Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 891 - Chương 892: Nợ Mới Nợ Cũ

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_892" class="block_" lang="en">Trang 446# 2

 

 

 

Chương 892: Nợ mới nợ cũ



Mộc Dĩnh Thiện giống như đột nhiên bị người dội cho một chậu nước lạnh từ trên đầu, toàn thân chợt cứng đờ.

Âm thanh này, giống như đột nhiên từ trong hư không vỡ vụn truyền đến, gần ở bên tai, nhưng hắn là tổng tông chủ của Phi Tiên kiếm phái, một trong ba người mạnh nhất đương thời ở Thương Vân đại lục, trước đó lại không hề cảm nhận được một chút khí tức của chủ nhân giọng nói.

Đáng sợ hơn chính là, âm thanh này tuy rằng rất nhẹ, nhưng trong đó lại bao hàm băng hàn với sát khí thấm thẳng vào tâm hồn, khiến tóc gáy toàn thân hắn gần như nháy mắt dựng thẳng lên.

Cảm giác này, cả đời hắn chưa bao giờ có.

- A!

Mộc Dĩnh Thiện gầm nhẹ một tiếng, nhanh như tia chớp quay lại, sau đó theo bản năng nhìn về phía khoảng không phía trước, ánh mắt kinh ngạc của mọi người cũng đều trong nháy mắt tập trung lên phía trên Mộc Dĩnh Thiện.

Bọn họ nhìn thấy một nam tử thanh niên toàn thân bạch y đang lơ lửng ở trên không, trong lòng ôm một nữ hài áo xanh tuổi chừng mười sáu, nữ hài có dáng dấp khuynh quốc khuynh thành, gắt gao rúc vào trên người nam tử, trong mắt có ba phần sợ hãi, lại cũng có bảy phần bình yên.

Nơi bọn họ đang đứng chỉ có độ cao mười trượng, nhưng mọi người ở đây lại không ai biết bọn họ rốt cuộc xuất hiện ở đó từ khi nào.

Hai người trẻ tuổi quá mức, lại hoàn toàn là khuôn mặt xa lạ, khí tức huyền lực của nữ hài chỉ có Linh Huyền cảnh cấp ba, nam tử chính là mới vào Quân Huyền cảnh.

Tam đại tông chủ đều kinh hãi trong lòng… Đế Quân của Thương Vân đại lục vốn đã ít lại càng ít, mỗi người bọn họ đều nghe nhiều nên quen. Nhưng trẻ tuổi như vậy đạt đến cảnh giới Đế Quân, tuyệt đối là kỳ tài có một không hai, nhưng ba người bọn họ lại chưa từng thấy.

- Ngươi là ai?

Mộc Dĩnh Thiện nheo mắt lại:

- Mới vừa rồi là ngươi ở đây nói chuyện với bản tông chủ.

- Giáo chủ, chẳng qua chỉ là tiểu tử nhãi nhép không biết sống chết, đuổi đi vẫn là…

Một người phía sau Tả Hàn Sóc khinh thường nói.

Tả Hàn Sóc lại cười nhẹ một tiếng:

- Tiểu tử nhãi nhép? Từ khí tức thọ nguyên của hắn đến xem, tuổi không thể vượt quá ba mươi tuổi, nhưng huyền lực đã mới vào Quân Huyền cảnh, tiểu tử này rất có khả năng có lai lịch.

- Hả?

Lời Tả Hàn Sóc nói khiến người ngoài tam đại tông chủ đều chấn động, nhưng chỉ kinh ngạc, lập tức, người kia tiếp tục nói:

- Khó trách về khí thế kiêu ngạo như thế, thật sự có vốn liếng để kiêu ngạo, chỉ tiếc, hôm nay hắn hoàn toàn tìm lầm đối tượng.

Mộc Dĩnh Thiện tỏ vẻ nghiền ngẫm lật ngược lật xuôi bàn tay của mình:

- Người trẻ tuổi, ngươi gọi tay của bản tông chủ là bàn tay bẩn thỉu, đây thật đúng là ngạc nhiên. Bản tông chủ sống một ngàn bảy trăm năm, vẫn là lần đầu tiên nghe được có người dùng “Bẩn” để hình dung bản tông chủ, ngươi có muốn thử lặp lại một lần nữa không.

Vân Triệt không nói gì, cũng không thay đổi sắc mặt, tầm mắt của hắn và Tô Linh Nhi đều dừng ở trên người Vân Cốc, gần như ngay cả Mộc Dĩnh Thiện nói gì đều không nghe rõ.

Bóng dáng của Vân Triệt lóe lên một cái, đã mang theo Tô Linh Nhi tránh qua người bên cạnh Mộc Dĩnh Thiện, đi đến bên người Vân Cốc. Mộc Dĩnh Thiện cũng không ra tay ngăn cản, khí định thần nhàn xoay người lại, nhìn dáng vẻ của hắn, hiển nhiên cảm thấy cực kỳ có hứng thú với thân phận của Vân Triệt, đối với việc Vân Triệt vọt tới bên người Vân Cốc, hắn cũng tự nhiên hiểu sai ý, cười lạnh nói:

- Ngươi quả nhiên cũng vì Thiên độc châu mà đến.

Sư phụ…

Nhìn Vân Cốc gần trong gang tấc, trong lòng Vân Triệt la lên thật dài, tính tình của hắn trời long đất lở, cùng với điên cuồng lớn nhất hai đời, cũng vì lão nhân trước mắt này. Ông có công ơn nuôi dưỡng hắn, đào tạo cao hơn trời cao, sâu hơn biển cả, vốn tưởng rằng đã vĩnh viễn người trời xa cách nhau với ông, không nghĩ tới, lại còn sẽ có ngày gặp lại.

Dáng vẻ của ông một chút cũng không thay đổi, khí tức cũng ôn hòa như gió giống trước, toàn thân có mùi thuốc nồng đậm thơm ngát, đôi tròng mắt, càng lộ ra uyên bác đủ để dung thế.

Trên đời này, được xưng tụng là vĩ nhân cực kỳ nhiều được xưng là thánh nhân cực kỳ nhiều, nhưng ở trong mắt Vân Triệt, nếu trên đời này chỉ có một thánh nhân, kia nhất địh chính là ông cũng là sư phụ của hắn Vân Cốc.

Vân Cốc cũng đang nhìn Vân Triệt, ánh mắt Vân Triệt khi thì trong suốt khi thì mông lung, giống như ở trong kích động khó có thể đè nén xuống, nhưng trong đó không có một chút tham lam… Ít nhất tuyệt đối không phải vì Thiên độc châu mà đến.

Ông xác định bản thân chưa từng gặp người này, nhưng trong mông lung dường như có một cảm giác quen thuộc từ xa xưa khó hiểu.

- Tiểu huynh đệ, mặc dù không biết được vì sao ngươi lại vì lão hủ mà đến, nhưng ngươi không phải định cướp đoạt Thiên độc châu trên người lão hủ. Cũng có lẽ, ngươi chính là người biết sai lầm rồi, nơi này còn nguy hiểm hơn tưởng tượng của ngươi rất xa, ngươi vẫn nhanh chóng rời đi.

Vân Cốc khuyên.

“…” Vân Triệt bình ổn cảm xúc, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Nhi, thấp giọng nói:

- Linh Nhi, nàng trước cùng sư phụ về huyền chu… Ta sẽ cưỡng ép sư phụ lên.

Hai tay Tô Linh Nhi căng thẳng, nhìn hắn một hồi lâu, mới cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu:

- Vân Triệt ca ca, huynh nhất định phải cẩn thận.

Một trận không gian dao động xao động bên người Vân Triệt, mọi người chung quanh còn chưa phản ứng kịp, Tô Linh Nhi và Vân Cốc đã đồng thời biến mất ở đó.

Mộc Dĩnh Thiện, Đoàn Hắc Sa, Tả Hàn Sóc đầu tiên sửng sốt, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, ba người gần như đồng thời vọt tới vị trí của Vân Cốc, nhưng cho dù bóng dáng hay là khí tức của Vân Cốc, đều vô ảnh vô tung biến mất, cho dù một chút dấu vết đều không để lại.

- Là… Không gian độn!

Tả Hàn Sóc gầm nhẹ một tiếng, tức giận xoay người nhìn chằm chằm về phía Vân Triệt, giận đến gần như muốn khóa chặt chết hắn:

- Trên người hắn có giấu huyền khí không gian nào đó!

- Thế mà lại trúng kế của tiểu tử nhãi nhép này.

Sắc mặt của Mộc Dĩnh Thiện cũng hoàn toàn âm trầm: Tam đại bá chủ tông môn, tam đại tông chủ bọn họ toàn bộ ở đây, ở Thương Vân đại lục này tuyệt đối không có người nào có thể làm trái giãy giụa, có lực lượng thống trị tất cả, lại trơ mắt nhìn con mồi biến mất ở trước mắt bọn họ.

- Ha ha ha, xem ra những năm này thực lực của Tả giáo chủ và Mộc tông chủ không có tiến bộ gì, chẳng qua chỉ là một điểm ngoài ý muốn nho nhỏ, lại dễ dàng liền mất đi một tấc vuông như vậy.

Đoàn Hắc Sa lại khí định thần nhàn, hắn nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, cười ý vị sâu xa:

- Vân Cốc kia dù trốn như thế nào, có năng lực trốn đi đâu? Chẳng lẽ các ngươi còn không cảm thấy được, là một phần đại lễ khác tự mình đưa đến cửa sao?

- Hả? Đoàn phủ chủ có ý tứ là?

Ánh mắt Mộc Dĩnh Thiện và Tả Hàn Sóc liền ngưng lại, sau đó kịp phản ứng.

Đoàn Hắc Sa chậm rãi đi về phía Vân Triệt:

- A, tiểu tử, bản phủ chủ không thể không bội phục ngươi gan lớn. Đương nhiên, ngươi sở dĩ có gan lớn như vậy, là vì ngươi còn không biết chúng ta là ai, trước khi bản phủ chủ chính miệng nói cho ngươi biết, ngươi còn có một cơ hội cuối cùng… Bây giờ bản phủ chủ cảm thấy thật có hứng thú với huyền khí không gian vừa rồi ngươi sử dụng, nếu ngươi ngoan ngoãn giao ra đây, bản phủ chủ có lẽ sẽ bỏ qua cho hành động việc làm mới vừa rồi của ngươi. Nếu không…

- Nếu không thì sao?

Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên, cười lạnh nói:

- Đoàn Hắc Sa, nghe nói vài ngày trước Thất tinh thần phủ vì cướp đoạt một gốc bàn long tu, phái ra một trưởng lão và một nhóm đệ tử, vô sỉ giết hại tông môn hoàn toàn vô tội ở Phù Tô quốc. Mà cuối cùng, toàn bộ bọn họ đều gặp báo ứng, toàn bộ chết thảm… Không biết người đưa bọn họ xuống địa ngục, Thất tinh thần phủ các ngươi đã tìm được chưa?

Sắc mặt Đoàn Hắc Sa dần dần trở nên cứng ngắc, mà một trưởng lão thần phủ ở phía sau hắn đã gầm lên giận dữ:

- Hóa ra người giết chết đám người thập cửu trưởng lão chính là ngươi!

- Buồn cười.

Đoàn Hắc Sa giận quá hóa cười, hắn vốn tưởng rằng sở dĩ Vân Triệt cả gan làm loạn như thế ở trước mặt bọn họ, là vốn không biết thân phận của bọn họ… Bằng không còn chẳng phải đã sớm bị dọa tè ra quần.

Mà bây giờ, hắn thế mà lại một phát hô ra tên của hắn, hô ra Thất tinh thần phủ phía sau hắn.

Thậm chí dùng giọng điệu khinh miệt chủ động nói cho bọn họ biết, hắn chính là người mười ngày trước tàn sát một trưởng lão và hơn mười đệ tử của Thất tinh thần phủ!

Nếu nói trước đó chẳng qua coi Vân Triệt không biết không sợ, như vậy hiện giờ… Đối phương chẳng những biết được thân phận của bọn họ, còn rõ ràng cuồng ngạo miệt thị và khiêu khích Thất tinh thần phủ hắn!

- Tả giáo chủ, Mộc tông chủ… Tiểu tử này do Thất tinh thần phủ ta bắt, các ngươi có ý kiến gì không?

Sắc mặt Đoàn Hắc Sa biến thành màu xanh, hiển nhiên đã thật sự nổi giận.

- Bắt thì có thể, nhưng phải cam đoan còn sống.

Tả Hàn Sóc hơi có phần vui sướng khi người gặp họa:

- Thiên độc châu cũng được, huyền khí không gian cũng được, đợi chuyện này đều làm cho thỏa đáng, ngươi thích xử trí như thế nào thì xử trí như thế đó.

- Thôi, liền giao cho Đoàn phủ chủ đi, chuyện vừa rồi tiểu tử này mắng tay bản tông chủ bẩn, bản tông chủ coi như đã quên.

Mộc Dĩnh Thiện không coi là đáng kể bĩu môi, nhưng ánh mắt độc ác vẫn như cũ tập trung ở trên người Vân Triệt.

Thấy hai tông chủ khác đáp ứng, một trưởng lão phía sau Đoàn Hắc Sa tiến lên phía trước một bước, hùng hổ nói:

- Phủ chủ, để cho ta tới giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một chút! Chính là Quân Huyền cảnh cấp một, lại coi như bản thân là thiên hạ vô địch sao, lại dám giết người của Thất tinh thần phủ ta.

- Lưu lại tính mạng, trước đánh gãy hai tay hai chân của hắn!

Đoàn Hắc Sa âm trầm nói, hắn thân là phủ chủ thất tinh, đương nhiên sẽ không hạ mình tự ra tay.

- Vâng!

Trưởng lão thần phủ tiến lên trước một bước, sau đó đột nhiên đánh về phía Vân Triệt, một luồng khí tức Đế Quân bàng bạc nháy mắt mở ra, dẫn tới cuồng phong mười dặm chung quanh nổi lên bốn phía.

- Tiểu tử trước quỳ xuống cho gia gia!

Trong tiếng gầm giận dữ, chưởng của hắn đánh ra cách đầu Vân Triệt còn không đến ba thước.

Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng, sắc mặt hờ hững, vẻ mặt không hề có một chút rung chuyển, chỉ có trong lòng nhàn nhạt lẩm bẩm: Nợ cũ năm xưa, cùng với nợ mới bây giờ, hôm nay liền cùng kết thúc!

Xoẹt!!

Bàn tay trưởng lão thần phủ chộp vào trên đầu Vân Triệt, khoảnh khắc khi huyền khí phóng ra ngoài, lại đột nhiên phát hiện, tay mình đang chộp vào khoảng không, huyền khí hắn phóng thích ra chỉ kéo ra một đường vết tích màu đen thật dài.

Cái gì… Cái gì!?

Người đâu… Người đâu!?

Trong lòng trưởng lão thần phủ đột nhiên cả kinh, vốn không dám tin vào hai mắt của mình, hắn còn chưa từ trong cơn chấn kinh hoàn hồn, phía sau, đột nhiên truyền đến một tiếng vang cực kỳ nặng nề.

Ong ––––––

Âm thanh này không vang dội, càng chưa nói tới mãnh liệt, nhưng nặng nề khiến màng tai, thậm chí toàn thân mọi người đều cực kỳ khó chịu, giống như có vật gì đột nhiên đánh lên trái tim bọn họ.

Vân Triệt “Biến mất” giống như quỷ mị hiện thân ở trước mặt phủ chủ thất tinh Đoàn Hắc Sa, khuỷu tay phải đang chống lên trên ngực Đoàn Hắc Sa… Trong nháy mắt đó, Đoàn Hắc Sa vẫn tỏ vẻ âm trầm, ngay cả kinh ngạc, còn chưa kịp sinh ra.

Âm thanh nặng nề kia, đó là âm thanh khuỷu tay của Vân Triệt đụng chạm vào lồng ngực của Đoàn Hắc Sa.

Khi tầm mắt của mọi người lại một lần nữa trong khó có thể tin tìm được vị trí của Vân Triệt, hắn đang nhẹ nhàng bâng quơ dời khuỷu tay khỏi ngực của Đoàn Hắc Sa.

Toàn thân Đoàn Hắc Sa chưa động, liền ngay cả bộ phận bị va chạm vào đều chưa lõm xuống, thậm chí ngay cả vẻ mặt của hắn đều không hề có một chút biến hóa.

Tốc độ của Vân Triệt khiến cho bọn họ như gặp quỷ mị, nhưng khi nhìn Đoàn Hắc Sa lông tóc vô thương dưới “Đánh lén” của hắn, chúng trưởng lão đệ tử thần phủ chung quanh sau kinh ngạc, ào ào định cười lớn ra tiếng cười nhạo Vân Triệt không biết tự lượng sức mình… Nhưng cười to của bọn họ còn chưa ra khỏi miệng, liền đột nhiên thấy sắc mặt của Đoàn Hắc Sa bằng tốc độ kinh người trở nên trắng bệch, lại từ trắng bệch nhanh chóng trở nên đen tím… Sau đó, cả người giống như một cọc gỗ bị gió mạnh thổi ngã, ngã xuống thẳng tắp về phía sau.

Rầm!

Toàn thân Đoàn Hắc Sa nện xuống trên mặt đất, hai mắt trừng trừng, chớp cũng không chớp, lượng lớn bọt mép lẫn lộn với màu đỏ tươi từ trong miệng, trong mũi hắn trào ra ngoài.

- Phủ… Phủ chủ!!

Một màn này, kinh hãi đến chúng đệ tử thần phủ, kinh hãi khiến mọi người ở đây hồn vía lên trời, các trưởng lão phủ chủ ngã về phía trước, nhưng bọn họ còn chưa kịp tới gần, trên người Đoàn Hắc Sa bỗng nhiên run lên.

Phụt ––––

Huyền mạch và đan điền của Đoàn Hắc Sa giống như khí cầu bị đâm thủng, huyền khí tu luyện cả đời cũng hóa thành vô số dòng khí cuồng bạo, từ trên tất cả bộ phận của hắn trào ra… Cho đến khi hết sạch.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment