Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 915 - Chương 916: Tân Đế Thánh Vực

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_916" class="block_" lang="en">Trang 458# 2

 

 

 

Chương 916: Tân đế thánh vực



Đông Phương Hưu với Tần Vô Thương tránh ở góc xa đột nhiên nghe được lời Vân Triệt nói, kinh hãi đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hắc Nguyệt thương hội là khái niệm gì?

Trừ bỏ Thần Hoàng ra, tài phú của sáu nước Thiên Huyền khác cộng lại tuyệt đối không bằng nổi một Hắc Nguyệt thương hội, địa vị cùng với lịch sử nội tình ở thiên Huyền đại lục càng xa xa không kịp.

Ba thành thu hoạch của Hắc Nguyệt thương hội là khái niệm gì… Kia thậm chí là con số cực lớn mà kể cả Đông Phương Hưu và Tần Vô Thương đều không cách nào tưởng tượng.

Hơn nữa Vân Triệt nói chính là “Nộp lên”, là cung phụng thuần túy, Thương Phong hoàng thất không cần giao ra cái gì hay vất vả gì, ngay cả tham dự quản lý đều không cần, hoàn toàn lấy không! Hơn nữa còn nhiều đến ba thành… Đây đâu chỉ là lột da Hắc Nguyệt thương hội, hoàn toàn ngay cả thịt đều cạo xuống, hơn nữa còn là hàng năm đều cạo.

Đây tuyệt đối là tay không bắt sói trắng vô cùng tàn nhẫn trong lịch sử Thiên Huyền đại lục.

Nếu Thương Phong quốc hàng năm có thể có được khoản tài nguyên tài phú khổng lồ như thế, thực lực của một nước chắc chắn sẽ kéo lên giống như bay.

- Cái này… Cái này.

Hắc Nguyệt thương hội dồn hết tâm huyết cả đời Tử Cực, là thứ quan trọng gần tương đương với mạng lão, đồng thời, nó cũng là chỗ mạch máu chống đỡ Chí tôn hải điện. hàng năm bị lột đi vẻn vẹn ba thành, không thể nghi ngờ tương đương với hung hăng cắt thịt trong lòng lão, cũng tương đương với rõ rõ ràng ràng cắt mất ba thành mạch máu của Chí tôn hải điện.

- Vân cung chủ, chuyện này… Chuyện này có thể dàn xếp thêm không. Hai thành… Hai thành như thế nào?

Tử Cực tỏ vẻ thống khổ, không biết bởi vì ma độc ăn mòn, hay bởi vì bị chia mất thứ quý trọng nhất cả đời. Mà làm một người thương nhân, lão gần như theo bản năng, muốn giảm bớt tổn thất.

Vân Triệt cúi đầu cười cười:

- Nha… Xem ra, Tử tiên sinh không vừa lòng với điều kiện giao dịch này. Cũng đúng. Ta đây liền thoáng dàn xếp một chút đi. Hàng năm… Nộp lên trên bốn thành!!

- Cái… Cái gì?

Toàn thân Tử Cực run lên.

Đông Phương Hưu và Tần Vô Thương càng toàn thân run lên.

- Hả? Tử tiên sinh có phải cảm thấy bất mãn không?

Vân Triệt khẽ nở nụ cười.

Tử Cực kinh hoảng xua tay:

- Không… Không không! Bốn thành, liền bốn thành!

Trong lòng Tử Cực đang nhỏ máu, càng hận bản thân mới vừa rồi phản ứng đầu tiên lại là cò kè mặc cả… Lại có ý đồ cò kè mặc cả với Vân Triệt!

Vân Triệt thỏa mãn gật đầu:

- Rất tốt. Bốn thành mà thôi, cũng không phải bảy thành tám thành, Vân Triệt ta quả nhiên còn không cách nào trở thành người dựa thế công phu sư tử ngoạm. Đã nói ra lời, vậy liền như thế đi.

Tử Cực: “~!@#$%…” (Đ- má mày)

Vân Triệt vừa dứt lời, tay trái chìa ra, ánh sáng tinh lọc màu xanh biếc nhất thời bao phủ toàn bộ người của hải điện thân trúng ma độc, trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, liền tinh lọc toàn bộ ma độc

Thống khổ do toàn thân bị ăn mòn nhất thời hòa dịu trên phạm vi lớn, sau đó dần dần biến mất, chính là bị ma độc ăn mòn lâu như vậy, bọn họ muốn hoàn toàn khôi phục còn cần thời gian tương đối ngắn.

- Tạ Vân cung chủ cứu giúp.

Mấy đại tôn giả đứng đầu Chí tôn hải điện đứng dậy vái tạ nói. Tuy rằng bỏ ra giá cao thật lớn, nhưng ít ra, bọn họ thoát khỏi thống khổ cùng với bóng ma tử vong, hải điện, cũng vì vậy mà bảo vệ được.

Hơn nữa, bọn họ không phải là Tử Cực, không thấy được quá rõ ràng bốn thành thu hoạch hàng năm của Hắc Nguyệt thương hội là khái niệm gì.

Vân Triệt thản nhiên nói:

- Hải điện này gặp phải trận đại kiếp nạn này, cũng bị hủy có phần nghiêm trọng. Nếu các ngươi muốn tiếp tục dừng lại trên biển cả này, cũng chậm rãi chữa trị. Nếu không muốn… Thí nguyệt ma quật ở phía nam, nguồn gốc hắc khí bên trong đã biến mất, kết giới thủ hộ kia đã sớm có thể thu lại, các ngươi đã không cần thiết lại tiếp tục trấn thủ.

Vài tôn giả hai mặt nhìn nhau, Tử tôn giả cầm đầu giơ tay lên nói:

- Việc này… Cám ơn Vân cung chủ báo cho biết.

Tử Cực thoát khỏi ma độc liên tục thở dốc mấy hơi, lão ôm lấy Khúc Phong Ức đang hấp hối, thần sắc bi thương:

- Vân cung chủ, lỗi của Hải Hoàng, lão hủ tự biết không có mặt mũi nào van cầu cung chủ tha thứ, nhưng nàng… Mệnh số sắp hết, không cửa xoay chuyển trời đất, kính xin Vân cung chủ cho phép lão hủ tạm rời đi, mang nàng đi một chỗ yên tĩnh…

Khúc Phong Ức lúc này cuộn tròn nằm trong lòng Tử Cực, khắp cả người nhuốm máu, hơi thở mong manh, không còn uy lăng và khí tức làm cho lòng người sợ hãi như trong ngày thường nữa, thậm chí đã gần như không cảm giác được một chút khí tức huyền khí…

Ma khí ác độc kia của Hiên Viên Vấn Thiên, đã gần như phế hết huyền lực của Khúc Phong Ức.

Đây có lẽ là thời khắc yếu ớt nhất, bất lực nhất cả đời Khúc Phong Ức… Nhưng ít ra, vào thời điểm như vậy, có một nam nhân lao thẳng đến chỗ bà ôm bà vào trong ngực, cho dù bản thân cũng phải thừa nỗi khổ ma độc vĩ đại, cũng chưa bao giờ có một khắc buông bà ra.

Cho dù là cường giả của hải điện, cũng vào một khắc này, mới đủ rõ ràng nhớ tới bọn họ còn là một đôi phu thê.

Tử Cực ôm Khúc Phong Ức, sắc mặt cứng ngắc, chậm rãi rời đi, bóng lưng lộ ra vẻ thê lương khôn kể. Vân Triệt xoay người, trong đầu nháy mắt hiện lên mầm mống tuyệt vọng khi trước lúc mình ôm Linh Nhi, cuối cùng hít sâu một hơi, nói:

- Nếu ta có thể cứu sống bà ta, ngươi lấy cái gì giao dịch với ta?

Bước chân của Tử Cực dừng lại, sau đó chợt cứng đờ, bỗng nhiên, lão chợt quay người, lập tức quỳ xuống trước mặt Vân Triệt, giọng nói mang theo run run kịch liệt:

- Mạng… Mạng của ta! Chỉ cần cung chủ nguyện ý ra tay cứu nàng, cho dù cái gì… Cái mạng già này của Tử Cực ta… Tất cả của ta… Cung chủ muốn cái gì ta đều đáp ứng ngươi… Cầu… Cầu Vân cung chủ giơ cao đánh khẽ, đại ân đại đức, Tử Cực ta kiếp này còn không trả được, kiếp sau nguyện cả đời kết cỏ ngậm vành… Cầu Vân cung chủ khai ân cứu giúp…

Trong lòng lão, khóe miệng Khúc Phong Ức chậm rãi mấp máy, khóe mắt, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.

“…” Vân Triệt quay mặt sang chỗ khác, hít một hơi thật sâu. Năm đó, nếu có một người nói người đó có thể cứu được Linh Nhi, như vậy, hắn cũng nhất định sẽ quỳ xuống trước mặt người đó, dùng tất cả của bản thân đi trao đổi, đi cầu xin…

Hắn chán ghét Khúc Phong Ức, nhưng một quỳ này của Tử Cực, lại hung hăng xúc động đến nơi yếu đuối nhất trong lòng hắn. Hắn tiến lên trước, chìa tay ra, thản nhiên nói:

- Tử tiền bối, đứng lên đi, ta dù sao cũng chỉ là vãn bối, không nhận nổi lễ lớn như vậy của ngươi… Đặt bà ta xuống, ta sẽ cứu.

Tử Cực há to mồm, lại vội vàng nuốt lời sắp ra khỏi miệng về, run run rẩy rẩy, dè dặt cẩn trọng đặt Khúc Phong Ức xuống dưới đất. Vân Triệt ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, bàn tay hư không đặt lên trên vết thương trí mạng ở ngực của bà ta, tập trung tinh thần, khí tức thiên địa nồng đậm tinh thuần ngưng tụ xoay quanh trong lòng bàn tay hắn, sau đó toàn bộ truyền vào trong thân thể Khúc Phong Ức.

Rất nhanh, ma khí lưu lại trong thân thể bà ta liền bị xua tan toàn bộ, khí tức sinh mệnh kề cận khô kiệt cũng bắt đầu cấp tốc hồi phục.

Mà tất cả, cảm nhận rõ ràng nhất chính là Tử Cực, ánh mắt lão run run càng ngày càng kịch liệt, hai tay càng gắt gao cào trên mặt đất, cho dù kích động tới cực điểm, nhưng cũng không dám phát ra một chút âm thanh.

Vẻn vẹn nửa khắc đồng hồ đi qua, Vân Triệt dời bàn tay khỏi trên ngực Khúc Phong Ức, sau đó khẽ thở ra một hơi. Mà Khúc Phong Ức đã hoàn toàn hôn mê, nhưng sắc mặt, rõ ràng đã nhiều thêm một chút hồng nhuận.

Vân Triệt rất bình tĩnh nói:

- Tạm thời không có nguy hiểm tính mạng. Lấy nội tình của hải điện các ngươi, thừa lại đã không cần đến ta. Chẳng qua, huyền mạch của bà ta bị thương nghiêm trọng, cho dù khỏi hẳn, huyền lực cũng không sai biệt lắm bị giảm đến dưới Bá Huyền cảnh, hơn nữa cho dù tiếp tục tu luyện, tiến cảnh cũng sẽ chậm hơn trước kia mấy lần.

Cảm nhận được khí tức vững vàng thông suốt hơn trước kia mười mấy lần ở trên người Khúc Phong Ức, Tử Cực nâng hai tay lên, thi lễ thật sâu:

- Tạ…

Vân Triệt xoay người sang chỗ khác:

- Không cần ngươi tạ, cũng không cần ngươi phải trả giá gì. Ta cứu bà ta, không phải là vì ngươi, cũng không phải là vì bà ta, mà là vì bản thân ta. Ngươi vẫn lập tức mang bà ta đi một nơi thích hợp tĩnh dưỡng trước đi.

Tử Cực ôm lấy Khúc Phong Ức, sâu sắc nói với bóng lưng của Vân Triệt:

- Vân cung chủ, phần đại ơn này, Tử Cực ta… Kiếp này suốt đời không quên!

Nói xong, lão cũng không lưu lại, ôm Khúc Phong Ức vội vàng rời đi. Nếu như nói mới vừa rồi trong lòng lão còn ôm oán hận với Vân Triệt vô tình và công phu sư tử ngoạm, như vậy hiện giờ, lão chỉ có cảm kích vô tận.

Tất cả mọi người của Chí tôn hải điện đều như thế.

- Cho một gậy lớn, lại lập tức cho một ân huệ vĩ đại… Vân Triệt đâu chỉ mạnh ở huyền lực, càng hiểu rõ khống chế nhân tâm.

Đông Phương Hưu thở dài thật sâu. Lại không biết, sở dĩ Vân Triệt cứu Khúc Phong Ức, chẳng qua chỉ vì thoáng bù lại khoảng trống ở trong lòng, cũng không phải là cái gọi là khống chế nhân tâm.

Toàn bộ người của Chí tôn hải điện đã bình yên vô sự, Vân Triệt còn vô cùng nhân từ ra tay cứu Khúc Phong Ức đã hai lần muốn gia hại hắn, bên chỗ Hoàng cực thánh vực vẫn còn hãm sâu trong cơn ác mộng ma độc, sau khi Tử Cực rời đi, bọn họ ném ánh mắt vội vàng và ước ao về phía Vân Triệt, dùng sức khẩn cầu:

- Vân cung chủ, cũng xin cung chủ giơ cao đánh khẽ, giải đôc cho chúng ta.

Vân Triệt xoay người, vô cùng lãnh đạm nói:

- Chí tôn hải điện không có lý do gì để cho ta không công giải độc cho bọn họ, Hoàng cực thánh vực các ngươi cũng giống vậy không có. Vừa rồi các ngươi cũng đã nhìn thấy, muốn để cho ta giải độc, liền lấy ra điều kiện cũng đủ. Ít nhất, là thứ có thể xứng với tính mạng của nhiều người các ngươi như vậy.

Cửu Thán chân nhân khàn giọng nói

- Nếu Vân cung chủ có chỗ nào phải dùng đến thánh vực chúng ta… Chúng ta tất nhiên… Tuyệt đối không chối từ…

Vân Triệt không chút nghĩ ngợi nói:

- Vậy thì không cần. Chuyện mà thánh vực các ngươi có thể làm, ta nhất định có thể làm được. Chuyện ta làm không được, các ngươi càng nhất định không làm được. Ta thật sự nghĩ không ra tương lai có thể có chuyện gì cầu đến chỗ các ngươi.

Hoàng Cực Vô Dục dời thân thể lên trước, nhưng chính là một động tác đơn giản như vậy, cũng khiến cho hắn liên tiếp phun ra hai ngụm máu, hắn hơi thở suy yếu nói:

- Khụ khụ… Hoàng Cực Vô Dục ta không có mặt mũi nào đối mặt với cung chủ, càng không có tư cách cầu xin cung chủ điều gì. Nếu có thể làm bớt giận Vân cung chủ, ta nguyện lập tức tự kết liễu, chỉ cần Vân cung chủ… Thoáng mở một mặt với thánh vực ta.

Vân Triệt không hề quan tâm quay mặt đi:

- A, ngươi muốn tự kết liễu hay không là chuyện của ngươi, xin tự tiện. Về phần thoáng mở một mặt, ta liền hoàn toàn nghe không hiểu. Ma độc các ngươi trúng đến từ Hiên Viên Vấn Thiên, không hề có chút liên quan nào đến ta, lại nói giống như là ta hạ vậy.

Hạ Nguyên Bá đi tới, cùng thỉnh cầu nói:

- Tỷ phu, tuy rằng bọn họ làm rất nhiều chuyện sai, nhất là làm ra chuyện càng khó có thể tha thứ đối với huynh, nhưng bọn họ dù sao… Dù sao… Bọn họ đều giống như sư phụ, là người rất chính phái, ít nhất đệ chưa từng thấy bọn họ làm chuyện ác. Thánh đế đại nhân vì Luân hồi kính… Coi như là chuyện duy nhất, cũng là sai nhất mà đệ đã từng thấy ông ấy làm…

Vân Triệt vỗ vỗ bả vai hắn, nói:

- Được rồi Nguyên Bá. Cổ Thương tiền bối là sư phụ của đệ, ta cứu ông ấy là chuyện đương nhiên. Nhưng những người này, tuy rằng cùng thuộc thánh vực với hai người, nhưng không phải là sư phụ của đệ, cũng không phải là đệ tử của đệ, chứ đừng nói tới lúc trước thiếu chút nữa ép buộc ta vào tuyệt lộ, ta không có nghĩa vụ cứu bọn họ.

- Nhưng… Nhưng mà…

Hạ Nguyên Bá Nhất thời sốt ruột không biết nên nói cái gì cho phải.

Mà ánh mắt của Hoàng Cực Vô Dục, vào lúc này chợt động, dùng hết toàn lực giãy giụa đứng dậy, vẫy tay về phía Hạ Nguyên Bá:

- Nguyên Bá, ngươi đi tới đây.

Hạ Nguyên Bá theo lời đi tới, vừa đi tới bên cạnh, sắc mặt của Hoàng Cực Vô Dục liền nghiêm trang, trầm giọng nói;

- Đệ tử thánh vực Hạ Nguyên Bá quỳ xuống nghe lệnh!

- Thánh đế đại nhân.

Hạ Nguyên Bá ngẩn ra, vội vàng quỳ xuống, không biết vì sao.

Toàn bộ người của thánh vực nhìn vào, ánh mắt trong rung động, bọn họ bỗng chốc ý thức được điều gì.

Tay trái Hoàng Cực Vô Dục cầm Hỗn nguyên thiên xích, tay phải lấy ra một bài tử lóe ra kim mang kỳ dị, một luồng khí tức cổ xưa dị thường từ trên bài tử màu vàng phiêu tán mà ra. Hắn đặt Hỗn nguyên thiên xích và bài tử màu vàng ở trước mặt Hạ Nguyên Bá, chịu đựng ma độc ăn mòn, vô cùng trịnh trọng nói:

- Hoàng Cực Vô Dục thánh đế đời thứ mười ba của Hoàng cực thánh vực, hiện truyền thánh đế ấn và Hỗn nguyên thiên xích cho đệ tử thánh địa ta Hạ Nguyên Bá. Từ nay trở đi, Hạ Nguyên Bá chính là thánh đế đời thứ mười bốn của Hoàng cực thánh vực ta.

- Nguyên Bá, đón ấn xích!

Miệng Hạ Nguyên Bá há to, cả người hoàn toàn ngốc ra ở đó:

- Ta…

Vân Triệt vỗ mạnh một cái lên lưng Hạ Nguyên Bá:

- Kêu đệ đón thì đệ đón!

Hạ Nguyên Bá nhẹ nhàng bước về trước một bước, theo bản năng đón lấy Hỗn nguyên thiên xích với thánh đế ấn ở trước mặt nâng lên trước ngực. Cũng trong nháy mắt này, tất cả mọi người của Hoàng cực thánh vực đều vái lay thật sâu, kể cả là sư phụ của hắn Cổ Thương chân nhân cũng cúi người vái lạy, nhất tề la lên:

- Bái kiến thánh đế!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment