Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 914 - Chương 915: Giao Dịch

. ._458__1" class="block_" lang="en">Trang 458# 1

 

 

 

Chương 915: Giao dịch



- Vân ca ca! Vân ca ca… Huynh đang ở đâu?

Phía trên xa xôi, bỗng nhiên truyền đến giọng nói sốt ruột của Phượng Tuyết Nhi, tròng mắt Vân Triệt sáng ngời, vừa định xông lên, nhưng thoáng dùng lực, trên dưới toàn thân liền vô cùng đau nhức, hơi thả lỏng giọng điệu kêu lên:

- Tuyết Nhi, ta ở trong này.

- Vân ca ca!

Giọng nói của Phượng Tuyết Nhi càng trở nên sốt ruột, càng nhiều thêm vài phần kinh hỉ. Rất nhanh, một đường hỏa quang đâm thủng nước biển, chiếu rọi xuống, nhiệt độ nước biển nháy mắt biến thành vô cùng nóng bỏng.

- Tuyết Nhi.

Vân Triệt theo dòng nước tự nhiên mà lên, nhẹ nhàng ôm lấy Phượng Tuyết Nhi giống như tiên nữ trong biển đang nhào về phía hắn.

- Vân ca ca… Huynh bị thương tổn thật nhiều.

Hai tay Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng ôm lấy hắn, lại không đành lòng nhìn miệng vết thương trên người hắn… Nhất là chỗ lồng ngực hắn, có một miệng vết thương do kiếm lớn chừng miệng chén, rõ ràng có thể thấy được xương ngực máu chảy đầm đìa.

- Chỉ là một chút tổn thương râu ria mà thôi, còn Hiên Viên Vấn Thiên, ngay cả một chút cặn bã đều không thừa lại.

Vân Triệt không coi là gì nói.

- Ừm…

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, trong nháy mắt nghe được giọng nói của Vân Triệt, nàng đã biết kết quả, tràn ngập nội tâm nàng là vui sướng với kiêu ngạo, không lời nào có thể diễn tả được.

- Nguyên Bá bọn họ có sao không? Nhật Nguyệt thần cung và Thiên uy kiếm vực nhất định muốn nhân cơ hội động thủ đi.

Vân Triệt hỏi. Hắn dự đoán sau khi bản thân bị Hiên Viên Vấn Thiên đánh tới biển sâu, Nhật Nguyệt thần cung và Thiên uy kiếm vực nhất định thừa dịp toàn bộ Hoàng cực thánh vực và Chí tôn hải điện thân trúng ma độc mà bỏ đá xuống giếng.

Hắn không hề quan tâm đến người của Hoàng cực thánh vực và Chí tôn hải điện bị chết sạch, nhưng Hạ Nguyên Bá cũng thân ở trong đó, cũng may còn có Phượng Tuyết Nhi, hắn có thể không lo lắng chút nào.

Hắn cũng có chút may mắn vì mình dưới bức bách của tiểu Yêu Hậu mà mang theo Tuyết Nhi cùng đến, bằng không, nhất định hai bên đều khó chú ý.

Phượng Tuyết Nhi gật đầu:

- Ừm. Ta chặn bọn họ lại. Hơn nữa… Hơn nữa ta không cẩn thận thiêu… Thiêu chết Dạ Mị Tà rồi. Ta thật không ngờ hắn lại đột nhiên đón nhận phượng viêm của ta.

Vân Triệt sửng sốt, sau đó nở nụ cười:

- Hả? Hắn nào biết rằng một mồi lửa của Tuyết Nhi của ta hiện giờ có thể đốt mười hắn cũng đủ.

Giọng Vân Triệt khựng lại một chút, đột nhiên trừng lớn mắt nói:

- Tuyết Nhi, Hiên Viên Vấn Đạo hắn… Hắn có bị thiêu chết không?

Phượng Tuyết Nhi lắc đầu:

- Không có, hắn được che chắn ở phía sau, ta chỉ… Ngăn cản những người muốn xông lên.

Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm:

- Phù, vậy thì tốt. Tuyết Nhi, chúng ta đi lên đi, nếu lâu quá mà nói, Nguyên Bá bọn họ sẽ lo lắng.

- Ừm!

Phượng Tuyết Nhi cười nhạt, mềm nhẹ mang Vân Triệt theo, bơi lên, qua một hồi lâu, mới bơi lên khỏi mặt biển, sau đó bay vút không trung, rơi vào trên Chí tôn hải điện giống như mới vừa gặp phải thiên tai khủng bố.

- Tuyết Nhi!

Nhìn thấy Phượng Tuyết Nhi trở về, đám người Phượng Hoành Không đang lo lắng đề phòng vui mừng vô cùng đón lấy, sau đó liếc nhìn Vân Triệt bên người nàng đang cả người đầy vết thương, bước chân nhất thời khựng lại ở đó.

Biển cả đã yên tĩnh hồi lâu, không có âm thanh đánh nhau. Vân Triệt xuất hiện ở đây, liền có ý nghĩa…

- Tỷ phu!

Nhìn thấy Vân Triệt, Hạ Nguyên Bá kinh hỉ đến muốn động đậy thân thể, Cổ Thương chân nhân bên người hắn kích động nói:

- Vân cung chủ, Hiên Viên Vấn Thiên lão tặc kia y… Y…

Vân Triệt nhẹ nhàng thoát khỏi nâng đỡ của Phượng Tuyết Nhi, sau đó khẽ nắm tay nhỏ bé của nàng, mỉm cười nói:

- Ta còn sống, y đương nhiên đã chết. Hơn nữa còn là hình hồn đều diệt, cho dù một chút cặn bã thi thể đều không để lại.

- A…

Một mảng lớn tiếng kinh hô vang lên trên không hải điện, trừ bỏ người của Nhật Nguyệt thần cung và Thiên uy kiếm vực, trên mặt mọi người đều lộ vẻ mừng rỡ như điên, ngay cả thân thể của Khúc Phong Ức đang hấp hối trong lòng Tử Cực cũng kịch liệt run rẩy.

Trái lại bên chỗ Nhật Nguyệt thần cung và Thiên uy kiếm vực đều toàn bộ kinh hãi mặt không còn chút máu, khi nhìn thấy Vân Triệt còn sống xuất hiện, bọn họ đã đoán được kết quả.

Cổ Thương chân nhân thở phào thật sâu:

- Thật tốt quá! Vân cung chủ, hành động lần này của ngươi tương đương với cứu vớt toàn bộ Thiên Huyền đại lục! Từ lần đầu tiên lão hủ gặp ngươi, liền biết tương lai ngươi nhất định danh chấn thiên hạ, không nghĩ tới, chính là hành động vĩ đại kinh thế bậc này.

- Ha… Ha ha ha ha.

Hạ Nguyên Bá ở đó toét miệng cười ngây ngô, kích động đến hoàn toàn nói không ra lời.

- Cổ Thương tiền bối quá lời, cái gì mà cứu thế linh tinh, ta không hề có hứng thú, ta chẳng qua chỉ giết một người nên giết.

Vân Triệt nhàn nhạt nói xong, nhìn về phía Hạ Nguyên Ba.

Nhìn Vân Triệt, Hạ Nguyên Bá vẫn như cũ không ngừng cười ngây ngô:

- Tỷ phu, huynh đánh bại Hiên Viên Vấn Thiên, như vậy… Bây giờ huynh chẳng phải là… Người thiên hạ đệ nhất sao!

Cổ Thương chân nhân lại thở dài:

- Ha ha, đâu chỉ là người thiên hạ đệ nhất. Hiên Viên Vấn Thiên đáng sợ, đã được xưng tụng là vô tiền khoáng hậu, Dạ Mộc Phong năm đó còn lâu mới bằng kịp. Hiện giờ Vân cung chủ đánh bại Hiên Viên Vấn Thiên, được xưng tụng là người đệ nhất từ xưa đến nay của Thiên Huyền đại lục. Thực lực hiện giờ của Vân cung chủ, sợ rằng đã bước chân vào thần đạo trong truyền thuyết, muốn tiêu diệt toàn bộ Hoàng cực thánh vực chúng ta, đoán chừng đều dễ dàng.

Từng lời của Cổ Thương chân nhân vang vọng ở bên tai mỗi người, mỗi một chữ đều giống như đang kể chuyện thần thoại, lại mỗi một chữ, đều không hề khiến cho người ta cảm thấy khoa trương chút nào. Những cường giả thánh địa vốn cao nhất ở đại lục, lúc này nhìn người thanh niên cả người là máu, mình đầy thương tích, đều có một cảm giác hèn mọn khi nhìn lên đỉnh núi cao vạn trượng.

Mà hắn, chỉ là một người thanh niên tuổi hơn hai mươi.

Từ nay về sau, thực lực của tứ đại thánh địa sẽ không còn ở trên đỉnh của Thiên Huyền đại lục nữa, một mình Vân Triệt đã áp đảo trên tứ đại thánh địa… Hơn nữa còn áp đảo rất xa. Bên cạnh hắn, còn có một Phượng Tuyết Nhi giống như vậy vượt trên cấp bậc tứ thánh địa, trong thời gian một giây có thể đốt diệt một thánh chủ.

Cũng ở một khắc này, tất cả mọi người thấy rõ ràng một sự thật vô cùng rõ ràng. Thiên Huyền đại lục, thậm chí Huyễn Yêu giới xa xôi, Vân Triệt là chúa tể tuyệt đối mà không người nào có thể đối nghịch… Chúa tể này không xuất thân từ thánh địa bọn họ, nhưng ít ra, bọn họ có thể vô cùng may mắn chính là, chúa tể này không phải là Hiên Viên Vấn Thiên.

- Vân cung chủ…

Nhìn Vân Triệt đi tới, cường giả Hoàng cực thánh vực bị ma độc tra tấn đến thống khổ đưa tay về phía Vân Triệt, phát ra âm thanh cầu xin, tuy rằng là người thánh vực, nhưng đối mặt với người đệ nhất từ xưa đến nay của Thiên Huyền đã giết chết Hiên Viên Vấn Thiên, lại hèn mọn cầu xn cũng không phải dọa người cỡ nào.

Nhưng mà, Vân Triệt lại nhìn cũng không liếc mắt nhìn bọn họ lần nào, lập tức đi đến bên người Hạ Nguyên Bá, lấy bốn viên thuốc tràn đầy hàn khí đồng thời cho hắn ăn, sau đó bàn tay vỗ vào lồng ngực hắn, giúp hắn cấp tốc luyện hóa dược lực, đồng thời cũng dẫn động lực lượng của đại đạo phù đồ, cấp tốc truyền khí tức thiên địa vào trong cơ thể hắn.

Mấy giây ngắn ngủi, sắc mặt Hạ Nguyên Bá vốn tái nhợt liền đã trở nên hồng hào, vẻ thống khổ cũng nhanh chóng giảm bớt. Hạ Nguyên Bá há to mồm, tay giơ lên đẩy cánh tay Vân Triệt ra:

- Tỷ phu, đệ không sao. Thương thế của huynh nặng như vậy… Trước đừng quan tâm đến đệ.

- Không có việc gì, chút thương tổn ấy đối với ta mà nói, không đáng kể chút nào.

Vân Triệt rất thoải mái nói. Nếu vết thương của hắn ở trên thân người khác, không chết cũng phải rơi mất nửa cái mạng, nhưng đối với hắn mà nói, cái gì đều không cần làm, cũng sẽ khỏi hẳn trong vài ngày ngắn ngủi.

Khi Vân Triệt dời bàn tay khỏi ngực Hạ Nguyên Bá, Hạ Nguyên Bá liền ngay cả hô hấp đều đã ổn lại, hắn giật giật cánh tay, hắn vốn suy yếu vô cùng, lại liền có phần vững vàng như vậy, đến mức cường giả thánh vực ở chung quanh nhìn thấy nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhìn thấy Vân Triệt cuối cùng rảnh rỗi, Tử Cực động đậy thân thể, tư thái vô cùng thấp khẩn cầu:

- Vân cung chủ… Lão hủ tự biết… Hải điện với thánh vực liên tục hai lần có lỗi với ngươi trước, nhưng mà… Chúng ta đều đã biết sai, Vân cung chủ tất nhiên trong lòng cũng biết chúng ta không ghê tởm đến tận cùng giống như Nhật Nguyệt thần cung và Thiên uy kiếm vực. Kính xin…. Kính xin Vân cung chủ tấm lòng rộng rãi, giơ cao đánh khẽ… Ra tay cứu giúp…

Vân Triệt xoay người, nhìn chằm chằm vào Tử Cực, trong mắt không hề có gợn sóng:

- Hải điện các ngươi trừ bỏ hai lần “Đại ân” thiếu chút nữa đưa ta vào chỗ chết, thì không hề có một chút quan hệ với ta, nếu có thể nhìn thấy hải điện các ngươi chết hết, ta cao hứng còn không kịp! Lúc trước sắc mặt đáng ghê tởm của các ngươi vì lòng tham cá nhân mà đẩy ta tới tử địa, ta hiện giờ vẫn còn nhớ được rành mạch, nhưng bây giờ lại muốn ta cứu các ngươi? Tính tình Vân Triệt ta không ti tiện như vậy!

“…” Vẻ mặt Tử Cực thống khổ mà ảm đạm, nhưng mà, trúng ma độc toàn là nhân vật trọng yếu của hải điện, nếu bọn họ chết hết, chết không chỉ là mạng của bọn họ, còn có cơ nghiệp vạn năm của hải điện. Lão chỉ có thể tiếp tục đau khổ cầu khẩn:

- Vân cung chủ, giữa ngươi và ta, vẫn luôn có chút giao tình, xem như nể…

Sắc mặt của Vân Triệt biến thành âm trầm, lạnh lùng nói:

- Giao tình? Nếu như có chút giao tình, như vậy ngày đó ở đại hội ma kiếm, khi ta bị ép vào tử địa, sao ngươi lại không vì ta nói dù chỉ một câu!?

“…” Tử Cực há to mồm, triệt để nghẹn lời.

Giọng Vân Triệt trầm thấp nói:

- Tứ thánh địa các ngươi, lúc đó ra mặt vì ta, cũng chỉ có một mình Cổ Thương chân nhân! Vân Triệt ta rất mang thù, ân tình càng lớn càng sẽ ghi khắc. Hơn nữa ta với ngươi trước đó làm gì có giao tình? Cho tới bây giờ cũng chỉ là giao dịch đồng giá! Ta mua đồ từ chỗ Hắc Nguyệt thương hội chưa từng nợ nần nửa phần, vào Thí nguyệt ma quật, ta cũng đã giao ra thỏa mãn điều kiện của các ngươi. Liền ngay cả ban đầu ngươi thêm vào ai tiết lộ chuyện Sở Nguyệt Thiền, chẳng qua cũng chỉ vì lợi dụng ta chán ghét Thiên uy kiếm vực!

Ba chữ “Sở Nguyệt Thiền” hung hăng kích thích phu thê Lăng Nguyệt Phong với Hiên Viên Ngọc Phượng núp ở xa, bọn họ đã triệt để mất đi chỗ dựa vững chắc đã lòng tràn đầy co quắp, liền ngay cả Hiên Viên Tuyệt che chắn ở phía trước bọn họ cũng cả người đày mồ hôi, không dám thở mạnh.

“…” Tử Cực không phản bác được, ở trong thống khổ thân thể không ngừng run run gần như chảy khô mồ hôi, nhưng mà, bây giờ có thể nói chuyện với Vân Triệt, cũng chỉ có một mình lão, vì bảo trụ Chí tôn hải điện, cho dù như thế nào, lão cũng không thể lui bước như vậy.

- Nếu là giao dịch kiểu tình cảm… Vậy Vân cung chủ với lão hủ nhiều lần giao dịch, chắc nên tin tưởng lão hủ cũng không phải người không tuân thủ cam kết. Chỉ cần… Chỉ cần Vân cung chủ giải độc cho hải điện ta, trên dưới Chí tôn hải điện ta… Về sau nguyện ý nghe theo Vân cung chủ điều khiển, hễ là mệnh mệnh của Vân cung chủ, tuyệt đối không vi phạm.

Lời Tử Cực nói, khiến chúng cường giả hải điện ở phía sau bỗng chốc ngẩng đầu lên, nhưng sau đó, đầu của bọn họ lại chậm rãi cúi thấp xuống… Thật ra, lấy thực lực hiện giờ của Vân Triệt, làm sao cần “Điều khiển” cái gì.

Vân Triệt khẽ cười một tiếng:

- A, lúc trước các ngươi kiên cường mạnh mẽ, thà chết không chịu thuần phục dưới chân Hiên Viên Vấn Thiên, nhưng bây giờ lại định chủ động cúi đầu với ta?

Tử Cực lại dốc hết chân thành nói:

- Không… Hiên Viên Vấn Thiên sao có thể đánh đồng được với Vân cung chủ. Lờ lão hủ, tuyệt đối không hề có một chút giả dối. Chỉ cần…

Ánh mắt Vân Triệt hơi híp lại:

- Đừng nói nữa. Nói đến giao dịch, Tử tiên sinh lại đang nhắc nhở ta. Đúng vậy, người còn sống, suy cho cùng có tác dụng hơn người chết. Ta không hề có hứng thú với hải điện của các ngươi, chỉ có điều, đối với Hắc Nguyệt thương hội, ta ngược lại có hứng thú không nhỏ.

Hai tay Vân Triệt khoanh trước ngực:

- Được, ta đây liền làm một giao dịch với các ngươi. Muốn ta giải độc cho các ngươi cũng có thể, nhưng mà, bắt đầu từ năm nay, ba thành thu hoạch hàng năm của Hắc Nguyệt thương hội, đều phải cung phụng cho Thương Phong hoàng thất!

Đầu Tử Cực bỗng chốc ngẩng lên, kinh hãi nói:

- A… Ba… Ba thành!?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment