhất định có thể khỏi hẳn, nói không chừng còn là nhân họa đắc phúc!

- Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi.

Tiêu Thiên Nam trên mặt vui mừng không sao nhịn được, một tia lo nghĩ trong lòng đối với cái thân phận"Tà tâm thánh thủ" của Vân Triệt cuối cùng cũng biến mất không còn tăm tích. Hắn đè nén kích động, nói với Tiêu Lạc Thành:

- Lạc Thành, ngươi yên tâm, thương thế của ngươi nhất định có thể trị hết.

Tiêu Lạc Thành sắc mặt thống khổ, một hồi lâu, mới từ trong miệng chật vật gạt ra mấy chữ:

- Không báo thù này... Thề không làm người!

- Ha ha

Tiêu Thiên Nam vẻ mặt an ủi cười cười:

- Vân Triệt kia bất quá chỉ là một cái tiện mệnh, khiến hắn chết đơn giản cùng giẫm chết một con kiến không có gì khác nhau. Ta lúc đầu còn muốn thay ngươi đem hắn phế đi nhưng mà hiện giờ ta đổi chủ ý. Thù này, Lạc Thành ngươi muốn đích thân đi báo. Mặc dù ngươi bây giờ kinh mạch, huyền mạch đều nát, nhưng hoàn toàn không cần lo lắng. Vi phụ vì ngươi đã tìm được thần y lợi hại nhất Thiên Huyền đại lục này, ở dưới tay hắn, tất cả thương tổn của ngươi đều có thể khỏi hẳn, kể cả kinh mạch và huyền mạch đều sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Hơn nữa vị thần y này còn biết thần kỹ “Nhất chỉ thông huyền”. Ngươi nếu có thể chiếm được hảo cảm của hắn, hắn có thể nhẹ nhõm khiến tư chất của ngươi tư càng hơn lúc trước! Chẳng bao lâu nữa, là có thể tự tay báo thù!

- Nhìn thấy hắn, nhất định phải tôn xưng Hoàng Phủ tiền bối! Đối với hắn phải cung cung kính kính, so với gặp Thái Thượng trưởng lão còn phải cung kính hơn! Nếu như ngươi thật có thể chiếm được hảo cảm của hắn, như vậy, lần này ngươi trọng thương cũng không phải là tai hoạ, mà là tạo hóa! Đại tạo hóa đủ để cho ngươi tại Tiêu tông tổng tông trở nên nổi bật! Đến lúc đó, nói không chừng ngươi còn phải cảm tạ tiểu tử gọi là Vân Triệt kia.

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment