.
._451__1" class="block_" lang="en">Trang 451# 1
Chương 901: Tự phong Thiên Tôn
- Phần... Phần...Tuyệt...Trần!?
Đông Phương Hưu cùng Tần Vô Thương ngồi ở chỗ hẻo lánh, đại biểu Thương Phong hoàng thất mà đến đều lỡ lời kinh hô.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn đến địa phương chí cao như Chí Tôn Hải Điện, càng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tuyệt thế cường giả như vậy, ở Thương Phong Quốc bọn hắn có thể xưng là cường giả hàng đầu, ở chỗ này bọn hắn chỉ yếu nhỏ tựa con kiến hôi, nhưng bọn hắn không thể không đến.
Bởi vì người được mời không đến, giết không tha! Vì an nguy của Thương Phong, bọn hắn không thể không kiên trì tới.
Rốt cục hôm nay bọn hắn cũng nhìn thấy người được gọi là Ma Thần trong truyền thuyết, nhưng thời điểm nhìn thấy người này lại phát hiện mặt mũi của hắn... giống một người mà bọn hắn quen biết!
Một số huyền giả thất quốc đã gặp qua Hiên Viên Vấn Thiên ở ma kiếm đại hội lúc trước cũng đều hai mặt nhìn nhau, nghẹn họng nhìn trân trối.
- Cái này... Đây là có chuyện gì xảy ra? sao mặt của kiếm chủ đại nhân lại... Còn có thân hình... Làm sao lại...
Lăng Nguyệt Phong thất kinh nói.
- Hừ, ngạc nhiên.
Hiên Viên Tuyệt hướng về sau mắt liếc, lạnh giọng nói:
- Thiên Tôn đã thu được vô thượng thần lực, tự nhiên cả người cũng thoát thai hoán cốt, chuyện này có gì là kỳ quái. Còn có, bây giờ Thiên Tôn không phải là kiếm chủ đại nhân, mà là Thiên Huyền Tôn Chủ!
- Vâng...
Lăng Nguyệt Phong vội vàng đáp lại, không dám nói lời nào.
- Vấn Đạo đâu?
Ánh mắt Hiên Viên Vấn Thiên nhàn nhạt liếc chung quanh, không có phát hiện bóng dáng Hiên Viên Vấn Đạo.
- Bẩm Thiên Tôn.
Một lão giả đứng đầu đội ngũ trưởng lão Kiếm Vực đi ra, khom người nói:
- Thiếu chủ vốn đồng hành cùng thuộc hạ, nhưng nghe nói Chiêu Nam có một cái tông môn luyện khí cất giấu một thanh kỳ kiếm, nên thiếu chủ nhất thời nổi tâm, giữa đường muốn lấy nó tới chơi đùa, có lẽ vì thế mà trì hoãn chút thời gian. Nhưng hôm nay là đại sự, thiếu chủ sẽ không trì hoãn quá lâu.
- Mặt khác, bên cạnh thiếu chủ còn có Cửu Ảnh trưởng lão, nhất định phương diện an toàn sẽ vô cùng tốt.
- Hừ, từ trước tới giờ bản tôn không lo lắng an toàn của hắn.
Hiên Viên Vấn Thiên hừ nhẹ một tiếng:
- Gần đây cái tên tiểu tử này cũng không có tiến triển, suốt ngày chỉ biết đi bốn phía diễu võ dương oai, được rồi, không cần quản hắn.
Oanh ——
Hiên Viên Vấn Thiên vừa dứt tiếng, bỗng nhiên một tầng hắc khí hơi mỏng phía ngoài thân thể nổ tung, một lúc sau, tất cả mọi người đều cảm giác được có một cỗ khí tức âm trầm đang nổ tung trong thân thể cùng linh hồn, để toàn thân bọn họ đột nhiên lạnh ngắt, ánh mắt biến thành màu đen, hơn phân nửa người từ thế đứng lập tức co quắp lại, toàn thân co rúm.
- A a a a ha ha...
Hiên Viên Vấn Thiên cười dài một tiếng:
- Xem ra những người nên tới đều đã tới, như vậy, cũng có thể chính thức bắt đầu rồi.
Tất cả ánh mắt hoặc sáng hoặc tối, sợ hãi đều tập trung ở trên người Hiên Viên Vấn Thiên, Hải Thần Thai lớn như vậy, mười mấy vạn huyền giả hoặc người có quyền thế phi phàm, đều không ai phát ra âm thanh, gần như tiếng hô hấp cũng có thể nghe được.
Đây không phải là thịnh hội, mà là việc quan hệ đến tất cả mọi người, mà nó còn liên quan đến tương lai, vận mệnh của toàn bộ Thiên Huyền!!
- Lần này bản tôn triệu tập chư vị tới, là có một cái đại sự muốn tuyên bố.
Hiên Viên Vấn Thiên giang hai cánh tay ra:
- Bắt đầu từ hôm nay, bản tôn chính là Thiên Tôn duy nhất trên đời này! Thật sự là chúc mừng chư vị đang ngồi đây, các ngươi đã được tận mắt thấy Thiên Tôn đầu tiên trong lịch sử Thiên Huyền đại lục sinh ra! có thể nói đây là vinh dự suốt đời các ngươi!
- Hiên Viên Thiên Tôn, thiên uy hạo đãng!!
Đám người bốn phía xung quanh Thiên Uy Kiếm Vực bái lạy, rống lên một tiếng chấn thiên địa lãng.
Nhưng, ngoại trừ người Thiên Uy Kiếm Vực ra những người khác lại là không ai phát ra âm thanh, có không ít người âm trầm như nước. Nhất là đám người Hoàng Cực Thánh Vực cùng Chí Tôn Hải Điện, phần lớn sắc mặt đều là cực kỳ khó coi.
- Ha ha ha.
Hiên Viên Vấn Thiên khoát tay, để đám người Kiếm Vực đứng lên, sau đó nhàn nhạt nói:
- Đối với chuyện bản tôn tự phong làm Thiên Tôn, chư vị còn có nghi vấn hoặc dị nghị nào không? Nếu có, cứ việc nói ra, nhất định bản tôn sẽ dùng thân thủ... để cho các ngươi tin phục.
Lời nói của Hiên Viên Vấn Thiên rất là bình thản, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự âm trầm trong đó.
- Lão hủ có điều nghi hoặc muốn hỏi!
Một cái âm thanh âm trầm, bỗng nhiên từ bên phải Hiên Viên Vấn Thiên truyền đến, tuy có chút âm trầm nhưng lại vang vọng như sấm rền khiến tất cả mọi người kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra trong nháy mắt.
Hiên Viên Vấn Thiên liếc mắt, cười híp mắt nói:
- Đây không phải Cổ Mộc chân nhân của Thánh Vực sao? Không biết ngươi nghi vấn chỗ nào a?
Một vị lão giả tóc trắng bên trong Hoàng Cực Thánh Vực đứng ra, đi tới bên cạnh Hoàng Cực Vô Dục, hai mắt đục ngầu, không có chút sợ hãi nào nhìn Hiên Viên Vấn Thiên. Hắn ở trong Thánh Vực lấy"Cổ Mộc" làm tên, đứng trong hàng ngũ mười hai chân nhân Thánh Vực:
- Lão hủ muốn thỉnh giáo Hiên Viên kiếm chủ, như thế nào là Thiên Tôn.
- Hỏi rất hay!
Trong nháy mắt Hiên Viên Vấn Thiên liền ngạo nghễ nói:
- Thiên Tôn chính là Tôn Chủ của cái thiên hạ này, là vạn linh chi tôn! hết thảy trên thế gian đều ở trong tay của bản tôn! Ý chí của bản tôn chính là thiên ý, thuận thì sinh, nghịch thì vong! Lời nói của bản tôn chính là thiên mệnh! Người đi theo sống, người quay lưng chết!
Hiên Viên Vấn Thiên cuồng ngạo nói để sắc mặt đám người vốn là khó coi trở nên càng thêm khó coi, đây tuyệt đối là ngôn ngữ cuồng ngạo nhất bọn hắn nghe qua trong đời này.
Song mi Cổ Mộc chân nhân chìm xuống, tiếp tục hỏi:
- Vậy chúng ta đối với Thiên Tôn, lại là cái gì?
Hiên Viên Vấn Thiên chắp tay sau lưng, mắt nhìn Cổ Mộc chân nhân chậm rãi nói:
- Đương nhiên là nô bộc, nghe lời sinh, không nghe lời chết!
- Ngươi!!
Ánh mắt Cổ Mộc chân nhân co rụt lại, sắc mặt tất cả mọi người bên trên Hải Thần Chu đột biến.
Vô luận là đế vương một nước hay là bá chủ nhất vực, ở thời điểm trở thành chúa tể, chuyện thứ nhất sẽ làm chính là trấn an, bình định, lung lạc lòng người. Dù là Tứ Đại Thánh Địa xưng bá Thiên Huyền đại lục vạn năm cũng thế, truyền thuyết thế gian lưu truyền về họ đều miêu tả bọn hắn là"thủ hộ","thánh địa" là vì cái gì, tự nhiên cũng là vì lung lạc nhân tâm.
Nhưng chuyện Hiên Viên Vấn Thiên làm trong ngày đầu tiên hắn tự phong Thiên Tôn chính là tuyên bố dưới tay của hắn, thế nhân đều là nô bộc!
Hắn cũng không phải là triệt để điên rồi... nghịch nhân tâm chính là lật úp vương quyền. Nhưng Hiên Viên Vấn Thiên đã cường đại đến mức không sợ nghịch nhân tâm thế nhân! Thậm chí, hắn còn ước gì càng nhiều người ngỗ nghịch, càng nhiều người có ý đồ phản kháng càng tốt, như thế hắn liền có thể tùy ý hưởng thụ khoái cảm giẫm đạp cùng tàn sát, càng thêm vui sướng hưởng thụ ánh mắt sợ hãi cùng tuyệt vọng của bọn hắn.
- Không biết câu trả lời của bản tôn đã khiến Cổ Mộc chân nhân hài lòng chưa?
Hiên Viên Vấn Thiên chậm rãi nheo con mắt lại.
- Lui xuống dưới, không cần nhiều lời.
Hoàng Cực Vô Dục thấp giọng nói.
Ngực Cổ Mộc chân nhân chập trùng, căn bản đã giận đến mức không thể kìm được, hắn tiến về phía trước một bước, rống to nói:
- Nếu huyền giới của Thiên Huyền đại lục ta có được một người có đủ năng lực phục chúng để trở thành huyền đạo chi tôn, cũng không phải là chuyện gì xấu. Nhưng... Hiên Viên Vấn Thiên ngươi tự phong là Thiên Tôn, lại vì nô dịch thế nhân!
- Ngươi... là người từ trước đến nay tùy ý làm bậy, vì đánh cướp Huyền Tinh mà tàn nhẫn đồ diệt trên trăm cái tông môn lớn nhỏ, còn giết mười một vị trưởng lão cùng hơn chín trăm đệ tử của Thánh Vực ta... mặc dù từ trước tới giờ ngươi đều là một tên buồn nôn, nhưng ít nhất trước kia còn biết che lấp thu liễm... Hiện tại, ngươi căn bản là một người phai mờ nhân tính, ma quỷ tội ác ngập trời, sớm đã không xứng là Thánh Địa chi chủ! Ngươi thật coi thiên hạ sẽ bởi vì e ngại mà thuận theo ngươi sao! Ngươi thật sự cho rằng không có người có thể áp chế ngươi sao... ặc!!
Tiếng quát của Cổ Mộc chân nhân chợt im bặt lại, đôi mắt trống rỗng, cả người thẳng tắp ngã về phía sau, ở ngực đã nhiều thêm một cái lỗ tròn đen nhánh.
- Cổ Mộc!!
- Cổ Mộc chân nhân!!!
Hoàng Cực Vô Dục bước nhanh lên, đỡ lấy Cổ Mộc chân nhân đang ngã xuống. Thời điểm Cổ Mộc chân nhân giận dữ mắng mỏ Hiên Viên Vấn Thiên, hắn cũng cảm giác được không ổn... Bởi vì Hiên Viên Vấn Thiên hiện tại đã không phải Hiên Viên Vấn Thiên nửa năm trước. Hắn không thể không toàn tâm đề phòng... Nhưng đạo hắc mang đâm thủng Cổ Mộc chân nhân kia tựa như đến từ hư không vậy, tuy hắn có phát giác, nhưng đừng nói ngăn cản, ngay cả một tia phản ứng cũng không kịp làm ra.
- Thánh Đế...
Mặt mũi Cổ Mộc chân nhân lấy tốc độ kinh người trở nên u ám:
- Ngàn vạn... không... nên...
Chỉ kịp nói ra sáu chữ, đôi mắt Cổ Mộc chân nhân liền triệt để biến thành màu đen, tiếp theo, trong hắc khí bốc lên, da thịt, huyết dịch, kinh mạch, xương cốt của hắn... nhanh chóng vỡ nát thành hạt bụi màu đen tiêu tán đi.
Triệt để chôn vùi, ngay cả một tia dấu vết đều không chừa lại.
Tất cả mọi người đều chính mắt thấy một màn này, tròng mắt của họ co rúm lại, lưng phát lạnh, toàn thân đổ mồ hôi, bên trong tâm hồn sôi trào mãnh liệt đến không cách nào hình dung.
Nghe đồn ba vị thánh chủ còn lại liên thủ đều thảm bại dưới tay Hiên Viên Vấn Thiên. Mặc dù Cổ Mộc chân nhân là Đế Quân cấp tám, nhưng cũng không thể là đối thủ của Hiên Viên Vấn Thiên, hắn đối mặt với Hiên Viên Vấn Thiên bị oanh sát, cũng sẽ không khiến cho người ta quá kinh ngạc.
Nhưng, khoảng cách giữa Hiên Viên Vấn Thiên và Cổ Mộc chân nhân lên đến vài dặm, thế mà hắn có thể để một vị Đế Quân cấp tám hóa thành hạt bụi trong nháy mắt, bốn phía xung quanh hắn còn có vô số cường giả Thánh Vực, Hoàng Cực Vô Dục ở ngay bên cạnh hắn không đến ba bước, thế mà không thể làm ra một cái phản ứng dù là rất nhỏ.
Mà Hiên Viên Vấn Thiên thì trái lại, từ đầu đến cuối hắn ngay cả động cũng không động một cái, thủ chưởng đều một mực ở phía sau lưng... Chỉ có một đạo hắc quang quỷ dị lóe lên trong chớp mắt.
Tràng cảnh dạng này, cường đại dạng này, đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù lý giải của bọn hắn.
Đây quả thực là năng lực quỷ thần trong truyền thuyết mới có!!
- Đây là kết quả của việc không nghe lời bản tôn.
Hiên Viên Vấn Thiên cười nhạt, giống như người hắn diệt sát không phải một chân nhân thánh địa, cường giả Đế Quân cấp tám cường đại mà chỉ là giết chết một cây cỏ khô cản đường:
- Các ngươi, còn ai muốn đích thân thử một lần không.
- Thiên Tôn giết hay!
Một vị trưởng lão Kiếm Vực kêu to:
- Dám mở miệng bất kính đối với Thiên Tôn, đã là tội ác tày trời. Thiên Tôn tự mình xuất thủ, cũng coi như là tiện nghi cho hắn.
- Hiên... Viên... Vấn... Thiên!!
Hoàng Cực Vô Dục chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt một mực bảo trì bình tĩnh đã bắt đầu vặn vẹo, toàn thân cũng hiện lên huyền khí hơi không khống chế được:
- Hoàng Cực Thánh Vực ta đứng sừng sững vạn năm, tuy không chọc trời nhưng chưa từng là đại ác, cũng coi như từ trước tới giờ không phụ cái tên thánh địa! Há có thể nhập bọn với đám yêu ma các ngươi!!
Mấy câu Hoàng Cực Vô Dục nói mang theo sự tức giận thật sâu, tỏ rõ lập trường của chính mình. Cũng làm cho tất cả huyền giả ở bên trong sợ hãi run rẩy hơi rung chuyển.
- Thánh Đế...
Đám người Hoàng Cực Thánh Vực đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoàng Cực Vô Dục.
- Ồ?
Hoàng Cực Vô Dục quay sang, góc miệng nghiêng nghiêng, âm trầm cười nhạt.
- Hoàng Cực Vô Dục ta sống hơn hai ngàn năm, tự nhận sợ chết, nhưng càng khinh thường sống tạm bợ dưới tay ngươi! Hoàng Cực Thánh Vực không thể bị tiêu diệt, nhưng nếu như chỉ có thể sống tạm bợ dưới tay của tên yêu ma phai mờ nhân tính như ngươi thì Hoàng Cực Vô Dục ta... Thà tự mình mai táng cái Thánh Vực vạn năm này!!