Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 924 - Chương 925: Chân Tướng Ngoài Ý Muốn

. ._463__1" class="block_" lang="en">Trang 463# 1

 

 

 

Chương 925: Chân tướng ngoài ý muốn



Phía đông Lưu Vân thành vốn là một dãy núi trùng điệp, vì Thần Hoàng quân mà đã sớm biến thành bằng phẳng.

Tuy rằng Vân Triệt lớn lên từ nhỏ ở Lưu Vân thành, nhưng trước mười sáu tuổi, chỗ này hắn cũng chưa từng tới. Khu vực phía sau núi có nhiều huyền thú cấp thấp tồn tại, có Tiêu Linh Tịch hoặc Hạ Nguyên Bá làm bạn, Tiêu Liệt cũng không quá mức cấm hắn tiến vào, chỉ riêng khu vực núi thành đông, Tiêu Liệt tuyệt đối không cho phép hắn và Tiêu Linh Tịch đi tới. Có lẽ vì nơi này cách Lưu Vân thành quá xa, không cách nào yên tâm cho sự an toàn của bọn họ.

Vân Triệt đi đến trên không, linh giác nhanh chóng phóng thích, bao phủ toàn bộ mảnh đất bị Thần Hoàng quân dẫm lên này.

Tuy rằng rất nhạt, nhưng Vân Triệt vẫn có thể mơ hồ nhận thấy được mảnh đất này từng trùm lên một huyền trận phong tỏa. Thật hiển nhiên, sau khi Phượng Hoàng thần tông phát hiện ra mỏ quặng tử tinh này, trước tiên thiết lập kết giới ngăn cách vô hình, để tránh khí tức tử tinh bị người khác phát hiện.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, linh giác của hắn vẫn luôn quét đến ngoài hai mươi dặm, đều không cảm giác được khí tức của bất cứ tử tinh nào.

Không hề nghi ngờ, Phượng Hoàng thần tông vô cùng dè dặt cẩn trọng đối với chuyện này, thanh lý sạch sẽ nơi này, không để lại một chút dấu vết. Dù sao đối với Phượng Hoàng thần tông khi đó mà nói, một khi bị tứ đại thánh địa nhận ra điều gì, hậu quả chính là vô cùng nguy hiểm.

Từ không trung hạ xuống, dẫm lên mảnh đất đã rắn chắc này, Vân Triệt nhíu mày suy nghĩ, vẫn không cách nào nghĩ thông suốt được vì sao nơi này lại tồn tại nhiều đến một trăm cân Tử mạch thần tinh.

Lúc trước, trong đầu hắn gần như thoáng qua phần nghi hoặc này, nhưng sau đó có quá nhiều chuyện, nghi hoặc về Tử mạch thần tinh này liền bị hắn vứt ra sau đầu. Mà khi xử lý Hiên Viên Vấn Đạo, hắn đồng thời đột nhiên nghĩ đến một chuyện tuyệt đối không bình thường –– trăm cân Tử mạch thần tinh, cho dù chôn giấu cực sâu, cũng nhất định sẽ phóng xuất ra khí tức huyền tinh không tầm thường. Tứ đại thánh đại vẫn luôn không phát hiện ra đã thật không tầm thường, nhưng hai mươi bốn năm trước, người của Thiên uy kiếm vực và Nhật Nguyệt thần cung vì đuổi giết cha nương hắn Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu, còn từng tới Lưu Vân thành… Tiêu Ưng cũng bị ngộ hại khi đó.

Nếu như chỉ đi qua, chưa phát hiện coi như miễn miễn cưỡng cưỡng có thể lý giải. Nhưng sau khi bọn họ đã đến Lưu Vân thành, rõ ràng còn tìm kiếm khu vực xung quanh mấy ngày, cho dù không đào sâu ba thước cũng không xê xích gì nhiều. Lấy cường độ linh giác của cấp bậc như thánh địa, tại sao lại không hề phát hiện ra được một mỏ quặng tử tinh cao cấp lại khổng lồ như thế?

Huống chi có thể bị phái tới đuổi bắt Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu, nhất định đều là nhân vật cấp bậc Đế Quân… Bên chỗ kiếm vực kia vẫn còn do Hiên Viên Vấn Đạo thiếu chủ này tự mình dẫn dắt.

Chẳng lẽ khi đó, mỏ quặng tử tinh này còn không tồn tại

Không… Tuyệt đối không có khả năng. Mỏ quặng tử tinh khổng lồ như thế, tất nhiên đã trải qua năm tháng vô cùng dài, lại làm sao có thể trong thời gian hai mươi mấy năm ngắn ngủi sinh thành.

Mặt khác, căn cứ vào chiều sâu của mặt đất bị âm thầm đào móc dưới linh giác thăm dò, quặng tử tinh này chôn giấu cũng không sâu, ngược lại, thậm chí còn có thể được xưng tụng là hơi nông, nơi nông nhất cách mặt đất có độ sâu còn không đến hai mươi trượng –– Lúc trước Thần Hoàng quân phía hai mươi vạn đại quân đến nơi đây, thông qua “Diễn tập” mỗi ngày làm ra động tĩnh lớn, vì che giấu âm thanh phát ra do cướp lấy mỏ quặng tử tinh chỗ nông này.

Vân Triệt đứng yên thật lâu, cũng nghĩ mãi không xong. Nếu nói trong mấy ngày năm này cho đến bây giờ tứ đại thánh địa đều chưa từng tới gần mảnh đất này, có lẽ còn có thể miễn cưỡng giải thích, nhưng muốn nói toàn bộ người của thánh địa đến Lưu Vân thành đều là đầu óc đoản mạch thần kinh thô sơ… Thật sự không thể nào nói nổi.

Ngay khi Vân Triệt đang do dự có muốn lẻn vào dưới núi thăm dò kết quả hay không, phía tây bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, đang bước chân thong thả đi tới bên này.

Ánh mắt Vân Triệt đảo qua, thấy được một lão nhân vóc người trung đẳng, vẻ mặt hiền hòa, nhất thời ánh mắt vừa động, đứng dậy bay qua, rơi vào phía trước lão nhân:

- Hồng gia, sao lại đột nhiên có hứng thú đến nơi này?

Lão nhân dừng bước, sau đó khẽ nở nụ cười:

- Hóa ra là tiểu thiếu gia. Haizzz, lập tức lại là ngày giỗ của phu nhân, lão gia muốn ta đến lấy một ít vu lan hoa mà phu nhân khi còn sống yêu thích nhất. Tiểu thiếu gia, sao ngươi lại tới đây?

Ở trong Tiêu môn, Vân Triệt kính trọng nhất là Tiêu Liệt, ngoài ra, đó là Tiêu Hồng ở trước mắt. Tiêu Hồng vốn không phải người Tiêu môn, mà năm đó phụ thân Tiêu Liệt ra ngoài du lịch cứu về, mang về Tiêu môn, sửa họ Tiêu, từ nhỏ luôn chiếu cố sinh hoạt thường ngày cho Tiêu Liệt, trung thành và tận tâm đối với Tiêu Liệt. Lúc trước Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt đại hôn, cũng do lão hộ tống đi cùng Vân Triệt đến đón dâu.

Hàng năm vào ngày giỗ thê tử đã mất, Tiêu Liệt đều sẽ mang theo một giỏ lớn vu lan hoa. Bởi vì đây là hoa mà thê tử đã mất của ông khi còn sống yêu thích nhất, một điểm này, từ nhỏ Vân Triệt và Tiêu Linh Tịch đã biết.

Vân Triệt nhìn thoáng qua bốn phía, nói:

- Ta nhất thời nảy ra ý, sang đây nhìn xem. Bốn phía này hình như cũng không có vu lan hoa, nếu không ta cùng Hồng gia đi chỗ khác tìm xem đi.

Tiêu Hồng cười lắc đầu:

- Không cần, hiện giờ tiểu thiếu gia thân mình vạn kim, sao có thể theo giúp ta làm chuyện thô sử này. Mùa này năm rồi chung quanh nơi này có thể thấy được vu lan hoa, sau khi Thần Hoàng quân tới đây, nơi này bị san thành bình địa, vu lan hoa cũng dường như khó có thể tìm, haizzz.

Vân Triệt hơi xúc động nói:

- Hóa ra những năm rồi chỗ vu lan hoa kia, đều lấy ở trong này. Lại nói tiếp, từ nhỏ đến lớn, gia gia chưa bao giờ cho ta và tiểu cô tới nơi này chơi, ta thậm chí còn không biết nơi này trước đây có dáng vẻ gì.

Tiêu Hồng cười cười, hoài niệm nói:

- Ha ha, đó là đương nhiên, dù sao, nơi này là nơi thương tâm của lão gia, cho dù cả chính lão gia, đều cực kỳ ít tới nơi này.

Vân Triệt hơi ngạc nhiên:

- Nơi thương tâm? Nơi này từng phát sinh chuyện gì? Vì sao nơi này lại là nơi thương tâm của gia gia.

Tiêu Hồng tỏ vẻ kinh ngạc:

- Hả? Chẳng lẽ cho đến nay lão gia đều không nói cho tiểu thiếu gia nghe sao? A… Ha ha, cũng khó trách, chuyện này, lão gia đúng là sẽ không chủ động nhắc tới với các ngươi. Dù sao, đây cũng là nơi đau nhất trong lòng lão gia.

“…” Vân Triệt cảm thấy sự tình bất thường, hỏi tới:

- Hồng gia, nơi này rốt cuộc đã từng phát sinh chuyện gì? Tại sao là nơi đau nhất ở trong lòng gia gia? Nếu ngươi biết, kính xin nói kỹ càng cho ta, dù sao hiện giờ ta cũng không còn là tiểu hài tử như trước kia. Sau khi biết, nói không chừng ta còn có thể có biện pháp giúp gia gia đi ra khỏi bóng ma này.

Tiêu Hồng lại lắc đầu:

- Không giúp được, dù sao người đã chết rồi. Chỉ có điều, nói cho tiểu thiếu gia chuyện này, cũng không có chuyện gì, dù sao hiện giờ tiểu thiếu gia đã là nhân vật rất giỏi như thế.

- Tiểu thiếu gia, ngươi có biết, năm đó phu nhân qua đời như thế nào không/

Tiêu Hồng đột nhiên hỏi.

Vân Triệt nói:

- Năm đó Tiêu Ưng thúc thúc gặp phải độc thủ qua đời, thê tử tự tử, nhi tử của bọn họ lại sống chết không biết. Nãi nãi bị đả kích quá lớn, lòng buồn bực thành tật, sau khi sinh hạ tiểu cô không được bao lâu liền buồn bực mà chết… Đây tuy rằng không phải là gia gia nói với ta, nhưng trong Tiêu môn và Lưu Vân thành đều nói như thế. Chẳng lẽ, trong này còn có ẩn tình gì?

Năm đó thê tử Tiêu Liệt vì đau đớn tang con, sau khi sinh hạ Tiêu Linh Tịch liền buồn bực mà chết, một điểm này, Vân Triệt trước mười sáu tuổi đều chưa bao giờ hoài nghi đến. Mà sau mười sáu tuổi, hắn thêm được ký ức ở Thương Vân đại lục, khi lại nhớ tới chuyện này, y thuật mà hắn học được, liền khiến trong đầu hắn tự nhiên sinh ra nghi hoặc như vậy.

Cái gọi là nữ vốn nhu nhược, làm mẫu lại cường. Tuy rằng đau đớn tang con đau triệt nội tâm, nhưng sau khi thê tử Tiêu Liệt sinh hạ Tiêu Linh Tịch, sẽ dốc hết tất cả lực chú ý và lòng yêu thương chuyển dời đến trên người nữ nhi mới sinh ra. Cho dù trong lòng thống khổ lớn hơn nữa, cũng sẽ cố gắng chuyển thành kiên cường –– đây là bản năng của một mẫu thân, cũng là chỗ vĩ đại nhất của mẫu thân.

Cho dù như thế nào cũng sẽ không thể vừa sinh hạ nữ nhi liền buông tay bỏ lại, “Buồn bực mà chết”.

Huống khi, khi đó nãi nãi cũng không lẻ loi một mình, còn có Tiêu Liệt có tình cảm cực sâu với nãi nãi.

Cho nên, cho dù theo y đạo, hay là nhân tính, thê tử của Tiêu Liệt đều không phải “Buồn bực mà chết”, nhất định còn có nguyên nhân khác. Ví dụ như… Vì bị bệnh rồi mất?

Tiêu Hồng nhìn núi phía đông bị san bằng, chậm rãi nói:

- Năm đó, Tiêu Ưng thiếu gia chịu khổ độc thủ, tiểu thiếu gia lại không biết tung tích, dữ nhiều lành ít, phu nhân gặp đả kích trọng đại, mỗi ngày lấy nước mắt mà rửa mặt, mà khi đó phu nhân lại vừa mới người mang lục giáp, lão gia sợ phu nhân thương tâm quá độ, hỏng thân mình, mỗi ngày đều nỗ lực an ủi và dỗ phu nhân vui vẻ… Haizzz, lão gia khi đó cũng không phải không đau lòng không chịu nổi, nhưng tình cảm của lão gia đối với phu nhân, thật sự thâm sâu.

Vân Triệt: “…”

- Khi phu nhân mang thai Linh Tịch tiểu thư chừng sáu tháng, chính là lúc vu lan hoa nơi này nở. Vu lan hoa là hoa phu nhân yêu thích nhất, lão gia liền dẫn phu nhân đến đây, yên lặng thưởng thức vu lan hoa nở, hy vọng có thể thoáng an ủi nỗi đau tang con trong lòng phu nhân, lúc đó ta liền đi theo hầu hạ bên cạnh.

- Từ buổi sáng cho đến chạng vạng, tâm tình của phu nhân đúng là có phần chuyển biến tốt đẹp. Mà khi lão gia chuẩn bị mang phu nhân quay về Lưu Vân thành, lại đột nhiên xảy ra một bất ngờ ngoài ý muốn.

- Cái gì ngoài ý muốn?

Vân Triệt lập tức hỏi tới.

- Phu nhân… Bỗng nhiên trúng một tia lôi điện.

Cảnh tượng lúc đó đã đi qua hai mươi mấy năm, nhưng lúc này Tiêu Hồng nhớ lại, vẫn có vẻ hồi hộp như cũ.

- Trúng… Một tia lôi điện?

Vân Triệt sửng sốt, đầu óc lại nhất thời không theo kịp:

- Có ý tứ gì? Sao lại có thể đang yên lành… trúng lôi điện?

Tiêu Hồng than thở nói:

- Ta và lão gia nghĩ mãi không ra. Vu lan hoa nở, bầu trời cực kỳ quang đãng, trên trời đừng nói u ám, cho dù một đám mây mỏng đều không có. Lại đột nhiên có một tia lôi điện từ trên trời giáng xuống, vừa khéo bổ vào trên người phu nhân… Hơn nữa tia lôi điện kia, còn là màu đen kỳ quái.

- … Màu đen!?

- Không sai, ta và lão gia cũng thấy rõ ràng. Kia thật sự là tia lôi điện màu đen, ta và lão gia đều đời này ít thấy. Màu sắc của nó, còn có sự xuất hiện của nó đều vô cùng quỷ dị, khi đó lão gia còn tưởng có người ám toán, là ác nhân giết chết Tiêu Ưng thiếu gia lại quay về nhổ cỏ tận gốc, lão gia tức giận tìm kiếm, nhưng khắp núi, trừ ba người chúng ta ra, lại không có bóng dáng người nào, sau đó, cũng thủy chung không có ngoài ý muốn nào khác xuất hiện.

- Vậy sau đó? Nãi nãi bà sau khi trúng tia lôi điện màu đen rồi như thế nào?

Vân Triệt gấp giọng hỏi, chân mày cau chặt lại.

Trời quang giáng lôi điện vốn cực kỳ không bình thường, nếu hắn gặp được, phản ứng đầu tiên cũng tất nhiên là có người làm ra. Mà lôi điện màu đen… Màu sắc cơ bản của huyền lực lôi điện là màu tím, Tử vân công của Vân gia hắn khi đạt tới cấp độ cực cao, sẽ biến thành lôi điện màu đỏ, nhưng cho dù Thiên Huyền đại lục hay Huyễn Yêu giới, hay là Thương Vân đại lục những năm đó, hắn chưa từng nhìn thấy, nghe thấy lực lượng lôi điện của ai, của tông môn nào có hiện lên màu tối đen.

Ngược lại khi Phần Tuyệt Trần và Hiên Viên Vấn Thiên phóng thích huyền lực hắc ám, huyền lực hắc ám dưới áp súc cực độ có khi sẽ hình thành huyền quang hình dáng lôi điện, nhìn giống như lôi điện màu đen… Nhưng mà, Thiên Huyền đại lục hơn hai mươi năm trước vốn không có sự tồn tại của huyền lực hắc ám, duy nhất có thể sử dụng huyền lực hắc ám là Thí nguyệt ma quân đang bị phong tỏa chặt chẽ trong Thí nguyệt ma quật ngoài đại lục.

- Phu nhân bị lôi điện đánh trúng hôn mê ngay tại chỗ, sau đó hôn mê vẻn vẹn suốt ba ngày mới tỉnh lại, chỉ có điều kỳ quái chính là, trên người phu nhân lại hoàn toàn không có dấu vết lôi điện gây ra thương tích. Nhưng sau này, thân thể của phu nhân trở nên đặc biệt suy yếu, ban ngày thường xuyên ngất lịm, ban đêm liên tục gặp ác mộng, lão gia tìm danh y khắp trong thành ngoài thành, thử đủ loại đại bổ tiểu bổ, đều không hề có khởi sắc. Sau này, phu nhân mang thai vẻn vẹn mười ba tháng, mới cuối cùng sinh hạ tiểu thư Linh Tịch, nhưng sau đó, thân thể của phu nhân càng ngày càng sa sút, không quá bao lâu liền buông tay nhân gian…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment