.
._446__1" class="block_" lang="en">Trang 446# 1
Chương 891: Một viên Thiên độc châu khác (hạ)
- A ––
Vân Triệt đột nhiên khựng lại khiến Tô Linh Nhi đang tắm gió mát kêu lên sợ hãi một tiếng, vội vàng hỏi:
- Vân Triệt ca ca, như thế nào?
- Sư phụ…
Vân Triệt thất thần khẽ lẩm bẩm một tiếng, sau đó chợt xoay người, hắn vừa định liều lĩnh điên cuồng tiến lên, nhưng huyền khí vừa mới ngưng tụ lại, lại bị lý trí của hắn gắt gao áp chế.
“Vân Cốc” mà Đoàn Hắc Sa vừa rồi nói lên, đó là tên của sư phụ hắn!
Cái tên “Y thánh” người người của Thương Vân đại lục đều biết, người người kính trọng!
Hắn không nghĩ tới, bản thân đang nhắc tới sư phụ, do dự có muốn đi tìm sư phụ hay không, từ xa liếc nhìn sư phụ một phen, hay là đi đến trước mặt sư phụ nói vài lời vô cùng đơn giản với sư phụ… Lại đang trong lúc trở tay không kịp, chợt nghe thấy tên của sư phụ.
Hắn càng không nghĩ đến, Chiết Thiên giáo, Thất tinh thần phủ, Phi Tiên kiếm phái đồng thời xuất động, tam đại bá chủ tự mình trình diện, có thể nói Thương Vân đại lục trăm năm đều không nhất định nhìn thấy trận thế to lớn như vậy một lần, lại là vì sư phụ và…
Thiên độc châu…
Thiên độc châu!!??
Tô Linh Nhi đã ở trong cơn kích động nắm chặt cánh tay Vân Triệt:
- Sư phụ? Huynh nói sư phụ? Có thật không? Sư phụ ở đâu? Sư phụ ở chỗ nào?
Vân Triệt luôn kính trọng Vân Cốc không gì sánh được, mặc dù luôn lấy “Sư phụ” làm tên gọi, nhưng một đời ở Thương Vân đại lục kia, đó là phụ thân duy nhất của hắn!
Mà cảm giác của Tô Linh Nhi đối với Vân Cốc không phải có kính trọng và tình cảm rất nặng.
Ánh mắt Vân Triệt lóe lên, không trả lời ngay, trong lòng nghi hoặc… “Thiên độc châu” trong miệng Đoàn Hắc Sa là xảy ra chuyện gì? Những lời này, rõ ràng tỏ vẻ tam đại tông môn ở đây, là vì cướp đoạt Thiên độc châu trên người Vân Cốc sư phụ hắn.
Nhưng mà, Thiên độc châu rõ ràng ở trên người hắn, lại dung hợp cùng với thân thể hắn, theo hắn cùng về tới Thiên Huyền đại lục, làm sao có thể lại xuất hiện một viên nữa?
Hơn nữa, Mạt Lỵ từng nói xuyên qua luân hồi cùng với sửa đổi nhân quả của Luân hồi kính tuyệt đối không có khả năng làm trái với luật nhân quả, tuy rằng thời gian ở Thương Vân đại lục luân phiên thay đổi, nhưng sẽ không lại xuất hiện một hắn, cũng sẽ không thể lại xuất hiện một viên Thiên độc châu.
Huống chi Thiên độc châu không phải là thứ đồ tầm thường, mà là Huyền thiên chí bảo giống với Luân hồi kính!
Đồ vật như vậy, làm sao có thể bị “Phục chế”!
Còn có một việc để cho hắn không hiểu… Năm đó tuy rằng sư phụ vì Thiên độc châu mà bị người bức tử, nhưng tông môn bức tử sư phụ cũng chỉ là một vài tông môn nhất lưu của Thương Vân đại lục, nhiều lắm chỉ xưng hùng ở một khu vực hoặc ở một nước nào đó trong Thương VÂn, chứ không phải tông môn cấp thánh địa như Chiết Thiên giáo.
Sau này, hắn dưới thù hận điên cuồng phóng thích độc lực của Thiên độc châu, khiến người đời nhìn thấy được sự đáng sợ của Thiên độc châu, mới đưa tới tham lam của tông môn bậc Chiết Thiên giáo này… Cùng với toàn bộ đại lục đuổi giết.
Hắn vốn tưởng rằng một đời này sư phụ Vân Cốc không có Thiên độc châu trong người, lấy từ tâm và y thuật của sư phụ, nhất định được người đời kính trọng bình yên một đời, nghĩ tới, sư phụ lại vẫn gặp phải hoàn cảnh như vậy…
Chẳng những về thời gian còn sớm hơn kiếp trước, hơn nữa còn đáng sợ hơn kiếp trước.. Tông môn cấp bậc tam đại thánh địa bức bách!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng cho dù như thế nào, cho dù đối phương là ai… Sao hắn lại có thể để cho sư phụ gặp phải tai họa giống như vậy!
- Linh Nhi, mới vừa rồi người bị vây quanh, chính là sư phụ.
Vân Triệt đã bình tĩnh lại, hắn thấp giọng nói:
- Năm đó, ta không có năng lực cứu sư phụ, một lần này, cho dù là thiên vương lão tử, cũng đừng mong động đến một sợi tóc của sư phụ!!
- A…
Tô Linh Nhi đảo mắt nhìn về phía sau, thần thái bỗng chốc khẩn trương lên. Lo lăng cho Vân Cốc, càng lo lắng cho Vân Triệt.
- Linh Nhi, chúng ta lặng lẽ đi qua… Yên tâm, sẽ không bị bọn họ phát hiện.
Vân Triệt một lần nữa ôm chặt lấy Tô Linh Nhi, lấy Lưu quang lôi ẩn hoàn mỹ giấu khí tức của cả hai người, sau đó lặng yên tới gần… Hắn mong muốn biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn muốn biết “Thiên độc châu” vừa mới nghe được có phải đúng là Thiên độc châu hay không.
Tới gần trong phạm vi ngàn trượng, ánh mắt xuyên qua từng tầng cây cối và đám người, Vân Triệt liếc mắt một cái liền thấy được lão nhân bị tam đại tông môn vây vào giữa, tiếng lòng của Vân Triệt cũng đột nhiên run run, sau khi gặp lại Tô Linh Nhi mấy lần không khống chế được hốc mắt này ấm nóng lên.
Râu bạc trắng thật dài, lông mi trắng thật dài, tóc bạc thật dài, nhưng khuôn mặt lại không hề có nếp nhăn, ánh mắt trong suốt như nước, cả người giống như tiên nhân từ trong mây đi ra, toàn thân mang theo một vẻ siêu phàm hậu thế, tư thế lỗi lạc không nhiễm bụi bặm.
Cho dù bị tam đại bá chủ tông môn vây kín vào giữa, cho dù trực tiếp đối mặt với uy áp của tam đại tông chủ cao nhất, ông như trước vẫn mặt đạm như nước, chỉ có trong mắt mang theo cảm thán thật sâu, giống như đang thở dài thế nhân tham lam với không sạch sẽ.
- Sư phụ…
Vân Triệt kích động khẽ lẩm bẩm, gần như sắp không khống chế được khiến huyền khí tràn ra ngoài:
- Con cuối cùng… Cuối cùng lại gặp được người…
- Vân Cốc, ngươi không phải định nói Thiên độc châu không ở trên người ngươi đi?
Giáo chủ Chiết Thiên giáo Tả Hàn Sóc tiến lên trước một bước, ánh mắt thản nhiên, cười như không cười:
- Bảy tháng trước, tông môn đệ nhất Nam Thiên quốc Kinh Hồng sơn trang vì tư tàng Thiên độc châu, gặp phải họa Thiên độc châu, vẻn vẹn hai mươi bảy vạn người trong sơn trang đều hóa thành độc thủy, toàn bộ sơn trang trở thành phế tích tử vong, thảm không nói nổi, ngay cả người đi vào bên trong sau đó cũng đều chết toàn bộ.
- Sau khi độc tán, trong Kinh Hồng sơn trang lại không hề có bóng dáng của Thiên độc châu, sau đó Thiên độc châu liền không có tin tức. Nhưng ngay gần đây, chúng ta xác nhận một sự kiện… Trước khi Kinh Hồng sơn trang độc tán, có một người đi vào, sau đó lại còn sống đi ra, đó chính là ngươi –– Vân Cốc! Chuyện này, ngươi định phủ nhận sao?
- Haizzz.
Vân Cốc thở dài một tiếng.
- Giáo chủ, đừng vô nghĩa với lão đầu này, trực tiếp bắt lấy hắn là được.
Một trưởng lão Chiết Thiên giáo liền định tiến lên.
Tả Hàn Sóc lại nhàn nhạt khoát tay:
- Này, không thể vô lễ, Vân Cốc chính là y thánh đương thời, cứu vô số người, thế nhân đều khen, sao lại là kẻ ngu dốt không biết điều, không để ý đến an nguy của toàn bộ đại lục.
Đây đương nhiên không phải kính trọng đối với Vân Cốc, nếu chỉ có một tông môn đến, bọn họ đã sớm dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng tam đại tông môn tề tựu, ngoài mặt hài hòa, nhưng ai động thủ trước, ắt gặp phải hợp kích.
- Thiên độc châu, đúng là lão hủ đoạt được.
Vân Cốc chậm rãi lên tiếng, giọng nói hùng hậu, lại không hề có cảm giác già nua.
Vân Triệt: “…” ( Lời Vân Cốc nói, chính là trực tiếp thừa nhận)
Thất tinh phủ chủ Đoàn Hắc Sa cười ha hả:
- Ha ha ha ha, không hổ là y thánh, quả nhiên là người thông minh biết cân nhắc. Một khi đã như thế, vậy ngươi liền ngoan ngoãn giao ra đây, hay là muốn chúng ta tự mình lấy xuống từ trên người ngươi?
- Vì sao các ngươi muốn lấy Thiên độc châu?
Vân Cốc ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, hỏi ra một vấn đề ông đã biết được đáp án.
- Hừ, vậy còn phải hỏi sao?
Tổng tông chủ Phi Thiên kiếm phái Mộc Dĩnh Thiện chậm rãi tiến lên phía trước, hiên ngang lẫm liệt nói:
- Từ bốn năm trước khi Thiên độc châu hiện thế, Thương Vân đại lục ta đã có vô số người táng thân dưới kịch độc này. Ban đầu độc một lần độc sát mười mấy người, nhưng sau đó mỗi lần xuất hiện, sẽ gặp độc họa dẫn phát đáng sợ hơn, từ mười mấy người đến một lần độc sát vài trăm người, rồi đến ngàn người.. Mấy ngàn người… Mấy vạn người…
- Mà lần trước hiện thế, toàn bộ độc sát vẻn vẹn hai mươi bảy vạn người của Kinh Hồng sơn trang, mọi người hài cốt không còn, toàn bộ sơn trang không còn một ngọn cỏ, hơn nữa kịch độc kéo dài suốt cả một tháng mới tản đi. Vật tai họa như vậy, nếu tiếp tục lưu lại hậu thế, chắc chắn sẽ mang đến tai họa cực lớn cho Thương Vân đại lục. Phi Thiên kiếm phái ta luôn luôn khổ tìm Thiên độc châu, đó là vì muốn phong tỏa nó vĩnh viễn, cũng không thể làm hại thế gian.
- Mà nhìn chung Thương Vân đại lục có năng lực triệt để phong tỏa Thiên độc châu, cũng chỉ có Phi Tiên kiếm phái chúng ta.
Vân Cốc: “…”
Đoàn Hắc Sa châm chọc nói:
- Ha ha ha ha, lời này của Mộc tông chủ sẽ không sợ gió lớn đau đầu lưỡi, nếu bàn về kiếm đạo, Thất tinh thần phủ chúng ta đúng là mặc cảm, nhưng nếu luận về y đạo độc đạo, quý tông sợ rằng ngay cả ngón chân của chúng ta cũng không đủ trình độ. Nếu thật sự giao Thiên độc châu đến quý tông, ha,… Mộc tông chủ sẽ không sợ năng lực không bằng, khiến Phi Thiên kiếm phái theo gót Kinh Hồng sơn trang sao?
Mộc Dĩnh Thiện cũng không tức giận, cười híp mắt nói:
- Vậy cũng không nhọc đến Đoàn phủ chủ quan tâm, nếu Phi Tiên kiếm phái ta còn không trị được một Thiên độc châu, cũng uống sống yên vạn năm ở Thương Vân đại lục. Nhưng mà Đoàn phủ chủ, quý phủ vừa bị người giết một trưởng lão và một nhóm đệ tử, lại đến nay còn chưa có đầu mối, họa bên ngoài chưa tiêu, lại cứng rắn chạy tới nhúng tay vào chuyện Thiên độc châu, bản tông chủ mới lo lắng quý phủ ứng phó không nổi, không để ý, lại theo gót Kinh Hồng sơn trang, kia có thể thành rất không đẹp.
Đoàn Hắc Sa cười lạnh một tiếng:
- So sánh với an nguy của Thương Vân đại lục, chính là họa ngoại xâm thì tính là gì.
Lời nói của bọn họ một chữ cũng không sót khỏi trong tai Vân Triệt, khiến cho hắn càng thêm kinh nghi.
“Thiên độc châu” theo lời bọn họ hiện thế bốn năm trước, sẽ phóng thích ra kịch độc vô cùng đáng sợ.
Mà Thiên độc châu dung hợp với hắn có tinh lọc hoàn chỉnh, năng lực tôi luyện, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, độc lực đã từng có lại thủy chung không khôi phục… Ngay cả một chút đều không có.
Năm đó sư phu Vân Cốc bị người bức tử, sở dĩ bọn họ cướp đoạt Thiên độc châu, chính là vì khi Vân Cốc trị liệu cho người, lấy Thiên độc châu lộ ra năng lực giải độc với năng lực tôi luyện.
Vân Cốc lấy Thiên độc châu cứu người, mà người được cứu lại tiết lộ năng lực của Thiên độc châu, thế cho nên Thương Vân đại lục mới thịnh truyền Thiên độc châu có thể giải được vạn độc thiên hạ, có thể tôi luyện vạn vật thiên hạ, có Thiên độc châu, liền không bao giờ sợ độc gì khác nữa, không có đan dược nào không luyện thành.
Cuối cùng, ở dưới tham lam của vô số tông môn, Vân Cốc tự sát mà chết. Ông tự sát là vì bảo hộ Vân Triệt, nhưng Vân Triệt lại…
Về phần độc lực của Thiên độc châu, vẫn là sau khi Vân Cốc ra đi, Vân Triệt bị thù hận mông muội tâm bất kể hậu quả phóng thích độc sát người đã bức tử Vân Cốc, mới khiến cho thế nhân biết được chỗ đáng sợ nhất của Thiên độc châu là độc lực diệt thế.
Mà bây giờ, tam đại tông chủ bá chủ ép cướp “Thiên độc châu”, rõ ràng là vì độc lực này, trong giọng nói của bọn họ, không nói tới một chữ nó có thể tinh lọc và năng lực tôi luyện.
“Thiên độc châu” hiện giờ bọn họ cướp đoạt, rốt cuộc là cái gì?
Ánh mắt Vân Cốc đảo qua chung quanh, khẽ thở dài:
- Nếu như các ngươi thật sự vì phong tỏa Thiên độc châu, để tránh độc họa Thương Vân, như vậy, các ngươi có thể rời đi.
- Lời này có ý gì?
Chiết Thiên giáo chủ Tả Hàn Sóc không nhanh không chậm nói
- Độc của Thiên độc châu không phải độc tầm thường, hiện giờ độc lực mới chỉ thoáng thức tỉnh, liền đã khủng bố đến thế. Độc lực này, tuyệt đối không phải huyền lực huyền trận đơn giản có thể khống chế phong tỏa. Lão hủ am hiểu sâu y đạo độc đạo nhiều năm, ngược lại trên độc đạo, có chút trình độ đặc thù, mới có thể miễn cưỡng khống chế được Thiên độc châu, còn nếu như giao nó cho các ngươi, một khi độc lực này không khống chế được bạo tẩu, lại sẽ là một phen tai họa cực lớn không cách nào cứu vãn.
- Ha ha ha, ha ha ha ha ha…
Chiết Thiên giáo chủ Tả Hàn Sóc điên cuồng nở nụ cười, Đoàn Hắc Sa và Mộc Dĩnh Thiện cũng đều cười lớn ra tiếng, Tả Hàn Sóc châm chọc nói:
- Ta nói cái gọi là y thánh là nhân vật ra sao, vốn tưởng rằng thật sự là thánh nhân lòng quan tâm đến an nguy của sinh linh, hóa ra chẳng qua chỉ là tục nhân tham lam Thiên độc châu.
- Là chuyện nực cười cỡ nào, chỉ có ngươi có thể khống chế Thiên độc châu còn chúng ta không thể? Nói cách khác, ba người chúng ta ở tông môn cường thịnh vạn năm Thương Vân đại lục, còn kém ngươi một lão nhân hành y, ha ha ha ha ha, đây quả thật là chuyện cười ngu xuẩn nhất mà đời này bản phủ chủ từng nghe.
Đoàn Hắc Sa cuồng tiếu.
Mộc Dĩnh Thiện bỏ ngụy trang, xưng hô đối với Vân Cốc đã biến thành vô cùng khinh miệt, hắn chìa tay về phía Vân Cốc:
- Vân lão nhân, ngoan ngoãn giao Thiên độc châu ra đây, đây có thể vì muôn dân trăm họ.
- Các ngươi vì cái gì, chẳng qua là vì độc lực của Thiên độc châu.
Ánh mắt trong suốt của Vân Cốc mang theo bi ai, giọng nói nhạt như gió như trước:
- Nếu như giao nó cho các ngươi, mới thật sự là tai họa với sai lầm lớn.
Ánh mắt Mộc Dĩnh Thiện âm trầm, một bàn tay tái nhợt lạnh như băng chìa ra, khoác lên trên vai trái của Vân Cốc:
- A, thật sự mạnh miệng khiến người ta ngoài ý muốn, vì độc chiếm Thiên độc châu, thậm chí ngay cả mạng đều không muốn. Cũng không biết, nếu ngươi thiếu đi một cánh tay mà nói, lời nói ra có còn như vậy hay không?
Mộc Dĩnh Thiện vừa dứt lời, một giọng nói băng hàn lạnh thấu xương từ phía sau hắn truyền đến:
- Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi từ trên người ông ấy ra!