.
._444__2" class="block_" lang="en">Trang 444# 2
Chương 888: Linh Nhi, Linh Nhi (thượng)
Nó vốn là một thanh kiếm bình thường, lúc hắn theo sư phụ hành y ở Thương Vân đại lục, sư phụ đã đưa cho hắn một thanh kiếm. Hắn chỉ dùng thanh kiếm này để phòng thân, giết huyền thú, cho tới bây giờ chưa từng giết người.
Về sau sư phụ bị bức tử, hắn ở dưới cừu hận, điên cuồng phóng thích ra kịch độc của Thiên Độc Châu, giết chết vô số người... Mà thanh kiếm này, cũng bị kịch độc của Thiên Độc Châu lây nhiễm, biến thành một thanh độc kiếm.
Tên của nó cũng bị Vân Triệt đổi thành Thiên Độc Kiếm.
Năm đó hắn rơi xuống dưới Tuyệt Vân Nhai, cũng mang theo thanh Thiên Độc Kiếm này cùng một chỗ, hắn nhớ mang máng, trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán đã làm một chuyện cuối cùng, chính là dùng hết tất cả lực lượng còn lại, ném Thiên Độc Kiếm ra ngoài.
Thanh Thiên Độc Kiếm này là độc nhất vô nhị trên đời, tuyệt không có khả năng có thanh thứ hai bả.
Vân Triệt nhẹ nhàng nắm lấy thân kiếm, sau đó thoáng dùng lực rút nó từ trên vách núi ra. Thân kiếm, lưỡi kiếm, chuôi kiếm, màu sắc, khí tức, đều quen thuộc giống như Thiên Độc Kiếm đã theo hắn vài chục năm.
Nhưng nhân quả của cái thế giới này không phải là Luân Hồi Kính sửa đổi lúc hắn xuyên việt rồi sao? Cái thế giới này không có chính mình, cũng không có Thiên Độc Châu, vì sao Thiên Độc Kiếm lại hình thành ở đây?
Mà hậu quả lớn nhất khi mình xuyên việt chính là tạo thành vòng xoáy biến động của Thương Vân đại lục. Hết thảy đều quay về mười mấy năm trước, mà dựa theo thời gian Thương Vân đại lục đến tính toán, coi như cái thế giới này có ta, thì tất cả đều phải tuần hoàn theo như lúc trước mới đúng, thời gian này, mình cũng không có nhảy xuống bên dưới Tuyệt Vân Nhai.
Thậm chí ngay cả Thiên Độc Kiếm cũng không có sinh ra, gặp gỡ Tô Linh Nhi cũng là lần đầu mà thôi.
Chẳng lẽ Luân Hồi Kính tạo thành thời gian biến động, cũng không phải là ngược dòng thời gian thuần túy, mà còn có một ít sự việc, hoặc là một ít nhân tố đặc biệt, vẫn được bảo lưu tồn tại ở"tương lai" sao?
Vân Triệt cẩn thận nâng Thiên Độc Kiếm lên, cảm xúc hơi nhộn nhạo. Rất khó giải thích được vì sao nó lại tồn tại, mà chuyện này cũng không trọng yếu như vậy, có thể lần nữa đạt được nó, đối với Vân Triệt mà nói cũng là một cái kinh hỉ trời ban. Tuy nhiên, uy lực của nó không thể đánh đồng cùng Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm mà Hồng Nhi biến thành, thậm chí không phải một cái binh khí tốt, nhưng nó là đồ vật sư phụ đưa cho hắn.
Một lần nữa hắn lại có được Thiên Độc Kiếm, rốt cục hắn cũng có được một cái di vật của sư phụ.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn thân kiếm đến chuôi kiếm, ngay khi hắn chuẩn bị thu hồi kiếm, bỗng nhiên ngón tay đụng chạm đến thứ gì đó cứng cứng, lại có chút mềm mại ở chuôi kiếm.
Ngón tay Vân Triệt thoáng dùng lực, lấy nó khỏi thân kiếm.
Chợt nhìn xuống phía dưới, vật trong tay là mấy mảnh kim chúc bạc phiến bị xé nứt, có chút ánh sáng của kim loại, nhưng nhìn trình độ vặn vẹo cùng dính liền của nó, lại không phải là kim loại, khí tức cũng hoàn toàn khác biệt với kim loại.
Vân Triệt bình tĩnh nhìn trong một giây, bỗng nhiên nhận ra...
Đây là... vảy rồng!?
Làm sao trên Thiên Độc Kiếm lại có vảy rồng bị xé nứt?
Cái nghi vấn này mới hiện lên trong đầu Vân Triệt, toàn thân hắn đã run lên như bị điện giật.
Cái vảy rồng này...
Chờ chút... khó nói...
Trí nhớ Vân Triệt ở trong mông lung quay trở về thời điểm Thất Quốc Bài Vị Chiến ở Thiên Kiếm Sơn Trang năm đó... Về tới trận đấu gặp lại Tô Linh Nhi kia...
Cái vảy rồng này...
Vảy rồng bảo giáp!!
Phần thưởng thứ nhất của Thương Phong Bài Vị Chiến là vảy rồng bảo giáp!
Năm đó hắn đã đưa vảy rồng bảo giáp cho Tô Linh Nhi!
Cái vảy rồng bị xé nứt này, rõ ràng là vảy rồng trên cái bảo giáp kia!
Cùng một loại màu sắc, cùng một loại khí tức!
Khó nói... Chẳng lẽ là...
Trong lồng ngực Vân Triệt có cái gì đó ầm ầm nổ tung, hắn gắt gao nắm chặt vảy rồng trong tay, trái tim kịch liệt rung động, toàn thân không thể khống chế run rẩy lên:
- Linh Nhi... Là Linh Nhi... Nhất định là Linh Nhi...
Hắn nhanh chóng xoay người, hít một hơi thật sâu, to phát ra tiếng rống to ở trong thâm uyên:
- Linh Nhi!! Linh Nhi! Ngươi ở đâu! Linh Nhi ——
Thanh âm của hắn quanh quẩn ở trong thâm uyên, khiến vô số tảng đá bị chấn động lăn xuống. Vân Triệt la lớn vì hắn quá mức kích động, vừa mới hô lớn mười mấy hơi, liền giống như bị rút sạch tất cả khí lực, rốt cuộc kêu không được.
- Vân Triệt ca ca... Là ngươi sao?
Một cái âm thanh mộng ảo giống như làn gió nhẹ trong thung lũng, nhẹ nhàng truyền đến chỗ Vân Triệt.
Đột nhiên toàn thân Vân Triệt cương cứng lại, giống như bỗng nhiên rơi vào mộng ảo, toàn bộ triệt để ngốc tại đó, không dám tin tưởng vào những gì mình nghe thấy, hắn ngẩng đầu lên, động tác chậm rãi cứng ngắc giống như là một con rối vậy.
Phía trên vách núi đá cao cao, có một khối đá tròn nhô lên, ngoài rìa phiến đá tròn là một bóng hình xinh đẹp, nàng có dung nhan như ngàn vạn phong hoa, đôi mắt có để tinh thần thất sắc.
Từng giọt nước mắt từ trong đôi mắt đẹp im ắng rơi xuống, vẽ ra mấy vệt nước ở trên không trung, sau đó một mực rơi xuống phía dưới, không biết hội tụ ở nơi đâu.
Dưới Phượng Hoàng Viêm chiếu rọi, ánh mắt hai người va chạm với nhau, hình ảnh dừng lại thật lâu, toàn bộ thế giới đều trở nên im ắng, thẳng đến khi Vân Triệt dùng một tiếng gọi đánh vỡ hết tất cả.
- Linh......
Vân Triệt dùng lực vươn tay, tất cả trước mắt so với huyễn mộng còn muốn đẹp hơn, để hắn không dám đi tới gần cùng đụng vào, hắn e sợ vừa chạm vào là huyễn ảnh sẽ lập tức tan nát.
Linh Nhi trong tầm mắt hắn so với sáu năm trước cao hơn rất nhiều, tuy còn chút ngây ngô non nớt nhưng đó chính là Linh Nhi của hắn, hắn tuyệt đối không nhận lầm, cũng không có khả năng nhận lầm.
- Vân Triệt ca ca...
Tô Linh Nhi khẽ gọi như nói mê, hai cánh tay và toàn thân của nàng giống như bị lực lượng vô hình thôi động, không tự chủ được hướng về phía Vân Triệt... dưới chân mất trọng lực, rơi khỏi mỏm đá tròn, hướng phía Vân Triệt rơi xuống.
Nhưng nàng không có thét lên, thậm chí không có một tia sợ hãi nào, trong mắt chỉ có mỹ lệ, thê lương tới cực điểm.
- Linh Nhi!!
Vân Triệt hét lên một tiếng, cuối cùng cũng từ trong mông lung thanh tỉnh, hắn phi thân lên, một mực ôm lấy Tô Linh Nhi đang bay về phía hắn, lúc hắn ôm lấy thân thể kiều nhuyễn nhỏ nhắn của nàng, sự ấm áp cùng cảm giác thỏa mãn lan tràn toàn thân Vân Triệt.
Rốt cục giờ khắc này hắn cũng có thể hoàn toàn xác định, đây không phải là mộng cảnh hư huyễn.
Hắn ôm Tô Linh Nhi thật chặt, sau đó xông thẳng lên trời. Tô Linh Nhi lẳng lặng nằm ở trước ngực của hắn, phần môi cười yếu ớt, đôi mắt đẹp rưng rưng, trong lòng không còn một tia sợ hãi cùng bàng hoàng nào, mà chỉ có vô tận hạnh phúc, bình yên cùng thỏa mãn.
Tô Linh Nhi còn sống!
Năm đó nàng mất đi, sau lần gặp lại như"huyễn cảnh" sáu năm trước hắn lại một lần nữa"mất đi" nàng, rốt cục bây giờ hắn cũng có thể một mực ôm nàng vào trong ngực.
Hết thảy đều giống như một cơn mộng ảo.
Đến thời khắc này hắn cũng đã biết rõ, sau khi Tô Linh Nhi nhảy xuống dưới Tuyệt Vân Nhai, là Thiên Độc Kiếm cùng vảy rồng bảo giáp đã cứu mệnh của nàng.
Trong quá trình nàng rơi xuống, vảy rồng bảo giáp trên người vừa vặn treo ở trên chuôi Thiên Độc Kiếm.
Nếu là nhưng đồ vật khác như, cây cối, thậm chí mỏm đá nhô ra, đều khó có khả năng ngăn trở Tô Linh Nhi, nhưng Thiên Độc Kiếm đã được Vân Triệt ở dưới tâm hẳn phải chết, dùng hết toàn lực ném về phía đoạn nhai, nên nó đâm vào cực sâu, bản thân bởi vì độc lực đến từ Thiên Độc Châu mà cứng cỏi vô cùng, lực lượng sinh ra từ độ số ngàn trượng rơi xuống, cũng không có khả năng khiến nó đứt đoạn.
Còn nếu là quần áo phổ thông bị Thiên Độc Kiếm ngăn lại, ở dưới lực rơi cự đại, kết quả duy nhất chính là quần áo bị xé rách, tuyệt không có khả năng treo lại như vậy. Nhưng vảy rồng bảo giáp năm đó Vân Triệt đưa cho Tô Linh Nhi là một cái Thiên Huyền hộ giáp, chân chính dệt thành từ vảy rồng, nếu mặc nó ở trên thân, coi như huyền giả Thiên Huyền cảnh cũng có thể ngăn cản lực lượng cự đại, lực lượng sinh ra từ độ cao ngàn trượng rơi xuống, căn bản không đủ để hoàn toàn xé rách vảy rồng bảo giáp.
Cứ như vậy, Thiên Độc Kiếm hắn vô tâm ném ra ở kiếp trước, vốn không nên tồn tại vậy mà...
Vảy rồng bảo giáp hắn đưa cho nàng ở bên trong"mộng cảnh" một thế này...
Thế mà là kỳ tích cứu được tính mệnh Tô Linh Nhi.
Tâm tư hai người như giao hòa cùng nhau, cả hai đều không nói gì, mặc dù nội tâm đang bành trướng như biển gầm, nhưng khi ôm nhau cùng một chỗ, tất cả đều trở nên rất yên tĩnh, ngay cả phong thanh vốn gào thét rất bén nhọn đều lộ ra vẻ vô cùng nhu hòa.
Trong bất tri bất giác, từng tia sáng từ bên trên chiếu rọi xuống, không khí cũng không còn ngột ngạt, hai tay Vân Triệt khẩn trương, xoay tròn một cái ở giữa không trung, lập tức thoát ly khỏi vực sâu, ôm Tô Linh Nhi nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Tuyệt Vân Nhai.
Gió trên núi không có truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt như Vân Triệt dự đoán, ngay cả vết máu trải đầy đất trước đó cũng đã biến mất không thấy gì nữa, có lẽ là Phù Tô Tông bởi vì e ngại mà thanh lý, cũng có lẽ là đệ tử Thất Tinh Thần Phủ đến thanh lý.
Nhưng ít ra hiện tại trên toàn bộ Tuyệt Vân Nhai chỉ có hai người bọn họ, nơi đây trở thành thế giới thuộc về bọn hắn.
Vân Triệt nhẹ nhàng nâng gương mặt Tô Linh Nhi lên, sau đó yên lặng nhìn chăm chú, nhẹ nhàng nói:
- Linh Nhi... Ngươi trưởng thành, những năm này...
Đột nhiên thanh âm của Vân Triệt ngưng lại, không biết nên dùng ngôn ngữ gì để giải thích việc hắn để cho nàng khổ sở chờ đợi sáu năm, hắn chỉ có thể ngẹn ngào nói ra:
... Là ta không tốt, để ngươi chờ lâu như vậy.
Tô Linh Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt đẹp rưng rưng, cười khẽ, sau đó lại ôm lấy hắn một lần nữa, yên lặng nằm ở trong ngực của hắn, phát ra một loại âm thanh như mộng:
- Vân Triệt ca ca, không phải ta đang nằm mộng, đúng không...
- Có lẽ đây đúng là mộng nhưng là giấc mộng mãi mãi không hồi tỉnh.
Vân Triệt mỉm cười.
Sáu năm trước Linh Nhi như một tiểu tinh linh hoạt bát vô tà, có lúc cười to, có lúc gào khóc, sáu năm sau nàng lại trở nên vô cùng điềm tĩnh... điềm tĩnh như U Lan vậy.
Ngược lại càng đau đớn giống như... năm đó mình mất đi Tô Linh Nhi.
Mà khi đó Linh Nhi ngoại trừ điềm tĩnh như U Lan ra, càng nhiều hơn chính là u buồn cùng thê thương vĩnh viễn không có cách nào tan ra.
Hai người tắm rửa cực kỳ lâu ở trong gió núi, ôm thật chặt nhau ở cùng một chỗ, giống như muốn mang đối phương hòa nhập vào chính thân thể mình.
Thẳng đến khi gió trên núi lặng yên biến đổi phương hướng, thân ảnh của bọn hắn mới nhẹ nhàng tách ra.
- Linh Nhi, ngươi không hỏi ta... vì sao những năm qua không có trở về tìm ngươi sao?
Vân Triệt áy náy.
Tô Linh Nhi lại nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt mông lung nhìn hắn:
- Bởi vì ta biết, Vân Triệt ca ca nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ, mà không phải không cần Linh Nhi, quên đi Linh Nhi.
"..."
Hốc mắt Vân Triệt ấm áp, cảm động đến không cách nào nói ra.
Kiếp trước, nàng cũng chiều theo ý hắn, vô hạn sủng ái, vô hạn nỗ lực...
Một thế này, nàng vẫn như thế...
Đây chính là Linh Nhi của hắn.
- Sau khi ta nhảy xuống Tuyệt Vân Nhai, vốn cho là đời này kiếp này, sẽ không còn được gặp lại ngươi.
Tô Linh Nhi duỗi ra tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Vân Triệt, đôi mắt đẹp u mê giống như sương mù:
- Không nghĩ tới, Thiên Độc Kiếm và vảy rồng bảo giáp Vân Triệt đưa cho ta đã cứu được ta... Ta tin tưởng, bởi vì Vân Triệt ca ca một mực tưởng niệm ta, lo lắng cho ta, mới có thể phát sinh ra dạng kỳ tích này, để ta có thể một lần nữa nhìn thấy Vân Triệt ca ca.
Vân Triệt có chút gật đầu, trong lòng vẫn nghĩ mà sợ:
- Linh Nhi, ngươi thật ngốc, tại sao phải nhảy xuống, lúc ta biết rõ ngươi...
Thanh âm của Vân Triệt chợt gián đoạn, hắn sững sờ nhìn Tô Linh Nhi, thanh âm trở nên vô cùng cứng ngắc:
- Linh Nhi... Ngươi... Ngươi... vì sao ngươi lại biết rõ... Thiên Độc Kiếm?