.
._448__2" class="block_" lang="en">Trang 448# 2
Chương 896: Hy vọng (thượng)
Huyễn Yêu giới, Yêu Hoàng thành, Vân gia.
Sau khi Vân Triệt được đưa vào Kim ô lôi viêm cốc, gần một tháng đều không có tin tức, trên dưới Vân gia luôn bao phủ trong một bầu không khí vô cùng đè nén. Mỗi ngày tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi đều sẽ đi Kim ô lôi viêm cốc, lại đừng nói nhận được tin tức gì, ngay cả tiến vào đều không thể.
Theo thời gian trôi qua, khí tức khẩn trương tràn ngập Yêu Hoàng thành cũng càng ngày càng trầm trọng, các đại gia chủ, quận vương mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán, lo lắng đề phòng, tất cả thế lực mỗi ngày đều bất cứ lúc nào ở trạng thái khẩn trương chuẩn bị chiến tranh.
Bởi vì nhiều thêm mỗi một ngày, ngày Hiên Viên Vấn Thiên đến đây sẽ càng tới gần một ngày.
Gánh nặng trên thân thể với trên tinh thần này nếu kiên trì mười ngày tám ngày còn tốt, nhưng liên tục kéo dài lâu như vậy tiếp, Hiên Viên Vấn Thiên còn chưa tới, Yêu Hoàng thành đã lung lay sắp đổ, liền ngay cả hùng tâm của chúng huyền giả thề sống chết hộ thành cũng đã cấp tốc hao mòn.
Trên không Vân gia, theo từng vòng làn sóng không gian, Thái cổ huyền chu xuyên qua hơn chín trăm vạn dặm không tiếng động xuất hiện.
- Tiền bối, Linh Nhi, nơi này chính là hoàng thành của Yêu Hoàng thành, phía dưới, chính là nhà của ta.
Vân Triệt giới thiệu cho Tô Linh Nhi và Vân Cốc, cảm xúc nhất thời mênh mông không thôi.
Ở trong Kim ô lôi viêm cốc hơn nửa tháng, lại dừng lại ở Thương Vân đại lục mười ngày, bọn họ nhất định đều lo lắng hỏng rồi.
Mà bọn họ cũng nhất định không thể tưởng được mấy ngày này bản thân mình đã trải qua cái gì.
- Thành thật lớn, liếc mắt một cái đều không nhìn thấy ranh giới.
Tô Linh Nhi kinh thán tò mò rất nhiều, trong lòng càng thêm khẩn trương. Bởi vì lập tức phải gặp thân sinh phụ mẫu của Vân Triệt, còn có…
- Khí tức nơi này có khác biệt rất lớn với Thương Vân đại lục. Không nghĩ tới sinh thời, còn có thể may mắn đi tới một mảnh trời đất mới.
Nếu đã đến, Vân Cốc vô cùng thản nhiên tiếp nhận tất cả.
- Tiền bối, Linh Nhi, tin tưởng ta, hai người nhất định sẽ nhanh chóng thích nơi này.
Vân Triệt cười nói, sau đó khẽ đề khí, phát ra tiếng hô từ phế phủ truyền ra xa xa:
- Gia gia! Cha! Nương! Tiểu cô! Tiêu Vân! Thải Y! Nguyệt nhi! Tuyết Nhi… Ta đã trở về!!
Tiếng hô to của Vân Triệt, khiến Vân gia nặng nề đã lâu nháy mắt kích khởi lên từng tầng sóng triều.
Âm thanh cửa phòng bị đẩy ra mãnh liệt trùng trùng điệp điệp chồng chất lên nhau.
- Tiểu Triệt!!
- Phu quân!!
Thương Nguyệt và Tiêu Linh Tịch ở ngay trong đại sảnh vừa lao tới, liền thấy được Vân Triệt đang từ trên không trung hạ xuống. Vân Triệt nhìn các nàng, mở hai tay thật rộng, cười khanh khách nói:
- Linh Tịch, Nguyệt nhi, còn đứng ở đó làm chi, còn không nhanh chạy vào trong lòng ta.
Thương Nguyệt và Tiêu Linh Tịch một trái một phải bổ nhào vào trong ngực Vân Triệt, trong khoảng thời gian này tới nay lo lắng vướng bận sợ hãi khiến cảm xúc của Tiêu Linh Tịch vỡ đê, đến khóc to, ngay cả Thương Nguyệt đã sớm tu thành đến đủ kiên cường cũng toàn thân co rúm, kịch liệt nghẹn ngào, không cách nào nói được ra lời.
“…” Cánh môi Tô Linh Nhi mở ra, lẳng lặng nhìn bóng lưng Vân Triệt, trong lòng phức tạp khó có thể nói rõ. Nhưng đều là nữ tử, nàng có thể cảm nhận được tình cảm đối với hắn của hai nữ hài liều lĩnh nhào vào trong lòng Vân Triệt mãnh liệt cỡ nào.
- Đại ca… Đại ca!
Tiêu Vân mang theo Tiêu Liệt, bước chân lộn xộn chạy đến, phía sau là Thiên Hạ Đệ Thất ôm chặt Tiêu Vĩnh An. Trong khoảng thời gian này, hai phu thê vẫn một mực ở lại Vân gia.
- Tiêu Vân, Thất muội, trong khoảng thời gian này, gia gia đều làm phiền hai người chiếu cố.
Vân Triệt mỉm cười nói
- Đại ca, huynh… Huynh không có việc gì thì tốt rồi.
Tròng mắt Tiêu Vân chớp chớp, giọng nghẹn ngào. Những ngày Vân Triệt không ở đây, hắn cũng giống vậy ở trong sợ hãi rất lớn. Dù sao, ngày ấy tình huống của Vân Triệt trước khi bị đưa vào Kim ô lôi viêm cốc thật sự quá dọa người, sau lại thời gian dài không có tin tức, hắn và Thiên Hạ Đệ Thất đủ loại an ủi Tiêu Liệt rằng mạng của Vân Triệt lớn hơn bất kỳ ai, nhất định sẽ không có chuyện gì, nhưng chính bọn họ cũng hàng ngày treo ngược trái tim lên.
- Thiếu chủ! Thiếu gia chủ!
- Cung chủ!!
Trên dưới Vân gia, còn có chúng nữ Băng Vân ở ngoại viện cũng toàn bộ tụ tập đến, trên mặt mỗi một người đều mang theo kích động vô cùng sâu.
Trước khi đến, Vân Triệt chỉ đơn giản đề cập đến với Vân Cốc và Tô Linh Nhi rằng hắn là thiếu gia chủ của Vân gia Huyễn Yêu giới, nhưng tình hình trước mắt, đối với toàn bộ Vân gia, đối với những người này mà nói, hắn nào chỉ đơn giản là thiếu gia chủ vậy. Hắn bị tầng tầng lớp lớp đám người vây quanh, mỗi một người đều vì hắn bình an trở về mà kích động đến không cách nào tự kiềm chế… Hắn rõ ràng chỉ là một người thanh niên vừa mới hai mươi, lại giống như là trung tâm của toàn bộ thế giới không thể thiếu được.
- Triệt nhi! Triệt nhi!!
Mộ Vũ Nhu lệ rơi bay tới, bên người là Vân Khinh Hồng đang cố gắng đè nén kích động, Vân Triệt vội vàng nghênh đón, sau đó trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống đất, áy náy nói:
- Cha nương, nhi tử bất hiếu, trong khoảng thời gian này… Lại để cho hai người lo lắng.
- Triệt nhi, nhanh, nhanh đứng lên.
Mộ Vũ Nhu bất chấp nước mắt trên mặt, vội vàng nâng Vân Triệt dậy, nhìn rồi lại nhìn hắn:
- Con cuối cùng đã trở lại, con còn không trở lại, nương liền… Triệt nhi, con có phải đã hoàn toàn tốt lên rồi không, có phải đã hoàn toàn không có việc gì rồi không, lần này kim ô thánh thần trị hoàn toàn cho con rồi đúng không?
Từng lời nói của Mộ Vũ Nhu mang theo thân thiết sâu sắc nồng đậm giống như biển, Vân Triệt nhìn vào ánh mắt nàng, vô cùng dùng sức gật đầu:
- Nương, lần này con hoàn toàn tốt, tốt không thể tốt hơn, chuyện lúc trước, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
- Thật… Thật sự?
Mộ Vũ Nhu kinh hỉ đến nói năng hơi lộn xộn:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Thật tốt quá…
- Cha, trong khoảng thời gian trước con không tốt, đối đầu với kẻ địch mạnh lại ý chí sa sút, nhất định khiến cho cha lo lắng và thất vọng rồi, con cam đoan về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Vân Triệt nhìn Vân Khinh Hồng nói.
Hôm nay khi vừa nhìn thấy Vân Triệt, Vân Khinh Hồng liền cảm giác được trong thần thái của nhi tử đã có biến hóa vô cùng lớn… Thậm chí có thể nói là một loại lột xác.
Không có ảm đạm, không có trầm trọng, càng không có một chút u ám, thay vào đó, ngược lại là quang minh với lỗi lạc còn hơn trước kia rất xa. So sánh với trạng thái trước khi nhi tử được đưa đi Kim ô lôi viêm cốc, quả thật giống như thoát thai hoán cốt.
Vân Khinh Hồng vô cùng vui mừng và thư thái nở nụ cười, hắn chìa tay ra, nặng nề vỗ vào trên bờ vai Vân Triệt:
- Nam nhân chân chính có thể sa sút tinh thần trong nhất thời, nhưng quả quyết sẽ không tinh thần sa sút một đời…
Tay hắn vỗ vào trên bờ vai Vân Triệt đột nhiên khựng lại, trên mặt lộ ra kinh ngạc thật sâu… Bởi vì trên người Vân Triệt lưu chuyển, rõ ràng là huyền lực cấp bậc Đế Quân!
- Triệt nhi, huyền lực của con…
Vân Khinh Hồng ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn hắn.
- Cha, đợi một lúc nữa cha có thể đi thông báo cho ông ngoại bọn họ, đại trận hộ thành có thể tạm thời giữ lại, về phần tình trạng giới nghiêm, có thể loại bỏ hoàn toàn.
Vân Triệt tỏ vẻ tự tin lại không kiêu ngạo cười nhạt:
- Con hiện giờ, lại ước gì bản thân Hiên Viên Vấn Thiên tới đây, cũng miễn cho con tốn nhiều công phu đi Thiên Huyền đại lục tìm y.
“…” Bàn tay Vân Khinh Hồng đặt trên bả vai Vân Triệt nhất thời căng chặt, hai mắt nhìn thẳng, chính là kích động nói không ra lời.
- Tuyết Nhi không có ở nhà sao?
Vân Triệt không nhìn thấy bóng dáng của Phượng Tuyết Nhi.
- Nàng và tiểu Yêu Hậu đi đến Kim ô lôi viêm cốc.
Mộ Vũ Nhu nói:
- Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày các nàng đều sẽ đi xem, chỉ có điều lúc này, các nàng cũng nên trở lại rồi.
- Vân ca ca!
Giọng Mộ Vũ Nhu vừa dứt, một tiếng gọi ầm ĩ vội vàng đã từ xa truyền đến. Phượng Tuyết Nhi một thân hồng y bất chấp chung quanh có nhiều người như vậy đang ở đây, ào ào nhào vào trên người Vân Triệt, tiểu Yêu Hậu theo sau đã đến, yên tĩnh đứng ở bên cạnh người Vân Triệt, như trước có vẻ không biểu cảm, còn lạnh lùng nói một câu:
- Vân Triệt, ngươi ở trong Kim ô lôi viêm cốc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lâu như vậy mới đi ra, khiến cho bao nhiêu người lo lắng cho ngươi.
Nàng đảo mắt đi, lại thản nhiên nói:
- Tình huống bây giờ của ngươi như thế nào?
Vân Triệt cười nói:
- Ha ha, đương nhiên là không có việc gì, nhìn dáng vẻ của ta thì biết. Đúng rồi, quên giới thiệu cho mọi người.
Vân Triệt đi đến bên người Tô Linh Nhi và Vân Cốc, đầu tiên kéo tay nhỏ bé của Tô Linh Nhi:
- Đây là Linh Nhi, Tô Linh Nhi, theo chân ta từ Thương Vân đại lục về đây. Linh Nhi, đây chính là cha nương của ta.
- Linh Nhi bái kiến bá phụ bá mẫu.
Tô Linh Nhi tiến lên trước hành lễ.
- Ngươi nói cái gì? Thương Vân đại lục?
Tiểu Yêu Hậu đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, mặc dù rất ít người biết được sự tồn tại của Thương Vân đại lục, nhưng Huyễn Yêu giới lại có ghi chép từ rất xưa đối với Thương Vân đại lục, tiểu Yêu Hậu là một trong những người biết được… Nhưng chỉ biết được mà thôi.
Vân Triệt gật đầu:
- Ừm, thật ra trong khoảng thời gian gần đây, ta không phải ở trong Kim ô lôi viêm cốc, mà lấy huyền chu đi Thương Vân đại lục… Nguyên do trong đó, lát nữa ta lại nói tỉ mỉ cho mọi người.
“…” Trên mặt tiểu Yêu Hậu lộ ra kinh ngạc thật sâu, nhưng không hỏi tới ở trước mặt mọi người.
Mà điểm chú ý của Mộ Vũ Nhu lại không ở Thương Vân đại lục gì đó, nàng thấy rõ ánh mắt của Vân Triệt và Tô Linh Nhi khi nhìn đối phương, trong lòng còn không rõ đó là cái gì sao –– đây là tiết tấu bản thân lại nhiều thêm một nàng dâu, nhất thời mặt mày hớn hở chủ động đi lên giữ chặt tay của Tô Linh Nhi, ôn nhu nói:
- Linh Nhi, tuy rằng bá mẫu không biết Thương Vân đại lục ở đâu, nhưng con đã nguyện ý theo Triệt nhi đến đây, về sau nơi này sẽ là nhà của con, cần gì, cứ việc nói với bá mẫu.
- Cám ơn người, bá mẫu.
Trong lòng Tô Linh Nhi dâng lên gợn sóng ấm áp.
- Triệt nhi, vị tiền bối này là?
Ánh mắt Vân Khinh Hồng chuyển hướng sang Vân Cốc, vị lão giả tiên phong đạo cốt râu tóc trắng này, trên người có một khí tức làm cho người ta khuất phục thật sâu. Mà hắn chú ý tới, ánh mắt Vân Triệt khi nhìn về phía lão giả này mang theo kính trọng thật sâu… Người có thể để cho Vân Triệt lộ ra thái độ kính trọng như thế, trừ bỏ trưởng bối của Vân Triệt ra, dường như chưa bao giờ có.
Vân Triệt vội vàng nói:
- Vị này, là Y thánh tiền bối, đều họ Vân. Y thuật của ông có thể nói là vô tiền khoáng hậu, sau này, cũng sẽ ở lại Huyễn Yêu giới chúng ta.
Trong lòng Vân Khinh Hồng chấn động mạnh. Y thuật của Vân Triệt, đã hết sức cao minh rồi, mà bốn chữ “Vô tiền khoáng hậu”, là từ trong miệng Vân Triệt nói ra, há lại hạng vừa!
Hắn nhanh chóng hành lễ nói:
- Hóa ra là Y thánh tiền bối! Có thể được Y thánh tiền bối bậc kỳ nhân như vậy, quả thật là phúc trạch của Huyễn Yêu giới ta.
- Lão hủ chỉ là một y giả bình thường, tuyệt đối không đảm đương nổi khen ngợi như thế của Vân gia chủ.
Vân Cốc lập tức hoàn lễ, nhưng ánh mắt của ông, lại sau đó rơi vào trên người tiểu Yêu Hậu, tiếp theo trực tiếp mở miệng nói:
- Không biết vị tiểu cô nương này xưng hô như thế nào?
Chân mày tiểu Yêu Hậu khẽ động, xoay người lại. Vân Triệt lập tức giới thiệu:
- Y thánh tiền bối, vị này là tiểu Yêu Hậu, là đế vương đại lục Huyễn Yêu giới.
- Thì ra là thế.
Vân Cốc khẽ gật đầu, trên mặt không có gợn sóng quá lớn, ông thân là y giả, gần như không vì thân phận của người bệnh mà động dung. Ông tiếp tục đánh giá tiểu Yêu Hậu, nghĩ đến mọi người ở bên cạnh, cuối cùng muốn nói lại thôi.
Trong lòng Vân Triệt chợt động. Tình huống của tiểu Yêu Hậu, trừ bỏ Vân Khinh Hồng có chỗ phát hiện, liền chỉ có hắn và tiểu Yêu Hậu biết Mà trạng thái của tiểu Yêu Hậu không biểu lộ ra bên ngoài, nếu không phải biết được sự tình xảy ra trước đó, lấy nhãn lực của hắn, cũng tất nhiên không cách nào nhìn ra nàng có gì khác thường.
Nhưng dáng vẻ của Vân Cốc… Rõ ràng là liếc mắt một cái đã nhìn thấu!
Nội tâm Vân Triệt bắt đầu kích động run rẩy lên… Sao ta lại bỏ qua một điểm quan trọng như vậy, ta không cách nào cứu được Thải Y, nhưng sư phụ ông nói không chừng có biện pháp… Bởi vì ông là sư phụ vô tiền khoáng hậu trên y đạo!
- Cha! Xin phiền chuẩn bị một chỗ thanh tĩnh cho chúng con!
Vân Triệt bỗng nhiên nói, sau đó một phen kéo tiểu Yêu Hậu:
- Y thánh tiền bối, có thể phiền tiền bối trước… Kiểm tra mạch tượng cho tiểu Yêu Hậu một phen không.
Tiểu Yêu Hậu: “…”
Vân Cốc khẽ gật đầu:
- Lão hủ làm hết sức.
Có thế này Vân Khinh Hồng mới phản ứng kịp, nhanh chóng nói:
- Nhanh đi dọn phòng khách chính ra, mọi người liền rút lui khỏi phòng khách chính ba trăm trượng, không có bổn gia chủ chính miệng cho phép, bất luận kẻ nào không được phép tới gần!