.
._449__1" class="block_" lang="en">Trang 449# 1
Chương 897: Hy vọng (hạ)
Trong Vân gia hoàn toàn yên tĩnh, Vân Khinh Hồng dưới lo lắng, thậm chí xây lên một kết giới ngăn cách khổng lồ, toàn bộ Vân gia có dáng vẻ như lâm đại địch.
Trong phòng khách chính chỉ có ba người tiểu Yêu Hậu, Vân Triệt, Vân Cốc.
- Y thánh tiền bối, nàng…
- Không cần nói.
Vân Cốc lại cười cười không cho Vân Triệt giải thích tình huống của tiểu Yêu Hậu, chìa đôi tay hơi có vẻ tái nhợt ra:
- Trước để cho lão hủ kiểm tra mạch tượng, tiểu Yêu Hậu xin cứ yên tâm, từ trước đến nay đối với nữ tử lão hủ đều cách không kiểm mạch, thả lỏng khí tức là có thể.
- Làm phiền.
Tiểu Yêu Hậu liếc mắt nhìn Vân Triệt, nhàn nhạt lên tiếng. Nhìn dáng vẻ của nàng, hiển nhiên không hề ôm một chút hy vọng. Bởi vì, chuyện nàng còn thừa lại ba năm tuổi thọ, là chính miệng linh hồn kim ô nói.
Ngay cả hậu quả đứt gánh trong miệng linh hồn kim ô cũng không thể cứu trị, sao phàm nhân có thể can thiệp được.
Vân Cốc lại không nói chuyện, đôi mắt già nua khẽ nhắm, ngón tay nhéo ra một thủ thế kỳ lạ, một luồng huyền khí ôn hòa nhất thời truyền vào trong kinh mạch của tiểu Yêu Hậu.
Vân Triệt ở bên cạnh ngừng thở, toàn thân giống như bị đóng đinh trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, e sợ làm ra dù chỉ là một chút tiếng động.
Ngoài ý muốn chính là, thời gian bắt mạch tương đối ngắn ngủi, mới ngắn ngủi mười mấy giây, ánh mắt của Vân Cốc liền chậm rãi mở ra, bàn tay cũng theo đó buông xuống.
- Tiền bối… Như thế nào?
Vân Triệt vội vàng hỏi.
“…” Vân Cốc trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói:
- Chấp tâm theo đuổi lực lượng cường đại mà huyền mạch bản thân không thể thừa nhận, do đó không thể không lấy mạch máu làm vật dẫn chung. Hiện giờ, mạch máu đã khô kiệt gần một nửa, tiếp tục như vậy, trong vòng hai năm, tất nhiên sẽ triệt để khô cạn.
“…” Lời Vân Cốc nói khiến trong mắt tiểu Yêu Hậu cuối cùng xuất hiện rung chuyển. Bởi vì đây là bí mật chỉ có nàng và Vân Triệt biết, vả lại đây là bí mật liên quan đến lực lượng thần đạo, lão giả chỉ có thân thể phàm nhân này chính là cách không bắt mạch ngắn ngủi mười mấy giây, lại nói ra không sai chút nào.
- Không sai. Chính là như vậy.
Vân Triệt nhanh chóng gật đầu:
- Khoảng thời gian trước kia, nàng vì nguyên nhân đặc thù, vì cấp tốc đạt được huyền lực cường đại mà cưỡng ép thừa nhận lực lượng huyền mạch bản thân không thể thừa nhận, hậu quả là chỉ còn tuổi thọ chừng ba năm… Y thánh tiền bối, ngài có biện pháp nào có thể cứu nàng không?
- Nếu lấy mạch máu chứa đựng mệnh nguyên so sánh với nến đỏ, như vậy, nến đỏ của người bình thường là do tâm nến thong thả thiêu đốt, mà nến đỏ của nàng, lại vì mạnh mẽ cưỡng ép trở thành vật dẫn cho lực lượng, giống như bị ném vào trong biển lửa, mệnh nguyên bị cấp tốc đốt cháy. Mạch máu đóng lại, mệnh nguyên cũng chấm dứt… Khó, khó mà.
Vân Cốc thở dài nặng nề.
- … Chẳng lẽ ngay cả tiền bối ngài cũng không có cách nào sao?
Trong lòng Vân Triệt nặng nề nói.
Vân Cốc lắc đầu, lại nhàn nhạt cười cười:
- Lão hủ chỉ nói là khó, nhưng không nói không cách nào có thể chữa.
Lời Vân Cốc nói, đối với Vân Triệt mà nói không khác gì tiên âm ngoài trời, cả người hắn bỗng chốc nhào tới trước mặt Vân Cốc, vô cùng kích động nói:
- Tiền bối, người… Người nói… Người nói có biện pháp cứu nàng?
Tiểu Yêu Hậu luôn luôn lặng yên ngồi ở đằng kia cũng chậm rãi đứng lên, tuy rằng trên dung nhan non mềm vẫn uy lăng như trước, nhưng chỗ sâu trong mắt rõ ràng có thứ gì đó đang rung động.
Sắc mặt Vân Cốc trịnh trọng, ông đứng dậy, chậm rãi thong thả bước, hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, Vân Triệt ở trước mặt người khác hoàn toàn là sát thần lúc này lại giống như tiểu hài tử nghe dạy bảo, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Vân Cốc, nghe ông giảng thuật:
- Lấy mạng mình làm giá cao đổi lấy huyền lực bạo tăng trong khoảng thời gian ngắn, chuyện này cũng không phải hiếm thấy. Tuy rằng phương thức hơi khác biệt, nhưng nguyên lý đại khái tương thông, có rất nhiều người lấy tổn hại nặng nề huyền mạch làm giá cao, có người lại lấy tổn hại tinh huyết nặng nề, ngược lại thông qua thay đổi huyền mạch với khí cơ (cơ chế vận hành bình thường của khí tức trong cơ thể con người) liên quan đến mạch máu, khiến mạng nguyên nhanh chóng hao tổn làm giá cao, khiến mạch máu và huyền mạch cùng thừa nhận lực lượng mà huyền mạch vốn không thể thừa nhận.
Vân Triệt gật đầu theo liên tục, tiểu Yêu Hậu chính là thuộc về kiểu thứ ba. Tuy rằng nàng biết được hậu quả, nhưng vì báo thù, vì đoạt lại quyền thế với tôn nguyên của Yêu Hoàng nhất mạch, nàng không có đường lui.
- Chính là, tình huống của tiểu Yêu Hậu, còn đạt đến cực hạn trăm ngàn lần so với những tình huống mà lão hủ từng chứng kiến kiếp này.
Vân Cốc cảm thán nói.
- Mặc dù mạch máu với huyền mạch tương liên, nhưng chỉ hình dáng và khí cơ lại khác nhau. Mà huyền mạch với mạch máu của tiểu Yêu Hậu, khí cơ này, nhưng lại hoàn toàn tan vào một thể, xem ra, lực lượng lúc trước nàng cưỡng ép thừa nhận nhất định quá mức cường đại. Nếu chỉ liên quan một chút, có thể phế bỏ huyền lực mà kéo dài tính mạng, nhưng mệnh mạch với huyền mạch của nàng triệt để rơi vào làm một thể, cho dù phế bỏ toàn bộ huyền lực, cũng chẳng qua sống thêm nhiều hơn mấy tháng mà thôi.
Vân Triệt lại gật đầu Nếu phế bỏ huyền lực có thể ngăn chặn mệnh nguyên của tiểu Yêu Hậu trôi đi, Vân Triệt sao lại rối rắm đến tận bây giờ. Có hắn ở đây, tiểu Yêu Hậu biến thành phế nhân thì như thế nào.
Vân Cốc liếc mắt nhìn Vân Triệt, cười nói:
- Tiểu huynh đệ, thoạt nhìn, lời lão hủ mới vừa nói, ngươi đã sớm biết rõ trong lòng.
Vân Triệt gật gật đầu, nói:
- Vãn bối cũng hơi thông y lý, vãn bối luôn rõ ràng trạng thái của nàng hơn bất kỳ ai. Lấy kiến giải vụng về của vãn bối, muốn cứu nàng, phương pháp duy nhất có khả năng nghĩ đến, chính là liều mạng gia tăng thọ nguyên của nàng. Nhưng mà, cho dù nỗ lực như thế nào, chẳng sợ dồn hết toàn bộ tài nguyên có thể sử dụng của Huyễn Yêu giới, cũng chỉ có thể như muốn bỏ biển.
Lúc trước khi hắn hỏi Mạt Lỵ, Mạt Lỵ từng nói cho hắn biết hai biện pháp, một là chờ Đại đạo phù đồ quyết của hắn đạt tới cảnh giới vừa đủ, gắng gượng tăng tuổi thọ cho tiểu Yêu Hậu, một là tìm được Hồng mông sinh tử ấn, khiến tiểu Yêu Hậu có được tuổi thọ vô hạn, vĩnh viễn không khô kiệt, đây đều thuộc về phạm trù Vân Triệt có thể nói ra.
Bước chân của Vân Cốc nhất thời dừng lại, mỉm cười nói:
- Vậy ngươi có từng nghĩ đến một phương pháp khác, chính là trước tiên dẫn hết toàn bộ huyền lực của nàng, lại một lần nữa chia lìa khí cơ của mạch máu với huyền mạch.
Vân Triệt ngẩn ra, nói:
- Nếu có thể lại một lần nữa chia lìa khí cơ của mạch máu với huyền mạch, đương nhiên là cách thức giải quyết hoàn mỹ nhất. Nhưng mà… Nhưng mà đây vốn là chuyện không có khả năng. Mệnh mạch của nàng với huyền mạch cũng không phải có liên quan một phần, mà hoàn toàn liền thành một thể, nếu như thử cưỡng ép chia lìa từng nhánh khí cơ, chẳng những khó hơn lên trời, hơn nữa lỡ như có chút không cẩn thận, sẽ gặp khí cơ đại loạn… Nháy mắt bị mất mạng
- Chẳng lẽ…
Vân Triệt đột nhiên chấn động tinh thần:
- Tiền bối, người biết được phương pháp một lần nữa chia lìa huyền mạch với mạch máu?
Vân Cốc không gật đầu, cũng không lắc đầu, mà tiếp tục nói:
- Thân thể con người, có thể coi là một tiểu thế giới độc lập mà hoàn chỉnh, đã hoàn chỉnh mà độc lập, liền tuyệt đối không thoát ra khỏi nguyên lý nhân quả tuần hoàn, có thể thuận, tất nhiên có thể đảo ngược, có thể hòa lẫn, liền tất nhiên có thể chia lìa. Đây là trên y kinh mà lão hủ nghiên cứu và rèn luyện, đây cũng là nguyên lý đặt móng.
Điều này cũng giống vậy là trụ cột y lý mà Vân Triệt học được từ chỗ Vân Cốc. Thông tục mà nói, đó là trên đời không có chứng bệnh gì không thể chữa, nếu có, cũng chỉ có tạm thời chưa tìm được phương pháp mà thôi.
- Nếu là mấy tháng trước, lão hủ quả quyết không cách nào làm được bằng ngoại lực chia lìa mạch máu với huyền mạch dưới khí cơ cưỡng ép dung hợp, nhưng vào ba tháng trước, lão hủ cuối cùng ngộ đạo đối với một đoạn y kinh đã nghi hoặc mười mấy năm..
Vân Cốc cũng đắm chìm trong y lý giảng thuật của mình, không tự kiềm chế được lẩm bẩm:
- Mệnh chi sơ, chu hoàn dẫn hư, phong lạc chi chiếu chương, sinh tử chi bội lý, thị dĩ âm âm dương dương, dương dương âm âm…
- Kiệt vi chỉ sơ, đóa vi chi thịnh, nhân chi tức luy ứng chu thiên chi đạo…
Nghe Vân Cốc khẽ đọc, ý thức của Vân Triệt dần dần mông lung, trước mắt dần hiện lên hình ảnh lúc trước sư phụ dạy hắn ngâm nga “Thiên đạo y kinh”, không tự chủ được lẩm bẩm theo.
Cho đến khi Vân Cốc im tiếng, Vân Triệt vẫn như cũ thất thần tiếp tục lẩm bẩm:
- Anh nhi ninh, loạn nhi trọc, âm âm nhi thuận sinh, dương dương nhi liệt bác…
Khi hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, trên mặt Vân Cốc đã hoàn toàn mất bình tĩnh, đang tỏ vẻ kinh ngạc nhìn hắn:
- Tiểu huynh đệ, ngươi… Vì sao ngươi lại biết thiên đạo y kinh?
“…” Vân Triệt há to mồm, chỉ đành phải gượng ép giải thích:
- Vãn bối… Năm đó lúc học y, tu tập đó là thiên đạo y kinh. Hay là tiền bối tu tập cũng là thiên đạo y kinh? Kia thật sự là trùng hợp, vãn bối và tiền bối quả nhiên có duyên sâu, xe ra trên đời này cũng không chỉ có một bộ thiên đạo y kinh. Chính là, vãn bối đường tu hành nông cạn, mặc dù đọc thuộc thiên đạo y kinh, nhưng phần đông kinh văn trong đó không cách nào hiểu thấu đáo. Mới vừa rồi một đoạn y kinh mà tiền bối tụng, vãn bối càng hoàn toàn không hiểu, hay là tiền bối đã thông hiểu đạo lý rồi?
Đoạn y kinh này, không chỉ hắn, năm đó sư phụ Vân Cốc cũng thủy chung không hiểu được, cho đến khi quy tiên, đều không thể hiểu thấu đáo.
Chẳng lẽ một đời này, ông thế mà lại đã hiểu thấu đáo rồi?
- Thì ra là thế.
Tuy rằng Vân Cốc kinh ngạc như trước, nhưng vẫn không tiếp tục miệt mài theo đuổi, nói tiếp:
- Đoạn y kinh này, bao hàm nguyên lý nhân thể vạn khí, lão hủ nghiên cứu và rèn luyện nửa đời, mới vừa ngộ đạo điểm mấu chốt này, nhưng lại ở chỗ “Âm âm dương dương”, “Dương dương âm âm”. Nếu như thông nguyên lý này, như vậy, muốn chia lìa huyền mạch với khí cơ mạch máu, mặc dù quá trình gian nan dài lâu, nhưng tuyệt đối không phải không thể làm được.
Tuy rằng hoàn toàn không rõ ràng đoạn y kinh kia ẩn chứa y lý chân chính là gì, nhưng nếu Vân Cốc nói ra như thế, vậy chứng minh, tiểu Yêu Hậu thật sự được cứu rồi.
Vân Triệt vui mừng quá đỗi, kích động nói:
- Xin tiền bối thi triển thánh thủ, cứu tiểu Yêu Hậu.
Vân Cốc lại khẽ lắc đầu:
- Lão hủ dù sao cũng là thân nam tử, lại hiểu được nguyên lý này, nhưng không cách nào làm, chỉ có thể ủy thác cho người.
Vân Triệt nhanh chóng quỳ gối xuống, từng chữ trịnh trọng nói:
- Vãn bối Vân Triệt, nguyện bái tiền bối làm thầy, xin tiền bối thành toàn.
Vân Cốc lại cười nhạt nói:
- Cái này… Ha ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi đứng lên trước đi. Lão hủ nói không có cách nào làm, cũng không phải vì e ngại nam nữ, mà có nguyên nhân khác. Ánh mắt ngươi trong suốt, tâm không có ác niệm, nhưng trên người có sát khí huyết khí rất nặng, tương lai có lẽ làm anh hùng một đời, cũng không thích hợp tu hành y đạo.
“…” Vân Triệt đứng dậy, trên mặt ảm đạm, trong lòng hổ thẹn. Đúng vậy, hắn không bao giờ có khả năng trở lại tâm cảnh năm đó cùng sư phụ dạo chơi thiên hạ nữa… Vĩnh viễn không có khả năng quay về.
Vân Triệt khi đó một lòng theo đuổi y đạo, nhận được khen ngợi của sư phụ, có thể cứu càng nhiều người… So sánh với Vân Triệt bây giờ, hoàn toàn là người của hai thế giới.
Hắn hiện giờ, cũng thật sự không thể hy vọng xa vời Vân Cốc lại thu hắn làm đồ đệ.