Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 893 - Chương 894: Thiên Độc Hợp Nhất

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_894" class="block_" lang="en">Trang 447# 2

 

 

 

Chương 894: Thiên độc hợp nhất



“Hồng nhi lại có đồ ăn ngon rồi… Kiếm này… Ngay cả ta nhìn thấy cũng muốn ăn.”

Sờ ngọc bạch long hoàng kiếm lấy được từ chỗ Mộc Dĩnh Thiện, thân kiếm trắng sáng quả thật giống như da thịt thiếu nữ, còn phóng thích ra hơi thở chân long cực kỳ nồng đậm, trong miệng Vân Triệt lẩm bẩm mấy tiếng, mới đưa vào trong Thiên độc châu, sau đó phi thân xuống.

Mười mấy dặm tầng băng đóng băng toàn bộ người của tam đại tông môn, từ Đế Quân, cho tới Vương tọa, đều không một ai có thể tránh thoát, cho dù người có thể phát ra âm thanh đều không có. Đổi lại là Vân Triệt lúc bình thường, những người này đã sớm thây ngang khắp đồng, có thể lưu lại toàn thây hay không còn không biết, nhưng bây giờ, nhưng người này bị đóng băng lại chỉ phong bế, mà không ai chết.

Thân thể của ba người Tả Hàn Sóc, Đoàn Hắc Sa, Mộc Dĩnh Thiện xếp chung một chỗ, trạng thái của ba người gần giống nhau như đúc –– ánh mắt trống rỗng, trong miệng chảy nước miếng, cả người giống như một đống bùn nhão không xương cốt, chỉ có hai tay đôi khi run rẩy.

Bọn họ giống vậy đều chưa chết, nhưng huyền lực đã từng ngạo thị toàn bộ Thương Vân đại lục lại toàn bộ bị phế không còn một mảnh.

Nói cách khác, hôm nay Vân Triệt giày vò lâu như vậy, lại không một người nào chết.

Nếu những vong hồn của Phần Thiên môn biết được chuyện này, tất nhiên sẽ không tiếc tất cả từ chín tầng địa ngục nhảy ra gầm to: Vì sao!!

Năm đó bọn họ là một trong những đầu sỏ bức tử Vân Triệt, hôm nay nếu như không phải hắn đến, Vân Cốc cũng tất nhiên sẽ mất mạng, trong đó Thất tinh thần phủ hại cả Thái Tô môn, cũng thiếu chút nữa hại hắn và Tô Linh Nhi trời đất hai ngả –– Vân Triệt lại một người cũng không hạ sát thủ.

Tất cả, đều chỉ vì Vân Cốc.

Không chỉ vì Vân Cốc không cách nào tiếp nhận sát sinh, nếu giết bọn họ như vậy, hắn tin tưởng sư phụ Vân Cốc nhất định đổ hết lỗi những người đã chết này lên trên người bản thân, sau đó, có lẽ sẽ cả đời đều không thể giải thoát nổi tự trách và gánh nặng.

Nếu không thể giết, vậy dứt khoát để cho sư phụ Vân Cốc nói ra khoan thứ cho bọn họ… Có lẽ, điều này cũng miễn cưỡng coi như bản thân làm một chuyện vì sư phụ đi.

Gọi Thái cổ huyền chu ra, Tô Linh Nhi và Vân Cốc từ trong đi ra, cảnh tượng trước mắt, khiến cho hai người bọn họ kinh sợ.

- Cái này…

Vân Cốc nhìn chung quanh, mặt hiện gợn sóng.

- Vân Triệt ca ca, huynh không sao chứ?

Tô Linh Nhi đã vội vàng chạy tới, tràn đầy lo lắng nhìn hắn từ trên xuống dưới, không tìm được dù chỉ một chút vết máu ở trên người hắn, lúc này nàng mới liên tục thở phào nhẹ nhõm.

- Ta đương nhiên không có việc gì, có việc chính là bọn họ.

Vân Triệt tỏ vẻ nhẹ nhàng thoải mái, hắn dắt theo Tô Linh Nhi đi đến trước mặt Vân Cốc:

- Tiền bối, người yên tâm, những người này chỉ bị băng phong tỏa huyền lực, đều không chết. Về phần ba người cầm đầu này, ta cũng chỉ phế bỏ huyền lực của bọn họ, để cho bọn họ về sau không thể tiếp tục làm ác. Về phần xử trí bọn họ như thế nào… Bọn họ đều vì tiền bối mà đến, xử trí như thế nào, vẫn do tiền bối đến định đoạt đi.

Vân Cốc bình tĩnh đưa mắt nhìn Vân Triệt, ánh mắt có nghi hoặc và phức tạp thật sâu, sau đó, ông dời ánh mắt, liếc mắt nhìn ba người dưới chân, than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại:

- Thả bọn họ đi đi.

Câu trả lời hoàn toàn không ngoài dự đoán, Vân Triệt cũng không lập tức cởi bỏ hàn băng, mà nói một câu:

- Thả toàn bộ bọn họ đi? Tiền bối, người nên biết, sau lưng bọn họ đều có thế lực cực kỳ to lớn, người thiện tâm thả bọn họ còn sống rời đi, nhưng bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, không bao lâu nữa, nhất định sẽ lại đến làm phiền người, nói không chừng sẽ là trả thù càng thêm mãnh liệt, cho dù như vậy, người vẫn như cũ muốn thả bọn họ rời đi sao?

- Mà chỉ cần người gật đầu, ta lập tức khiến cho bọn họ chết toàn bộ ở đây, nhận được báo ứng nên có, hơn nữa sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào. Sau đó, cũng vĩnh viễn sẽ không có ai đổ chuyện này lên trên thân người. Nói không chừng ngay cả bí mật về Thiên độc châu ở trên thân người đều sẽ không ai biết được.

Mặc dù mọi người bị đóng băng đều không thể nhúc nhích, không cách nào lên tiếng, nhưng lại có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh bên ngoài. Lời Vân Cốc nói làm cho bọn họ vui mừng quá đỗi, mà lời Vân Triệt nói, lại khiến cho lòng của bọn họ như rơi vào đáy cốc, ánh mắt trở nên sợ hãi tuyệt vọng.

Vân Cốc chậm rãi than thở:

- Haizzz, cả đời lão hủ lấy cứu mạng là mệnh trời, sao có thể khiến nhiều tính mạng như vậy vì lão hủ mà chết. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ tham niệm mà thôi, tội không đáng chết, hiện giờ coi như nhận lấy trừng phạt, liền thả bọn họ rời đi đi.

Tội không đáng chết? Chẳng lẽ sư phụ ngài còn tội đáng chết sao?

Hơn nữa những người này nào phải “Tội không đáng chết”!? Chiết Thiên giáo, Thất tinh thần phủ, Phi Tiên kiếm phái, bọn họ đều là người đứng trên đỉnh cao nhất ở Thương Vân đại lục, là người lập ra quy tắc của mảnh đại lục này, bọn họ ngắn thì sống hơn trăm nưam, lâu thì sống hơn một ngàn năm, người nào mà trên tay không dính lượng lớn máu tươi vô tội.

Thả một trong số những người này rời đi, nói không chừng sẽ có mấy trăm người thậm chí nhiều người vô tội hơn chết trên tay bọn họ… Tương đương với hại mấy trăm nhân mạng.

Mà ngược lại, giết một người, có lẽ chẳng khác nào cứu mấy trăm người vô tội.

Đạo lý lớn như vậy, nếu đổi lại là người khác nhân từ nương tay như thế, hắn sẽ giảng giải, nhưng đối mặt với Vân Cốc, hắn không cách nào nói ra.

Hơn nữa, lấy lịch duyệt với trí tuệ của Vân Cốc, sao lại thật sự không nghĩ đến được như vậy…

- Một khi đã như vậy, thế như ngài mong muốn.

Vân Triệt khẽ cười, ngón tay đảo qua, nhất thời, toàn bộ huyền băng cấp tốc hòa tan, trưởng lão, đệ tử tam đại tông môn bị đóng băng hồi lâu lấy được tự do, toàn bộ xụi lơ trên đất, ôm bả vai, trong lạnh nhưng băng và sợ hãi run ru, vẫn còn có phần không tin tưởng đối phương thật sự thả bọn họ đi.

Vân Triệt liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói:

- Ta vốn muốn giết toàn bộ các ngươi, nhưng y thánh tiền bối lại ấy ơn báo oán, nguyện ý khoan thứ cho các ngươi. Nếu là mệnh lệnh của y thánh tiền bối, vậy hôm nay ta tạm thời bỏ qua cho mạng của các ngươi! Lập tức cút!!

Mọi người run run ngẩng đầu lên, lúc này mới rốt cuộc tin tưởng mình thật sự có thể còn sống rời đi.

- Tạ đại ân của y thánh tiền bối… Tạ đại ân tha mạng của hai vị tiền bối…

Bọn họ nơm nớp lo sợ nâng lấy thân thể giống như bùn nhão của tam đại tông chủ, sau đó chạy như điên về ba phương hướng, tốc độ từ hòa hoãn càng lúc càng nhanh, e sợ sát tinh khủng bố phía sau đột nhiên thay đổi chủ ý.

- Vị tiểu huynh đệ này, đại ân cứu mạng hôm nay, lão hủ không có gì báo đáp, kiếp này nhất định ghi nhớ trong lòng.

Vân Cốc cảm kích thi lễ, liên tục thi lễ về phía Vân Triệt và Tô Linh Nhi.

- Ta ~!@#$%…

Vân Triệt mang theo Tô Linh Nhi lấy sét đánh lôi đình tránh ra rất xa, cuối cùng khiến Vân Cốc thi lễ thất bại, gáy Vân Triệt đổ mồ hôi, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp:

- Sư phụ… Không không không không, tiền bối, vạn lần không được, vãn bối sao có thể… Có thể nào nhận đại lễ của ngài. Tiền bối là y thánh đương thời, có thể có trợ giúp cho tiền bối, là vinh hạnh của vãn bối.

- Cái này…

Hành động quái dị của Vân Triệt khiến Vân Cốc hơi ngạc nhiên, sau đó thở dài:

- Tiểu huynh đệ có huyền lực kinh thế, tâm tính lại thuần lương như thế, thật sự là phúc lớn của thế gian. Hôm nay ngươi lại cứu một cái mệnh bạc của lão hủ, nếu Thiên độc châu rơi vào trong tay người lòng mang tham lam, lại không biết có bao nhiêu người vô tội gặp phải kiếp nạn thiên độc.

Trong lòng Vân Triệt vừa động, thuận thế nói:

- Y thánh tiền bối, Thiên độc châu theo như lời người nói rốt cuộc là cái gì?

Nhìn nghi hoặc thật sâu trong mắt Vân Triệt, Vân Cốc nói:

- Xem ra tiểu huynh đệ thật sự không biết. Thiên độc châu này, đại khái xuất hiện từ bốn năm trước. Nghe nói bị một gia đình thương nhân phát hiện ra ở Huyễn La thành Chu Chân quốc phương nam…

Khi Vân Cốc nói ra cái tên “Huyễn La thành Chu Chân quốc”, toàn thân Vân Triệt chợt căng thẳng, hai tay Tô Linh Nhi cũng dùng sức nắm chặt cánh tay của Vân Triệt.

Huyễn La thành Chu Chân quốc… Là một thành năm đó bị hắn dùng Thiên độc châu độc diệt, toàn thành vẻn vẹn một trăm bảy mươi vạn người, cùng với toàn bộ các thứ còn sống, toàn bộ chết dưới Thiên độc!

Chỉ vì trong Huyễn La thành có hai tông môn cực lớn hắn thù hận nghiến răng, lại cường đại đến hắn vốn không cách nào chống lại được.

Đó là khoản nợ máu lớn nhất cả hai kiếp này của hắn.

Cũng từ lần đó, độc lực của Thiên độc châu hoàn toàn khô kiệt, từ đó về sau lại không cách nào phóng thích ra một chút độc lực.

- Gia đình kia nhặt được nó chỉ coi nó là một hạt châu đẹp mắt mà bày ở trong nhà, không nghĩ tới mấy ngày sau, gia đình này đột nhiên nổi lên lục quang, khi được một số người phát hiện, mười mấy miệng trong nhà chết toàn bộ, đều chết dưới kịch độc trước nay chưa từng thấy.

- Từ đó về sau, mỗi lần Thiên độc châu xuất hiện, đều sẽ dẫn phát một lần độc họa, hơn nữa độc họa càng ngày càng đáng sợ. Nhưng cũng bởi vì vậy, độc lực của nó bắt đầu bị một số người dụng tâm kín đáo mơ ước, muốn sử dụng độc này vì mình. Kinh Hồng sơn trang của Nam Thiên quốc ở dưới cơ duyên lấy được Thiên độc châu, sau đó ôm tâm tư như vậy mà nhận phải đại họa, một tông môn lớn như vậy, haizz….

- Vân Triệt ca ca, viên Thiên độc châu kia, chẳng lẽ chính là…

Tô Linh Nhi nhỏ giọng nói.

Vân Triệt: “…”

Vân Cốc không phát hiện ra thần sắc khác thường của Vân Triệt và Tô Linh Nhi, tiếp tục nói:

- Mấy tháng trước lão hủ lấy được Thiên độc châu từ Kinh Hồng sơn trang, mới biết được thứ này đáng sợ hơn nghe đồn xa. Ngược lại lão hủ có cảm giác, độc lực hiện giờ của nó chỉ vừa mới thức tỉnh mà thôi, nếu độc lực này hoàn toàn khôi phục, thật không biết…

Giọng Vân Cốc đột nhiên khựng lại, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Vân Triệt cũng cả kinh theo:

- Y thánh tiền bối!?

- Này… Sao lại thế này? Rõ ràng đã…

Vân Cốc bỗng nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng nói:

- Đi mau! Các ngươi đi mau!!

- Tiền bối… Rốt cuộc sao lại thế này?

Vân Triệt sao lại có thể rời đi, ngược lại tiến lên trước một bước.

- Là Thiên độc châu! Độc lực của nó đột nhiên có dấu hiệu không khống chế được… Các ngươi đi mau! Không đi nữa, liền sẽ không còn kịp rồi!

Vân Cốc càng thêm lo lắng nói.

Vân Triệt nhanh chóng chắn Tô Linh Nhi ở phía sau, vài bước vọt tới phía trước Vân Cốc, vô cùng chân thành nói:

- Tiền bối, mau lấy Thiên độc châu ra! Vãn bối vừa khéo có năng lực giải độc đặc thù, có lẽ có thể giúp tiền bối khống chế kịch độc… Nhanh! Tin tưởng vãn bối!

Lấy tâm tính của Vân Cốc, sao lại khiến người vô tội dính vào nguy hiểm cùng ông, ông vừa định mở miệng khuyên họ rời đi lần nữa, nhưng vừa nghĩ đến huyền lực cường đại đến kinh thiên giật địa của Vân Triệt, Vân Cốc cuối cùng cắn răng một cái, lấy Thiên độc châu ra.

Một viên châu màu xanh đậm xuất hiện ở trước mắt Vân Triệt, hơn nữa phóng thích ra lục quang hơi nóng bỏng.

Khi độc quang màu xanh đậm này chiếu vào trong mắt Vân Triệt, một cảm giác linh hồn tương liên nhanh chóng nảy sinh ở trong trái tim hắn.

Cảm giác này…

Chẳng lẽ…

- Lão hủ tự cho rằng đã khống chế được, trong vòng một năm đều sẽ không có chuyện không khống chế được, chưa từng nghĩ tới…

Độc quang màu xanh nóng bỏng khiến trong lòng Vân Cốc như có lửa đốt:

- Xem ra, lão hủ cuối cùng vẫn đánh giá cao bản thân… Hả!?

Ở trong kinh ngạc của Vân Cốc, Thiên độc châu trong tay ông đột nhiên chậm rãi bay lên, bay thẳng về phía Vân Triệt mà đi. Vân Triệt cũng không trốn tránh, hơi sợ run nhìn nó tới gần, mãi cho đến khi nó bay đến chỗ ngực hắn.

- Tiểu huynh đệ!

Vân Cốc theo bản năng chìa tay, vừa định nhắc nhở hắn cẩn thận, lại chợt phát hiện, Thiên độc châu thế mà lại chợt lóe sáng rọi, như đá rơi xuống nước, tan vào trong thân thể Vân Triệt, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Một chút quang hoa màu xanh đậm nhất thời chợt lóe lên toàn thân Vân Triệt, nhưng chỉ một chớp mắt liền qua, Vân Triệt chậm rãi nâng hai tay mình lên.

Tay trái, là ánh sáng xanh biếc quen thuộc, cũng là ánh sáng tịnh hóa.

Mà tay phải, cũng sáng lên quang mang màu xanh đậm, ánh sáng kịch độc!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment