.
._445__2" class="block_" lang="en">Trang 445# 2
Chương 890: Một viên khác Thiên Độc Châu
Sau khi rời khỏi Thái Cổ Huyền Chu, Vân Triệt cùng Tô Linh Nhi vẫn ở bên Tuyệt Vân Nhai ngồi một đêm, kể lại chuyện của mình trong những năm này, hoặc là nói ra kinh lịch mình trải qua.
Đối mặt với vực sâu đen như mực dưới chân, bọn hắn không có nửa điểm sợ hãi mà rung động. Hai người đều từng nhảy xuống dưới Tuyệt Vân Nhai, vận mệnh cũng vì vậy mà long trời lỡ đất. Rõ ràng là"tử thần mộ địa" mà người người Thương Vân đại lục nghe đến đều biến sắc, nhưng chẳng những không có thôn phệ được sinh mệnh của bọn hắn, ngược lại còn nối liền vận mệnh vốn đã đứt gãy của bọn hắn nối liền lại với nhau một lần nữa.
Về sau, Tô Linh Nhi ở trong ngực Vân Triệt an ổn thiếp đi, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa ngày thứ hai.
- Vân Triệt ca ca, sau khi đi đến địa phương gọi là Huyễn Yêu Giới kia, thật sự không thể trở về nữa sao?
Tô Linh Nhi nhìn hắn hỏi, nhưng trong ngôn ngữ không có quá nhiều ý không bỏ được.
- Chí ít là trong thời gian ngắn không thể nào trở về, lực lượng của Thái Cổ Huyền Chu chỉ đủ cho ta đi từ Huyễn Yêu Giới tới lui Thương Vân đại lục một lần, nhưng tương lai Linh Nhi muốn trở lại, ta sẽ nỗ lực nghĩ biện pháp.
Vân Triệt chăm chú nói.
Tô Linh Nhi lại cười lắc đầu:
- Có ngươi, có cha, vô luận là ở đâu đều được.
Nàng vừa nói vừa cầm lấy một viên Huyền Tinh phát ra tia sáng màu vàng từ trong tay áo, từ khí tức bên trên phán đoán, hẳn là bên trong Huyền Tinh ẩn giấu một cái huyền trận đặc thù.
Vân Triệt lập tức đoán được, cái kia chính là"chìa khoá chí bảo" Tô Hoành Sơn giao cho nàng, cũng bởi vì cái"chìa khoá chí bảo" này mà dẫn tới vô số con mắt tham lam, khiến Tô Môn nội đấu không nghỉ, sau cùng, còn đưa tới Thất Tinh Thần Phủ, khiến Tô Môn tán loạn.
Tô Linh Nhi cầm Huyền Tinh trong tay, dùng lực ném nó về phía vực sâu.
Nhìn đường vòng cung màu da cam hạ xuống thế giới thâm uyên, cũng vĩnh viễn mang theo cái gọi là tông môn chí bảo mai táng cùng một chỗ, trên mặt Tô Linh Nhi không có chút đau lòng không bỏ được nào, mà là ngắn ngủi bàng hoàng cùng buồn bã... Tiếp theo, lộ ra nụ cười nhạt nhẹ nhõm.
- Vân Triệt ca ca, ta muốn trở về Tô Môn một chuyến, nơi đó, có mấy món di vật mẹ ta lưu lại, ta không nỡ.
- Tốt.
Vân Triệt vui vẻ đáp ứng:
- Chúng ta vào trong Thái Cổ Huyền Chu, dùng Thái Cổ Huyền Chu di chuyển, chỉ cần trong nháy mắt là có thể từ nơi này trở lại Tô Môn.
Tô Linh Nhi lắc đầu, thản nhiên cười nói:
- Không cần! Ta muốn Vân ca ca ôm ta bay trở về. Trước kia, đều là ta ôm ngươi, hiện tại, ta muốn ngươi bù lại.
-... Tốt!
Tâm tư Vân Triệt bị quấy lên, hốc mắt có chút ấm áp. Đúng vậy, trước kia đều là nàng ôm hắn... khắp người hắn đều là máu me, mà hắn ôm ấp nàng không được mấy lần, ngoại trừ thói quen hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận của nàng, chính là không biết thương tiếc phát tiết thú tính nàng trên thân thể nàng.
Thu hồi Thái Cổ Huyền Chu, cánh tay Vân Triệt vòng lên eo mềm Tô Linh Nhi đằng không bay lên, ở trong tiếng cười như mộng của nàng đạp gió mà đi.
Tốc độ Vân Triệt rất chậm, dùng gần một canh giờ, mới bay ra khỏi phạm vi Lang Huyên sơn mạch, về tới quốc cảnh Phù Tô Quốc, bên trong quá trình bay ra khỏi Lang Huyên sơn mạch, hắn cảm nhận được mấy làn sóng, tổng cộng có hơn ba mươi cỗ khí tức của đệ tử Thất Tinh Thần Phủ.
Rất hiển nhiên là bọn hắn đang tìm kiếm ai giết người của bọn hắn. Dù sao, trưởng lão Thất Tinh Thần Phủ bị người tàn sát cũng là đại sự kinh thiên trong toàn bộ Thương Vân đại lục.
Nếu là trước kia, hắn sẽ khiến cho tất cả đệ tử Thần Phủ đến đây chết ở trong Lang Huyên sơn mạch, để Thất Tinh Thần Phủ càng thêm nổi trận lôi đình, nhưng bây giờ hắn ngay cả nhìn đều không thèm nhìn lại.
Nhìn bản đồ Phù Tô Quốc, mâu quang Vân Triệt dần dần có chút phiêu hốt.
- Vân Triệt ca ca, ngươi đang suy nghĩ gì sao?
Tô Linh Nhi một mực lắng nghe tiếng gió cùng nhịp tim Vân Triệt ân cần hỏi.
- Ta đang nghĩ... không biết hiện tại sư phụ ở đâu? Ta có nên đi tìm hắn hay không.
Vân Triệt nhẹ nhàng nhổ ra một ngụm khí:
- Nhất định thời gian này sư phụ còn ở Thương Vân đại lục nhưng không giống nhau chính là, bên cạnh hắn chưa từng có ta, cũng không có Thiên Độc Châu.
- Chỉ là...
Vân Triệt tự giễu cười nhẹ một tiếng:
- Hắn nuôi dưỡng ta lớn lên, dốc sức truyền thụ y thuật cho ta, dạy ta hành thiện tế thế. Mà ta lại ở sau khi hắn 'thăng thiên', giết người so với cứu người gấp mấy ngàn mấy vạn lần, ta còn mặt mũi nào đi gặp hắn chứ.
- Sẽ không.
Tô Linh Nhi nhẹ giọng an ủi nói:
- Sư phụ là kỳ nhân, như thế nào lại phân biệt Vân triệt ca ca là người tốt hay là ác nhân. Năm đó hắn thương yêu ngươi như vậy, nếu như có thể nhìn thấy ngươi lần nữa, coi như không quen biết, nhất định hắn sẽ thích ngươi giống như trước đây. Bởi vì Vân Triệt ca ca của ta, chính là người có mị lực dạng này.
- Ha ha ha...
Tô Linh Nhi si mê nói khiến Vân Triệt nở nụ cười. Chỉ là, trong lòng của hắn vẫn do dự bất định, đến tột cùng là có nên đi tìm sư phụ hay không. Hắn khát vọng gặp lại sư phụ nhưng cũng sợ khi gặp lại, càng sợ mình xuất hiện sẽ nhiễu loạn cuộc sống yên ổn của hắn.
Bây giờ Thương Vân đại lục không có Thiên Độc Châu, sư phụ cũng sẽ không bởi vì Hoài Bích mà tao ngộ tai nạn, mà là cả đời được thế nhân kính trọng. Nếu như hắn đi tới thì vô luận là chỗ nào cũng đều có khả năng nhuộm đầy máu tươi, hắn sợ mình xuất hiện, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống yên ổn một thế này của sư phụ.
Sau khi rời khỏi Lang Huyên sơn mạch, hai người một đường hướng bắc, bay về phía Phù Tô Quốc. Khi bay được trăm dặm, bỗng nhiên lông mày Vân Triệt hơi động... Bởi vì phía trước cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến đại lượng khí tức huyền lực cao đến dị thường.
Hơn bốn mươi luồng khí tức Quân Huyền cảnh!!
Ba cái mạnh nhất trong đó đều đạt đến Quân Huyền cảnh cấp chín!
Ngoài khí tức Quân Huyền cảnh ra còn có hơn hai trăm cỗ khí tức Bá Huyền cảnh.
Trong ba mảnh đại lục của Lam Cực tinh, thực lực huyền đạo của Thiên Huyền đại lục là mạnh nhất, Huyễn Yêu Giới yếu hơn Thiên Huyền đại lục một chút, mà lấy trình độ hiểu rõ của Vân Triệt đối với Thương Vân đại lục, thực lực huyền đạo Thương Vân đại lục gần tương đương với Huyễn Yêu Giới.
Tam đại tông môn mạnh nhất Thương Vân đại lục là—— Chiết Thiên Giáo, Thất Tinh Thần Phủ, Phi Tiên Kiếm Phái, thực lực mỗi một cái cũng chỉ tương đương với gia tộc thủ hộ tầm trung của Huyễn Yêu Giới.
Quân Huyền cảnh cấp chín, chính là lực lượng đỉnh phong nhất Thương Vân đại lục. Quân Huyền cảnh cấp mười vẫn luôn hiện thế ở Thiên Huyền đại lục cùng Huyễn Yêu Giới, nhưng ở Thương Vân đại lục chỉ xuất hiện qua bên trong ghi chép.
Cho nên hơn bốn mươi cỗ khí tức Quân Huyền cảnh... là một sự tình khoa trương tới cực điểm ở Thương Vân đại lục.
Mà ba cái Quân Huyền cảnh cấp chín, gần như là tương đương với tứ đại thánh chủ của Thiên Huyền đại lục tề tụ.
Mà những khí tức này rõ ràng chia làm ba cỗ lực lượng, thực lực tổng hợp mỗi một cỗ gần như nhau.
Mà thế lực có thể bày ra trận hình như vậy ở Thương Vân đại lục chỉ có thể là Chiết Thiên Giáo! Thất Tinh Thần Phủ! Phi Tiên Kiếm phái! không có khả năng thứ hai.
Ba thế lực đứng đầu Thương Vân đại lục tề tụ tại Phù Tô Quốc, mà lại xuất động đội hình cực kỳ khoa trương như vậy... Rất có thể là ba đại tông chủ cũng tới, đến cùng là vì chuyện gì?
Phù Tô Quốc nho nhỏ có cái gì để ba đại bá chủ đại động can qua như vậy?
- Vân Triệt ca ca, thế nào? Phía trước xảy ra chuyện gì sao?
Tô Linh Nhi nhìn lông mày Vân Triệt có chút nhíu nhíu lại, hiếu kỳ hỏi.
Vân Triệt quay lại, cười nói:
- Hình như phía trước có một đám người đang làm sự tình, ta đang nghĩ, chúng ta lách qua bọn hắn? hay là cứ đi qua đỉnh đầu bọn hắn?
Tô Linh Nhi bị vấn đề kỳ quái của hắn chọc cho nở nụ cười.
Nếu như Vân Triệt một thân một mình, tuyệt đối sẽ đi lên tìm tòi hư thực, nhưng bây giờ ôm ấp Tô Linh Nhi, đương nhiên phải lấy Tô Linh Nhi làm đầu. Hắn cũng không có do dự nhiều, phương hướng phi hành liền chếch đi, tốc độ phi hành cũng chậm lại.
Khi đến gần cỗ khí tức khoa trương này, Vân Triệt dứt khoát lấy Lưu Quang Lôi Ẩn, ẩn giấu khí tức của mình và Tô Linh Nhi lại, hắn cũng không muốn bởi vì sự tình ngoại nhân mà kinh hãi đến Linh Nhi của hắn.
Nhưng thời điểm đi qua, hắn vẫn bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, phóng thích linh giác thám thính động tĩnh bên kia một phen.
- Tả Giáo chủ, quả nhiên ngươi vẫn tới.
Đây là thanh âm của một cái trung niên nam tử, mỗi một chữ đều mang theo huyền lực vô cùng hùng hậu, rõ ràng là một trong ba vị Đế Quân cấp chín.
- Ha ha ha.
Người được xưng là"Tả giáo chủ" cười một tiếng dài, có chút châm chọc nói:
- Đó là tự nhiên, nghe nói đồ vật họa thế xuất hiện, bản giáo tự có nghĩa vụ trừ khử. Ngược lại là Mộc Tông chủ, ngươi cũng chuyên môn đến để trừ hại sao?
- Đó là tự nhiên, nhưng ta lại 'không khéo' đụng chạm cùng Tả giáo chủ một chỗ. Tả giáo chủ vì trừ bỏ mối tai hoạ này, không tiếc cưỡng ép xuất quan trước thời gian, tự đánh gãy một lần cơ hội đột phá trời cho, thật đúng là xả thân vì thiên hạ.
Ngôn ngữ của Mộc Tông chủ tựa hồ là tán dương, nhưng chỉ cần không phải người ngu ngốc, đều có thể nghe ra mỗi một chữ đều là trào phúng.
- Hắc hắc, cũng vậy thôi. Nói đến đây... dường như"Tả giáo chủ" mang lời chuyển hướng sang một người khác:
- Đoạn phủ chủ, nghe nói thời gian trước quý phủ có một vị trưởng lão và mấy chục tên đệ tử bị người ta tàn sát, bỗng nhiên Đoạn phủ chủ đi tới Phù Tô Tiểu Quốc, không phải là vì điều tra việc này chứ?
- Ha ha.
Người được xưng là"Đoạn phủ chủ" cười nhạt một tiếng:
- Trưởng lão Thần Phủ bị người ở bên ngoài giết chết, là loại sự tình chưa từng xuất hiện hơn một nghìn năm qua, nhưng đây không đơn thuần là vấn đề một vị trưởng lão và mấy chục đệ tử bị giết, mà là đại nhục ngàn năm của Thần Phủ ta, đương nhiên bản phủ chủ muốn đích thân hỏi đến việc này! Ngược lại là trùng hợp gặp Mộc Tông chủ cùng Tả Giáo chủ đều tự mình rời núi, thật đúng là trùng hợp, thật sự là hiếm lạ.
- Ai nói không phải đâu, ha ha ha ha...
Ba người cùng nở nụ cười, mà trong tiếng cười mỗi người đều mang theo âm hàn.
Khí tức, ngôn ngữ, cùng cách xưng hô của họ để Vân Triệt lập tức xác nhận thân phận của bọn hắn.
Giáo chủ Tả Hàn Sóc của Chiết Thiên Giáo!
Tổng Phủ Chủ Đoạn Hắc Sa của Thất Tinh Thần Phủ!
Tông chủ Mộc Dĩnh Thiện của Phi Tiên Kiếm Phái!
Thế mà là ba người này đích thân tới.
Mà hiển nhiên là vì cùng một cái mục đích!
Vì cái mục đích này, bọn họ đều không có nhường nhau mà đụng vào nhau.
Không biết bọn hắn khổ tâm như thế đến tột cùng là muốn làm cái gì.
Vân Triệt mang theo Tô Linh Nhi nhanh chóng lướt qua khu vực tam đại tông môn, cũng cách càng ngày càng xa, âm thanh mà Vân Triệt có khả năng nghe được cũng theo khoảng cách mà yếu đi.
Ngay tại thời điểm Vân Triệt chuẩn bị thu hồi linh giác, hắn nghe được một người trong số bọn hắn nói ra:
- Rất tốt... nếu mục đích của chúng ta đã giống nhau, vậy có phải chúng ta nên bức cái 'tai hoạ' kia đi ra không, sau đó lại quyết định ai tới lấy tay.
- Mộc Tông chủ nói rất đúng.
Đoạn Hắc Sa vui vẻ đáp ứng, sau đó âm thanh bỗng nhiên lạnh xuống, phát ra một tiếng gầm nhẹ mang theo uy áp nặng nề:
- Vân Cốc, ngươi đã biết thân phận của chúng ta, không cần rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, lập tức giao Thiên Độc Châu ra đi!