.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_914" class="block_" lang="en">Trang 457# 2
Chương 914: Hai đời Tuyệt Trần
Rào!!
Rầm ––
Biển cả khôn cùng nổi lên mấy ngàn đợt sóng gió động trời, vài đường cao nhất trong đó lên thẳng vài trượng, hung hăng đụng vào trên Chí tôn hải điện.
Trong sóng to này mang theo lực lượng lớn kinh người, hải điện vĩ đại trôi lơ lửng trên biển vạn năm bị đánh phá liên tục, đang trong run run kịch liệt lệch đi khoảng cách gần trăm trượng, dẫn tới trong hải điện toàn âm thanh kinh hãi.
Sau đó, sóng đào trầm xuống, mặt biển nhanh chóng khôi phục lại tĩnh lặng hoàn toàn, không còn có gợn sóng gì, liền ngay cả gợn nước và tiếng nổ vang liên tục không nghỉ khi trước đều hoàn toàn trôi đi.
Vẫn luôn kéo dài thật lâu, đều không có bất cứ động tĩnh gì truyền đến.
Phượng Tuyết Nhi luôn luôn nhìn mặt biển, mặt biển tĩnh lặng đáng kể khiến trong lòng nàng dâng lên khẩn trương với bất an càng ngày càng nặng. Nàng không ngừng cắn ôi, cuối cùng lại không cách nào tiếp tục chờ đợi như vậy, xoay người lại, liếc mắt nhìn Nhật Nguyệt thần cung với Thiên uy kiếm vực đang né tránh xa xa, đột nhiên nâng người, phượng hoàng hỏa diễm đỏ đậm từ không trung chiếu xuống, xây thành một vách chắn hỏa diễm cực lớn, bao phủ mọi người vào trong đó.
- Tuyết Nhi, con định làm gì
Phượng Hoành Không mơ hồ ý thức được điều gì, sợ hãi nói.
- Con muốn đi tìm Vân ca ca.
- Không được! Quá nguy hiểm… Tuyết Nhi!!
Phượng Hoành Không vốn không kịp ra tay ngăn cản, chỉ vội vàng tiến lên phía trước một bước, liền trơ mắt nhìn Phượng Tuyết Nhi dứt khoát nhảy xuống hải điện, chui thẳng vào trong biển cả bỗng nhiên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Dưới biển cả, theo thân thể Hiên Viên Vấn Thiên bụi tan khói diệt, ma tức cuối cùng mà y lưu lại cũng càng ngày càng mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Vân Triệt không thể không thừa nhận, Hiên Viên Vấn Thiên là một người cực kỳ đáng sợ, thậm chí có thể nói là người đáng sợ nhất mà hắn từng gặp được trong cuộc đời. Thiên Huyền đại lục, Huyễn Yêu giới đều rơi vào trong kế hoạch của y, y có thể có được tất cả, cũng đều dựa vào thủ đoạn của bản thân đạt được. Nếu không phải Vân Triệt ngoài ý muốn chiếm được mầm mống hắc ám của Tà thần ở Thương Vân đại lục, như vậy trừ bỏ Phượng Tuyết Nhi phải mấy năm sau mới hoàn toàn thức tỉnh lực lượng của Phượng thần ra, trên đời này không còn bất cứ người nào là đối thủ của y, Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới cũng triệt để đắm chìm dưới bóng của y.
Dừng lại dưới đáy biển thật lâu, Vân Triệt cuối cùng khôi phục chút nguyên khí. Hắn cân bằng thân thể, chìa tay, chộp tới chỗ sâu hắc ám.
Nhất thời, một bóng đen phía xa bay tới, bị Vân Triệt hút vào trong tay.
Vĩnh Dạ ma kiếm!
Thân kiếm tối đen không hoa mĩ, đã không còn cặp mắt ác ma kia. Cho dù ma hồn trong kiếm không bị Hiên Viên Vấn Thiên cắn nuốt, cũng sẽ vì Hiên Viên Vấn Thiên chết đi mà cùng bị trừ khử.
Tuy rằng Thí Nguyệt ma quân thoát khỏi phong ấn của Tà thần, nhưng cũng không cách nào gặp lại nhật nguyệt, chỉ có thể luôn núp trong Thí nguyệt ma quật, muốn gây họa cho thiên hạ cũng không thể. Nhưng chuôi kiếm của hắn, lại suýt chút nữa gây ra tai họa hiểm nguy cho Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới. Nó thành tựu Vĩnh Dạ vương tộc, cũng hủy diệt Vĩnh Dạ vương tộc, nó thành tựu Hiên Viên Vấn Thiên, cũng hủy diệt Hiên Viên Vấn Thiên.
Đồng thời, cũng tạo ra bi kịch một người hai kiếp.
Ong…
Vĩnh Dạ ma kiếm trong tay bỗng nhiên xuất hiện rung động không bình thường, tuy rằng rất nhỏ, nhưng Vân Triệt cảm giác được rõ ràng, chân mày hắn liền nhíu lại, nhanh chóng buông Vĩnh Dạ ma kiếm xuống, sau đó chậm rãi lui về phía sau vài bước.
Một hình ảnh mơ hồ, vào lúc này chậm rãi lộ ra trên không Vĩnh Dạ ma kiếm.
Hoặc là nói, hình ảnh này đã không thể dùng “Mơ hồ” để hình dung, cả bóng dáng giống như sương mù cuối sáng sớm, mỏng manh đến mắt người thường đều không thể phát hiện ra, cho dù lấy thị lực của Vân Triệt, cũng chỉ có thể xem như miễn cưỡng thấy rõ toàn cảnh.
- Phần… Tuyệt… Trần…
Nhìn hồn ảnh ảnh mỏng manh đến vô cùng này, Vân Triệt khẽ lẩm bẩm một tiếng, trong lòng vô cùng phức tạp.
“…” Hồn ảnh mỏng manh yên lặng nhìn hắn, im hơi lặng tiếng, không vui không buồn.
Vân Triệt nói:
- Khi ở Huyễn Yêu giới, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ có một ngày giết chết Hiên Viên Vấn Thiên. Hiện giờ, cuối cùng không vi phạm lời hứa hẹn.
- … Cuối cùng, có thể chết rồi…
Phần Tuyệt Trần nhẹ nhàng nỉ non.
“…” Vân Triệt mấp máy môi, thật lâu không cách nào nói được ra lời.
Sáu chữ ngắn ngủi này, không mang theo một chút cảm tình, nhưng Vân Triệt biết rõ ràng thống khổ với bi thương ở trong đó.
Chết, đối với hắn mà nói, sẽ là giải thoát vô cùng thoải mái. Nhưng mà, bị Hiên Viên Vấn Thiên cướp đi thân thể, cướp đi tất cả nhưng hắn lại liều mạng “Còn sống”, liều mạng khiến ý thức của mình tồn tại, cho dù thống khổ vô cùng, thù hận vô cùng, cho dù mỗi một lần đều sống trong luyện ngục, hắn cũng gắt gao không để cho ý thức cuối cùng của mình tiêu tán.
Bởi vì hắn không cam lòng.
Hiện giờ hắn trơ mắt nhìn Hiên Viên Vấn Thiên chết đi, ác ma tạo thành bi kịch cho hắn đã chết, hắn cuối cùng có thể chết rồi… Có thể giải thoát như vậy.
Chết đối với hắn mà nói, vẫn luôn là thứ xa xỉ cỡ nào.
Thở ra một hơi thật sâu, Vân Triệt bình tĩnh nói:
- Ngoài Hiên Viên Vấn Thiên, người ngươi hận nhất, chắc là ta. Nhưng mà, ngươi lại cố tình cứu ta ba lần. Ngoài Thần Hoàng thành, ngươi thay ta và Tuyết Nhi đỡ Hiên Viên Vấn Thiên, băng cực tuyết vực, ngươi ép Hiên Viên Vấn Thiên rời đi, Huyễn Yêu giới, cũng bởi vì ngươi, chúng ta mới tránh được một kiếp…
Giọng Phần Tuyệt Trần, cuối cùng mang theo một chút tình cảm:
- Ta không phải vì ngươi. Ta vì Linh Tịch. Nàng nói rồi, ngươi chết, nàng sẽ chết.
- … Ngươi có lời gì, muốn chuyển cho nàng không?
Ngực Vân Triệt phập phồng kịch liệt.
Giọng Phần Tuyệt Trần trở nên rất nhẹ:
- Giúp ta cám ơn nàng. Là nàng để cho ta cảm thấy thế giới này chẳng phải tàn khốc như vậy, để cho ta cảm thấy ta còn là một… Người còn sống…
- Ta đã biết.
Vân Triệt khẽ gật đầu. Hắn rõ ràng hàm nghĩa của “Tàn khốc” trong lời Phần Tuyệt Trần nói là tàn khốc cỡ nào.
- Ta nhớ được, ngươi chắc có thứ gì đó ở Lưu Vân thành. Ta sẽ chôn chúng ở Lưu Vân thành… Dù sao, Lưu Vân thành, coi như là nhà cuối cùng của ngươi.
- Nhà…
Phần Tuyệt Trần thì thầm ra tiếng.
Vân Triệt do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải nói:
- Ngươi… Còn có tâm nguyện gì vẫn chưa xong không? Có lẽ, ta có thể giúp ngươi hoàn thành.
Lấy cao ngạo của Phần Tuyệt Trần, Vân Triệt vốn tưởng rằng những lời này sẽ kích thích đến lòng tự ái của hắn, nhưng ngoài ý muốn chính là, ánh mắt của Phần Tuyệt Trần nhìn về phía hắn, vô cùng nghiêm cẩn, vô cùng thong thả nói:
- Trong vòng một tháng, cưới Linh Tịch làm thê tử!
“…” Vân Triệt kinh hãi.
- Nàng khóc, là bởi vì ngươi. Nàng cười, là bởi vì ngươi. Nàng ngẩn người, là bởi vì ngươi, lời nàng nói, cho tới bây giờ đều là ngươi, nàng cứu ta, cũng là vì ngươi. Mà ngươi… Một tháng chỉ về Lưu Vân thành ba lần, từng người từng người nữ nhân bên cạnh ngươi, lại chưa từng có…
Lời Phần Tuyệt Trần nói, giống như mang theo một chút phẫn nộ, nhưng sau đó, lại chậm rãi bình tĩnh lại:
- Cũng chỉ có ngươi, những người khác, ai cũng không xứng với nàng.
Vân Triệt ngây người hồi lâu, khẽ nở nụ cười:
- Vậy xem như… Ngươi tán thành ta sao?
Phần Tuyệt Trần: “…”
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Ngươi nói như vậy, hoàn toàn là dư thừa. Khi nàng là tiểu cô của ta, liền chỉ là tiểu cô của một mình ta. Khi ta biết nàng không phải là tiểu cô của ta, ta càng tuyệt đối không để cho nàng trở thành người ngoài của ta. Tới hôm nay…
Vân Triệt hơi ngửa đầu, trong mắt trở nên đặc biệt ấm áp:
- Ước định kia giữa ta và nàng, cuối cùng có thể đạt thành.
“…” Phần Tuyệt Trần yên lặng nhìn hắn một lúc, sau đó chậm rãi xoay người sang chỗ khác, hồn ảnh mỏng manh xuất hiện rung chuyển nhè nhẹ.
Vân Triệt tiến về phía trước một bước:
- Phần Tuyệt Trần, ngươi…
- Ta đã… Không còn hận ngươi nữa…
Bảy chữ nhẹ nhàng, cũng là bảy chữ cuối cùng trong cuộc đời Phần Tuyệt Trần, hồn ảnh của hắn giống như khói nhẹ bị gió thổi bay, ở một khắc này chậm rãi ly tán.
“…” Trong lòng giống như bị thứ gì hung hăng đánh vào, Vân Triệt cứng đờ ở đó, nặng nề? Chua xót? Thoải mái? Một thứ tình cảm phức tạp đến hoàn toàn không cách nào nói rõ va chạm hỗn loạn trong lồng ngực Vân Triệt, hắn mấp máy miệng, gần như từ dưới đáy linh hồn, nói lên lời cuối cùng với Phần Tuyệt Trần…
- Cám ơn ngươi… Thật… Xin… Lỗi…
Nước biển khẽ xao động, cũng ở trong một khắc này, hồn ảnh của Phần Tuyệt Trần hoàn toàn tiêu tán, không còn lưu lại một chút gì.
Thân thể hắn, linh hồn hắn, cừu hận của hắn, bi ai, vướng bận, tất cả của hắn, cũng vĩnh viễn biến mất ở giữa trời đất.
Có lẽ, điểm cuối cùng của sinh mệnh, hắn nghe được câu “Thật xin lỗi” từ trong miệng Vân Triệt nói ra.
Trong lòng giống như nhét đầy cái gì, thật lâu thật lâu đều không thể tiêu đi.
Phần Tuyệt Trần cũng như hắn, đều đã trải qua hai kiếp người. Nhưng cho dù phương thức, vận mệnh, lại khác biệt một trời một vực. Cuộc đời của hắn là hai đoạn truyền kỳ phi phàm, còn Phần Tuyệt Trần, lại là hai đời bi kịch tàn khốc. Gia đình hai đời của Phần Tuyệt Trần, người thân hai đời toàn bộ chết hết… Một đời diệt trong âm mưu ác độc của Hiên Viên Vấn Thiên, một đời bị diệt trong sự phẫn nộ không khống chế được của hắn.
Sau này, Phần Tuyệt Trần tìm được tàn hồn của Dạ Mộc Phong, tìm về được trí nhớ của kiếp trước, vốn tưởng rằng rốt cuộc tìm được người thân cuối cùng, không nghĩ tới, linh hồn của Dạ Mộc Phong bị thù hận vặn vẹo cho hắn không phải là tình phụ tử, mà muốn hắn báo thù.
Năm đó, phu thê Dạ Mộc Phong không tiếc giá cao dùng Vĩnh Dạ cấm thuật khiến Phần Tuyệt Trần luân hồi sống lại, vì lưu lại huyết mạch của Vĩnh Dạ vương tộc, vì nhi tử có thể tiếp tục sống sót. Nhưng phụ tử sum vầy, Dạ Mộc Phong lại biến hắn trở thành công cụ báo thù, cũng tàn nhẫn tàn phá một tia hy vọng xa vời đối với gắn kết nhân tình cuối cùng của hắn.
Hắn rơi vào trong vực sâu thù hận, ép mình rơi xuống làm ma, vì lực lượng mà ngày đêm thừa nhận thống khổ giống như địa ngục… Lại từ đầu đến cuối, đều ở trong bàn tay đùa giỡn của Hiên Viên Vấn Thiên, dùng hết tất cả lực lượng có được, toàn bộ làm thành áo cưới cho Hiên Viên Vấn Thiên, ngay cả huyết nhục của mình, đều bị Hiên Viên Vấn Thiên cướp đoạt.
Không ai có thể lý giải và tưởng tượng, kia sẽ là tàn khốc với tuyệt vọng như thế nào.
Có lẽ, một tia thương hại cuối cùng của vận mệnh đối với hắn, chính là gặp được Tiêu Linh Tịch.
- Hy vọng kiếp sau của ngươi, có thể vô ưu vô lo.
Vân Triệt thoáng thất thần thì thầm, nhưng sau đó, ánh mắt của hắn mờ đi.
Bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ đến, Phần Tuyệt Trần giống như Hiên Viên Vấn Thiên, đều là hình hồn đều diệt, cho dù Phần Tuyệt Trần chưa từng thừa nhận cấm thuật luân hồi, cũng đã nhất định không có biện pháp nào luân hồi, vĩnh vĩnh viễn viễn, hoàn toàn triệt để biến mất.
Vân Triệt cầm lấy Vĩnh Dạ ma kiếm, đưa nó vào trong Thái cổ huyền chu. Dù sao, nó cũng coi như là di vật của Phần Tuyệt Trần.
Hơn nữa, đây là một thanh ma kiếm thượng cổ chân chính, tuy rằng đã không có ma hồn, cũng không có khí tức cường đại, nhưng nói không chừng trong đó còn cất giấu bí mật không tầm thường gì đó.