.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_889" class="block_" lang="en">Trang 445# 1
Chương 889: Linh Nhi, Linh Nhi (Hạ)
Đối mặt với sự ngạc nhiên của Vân Triệt, Tô Linh Nhi nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé của chính mình ở trong lòng bàn tay Vân Triệt, cái trán mềm mại dựa vào trước ngực hắn:
- Sau khi ta được Thiên Độc Kiếm ngăn trở lại, ta vẫn bị treo ở trên Thiên Độc Kiếm. Rất nhanh, ta liền khôi phục một chút lực lượng, sau đó thuận theo tảng đá bên cạnh, bò tới một vị trí không nguy hiểm.
- Ngươi... Vì sao ngươi lại biết Thiên Độc Kiếm?
Vân Triệt vẫn còn đang sững sờ.
Thiên Độc Kiếm là đồ vật ở kiếp trước của hắn, vì cái gì Linh Nhi lại một câu nói ra tên của nó?
Trên thân Thiên Độc Kiếm tuyệt đối không có khắc tên của nó.
Tô Linh Nhi tiếp tục nói:
- Nơi đó rất tối, rất lạnh, ta rất sợ hãi, sợ hãi đến mức nhiều lần muốn trực tiếp nhảy xuống... Về sau, ta bất tri bất giác ngủ thiếp đi và nằm mộng...
- Một giấc mơ rất dài.
Tô Linh Nhi ngửa mặt lên, dùng đôi mắt đẹp nhìn hắn. Đạo mâu quang này để cho tâm thần Vân Triệt kịch liệt run rẩy, bởi vì đây là ánh mắt Tô Linh Nhi nhìn hắn ở kiếp trước... Thê lương, cưng chiều, trìu mến...
- Linh Nhi... Ngươi... Ngươi...
- Trong mộng, có sông nhỏ thanh tịnh, có rừng trúc xanh biếc, có phòng nhỏ do chính mình dựng, có Vân Triệt ca ca.
Thanh âm của Tô Linh Nhi âm trầm như mộng:
- Trong mộng, Vân Triệt ca ca luôn luôn thụ nhiều thương thế, luôn luôn nhiều máu như vậy, mỗi một vết thương, mỗi một đạo huyết lưu, đều để tâm ta đau đến không cách nào hô hấp... nguyên bản hắn rất ôn nhu, nhưng lại trở nên đáng sợ, giống như mất trí vậy, có điều ta vẫn yêu hắn, mê luyến hắn... mỗi một ngày ta đều canh giữ ở phòng nhỏ trước trúc lâm, liều mạng cầu nguyện hắn có thể sống trở về, nhưng mỗi một ngày đều bị ác mộng làm tỉnh, không ngừng thút thít...
"..."
Đại não Vân Triệt ầm ầm một mảnh:
- Linh Nhi, ngươi... ngươi... làm sao lại...
- Ở trong mộng ta đã chết, chết ở trong ngực của hắn, hắn ôm ta liều mạng khóc lớn, khóc rất thương tâm, khóc đến mức khô hết nước mắt, sau cùng tất cả chảy ra đều là máu... Hắn ở trung tâm trúc lâm, lấy tay đào cho ta một cái địa phương yên giấc, đào đến mức tay đầy máu tươi... Hắn dùng đôi tay đầy máu, vì ta khắc xuống mộ bia... Trên bia mộ viết... là ái thê Tô Linh Nhi...
Thanh âm của Tô Linh Nhi từ run rẩy, đến nghẹn ngào, sau cùng càng là một chữ một giọt nước mắt:
- Ta vốn cho rằng, báo thù mới là toàn bộ sinh mệnh của hắn, còn ta chỉ là một người có cũng như không... Nhưng giấc mơ này đã để cho ta biết, trong tâm trí Vân Triệt ta yêu vẫn luôn có ta. Thứ ta cho hắn là tất cả nước mắt của ta, mà thứ ta nhận lại được cũng là tất cả nước mắt của hắn, hóa ra ta một mực...đều hạnh phúc... Vẫn luôn có được đồ vật ta hy vọng nhất...
Oanh ——
Não hải Vân Triệt ầm ầm nổ vang lần nữa, đôi mắt và toàn bộ thân hình của hắn đều run rẩy lên.
- Vân Triệt ca ca.
Tô Linh Nhi dùng hai tay nhỏ nhắn mềm mại ôm lấy cổ Vân Triệt, si ngốc nói:
- Chúng ta... sẽ không bao giờ tách ra nữa, đúng không?
- Linh Nhi... Linh Nhi!!
Hai tiếng hô mang theo tình cảm vượt qua thời gian cùng không gian vang lên, hắn trở tay ôm chặt Tô Linh Nhi, dùng thanh âm run rẩy mà rõ ràng nói:
- Đúng... Chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, sẽ không bao giờ!
Đây không phải là mộng cảnh, đó là trí nhớ ở kiếp trước của nàng, không là nhân sinh ở kiếp trước.
Tô Linh Nhi trong ngực là Tô Linh Nhi ở thế này, cũng là Tô Linh Nhi ở kiếp trước... Là Tô Linh Nhi hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Hắn không biết rõ vì sao lại có chuyện này, có lẽ là đền bù của thượng thiên đối với hắn, đối với Tô Linh Nhi ở kiếp trước...
Nhưng vô luận là bởi vì cái gì, đều không quan trọng nữa. Hắn không chỉ một lần nữa có được Tô Linh Nhi, mà còn là Tô Linh Nhi hoàn chỉnh, cái kết quả này đã quá mức hoàn mỹ rồi.
Mà kỳ thực, đây là một điều kỳ diệu ngoài ý muốn.
Năm đó, Vân Triệt nhảy xuống dưới Tuyệt Vân Nhai, ở thời khắc cuối cùng của vận mệnh, có lẽ là trong tiềm thức không muốn để cho Thiên Độc Kiếm cùng hắn mai táng dưới vực sâu, mà dùng hết lực lượng sau cùng nó ném ra, cũng gần như là trong nháy mắt đó, Luân Hồi Kính được hắn một mực đeo ở trước ngực, biết Vân Triệt hẳn phải chết nên phát động lực lượng xuyên việt.
Luân hồi chi lực làm trái thiên đạo đã tác dụng lên Vân Triệt cùng Thiên Độc Châu, cũng có chút lực lượng lan đến Thiên Độc Kiếm, từ đó để Thiên Độc Kiếm không bởi vì vòng xoáy thời gian của Thương Vân đại lục biến động mà sửa đổi nhân quả và biến mất, cũng làm cho Tô Linh Nhi chạm đến Thiên Độc Kiếm thức tỉnh trí nhớ kiếp trước.
Đây là sự trùng hợp vi diệu tới cực điểm, cũng khó nói đây thật sự là sự an bài của vận mệnh.
Hai người dừng lại bên trên Tuyệt Vân Nhai cực kỳ lâu, sau khi đắm chìm hồi lâu trong thế giới quá mức mỹ hảo, hai người mới bắt đầu đối mặt với hiện thực.
Tuy Tô Linh Nhi không có hỏi thăm, nhưng Vân Triệt biết rõ nàng muốn biết trên người mình đã phát sinh chuyện gì, Thương Vân đại lục lại phát sinh cái gì, mà những cái này hắn đều muốn nói cho nàng, thậm chí bức thiết muốn nói cho nàng. Bởi vì sau khi Mạt Lỵ rời đi, Linh Nhi là người duy nhất có được trí nhớ hai đời, là người hắn có thể kể lại tất cả những chuyện này.
Cũng là người duy nhất chân chính biết rõ hắn.
Nhưng chuyện Tô Linh Nhi muốn biết nhất, chính là là sự tình Tô Môn. Hắn mang tất cả những chuyện phát sinh khi mình trở lại Tô Môn nói cho Tô Linh Nhi biết, Tô Linh Nhi lẳng lặng tựa sát hắn, phản ứng rất bình tĩnh, nhịp tim cũng bình tĩnh, sau khi thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, nàng liền giống như Vân Triệt, đều có được nhân sinh"hai đời", đối với Linh Nhi mà nói vận mệnh Tô Môn như thế nào, Tô Hạo Nhiên có kết quả gì, đã không quan trọng nữa, bởi vì nàng đã đạt được toàn bộ thứ nàng muốn, đạt được thứ linh hồn ký thác mà nhân sinh hai đời không muốn rời xa, chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn, còn lại tất cả đều không trọng yếu nữa.
Lúc Vân Triệt nói Tô Hoành Sơn giao Hồn Tinh cho hắn xong, bỗng nhiên tự đoạn tâm mạch thì Tô Linh Nhi mới bị hù dọa, hai tay lập tức nắm chặt lấy cánh tay Vân Triệt, thất kinh nói:
- Cha... Cha hắn...
Vân Triệt vội vàng nói:
- Linh Nhi ngươi yên tâm, cha ngươi không có việc gì, tuy hắn tự đoạn tâm mạch, nhưng ngay lúc đó được ta cứu trở về, hiện tại đã không sao cẩ, mà sau này sẽ không bao giờ làm chuyện ngốc như vậy nữa.
Trên mặt Tô Linh Nhi lộ vẻ kinh hoảng mãnh liệt, khiến Vân Triệt cảm thấy vô cùng may mắn khi mình dốc hết toàn lực cứu Tô Hoành Sơn trở về. Nếu không, Tô Hoành Sơn thật sự chết đi, hắn vô pháp tưởng tượng ra Linh Nhi sẽ khổ sở thành bộ dáng gì.
- Cha... Thật sự không có chuyện gì sao?
Ánh mắt vốn rối loạn của Tô Linh Nhi lại thoáng chậm lại.
- Đương nhiên, ngươi đã quên năm đó sư phụ thường thường trách móc ta, nhưng ở trước mặt ngươi, lại nhiều lần vụng trộm tán dương y thuật của ta, còn nói sau khi ta qua trăm tuổi, nói không chừng y thuật có thể vượt qua hắn sao... Cái này đều là Linh Nhi lặng lẽ nói cho ta. Nếu như ngay cả cha Linh Nhi đều không thể cứu về, làm sao xứng đáng ân tình của sư phụ.
- Ừm!
Tô Linh Nhi cười khẽ, thần sắc khẩn trương tan thành mây khói.
- Hiện tại ta liền dẫn ngươi đi nhìn Tô thúc thúc.
Vân Triệt đứng dậy.
- A? Hiện tại?
- Ta dẫn ngươi đi tới một cái địa phương.
Mặt mũi Vân Triệt tràn đầy thần bí triệu hồi ra Thái Cổ Huyền Chu, sau đó mang theo Tô Linh Nhi cùng một chỗ, tiến nhập thế giới bên trong Thái Cổ Huyền Chu.
Bỗng nhiên không gian hoán đổi, để cánh môi Tô Linh Nhi mở ra thật lâu không có khép lại:
- Nơi này là...
- Nơi này là thế giới trong Thái Cổ Huyền Chu.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Nó có thể trực tiếp vượt qua không gian rất xa, đi tới địa phương muốn đi trong nháy mắt, lần này ta có thể trở lại Thương Vân đại lục, chính là dựa vào nó. Sự tình liên quan tới Thái Cổ Huyền Chu, về sau ta sẽ từ từ giảng cho ngươi nghe.
- Ừm.
Tô Linh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, tiếp theo ánh mắt nàng trở nên quái lạ, sau đó vội vàng xông về phía người đang nằm trên phiến đá.
- A... Cha!
Tô Hoành Sơn an tĩnh nằm ở nơi đó, vẫn ở trong hôn mê rất sâu như cũ nhưng sắc mặt của hắn đã có chút hồng nhuận, hô hấp cũng trở nên bình ổn, chỉ có khí tức là còn có chút yếu đuối.
Vân Triệt đi đến bên cạnh Tô Hoành Sơn, đưa tay cảm nhận tâm mạch của hắn một phen, tiếp theo ánh mắt hơi động... tâm mạch của Tô Hoành Sơn đã khép lại gần ba phần.
Mà muốn đạt tới trình độ này, chí ít cần thời gian mười ngày.
Nói cách khác, sau khi hắn bị U Minh Bà La Hoa dưới hắc ám thâm uyên nhiếp hồn, cũng không phải là tỉnh lại rất nhanh, mà là ngủ mê thời gian gần mười ngày!
Như vậy Tô Linh Nhi cũng ở trong bóng đêm hơn mười ngày... hoặc là mười ngày này, đều ở trong giấc mộng dài dằng dặc kia.
Cảm thụ được khí tức sinh mệnh tuy suy yếu, nhưng rất bình ổn của Tô Hoành Sơn, mọi lo lắng sau cùng của Tô Linh Nhi cũng tiêu tán hết, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn Vân Triệt nói:
- Vân ca ca, cám ơn ngươi.
Vân Triệt lập tức lắc đầu:
- So với sự chờ đợi, thua thiệt của ngươi thì những thứ này không bằng một cộng lông trên người con trâu. Mà hắn lại là nhạc phụ đại nhân của ta, bảo hộ nhạc phụ đại nhân của chính mình là thiên kinh địa nghĩa.
- Ha ha...
Tô Linh Nhi vui vẻ cười, có chút xinh xắn nói:
- Vân Triệt ca ca, càng ngày ngươi càng trở nên dẻo miệng, hì hì.
- Ây...
Ánh mắt Vân Triệt hơi đổi, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, như chém đinh chặt sắt nói:
- Linh Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi gặp nguy hiểm cùng ủy khuất dạng này nữa, nợ nần của Tô Môn, ta cũng nhất định hướng Thất Tinh Thần Phủ đòi lại không thiếu một phần!
- A...
Tô Linh Nhi khẽ kêu một tiếng, đôi mắt vốn là vui cười lập tức nổi lên sự kinh hoảng:
- Không cần... Ta đã tìm được Vân Triệt ca ca, cha cũng lập tức khỏe lại, ta không có ủy khuất, hiện tại ta so với bất cứ lúc nào đều muốn hạnh phúc hơn, ai cũng không hận, ai cũng không oán, ta không cần ngươi đi báo thù, thật sự không cần...
Nhìn thấy bên trong mâu quang Tô Linh Nhi hiện lên lo lắng thậm chí sợ hãi, Vân Triệt hận không thể hung hăng tát cho chính mình hai cái bạt tai. Ở kiếp trước, bởi vì mình chấp nhất báo thù, mới để nàng khổ sở cả đời, phụ bạc nàng cả đời, không biết lúc đó nàng đã khóc cầu hắn không cần báo thù bao nhiêu lần, nhưng hắn chưa từng nghe theo, mỗi ngày đều giống như một con chó điên mất đi tâm tính đi cắn xé những người hắn cừu hận...
Hắn vượt qua luân hồi, hao hết thiên tân vạn khổ mới một lần nữa tìm về Linh Nhi, làm sao có thể phạm vào sai lầm lớn hơn nữa, để cho nàng lại thương tâm sợ hãi một lần nữa.
Hắn nắm lấy tay Tô Linh Nhi, nhìn con mắt của nàng, vô cùng nghiêm túc nói:
- Được ta nghe Linh Nhi, quản hắn cái gì mà Thần Phủ với chẳng Quỷ Phủ, mười ngàn cái cộng lại cũng không có trọng yếu bằng một sợi tóc của Linh Nhi, hiện tại ta ôm Linh Nhi còn không kịp, nào có thời gian để ý đến bọn họ.
- Phốc phốc...
Tô Linh Nhi nở nụ cười, nàng tựa ở trước ngực Vân Triệt, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng ở ngực hắn, ngọt ngào nói:
- Vân Triệt ca ca, miệng lưỡi ngươi trở nên trơn tru rồi! hừm, những năm ta không ở bên người ngươi, có phải ngươi đã vụng trộm lừa gạt được rất nhiều nữ hài tử hay không?