.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_893" class="block_" lang="en">Trang 447# 1
Chương 893: Phế tam đế
Huyền khí trút ra hết, toàn thân Đoàn Hắc Sa bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp, giống như một con chó rơi xuống nước vừa được xách ra. Tứ chi và gương mặt hắn không ngừng run rẩy chứng minh hắn vẫn chưa chết.
Dưới một kích của Vân Triệt, phủ chủ Thất tinh thần phủ Đoàn Hắc Sa huyền mạch phế hết, huyền khí trút hết như vậy!
- Phủ… Phủ… Phủ… Phủ chủ…
Mấy trưởng lão đang vọt tới toàn bộ ngây ngốc ở đó, hai mắt co rúm lại, hai chân như nhũn ra, có mấy người càng trực tiếp té ngã ở trên đất, hồi lâu không hồi hồn.
Ngoài Thất tinh thần phủ, người của Chiết Thiên giáo và Phi Tiên kiếm phái cũng đều đồng tử phóng đại, kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch, liền ngay cả Chiết Thiên giáo chủ Tả Hàn Sóc và Phi Tiên kiếm phái tổng tông chủ Mộc Dĩnh Thiện cũng đều kinh sợ thất sắc, khi huyền khí của Đoàn Hắc Sa điên cuồng trút ra, Mộc Dĩnh Thiện thậm chí kinh hãi rút lui một bước.
Bọn họ trơ mắt nhìn thấy, Đoàn Hắc Sa phủ chủ của Thất tinh thần phủ, một trong ba người mạnh nhất của Thương Vân đại lục, có thực lực Đế Quân cấp chín, lại bị phế đi!!
Hơn nữa còn bị người một kích… Chỉ có một kích phế ngay lập tức!!
- Phủ chủ… Phủ chủ!!
Mấy đại trưởng lão thần phủ cách gần nhất gần như bò tới trước mặt Đoàn Hắc Sa, bọn họ chìa tay run run muốn đi kiểm tra hơi thở của hắn, lại phát hiện toàn thân Đoàn Hắc Sa đã trở nên mềm nhũn vô cùng, kia nào còn tồn tại một chút huyền lực, ngay cả huyền mạch, cũng bị hủy thành một đống nhão nhoét.
Chẳng những bị phế, hơn nữa còn bị phế hoàn toàn triệt để, cho dù muốn tu luyện lại một lần nữa từ Sơ Huyền cảnh cũng không thể.
Đoàn Hắc Sa không chết, cho dù ý thức cũng còn tồn tại lại một chút tỉnh táo, nhưng hai mắt hắn hoàn toàn u ám, trống rỗng không khác gì người chết, làn da toàn thân lấy măt thường có thể thấy được nhanh chóng trở nên khô héo.
Từ đỉnh phong đương thời bỗng chốc sa vào phế nhân triệt đầu triệt đuôi, đây đối với một huyền giả tuyệt thế mà nói, tuyệt đối còn tàn khốc hơn đột tử ngàn vạn lần. Mà tất cả tàn khốc phát sinh quá nhanh, quá đột ngột, có lẽ bây giờ hắn còn tưởng rằng mình đang đắm chìm trong một cơn ác mộng.
Vân Triệt quay lưng đi, lạnh lùng nói:
- Đoàn Hắc Sa, ngươi nên cảm tạ sư phụ ta. Nếu không phải sư phụ ta ở đây, ngươi đừng nói còn lưu lại một cái mạng tàn, ngay cả một đoạn thi thể đều sẽ không lưu lại!
Vân Cốc là y giả, hơn nữa còn là một y giả quá mức thuần túy, cho nên ông có thể trở thành “Y thánh”, có thể có được y thuật đoạt mệnh với trời. Y thuật của Vân Triệt đến từ Vân Cốc, cho dù ở Thiên Huyền đại lục hay Huyễn Yêu giới đều không người có thể bằng, cho dù như thế, hắn cũng tự biết y thuật của mình miễn miễn cưỡng cưỡng chỉ học được đến năm sáu thành của Vân Cốc mà thôi.
Nếu như nói y thuật của Vân Triệt có thể cứu mạng, như vậy Vân Cốc, ngược lại có thể chân chính làm được “Đoạt mệnh với trời”.
Mà cũng chính bởi vì thuần túy đối với “Cứu mạng”, ông không sát sinh, cho tới bây giờ không cách nào tiếp nhận sát sinh, cho dù ác nhân chết, đều sẽ đưa tới ai thán của ông.
- Ngươi… Ngươi…
Trưởng lão thần phủ quỳ gối bên cạnh Đoàn Hắc Sa đột nhiên ngẩng đầu lên, sát khí toàn thân vừa mới dâng lên, lại nhanh chóng yếu đi, sau đó giọng nói đã mang theo kinh hãi thật sâu:
- Ngươi… Rốt cuộc là ai…
Vân Triệt chưa trả lời, tròng mắt lạnh như băng đã đâm thẳng tới trên người Mộc Dĩnh Thiện và Tả Hàn Sóc đã sắc mặt hoàn toàn thay đổi:
- Hai người các ngơi, tự kết thúc, hay muốn ta tự thân động thủ!
Ở dưới ánh mắt của Vân Triệt, Mộc Dĩnh Thiện và Tả Hàn Sóc nháy mắt cảm giác được xương cốt toàn thân đều nổi lên hàn khí lạnh như băng. Một kích triệt để phế bỏ Đoàn Hắc Sa, đây là lực lượng bọn họ vốn không thể tin, không cách nào lý giải. Bọn họ thật nỗ lực muốn dùng Đoàn Hắc Sa chính là trở tay không kịp để giải thích, nhưng mà, giải thích này cho dù nói cho kẻ ngốc, kẻ ngốc đều không tin tưởng.
Bọn họ thân là bá chủ đương thời của Thương Vân đại lục, đều rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào muốn phế bỏ hoàn toàn một Đế Quân cấp chín, còn khó khăn hơn giết hắn gấp mười lần!
Chứ đừng nói chi là một kích phế bỏ.
- Ngươi… Rốt cuộc là… Ai!
Trong lời nói của Mộc Dĩnh Thiện rõ ràng đã mang theo âm rung.
- Giữa chúng ta không thù không oán… Vì sao ngươi phải ra tay mạnh như thế?
Tả Hàn Sóc cũng vội vàng nói, lời hắn nói, rõ ràng đã đang e ngại chịu thua.
- Không oán không thù? Lần này các ngươi tề tựu ở Phù Tô quốc này, là vì cướp đoạt đồ của sư phụ ta, nếu không phải ta tới, lấy tính tình của sư phụ, ông nhất định sẽ bị… Ông nhất định sẽ bị nhóm các ngươi bức tử! Hiện giờ, ngươi lại còn nói với ta không oán không thù?
Vân Triệt khẽ cắn răng, thù hận vô tận năm đó, lại bị khuấy đảo lên rất khẽ.
- Ngươi là đệ tử của Y thánh Vân Cốc?
Tả Hàn Sóc lắc đầu:
- Không có khả năng! Cho tới bây giờ chúng ta đều chưa từng nghe nói đến Vân Cốc có đệ tử! Ngươi… Ngươi rõ ràng chính là mong được đến Thiên độc châu!
Ánh mắt Vân Triệt híp lại, trong miệng phát ra lẩm bẩm chỉ có chính hắn mới có thể nghe được: “Món nợ của sư phụ, món nợ của Linh Nhi, món nợ của chính ta… Sư phụ không thích sát sinh, Linh Nhi tâm địa mềm mỏng, vậy đơn giản đòi chút tiền lời là được rồi…
Hắn chìa ba ngón tay về phía Tả Hàn Sóc và Mộc Dĩnh Thiện, vô cùng lạnh nhạt nói:
- Ta cho các ngươi thời gian ba giây, yên tâm, sẽ không cần mạng của các ngươi. Hoặc là, trong vòng thời gian ba giây các ngươi tự phế huyền lực, hoặc là, ta tự thân động thủ phế toàn thân các ngươi!
- Ngươi…
Tròng mắt của Tả Hàn Sóc và Mộc Dĩnh Thiện đồng thời co rút lại.
- Một!
Vân Triệt thu hồi ngón tay đầu tiên.
- Hai!
Vân Triệt thu hồi ngón tay thứ hai, khí tức toàn thân vốn tĩnh lặng như nước đọng cũng đột nhiên bốc lên.
Trước hôm nay, nếu có người nói Tả Hàn Sóc và Mộc Dĩnh Thiện cũng có lúc bị sợ nát gan, đoán chừng toàn bộ đại lục đều sẽ không có ai tin tưởng, chính là người đó sẽ trở thành trò cười cực lớn. Nhưng hiện giờ, Đoàn Hắc Sa trăm giây trước đó còn nổi danh giống như họ đã biến thành phế vật giống như chó chết, đối mặt với Vân Triệt tự thân ra tay, bọn họ cảm giác sợ hãi thật sâu giống như tim mật muốn nứt ra.
- Ba!
Tả Hàn Sóc và Mộc Dĩnh Thiện đều đồng thời bay vút lên không trung về phía sau, lớn tiếng quát um lên:
- Giết! Giết hắn! Toàn bộ lên… Giết hắn!!
Trưởng lão đệ tử của tam đại tông môn cũng đều rõ ràng nghe ra ý tứ sợ hãi của Tả Hàn Sóc và Mộc Dĩnh Thiên, ngay cả bọn họ đều sợ hãi, ngay cả nhân vật như Đoàn Hắc Sa đều bị phế bỏ nháy mắt như vậy, có thể nghĩ đối diện là nhân vật đáng sợ cỡ nào. Nhưng mệnh lệnh của tông chủ không thể trái, ở dưới hai đại tông chủ hốt hoảng bỏ chạy, bọn họ đồng thời không thể không kiên trì đồng loạt xông lên, tấn công về phía Vân Triệt.
Mà cũng có gần một nửa… Nhất là đệ tử của Thất tinh thần phủ, giống như hai đại tông chủ xoay người mà chạy.
Vân Triệt chăm chú nhìn về phía Tả Hàn Sóc và Mộc Dĩnh Thiện chạy trốn, nhưng không lập tức đuổi theo, mà bóng dáng chợt lóe, dời tới vị trí trời cao ngoài trăm trượng, một đường lam quang từ trên không phủ xuống.
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc…
Âm thanh lam quang ngưng kết trong hàn băng lan tràn, nháy mắt đóng băng mười mấy dặm, khi âm thanh hàn băng ngưng kết đọng lại, toàn bộ thế giới đều bỗng nhiên yên tĩnh lại, tất cả tiếng quát tháo biến mất toàn bộ không thấy gì nữa.
Bốn mươi Đế Quân, mấy trăm đệ tử của tam đại tông môn, trừ bỏ Tả Hàn Sóc và Mộc Dĩnh Thiện bỏ chạy, toàn bộ bị đông lại trong tầng băng thật dày.
Tiếng vang quá mức dị thường khiến Tả Hàn Sóc với Mộc Dĩnh Thiện đang toàn lực chạy tán loạn theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn thấy cảnh tượng này, khiến cho bọn họ mất hồn mất vía. Nhưng lúc ánh mắt của bọn họ quét lại, lại không nhìn thấy bóng dáng của Vân Triệt.
Trong lòng Tả Hàn Sóc càng thêm bất an, hắn chợt cắn răng một cái, tăng tốc độ lên tới gần như đột phá cực hạn, khoảnh khắc khi quay đầu lại, lại chợt thấy Vân Triệt đã yên tĩnh không tiếng động đứng ở phía trước hắn.
Kinh hãi này khiến Tả Hàn Sóc hồn vía bay lên trời, nhưng hắn dưới toàn tốc, đừng nói né ra, cho dù muốn phanh lại đều không kịp, dưới kinh hãi không có đường lui, hắn liều mạng bắt đầu khởi động huyền lực toàn thân, trong hai tay đang cấp tốc ngưng tụ lại một huyền trận màu xanh tím, đánh thẳng về phía ngực Vân Triệt.
Tuy rằng huyền trận giữa hai tay Tả Hàn Sóc nhỏ, nhưng là huyền kỹ cao nhất của huyền giới Thương Vân đại lục không ai không biết –– Chiết Thiên trận! Có uy lực vang trời chấn đất. Nhưng Vân Triệt nhìn cũng không thèm nhìn một cái, mặt không biểu cảm đánh ra một quyền nhằm thẳng vào ngực Tả Hàn Sóc.
Rầm!!!!!
Một tiếng chấn vang, Chiết Thiên trận ngưng tụ toàn bộ lực lượng của Tả Hàn Sóc bị Vân Triệt một quyền đánh tan, lực phản chấn vĩ đại khiến hai tay của Tả Hàn Sóc cũng đồng thời đứt từng khúc, thế đi của nắm tay Vân Triệt không giảm, đánh thẳng về phía ngực của Tả Hàn Sóc, bên trong nổ vang, một đường hỏa quang từ phía sau lưng Tả Hàn Sóc dữ dội bắn ra.
- Ưm…
Hai mắt Tả Hàn Sóc lồi ra ngoài, hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, lực lượng vô địch cả đời của bản thân ở trước mặt một người thế mà lại không chịu được một kích như thế.
Trong nháy mắt đó, hắn hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của huyền mạch mình.
- Ngươi… Rốt cuộc… Là… Ai…
Tả Hàn Sóc tối nghĩa hỏi ra câu này, toàn thân giống như Đoàn Hắc Sa khi trước, hóa thành một khí cầu bị đâm ngàn vạn lỗ kim, tất cả căn nguyên huyền khí điên cuồng tiết ra.
Giống vậy, Vân Triệt để lại mạng cho hắn… Tuy rằng đây đối với một bá chủ đại lục mà nói, đã chết ngược lại là giải thoát.
Vân Triệt vung cánh tay, một tay ném Tả Hàn Sóc ra ngoài hơn mười dặm, vừa khéo rơi xuống bên người Đoàn Hắc Sa, sau đó viêm quang trên người chợt lóe, đuổi về phía Mộc Dĩnh Thiện đang chạy trốn về một hướng khác.
Mộc Dĩnh Thiên trong cuống cuồng chạy trốn, cảm giác được khí tức Tả Hàn Sóc phóng thích ra Chiết Thiên trận ở phía sau, trong lòng hắn kinh hãi đồng thời thoáng thả lỏng một hơi. Bởi vì hắn và Tả Hàn Sóc chính là bỏ chạy theo phương hướng trái ngược, Vân Triệt đuổi theo Tả Hàn Sóc, liền sẽ không có cơ hội đuổi theo hắn.
Nhưng trong nháy mắt ngắn ngủi tiếp theo, hắn bỗng nhiên cảm giác được khí tức của Chiết Thiên trận biến mất, sau đó ngay cả khí tức của Tả Hàn Sóc cũng nhanh chóng suy nhược, Mộc Dĩnh Thiện theo bản năng quay đầu lại, rõ ràng nhìn thấy, bóng dáng của Vân Triệt đang ở ngay phía sau hắn cách không đến mười dặm.
- Cái… Cái gì!?
Toàn thân Mộc Dĩnh Thiện trầm xuống, trên mặt bị kinh hãi đến không còn huyết sắc, hắn điên cuồng đề khí, liều mạng chạy về phía trước, khi hắn quay đầu lại, phát hiện Van Triệt cách phía sau hắn lại chỉ còn không đến ba dặm.
Một lần này, Mộc Dĩnh Thiện cả kinh đến túi mật suýt chút nữa vỡ tan –– Hắn đường đường là Đế Quân cấp chín tốc độ dưới toàn lực, ở trước mặt Vân Triệt lại giống như đứng yên!
Tự biết mình trốn tiếp vốn không hề có chút ý nghĩa nào, Mộc Dĩnh Thiền chợt cắn răng một cái, đột nhiên quay người, trong tay nắm lấy một thanh trường kiếm màu trắng sáng hơi dài chừng bảy thước, kiếm ý nháy mắt phóng thích ra khiến không khí chung quanh mãnh liệt co rút lại.
Nếu nói Hiên Viên Vấn Thiên là người đệ nhất kiếm đạo ở Thiên Huyền đại lục, như vậy, Mộc Dĩnh Thiện chính là đế vương kiếm đạo ở Thương Vân đại lục, “Ngọc bạch long hoàng kiếm” trong tay hắn, càng là chí tôn của kiếm ở Thương Vân đại lục, huyền khí rót vào, khẽ vung lên, đều có thể tạo nên rồng ngâm chấn không.
- A!! Phi Tiên kiếm trận!
Ngọc bạch long hoàng kiếm hoa lệ bay lượn trên không trung, một kiếm trận hình tròn cực lớn cấp tốc tạo ra, ngay khi Mộc Dĩnh Thiện liên tục múa ba trăm sáu mươi kiếm, cách Phi Tiên kiếm trận thành hình chỉ kém sáu kiếm cuối cùng, Vân Triệt đuổi tới trước đột nhiên biến mất.
Kiếm trong tay Mộc Dĩnh Thiện cũng đột nhiên biến mất.
Cả người Mộc Dĩnh Thiện hoàn toàn cứng đờ ở đó, đầu óc trống rỗng, hắn cảm giác không đến Vân Triệt biến mất như thế nào thì thôi, lại cũng hoàn toàn không biết kiếm trong tay mình, đã hòa hợp thành một khối với mình biến mất như thế nào, giống như bỗng nhiên bị hư không nuốt sống.
- Thật sự lãng phí thời gian.
Một giọng nói lạnh như băng từ phía sau hắn truyền đến, khi giọng nói vừa dứt, đồng thời một luồng lực cực lớn đến không cách nào hình dung đánh lên trên lưng hắn.
Phụt!!
Thất khiếu Mộc Dĩnh Thiện chảy máu, huyền mạch nứt vụn, ý thức tán loạn, lăn lộn rơi xuống.