.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_887" class="block_" lang="en">Trang 444# 1
Chương 887: Kiếm không nên tồn tại.
Lắc đầu?
- Vậy ngươi biết nàng là ai không?
Vân Triệt lại hỏi.
"..."
Nữ hài vẫn lắc đầu như cũ.
Vân Triệt:
"...”
Nàng không có gặp qua Hồng Nhi?
Cũng không biết rõ Hồng Nhi là ai...
Nhưng cái kia là sao...
Hồi tưởng lại dáng vẻ của Hồng Nhi, cũng chứng minh nàng không có gặp qua nữ hài.
Như vậy, nữ hài triệu hoán Hồng Nhi, rồi Hồng Nhi nhìn nàng gào khóc, hai người nhìn nhau rơi lệ, chỉ là phản ứng của thân thể cùng linh hồn sao?
Mà nếu như không có liên hệ cực kỳ đặc thù, sao lại có được phản ứng dạng này.
Vân Triệt mang theo vô số nghi ngờ, tiến bên trong Thiên Độc Châu, hắn nhìn thấy Hồng Nhi đang cuộn tròn lấy bắp chân ngồi ở chỗ đó, tay nhỏ dùng lực lau lệ trên mặt, tuy nàng không còn nức nở nữa, nhưng con mắt và cái mũi đều đã khóc hồng hồng.
- Hồng Nhi!
Vân Triệt hướng về phía trước hỏi:
- Đến cùng thì xảy ra chuyện gì? Vừa rồi nhìn thấy nữ hài kia...trước kia ngươi đã gặp qua sao?
- Đương nhiên không có.
Hồng Nhi hếch cái mũi nhỏ hồng hồng nói:
- Mọi người đều nói qua, ta không nhớ rõ tất cả chuyện trước kia, như thế nào lại gặp qua nàng, chủ nhân thực ngốc.
- Vậy vì sao bỗng nhiên ngươi lại khóc như mưa?
- Đã nói không biết rồi!
Hồng Nhi dùng tay che cánh môi, lắc đầu:
- Chỉ biết là bỗng nhiên rất khó chịu, rất muốn khóc, nhưng mà...
Bỗng nhiên cánh môi Hồng Nhi lại nhếch lên, lộ ra một vẻ mặt vui cười:
- Sau khi khóc cảm giác thật thoải mái, thật sự rất thoải mái, chủ nhân, ngươi cũng khóc một lần cho người ta nhìn xem nha.
"..."
Vân Triệt bại lui.
Vô số bí ẩn quấn quanh ở trái tim Vân Triệt.
Hạt giống hắc ám dung nhập vào huyền mạch của chính mình chứng minh cổ Tà Thần chẳng những khống chế ngũ hệ huyền lực là thủy, hỏa, phong, lôi, thổ, mà còn có được hắc ám huyền lực. Xem như hắn ở thời đại thượng cổ, cũng sẽ không để cho các thần còn lại biết rõ hắn có được thuộc tính hắc ám, vì Thần Tộc không ưa huyền lực phụ diện, trong tất cả truyền thuyết liên quan tới Tà Thần hắn nghe được từ Mạt Lỵ, đều chưa bao giờ đề cập qua chuyện hắn có được hắc ám huyền lực.
Ngay cả Mạt Lỵ từ Tà Thần Chi Huyết lấy được trí nhớ của Tà Thần thời viễn cổ, cũng chỉ nói cho nàng biết hắn có năm viên hạt giống lực lượng là thủy, hỏa phong, lôi, thổ.
Hiển nhiên, ở thời đại thượng cổ, Tà Thần vẫn giấu kín chuyện mình có hắc ám huyền lực, mà lại che giấu rất là hoàn mỹ. Cùng lúc đó, trong ký ức lưu lại cũng không muốn để cho hậu thế biết đến cái bí mật này.
Như vậy vì cái gì mà viên hạt giống hắc ám này lại ở trên tay nữ hài.
Cái thế giới hắc ám đáng sợ, quỷ dị đến cực hạn này...
Cũng khó nói là do Tà Thần lưu lại a?
Tại sao hắn lại phải lưu lại một cái thế giới hắc ám?
Vì sao nữ hài lại ở chỗ này? Nàng cùng cổ Tà Thần có quan hệ gì hay không?
Nàng và Hồng Nhi có liên hệ như thế nào...
Đến tột cùng Hồng Nhi... là ai?
- ~! @# $%...
Đại não Vân Triệt biến thành một đoàn rắc rối, lúc hắn thu hoạch được lực lượng cự đại, cũng là lúc hắn lâm vào trong sương mù nồng đậm. Trước kia, mỗi khi đạt được một cái hạt giống Tà Thần, hắn vừa mừng rỡ vừa có được một loại cảm giác giống như hoàn thành số mệnh, nhưng một khỏa hạt giống hắc ám lại khiến hắn trở tay không kịp.
Hắn mơ hồ cảm giác được, hình như mình đang đụng chạm đến một cái bí mật mà viễn cổ thần linh đều không biết...
Nhưng đó cũng chỉ là ẩn ẩn đụng chạm đến mà thôi. Chân tướng hoàn chỉnh ở phía sau là cái gì, thân phận chân chính của thiếu nữ, Hồng Nhi, theo thời đại thần ma tiến vào hồi kết mà trở thành bí ẩn vĩnh cửu.
Đối với hắn mà nói, chuyện trọng yếu nhất bây giờ là làm thế nào rời khỏi nơi này.
Vân Triệt ngẩng đầu nhìn về phía trên không, thẳng tắp mà lên là có thể bay ra khỏi vực sâu, nhưng cỗ lực hút đáng sợ tuyệt luân kia, lại khiến tất cả tồn tại trong hắc ám thâm uyên bị phong tỏa trong đó.
Sau khi Vân Triệt lấy được hạt giống hắc ám, huyền lực bạo tăng, nhưng hắn xác định lực hút đáng sợ trên không kia vẫn là thứ hắn tuyệt đối không thể thoát khỏi.
Mỗi một con quái vật hắc ám ở nơi này đều cường đại vượt qua tưởng tượng, bất luận một cái gì đều có thể hủy diệt hắn trong nháy mắt, đối với bọn chúng mà nói, vực sâu vạn trượng không có khả năng vây khốn bọn chúng, nhưng bọn chúng chưa bao giờ hiện thân ở thế giới bên ngoài.
Ngay cả những con quái vật hắc ám này, cũng vô pháp kháng cự cỗ lực hút kia, tất cả bị cường ngạnh phong tỏa ở cái thế giới hắc ám này.
Đến cùng thì làm như thế nào rời khỏi nơi này...
Vân Triệt nhìn lên trên không, suy tư hồi lâu, qua một hồi, hắn cắn răng một cái, bỗng nhiên đằng không mà lên, toàn lực hướng lên phía trên bay đi.
Tuy biết mình không có khả năng tránh thoát, nhưng hắn vẫn muốn cảm thụ xem cỗ lực hút kia mạnh đến mức nào.
Là triệt để tuyệt vọng hay là còn có thể nhìn thấy một hi vọng.
Tốc độ phi hành của Vân Triệt rất nhanh, cùng lúc đó huyền lực toàn thân dâng lên, rất nhanh liền đạt tới độ cao ngàn trượng, bỗng nhiên khí tức hắc ám chung quanh sôi trào, hướng Vân Triệt cuốn tới, Vân Triệt đã có chuẩn bị đầy đủ, hắn cũng gầm nhẹ một tiếng, toàn thân phóng xuất ra huyền quang vô cùng nồng đậm.
Oanh ——
Huyền quang trên thân thể Vân Triệt nổ tung nhưng khi khí tức hắc ám xung quanh đụng chạm đến thân thể hắn thì toàn bộ co rút về giống như bị điện giật vậy, vô luận là thân thể Vân Triệt, hay là huyền lực của hắn, đều không có bất kỳ cản trở nào.
Xoẹt...
Sau khi thoát khỏi ranh giới của hai cái thế giới, thân thể Vân Triệt lập tức mang theo âm thanh vô cùng bén nhọn, hắn chưa kịp định thần lại, đã trực tiếp thoát ly thế giới hắc ám.
"..."
Vân Triệt chậm rãi ngừng lại, thần người một chút.
Đi ra...!?
Vậy mà đi ra!!
Thế mà cỗ lực hút đáng sợ, không có cách nào kháng cự lúc trước lại chưa từng xuất hiện.
Không đúng, là xuất hiện qua... Nhưng lại biến mất trong nháy mắt!
Vân Triệt nghi ngờ nhìn hắc quang toàn thân mình, sau khi ngây người một hồi, mới từ từ nói:
- Chẳng lẽ là vì... hạt giống Tà Thần?
Chẳng lẽ Tà Thần dùng hắc ám huyền lực phong tỏa thế giới hắc ám, cho nên nó không cản trở người thu được hắc ám huyền lực như mình?
...
Có lẽ, chính là nguyên nhân này?
Giữa kinh nghi bất định, lông mày Vân Triệt hơi động, rồi bỗng nhiên chìm xuống, một lần nữa rơi xuống phía dưới.
Một tiếng động nhỏ vang lên, Vân Triệt đã xuyên qua giao điểm của hai cái thế giới lần nữa, lần này, hắn không có vận chuyển huyền lực, mà là ngưng tụ tinh thần cảm giác lấy biến hóa chung quanh.
Ở một khắc hắn tiến vào thế giới hắc ám, khí tức hắc ám chung quanh liền bị khuấy động trong nháy mắt, tất cả hướng hắn tuôn tới nhưng cũng ở trong khoảnh khắc khí tức hắc ám đụng chạm thân thể hắn, toàn bộ lại trở về trong nháy mắt, không có tạo thành chút xé rách nào đối với Vân Triệt.
Quả là thế!!
Hắn vì Tô Linh Nhi mà cưỡng ép rơi xuống dưới cái hắc ám thâm uyên này, lúc Ma Nguyên Châu bạo phát coi là thập tử vô sinh. Không nghĩ tới lực lượng của hắn bạo tăng trong nháy mắt, mà hắn còn triệt để thoát khỏi ác mộng Ma Nguyên Châu, bây giờ lại phát hiện ra mình có thể tự do rời khỏi thế giới hắc ám.
Hết thảy vận mệnh luân chuyển, đều bởi vì cái hạt giống Tà Thần kia.
Đều là bởi vì thiếu nữ kỳ dị dưới đáy vực sâu.
Vân Triệt hạ xuống rất nhanh, hắn lần theo tử quang âm u, rơi xuống bên cạnh nữ hài. Hắn không biết rõ nàng là ai, vì sao lại ở chỗ này, hẳn là vĩnh viễn cũng không có khả năng biết rõ, nhưng nàng là ân nhân cứu mạng hắn... Mà không chỉ là cứu mạng đơn giản như vậy.
Hiện tại, cũng đến lúc chia tay.
- Ta phải đi rồi, ta còn có rất nhiều việc cần hoàn thành ở bên ngoài, cho nên nhất định phải rời đi.
Vân Triệt nhẹ giọng nói ra:
- Nhưng ta sẽ mãi mãi nhớ kỹ ngươi, dù sao, cái mạng này của ta cũng là ngươi cho.
"..."
Bờ môi nữ hài mở ra, mâu quang nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ như muốn nói cái gì.
- Một mình ngươi ở chỗ này, nhất định sẽ rất tịch mịch.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Chờ ta làm xong chuyện nên làm, ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi.
"..."
Hào quang bên trong đồng tử của nữ hài hơi sáng lên mấy phần.
- Vậy... Ta đi đây.
Vân Triệt đưa tay, khẽ vuốt mái tóc bạc của nữ hài một chút, sau đó nhìn nàng thật sâu... con ngươi bốn màu kia, mặc cho ai nhìn một chút, đều cả đời không thể quên, sau đó hắn không do dự nữa, phi thân lên, xông về biên giới thế giới hắc ám.
Ánh mắt nữ hài yên lặng dõi theo thân ảnh của hắn, mãi cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất ở bên trong con ngươi... ánh mắt nàng chậm rãi phai nhạt xuống, nàng xoay người bay vào bên trong U Minh hoa, trong nháy mắt, tất cả U Minh Bà La Hoa cùng nở rộ, hợp thành một cái biển hoa so với mộng cảnh còn muốn mộng ảo hơn.
Nữ hài dùng hai tay ôm lấy chính mình, như một con mèo con bất lực co quắp ở trong biển hoa, bên trong thế giới hắc ám tịch mịch này, chỉ có Bà La Yêu Hoa, là thứ duy nhất làm bạn cùng nàng.
—— —— —— —— —— ——
Vân Triệt thoát ly thế giới hắc ám, bay thẳng lên trên, tuy trong lòng vội vàng nhưng tốc độ của hắn lại không nhanh, ngược lại còn càng ngày càng chậm.
Ngày đó, hắn ở trong trí nhớ của tên đệ tử Thất Tinh Thần Phủ cuối cùng thấy rõ hình ảnh Tô Linh Nhi nhảy xuống dưới Tuyệt Vân Nhai, mà Hồn Tinh của Tô Linh Nhi vẫn hoàn hảo, tâm hắn như lửa đốt căn bản không kịp nghĩ nhiều kế sách, mất đi tỉnh táo, trực tiếp vọt xuống dưới Tuyệt Vân Nhai.
Mà khoảng thời đắm chìm trong thế giới hắc ám này, theo tâm tư hắn tỉnh táo lại, hắn phát hiện một cái khả năng mình bỏ sót... Mà lại là khả năng rất lớn.
Chính là Tô Linh Nhi nhảy xuống Tuyệt Vân Nhai... Nhưng không có rơi xuống phía dưới hắc ám thâm uyên!
Mà là ở nửa đường rơi xuống bị đồ vật gì đó cản trở!
Nếu như cái viên hồn tinh kia chính là của Tô Linh Nhi, như vậy nguyên nhân này là khả năng lớn nhất! thế giới hắc ám phía dưới vô cùng đáng sợ, nếu Tô Linh Nhi rơi vào trong đó, trong nháy mắt sẽ bị tiêu diệt.
Dưới ý nghĩ này, tốc độ của Vân Triệt càng lúc càng chậm lại, hắn toàn lực phóng thích linh giác của chính mình, tìm kiếm tất cả các loại khí tức có khả năng.
Hắn tin tưởng viên Hồn Tinh kia nhất định là Tô Linh Nhi! Vận mệnh đã tàn khốc đối với Tô Linh Nhi một lần, vì cái gì lại muốn tàn khốc lần thứ hai!
Hắn cực lực thả chậm tốc độ, trọn vẹn một khắc đồng hồ sau mới tăng lên năm sáu ngàn trượng, mà tim của hắn cũng ở trong quá trình này bắt đầu chìm xuống.
Mặc dù thế giới hắc ám phía dưới tồn tại độc lập, nhưng vẫn có một chút khí tức hắc ám tiêu tán đi ra... lúc trước Vân Triệt rơi vào thế giới đó cũng cảm giác được một chút hắc ám ma tức.
Cũng bởi vì những hắc ám ma tức này tồn tại, phía trên Tuyệt Vân Nhai mới không có một ngọn cỏ, chớ đừng nói chi là cây cối tráng kiện, cho nên không có khả năng tồn tại đồ vật ngăn trở người rơi xuống.
Mà coi như thật sự có... một gốc cổ thụ rất lớn nhô ra thì lực va đập từ độ cao ngàn trượng rơi xuống cũng đủ để cắt đứt thân thể người trong nháy mắt, muốn treo lại căn bản là sự tình không thể nào.
Tuy trong lòng càng ngày càng nặng nhưng Vân Triệt vẫn không chịu từ bỏ hi vọng, tốc độ của hắn càng ngày càng chậm, linh giác liều mạng quét mỗi một cái ngóc ngách hẻo lánh có thể cảm giác được... Nhưng ngoại trừ đá lạnh yên lặng thì hoàn toàn không có gì khác.
Cho dù là khí tức sinh mệnh của một loài bò sát đều không cảm giác được.
Vân Triệt tiếp tục hướng lên trên, lúc khoảng cách còn cách đỉnh núi khoảng năm ngàn trượng, một vòng khí tức dị dạng bỗng nhiên đâm vào linh giác Vân Triệt.
Mà rõ ràng là một loại khí tức quen thuộc.
Trong nháy mắt, Vân Triệt chuyển hướng tới nơi phát ra khí tức, mâu quang của hắn đâm xuyên hắc ám, toàn thân cũng theo bản năng dấy lên Phượng Hoàng Viêm.
Nơi này không phải là hắc ám thâm uyên nên Phượng Hoàng Viêm đỏ thẫm chiếu sáng toàn bộ không gian chung quanh trong nháy mắt, ở nơi phát ra khí tức dị thường, lóe lên một luồng lục mang u ám.
Trong lòng Vân Triệt mãnh liệt động, cỗ khí tức quen thuộc lần phóng đại vô số trong nháy mắt, hắn nhanh chóng vọt đi qua.
Trên vách núi đá u ám, có một cây kiếm dài nhỏ đâm thật sâu vào bên trong, tuy không biết nó tồn tại ở chỗ này bao lâu, nhưng toàn thân không gỉ, mà phóng thích ra quang mang u lục.
Cùng một loại khí tức để cho người ta cực không thoải mái.
Vân Triệt duỗi tay ra, nhẹ nhàng chạm lên thân kiếm u lục, ngón tay có chút run rẩy.
- Thiên... Độc... Kiếm...
Hắn nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt trở nên phiêu hốt.