.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_895" class="block_" lang="en">Trang 448# 1
Chương 895: Thương Vân chung kết
Lúc trước nghe mấy người Đoàn Hắc Sa nhắc đến “Thiên độc châu”, hắn còn cho rằng chính là trùng hợp về tên gọi, bởi vì Thiên độc châu chân chính ở ngay trên người hắn, thế gian cũng không thể tồn tại hai viên Thiên độc châu.
Mà khi Vân Cốc lấy “Thiên độc châu” ra, trong lòng hắn tràn ngập liên hệ linh hồn rõ ràng, Thiên độc châu trong cơ thể cũng xuất hiện cảm ứng mãnh liệt, trong đầu, trực tiếp hiện ra ba chữ “Thiên độc châu”.
Thiên độc châu trong cơ thể hắn là thật, Thiên độc châu trong tay Vân Cốc cũng là thật!
Nhưng mà, đây lại là hai viên Thiên độc châu hoàn toàn khác nhau.
Thiên độc châu dung hợp với thân thể Vân Triệt có năng lực tinh lọc và tôi luyện cường đại, lại không hề có độc lực. Mà độc lực, vốn là năng lực chủ đạo của Thiên độc châu, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, độc lực của Thiên độc châu lại cho dù một chút dấu hiệu hồi phục đều không có. Chuyện này, tuy rằng Vân Triệt chưa bao giờ đề cập đến với Mạt Lỵ, nhưng trong lòng xuất hiện nghi hoặc nhiều lần.
Mà Thiên độc châu trong tay Vân Cốc, có được lại là độc lực thuần túy!
Khi viên Thiên độc châu “thứ hai” này tự động dung nhập vào trong thân thể hắn, ấn ký ký ức chứa đựng trong đó mới giải khai nghi hoặc của Vân Triệt.
Năm đó ở Thương Vân đại lục, khi Vân Cốc giao Thiên độc châu cho Vân Triệt, nói cho hắn biết tuyệt đối không thể phóng thích kịch độc trong Thiên độc châu. Sau khi Vân Cốc mất đi, Vân Triệt dưới tâm tình biến đổi, điên cuồng phóng thích thiên độc mà Vân Cốc vất vả khó lại, độc diệt vô số người và tông môn, mà một lần phóng thích cuối cùng, trực tiếp khiến độc lực của Thiên độc châu khô kiệt, đồng thời ngay cả độc nguyên này, cũng theo một tia thiên độc cuối cùng phóng thích ra mà thất lạc.
Vốn sau khi độc nguyên hồi phục sẽ tự động quay trở về Thiên độc châu, nhưng dưới Luân hồi kính can thiệp, Thiên độc châu mất đi độc nguyên chẳng những kết hợp quỷ dị với thân thể Vân Triệt, còn vì xuyên không luân hồi đến một thế giới khác, ngay cả thời gian cũng xuất hiện sai lệch. Mặc dù độc nguyên ở lại Thương Vân đại lục không vì lực lượng của Luân hồi kính mà biến mất, nhưng sau khi hồi phục, lại vì không cách nào quay trở về Thiên độc châu, mà từ đó biến hóa, hóa thành một viên Thiên độc châu khác.
Hiện giờ Vân Triệt tới gần, hai viên Thiên độc châu cảm ứng được sự tồn tại của nhau, lại dung hợp.
Cũng đến hôm nay, Vân Triệt mới biết được, Thiên độc châu hắn có thể có được vẫn luôn không hoàn chỉnh, mà là Thiên độc châu mất đi độc nguyên –– điều này cũng là lý do vì sao Thiên độc châu không hề có chút độc lực nào của nó.
Viên trong tay Vân Cốc, thuần túy là Thiên độc châu chỉ có độc lực.
Hiện giờ sau khi thời gian, không gian sai lệch hai viên cuối cùng lại một lần nữa dung hợp thành nhất thể, hoàn chỉnh tập trung trên người Vân Triệt.
- Tiểu huynh đệ, chuyện này… Chuyện này…
Vân Cốc khó có được lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
Ý niệm của Vân Triệt khẽ động, lục quang trong lòng bàn tay nháy mắt tắt đi, tất cả khí tức độc cũng đều biến mất không còn tung tích. So với Thiên độc châu năm đó chỉ có thể miễn cưỡng khống chế với Thiên độc châu hắn hiểu rõ tất cả như lòng bàn tay đã hòa hợp thành một viên Thiên độc châu. Độc nguyên của Thiên độc châu quay về, thiê độc này đã đang thong thả hồi phục, hiện giờ, thiên độc thức tỉnh, gần như đã đạt tới chừng một thành của năm đó.
Nếu phóng thích toàn bộ, đủ để hóa một thành nhỏ thành độc ngục.
Vân Triệt không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể chân thành nói:
- Vân tiền bối, hiện giờ Thiên độc châu này đã nhận vãn bối làm chủ, sẽ do vãn bối tùy tâm khống chế. Như thế, sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống độc lực không khống chế được nữa, kính xin tiền bối bớt lo.
Dù sao Vân Cốc không phải người thường, ông kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó cũng khẽ nở nụ cười:
- Như thế, thật sự không thể tốt hơn, lão hủ cũng có thể hoàn toàn yên tâm.
Không hỏi tới nguyên do trong đó, cũng không miệt mài theo đuổi ý đồ của Vân Triệt, dáng vẻ mỉm cười thả lỏng của ông, giống như phát ra từ phế phủ. Theo ý ông, ánh mắt của Vân Triệt trong suốt giống như nước đọng, lúc nói chuyện càng từng chữ rõ ràng, rõ ràng có một thực lực vô cùng cường đại, lại không hề kiêu căng ngạo mạn điên cuồng.
Hơn nữa hắn lấy thực lực có thể tiện tay nghiền áp tam đại tông môn đương thời, sao lại có thể ham một viên Thiên độc châu không biết là phúc hay là họa.
- Trước mơ hồ đại ân cứu mạng, hiện giờ lại vì lão hủ giải quyết xong một tâm sự cực lớn, lão hủ còn chưa biết tục danh của tiểu huynh đệ.
Vân Cốc ôn hòa nói.
- Y thánh tiền bối ngàn vạn lần đừng khách khí như thế.
Vân Triệt vội vàng hành lễ nói, sau đó thoáng ngừng lại:
- Vãn bối họ Vân, tên một chữ Triệt, vị này là hồng nhan tri kỷ của vãn bối, Tô Linh Nhi.
Vân Triệt… Tên này, chính là do lão ngài đặt cho ta đó.
- Vân… Triệt…
Vân Cốc khẽ lẩm bẩm một tiếng, sau đó mỉm cười than thở:
- Như mây bay, như nước trong (triệt = trong), thật sự là tên rất hay, chẳng những cùng một họ với lão hủ. Ngược lại phù hợp với tư tưởng y đạo như thế, xem ra hai người ta và ngươi quả nhiên có duyên.
Ong ––
Trong đầu Vân Triệt ong ong một trận rất nhỏ, môi mấp máy, lại nói không ra lời.
Như mây bay, như nước trong… Đây chính là ngụ ý và kỳ vọng mà năm đó Vân Cốc lấy cái tên “Vân Triệt” này cho hắn.
- Có thể gặp được nhân vật như tiểu huynh đệ, thật đúng là may mắn kiếp này của lão hủ, huyền lực của tiểu huynh đệ vang dội cổ kim, khí độ lỗi lạc bất quần, như vậy nhất định có chuyện quan trọng muốn làm, lão hủ liền không quấy rầy nhiều hơn, ngày khác nếu có chỗ nào cần lão hủ cống hiến sức lực, thông báo cho lão hủ một tiếng, lão hủ nhất định dốc hết toàn lực.
- Tiền bối dừng bước!
Không đợi Vân Cốc rời đi, Vân Triệt vội vàng gọi ông lại, gấp gáp hỏi:
- Không biết tiếp theo tiền bối định đi đâu.
Vân Cốc cười lắc đầu:
- Người làm nghề y, không nơi nương tựa, nơi nào có người bệnh, nơi đó là chốn đi về. Chính là tuổi thọ của lão hủ cuối cùng có lúc hết, cũng là lúc nên tìm một truyền nhân để phó thác y thuật và tư tưởng y đạo. Chỉ thán thế đạo không sạch sẽ, người này có thể gặp mà không thể cầu, lão hủ cũng không biết khi nào mới có thể giải quyết xong tâm nguyện này.
Tư tưởng y đạo…
Hai tay Vân Triệt khẩn trương, không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Cốc, hắn thừa nhận lấy tất cả kỳ vọng của Vân Cốc, cuối cùng lại chẳng những không kế thừa tư tưởng y đạo, ngược lại thành một cực đoan hoàn toàn trái ngược…
Vân Triệt nói:
- Y thánh tiền bối, vừa rồi những người được tiền bối khoan thứ đều biết được Thiên độc châu ở trên người tiền bối, không bao lâu nữa, tin tức này tất nhiên sẽ nhanh chóng truyền ra, thiên hạ đều biết, cho dù tiền bối nói cho thế nhân biết Thiên độc châu hiện giờ đã không ở trên thân tiền bối, cũng sẽ không có người tin tưởng. Đến lúc đó, tiền bối nhất định sẽ bởi vì vậy mà gặp phải kiếp nạn không cách nào đoán trước được, chuyện này, tiền bối có từng nghĩ tới chưa?
- Là phúc hay là họa, tự do trời định.
Vân Cốc lại nhàn nhạt lắc đầu:
- Còn có giáo huấn tiểu huynh đệ cho, bọn họ dưới e ngại, có lẽ cũng không còn gan làm khó xử lão hủ.
- Sợ hãi cuối cùng có hạn, nhưng tham lam lại là vô hạn!
Vân Triệt đứng phía trước Vân Cốc, giọng điệu đã hơi kích động, hắn thật sự xác định, nếu như Vân Cốc tiếp tục lưu lại Thương Vân đại lục, không bao lâu nữa, liền sẽ gặp được cảnh tượng như ngày hôm nay:
- Y thánh tiền bối, đối với chuyện này, vãn bối có một đường giải quyết. Vãn bối không phải là người của Thương Vân đại lục, mà đến từ một nơi tên là Huyễn Yêu giới, khẩn cầu tiền bối theo vãn bối đi tới Huyễn Yêu giới, ở nơi đó, vãn bối cam đoan không có ai sẽ làm khó xử tiền bối, không có ai sẽ bất kính đối với tiền bối.
“…” Tròng mắt Vân Cốc đảo qua, nhìn Vân Triệt thật sâu một lúc, lại lắc lắc đầu:
- Từ trước lão hủ đã đoán tiểu huynh đệ có lẽ đến từ bên ngoài, quả thật như thế. Tiểu huynh đệ một mảnh thiện tâm thành tâm, lão hủ vạn phần cảm kích, chính là, gốc rễ của lão hủ dù sao ở trên mảnh đất này, y đạo của lão hủ, cũng trải qua trên mảnh đất này…
- Không, không đúng! Tiền bối ngài nói không đúng.
Vân Triệt lại đột nhiên cắt ngang, phủ nhận lời Vân Cốc nói, vô cùng nghiêm chỉnh nói:
- Y thánh tiền bối có tư tưởng y đạo khiến thế nhân kính trọng, tư tưởng y đạo cũng là cả đời tiền bối tuân theo. Nhưng nếu là tư tưởng y đạo đơn thuần, nên cứu càng nhiều bệnh tật, cứu giúp càng nhiều thế nhân, không phân biệt thiện ác, chủng tộc, tôn ti, địa vị!
Toàn thân Vân Cốc khẽ chấn động.
- Nếu cả đời dâng cho y đạo, cả đời thừa nhận tư tưởng y đạo, như vậy, làm nghề y ở Thương Vân đại lục, hay làm nghề y ở Huyễn Yêu giới, có gì khác nhau chứ? Huống chi lãnh thổ ở Huyễn Yêu giới lớn hơn Thương Vân đại lục nhiều, có càng nhiều sinh linh, càng nhiều chủng tộc, càng cần người giống như tiền bối vậy.
- Ở Huyễn Yêu giới, tiền bối có thể tiếp tục hành y tế thế, tin tưởng tốn không tới vài năm, toàn bộ Huyễn Yêu giới đều sẽ biết được danh thánh của tiền bối, nếu như gượng ép ở lại Thương Vân đại lục, một khi tiền bối gặp phải ngoài ý muốn, sở học cả đời, sở cầu cả đời, đều sẽ gửi vào bụi bặm. Vế trước, có thể cả đời viên mãn, phúc trạch vạn vạn người, còn vế sau lại… Có lẽ không chỉ sẽ bớt cứu được vạn vạn người, còn không cách nào tìm được người để truyền lại đời sau, để đời sau nhận phúc trạch.
“…” Lời Vân Triệt nói, khiến Vân Cốc nghẹn giọng thật lâu, ánh mắt bắt đầu rung chuyển.
- Y thánh tiền bối, đi Huyễn Yêu giới đi. Nếu tiền bối tiếp tục lưu lại nơi này, thật sự quá nguy hiểm.
Tô Linh Nhi nhẹ giọng cầu khẩn.
- Tiền bối…
Vân Triệt ngừng thở, khẩn trương nhìn Vân Cốc.
Vân Cốc bỗng nhiên quay đầu, cười ôn hòa:
- Ha ha ha ha, không sai, cũng là cả đời hành y, ở nơi nào có gì khác nhau. Mà chỉ có sống càng lâu, mới có thể cứu chữa cho càng nhiều người, cứu càng nhiều mạng. Tiểu huynh đệ, là ngươi đánh thức lão hủ, xem ra tư tưởng y đạo của lão hủ, đúng là vẫn còn có chút khiếm khuyết.
- Nói như vậy… Tiền bối người… Đáp ứng rồi?
Vân Triệt sung sướng nói.
Vân Cốc lại mỉm cười:
- Ha ha, như thế, liền quấy rầy tiểu huynh đệ và tiểu cô nương mang lão nhân ta đồng hành.
- Thật tốt quá!!
Vân Triệt và Tô Linh Nhi đồng thời kinh hỉ ra tiếng, lại đồng thời kích động đến lệ nóng lưng tròng.
Nhìn dáng vẻ hai người trẻ tuổi vui mừng, Vân Cốc cũng thoải mái nở nụ cười, hơn nữa không biết vì sao, hốc mắt lại có phần không khống chế được ướt át.
Lập tức, Vân Triệt mang theo Tô Linh Nhi và Vân Cốc cùng vào Thái cổ huyền chu, quay về Thái Tô môn thu hồi di vật của mẫu thân Tô Linh Nhi xong, cuối cùng dừng lại ở Thương Vân đại lục một thời gian ngắn, sau đó lại tiến vào trong Thái cổ huyền chu, tiến hành “Xuyên qua không gian” gần ngàn dặm lần thứ hai.
Tô Linh Nhi đã ở bên người, sư phụ đã ở bên người, đối với Thương Vân đại lục, cuối cùng hắn đã không có gì để lưu luyến.
Hắn đến Thương Vân đại lục, vốn chỉ định hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng dưới tình hình hắn biết được phải chết, muốn gặp mặt Tô Linh Nhi một lần. Không nghĩ tới, hắn chẳng những tìm về Linh Nhi, còn tìm về sư phụ, liền ngay cả Thiên độc châu luôn không trọn vẹn mà không biết, cũng đã trở thành Thiên độc châu chân chính hoàn chỉnh.
Ma nguyên châu vốn nhất định sẽ cướp đi tính mạng của hắn lại không trở thành mối họa, ngược lại trở thành đồ đạc của bản thân hắn, hắn chẳng những không phải chết, liền ngay cả huyền lực, cũng đã vượt qua một lần khoa trương nhất trong lịch sử.
Còn mơ hồ đụng chạm đến một bí mật hơi đáng sợ.
Một chuyến đến Thương Vân này, hắn chẳng những nhận được hết tất cả hắn mong muốn, cả người còn lại thu được một cuộc đời mới, thoát thai hoán cốt. Tâm tình, cũng trong lúc bất tri bất giác, đã xảy ra lột xác vi diệu.