.
._463__2" class="block_" lang="en">Trang 463# 2
Chương 926: Thánh thủ quy ẩn
Lôi điện màu đen..
Không có vết thương…
Mang thai mười ba tháng!?
…
- Tiểu thiếu gia? Tiểu thiếu gia!
Tiêu Hồng liên tục kêu to hai tiếng, khiến Vân Triệt từ trong trầm tư ngẩng đầu, lôi điện màu đen, nhận thức trên huyền đạo của hắn tuyệt đối không thể tồn tại. Còn mang thai mười ba tháng, nhận thức trên y đạo của hắn lại càng không thể xuất hiện trên người nhân loại. Cho dù thật sự có, thai nhi sinh hạ ra cũng tuyệt đối không có khả năng bình thường… Nhưng sau khi Tiêu Linh Tịch sinh ra vẫn luôn thật khỏe mạnh, trong trí nhớ từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị bệnh.
- Hóa ra, nãi nãi bà ấy là bởi vì chuyện này mới rời thế.
Vân Triệt khẽ thì thầm, trong lòng hoàn toàn bị nghi hoặc tràn ngập. Lấy độ cao hiện giờ của hắn, Thiên Huyền đại lục nên không có chuyện gì có thể vượt qua nhận thức của hắn mới đúng, nhưng mà, nếu như lời Tiêu Hồng nói đều là thật, như vậy cho dù lôi điện màu đen, hay là mang thai mười ba tháng sinh hạ Tiêu Linh Tịch, đều là nhận thức của hắn không thể giải thích được.
Cũng giống như trăm cân Tử mạch thần tinh ở nơi này, khiến cho người ta không thể lý giải.
Tiêu Hồng than nhẹ một tiếng:
- Đúng vậy. Chỉ có điều chuyện này, lão gia không nói ra với bất kỳ ai, nói cho cùng chuyện vô cớ gặp được thiên lôi này, nói ra sẽ bị người ta vặn vẹo lên án cả ngày. Sau này phu nhân qua đời, lão gia cũng tuyên bố với bên ngoài là u buồn thành tật, buồn bực mà chết. Chính là từ đó về sau, lão gia không còn tới nơi này nữa. Lão gia không để cho thiếu gia và tiểu thư tới gần nơi này, cũng chính là nguyên nhân đó.
Vân Triệt khẽ gật đầu:
- … Ta hiểu được, Hồng gia, cám ơn ngươi đã nói với ta chuyện này.
Tiêu Hồng nhàn nhạt mà cười:
- Ha ha, lần này sau khi lão gia trở về, khí sắc cả người rất tốt, sắc mặt tương đối khá, ta cũng yên ổn trong lòng. Về chuyện của phu nhân, vẫn không nên chủ động nhắc tới trước mặt lão gia thì tốt hơn, để tránh đụng tới chỗ đau lòng.
- Ừm, ta biết.
Vân Triệt đáp ứng.
Tiêu Hồng đi về hướng đông, tiếp tục tìm kiếm vu lan hoa. Vân Triệt lưu lại tại chỗ thật lâu, luôn luôn vắt óc suy nghĩ lời Tiêu Hồng nói, lại thủy chung không nghĩ ra nguyên do vì sao. Cuối cùng, hắn thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm: “Thôi, chuyện hơn hai mươi năm trước, có quỷ mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lôi điện màu đen… Vô cùng có khả năng là lóa mắt, mang thai mười ba tháng… Khả năng duy nhất là ba tháng trước bị nhận lầm có thai.”
Vân Triệt cho mình giải thích cuối cùng, liền không nghĩ nhiều tới chuyện này. Dù sao chuyện này đã trôi qua hai mươi mấy năm, người chết đã qua đời, còn Tiêu Linh Tịch lại bình yên lớn lên, lại nghĩ tới chuyện nghe ra rất kỳ quái năm đó, chẳng những không thể nào ngược dòng, cũng vốn không có chút ý nghĩa nào.
Vân Triệt đứng dậy bay về phía Lưu Vân thành, trên đường lấy truyền âm ngọc ra, tìm được một ấn ký truyền âm đã lưu lại mấy năm.
- Hoa Minh Hải, bây giờ ngươi đang ở đâu?
Truyền âm hoàn thành, trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, trên truyền âm ngọc liền nhanh chóng truyền đến cảm ứng, vang lên một giọng nói vô cùng kích động:
- Vân Triệt… Đại ca, thật là ngươi? Ta… Không phải đang nằm mơ chứ?
- Đương nhiên là ta. Ngươi bây giờ đang ở đâu?
- Ta...Ta ở phía bắc Thần Hoàng thành, mới vừa ra khỏi thành không đến mười dặm.
Trong giọng nói của Hoa Minh Hải vẫn lộ ra kích động thật sâu.
Phía bắc Thần Hoàng thành? Ánh mắt Vân Triệt vừa động, nhất thời dừng lại trong không trung, lập tức đáp lại:
- Ngươi ở yên đó đừng di chuyển, ta lập tức đi qua tìm ngươi… Thuận tiện đưa cho ngươi một món lễ vật.
Buông truyền âm ngọc, Vân Triệt nhanh chóng bay trở về Lưu Vân thành, sau đó từ trong tay Lạc Trì túm lấy một người, lại lấy Thái cổ huyền chu trực tiếp xuyên qua tới chỗ mười dặm phía bắc Thần Hoàng thành.
Mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng hắn vẫn quen thuộc với khí tức của Hoa Minh Hải, trong nháy mắt khi hiện thân, hắn liền tập trung vào chỗ của Hoa Minh Hải, sau đó trực tiếp từ trên trời giáng xuống, rơi xuống phía trước người Hoa Minh Hải.
Trong tay Hoa Minh Hải còn đang cầm truyền âm ngọc, còn đang trong kích động vì nhận được truyền âm của Vân Triệt vẫn còn chưa khôi phục lại, liền đột nhiên nhìn thấy Vân Triệt xuất hiện trước người như vậy, hai tay hắn run lên, thiếu chút nữa ném luôn truyền âm ngọc ra ngoài, vô cùng kích động nói:
- Vân đại ca!! Ngươi… Ta… A a… Tiểu Nhã, mau, mau bái tạ ân nhân cứu mạng chúng ta!
Giống như trước mỗi lần nhìn thấy Hoa Minh Hải, hắn đều ở trong trạng thái dịch dung, hơn nữa còn dịch dung hai tầng, đi theo bên người hắn là một nữ tử dịu dàng thanh nhã, ánh mắt trong trẻo, trên người không hề có vẻ suy yếu. Nghe được lời Hoa Minh Hải nói, nàng vội vã tiến lên trước, định vái lạy:
- Như Tiểu Nhã ta, đa tạ ân cứu mạng của Vân Triệt đại ca…
Vân Triệt vội vàng khoát tay, một luồng huyền khí chợt nâng hai người lên, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Khụ… Ngươi gia hỏa này, năm đó có dáng vẻ không sợ trời không sợ đất chỉ có lão tử lớn nhất, sao hiện giờ lại có dáng vẻ mắc cỡ ngượng ngùng rồi.
Hoa Minh Hải sảng khoái cười ha hả:
- Ha ha ha ha, người khác ta đương nhiên không sợ, Phượng Hoàng thần tông ta đều ra vào mười mấy lần, nhưng Vân đại ca lại không giống, ngươi bây giờ là người đệ nhất muôn thuở uy danh đại lục, kể cả tứ đại thánh địa cũng bị ngươi dẫm dưới chân… Phù, thật sự không ngờ, năm đó ta ở Thần Hoàng thành kết bạn, lại sẽ là một đại nhân vật như vậy, ta khi đó thất bại thảm hại, thật sự một chút cũng không oan uổng.
- Đâu chỉ không oan uổng, quả thật có thể coi như là vốn liếng sáng rọi đáng giá nhất cả đời.
Nữ tử bên người hắn mỉm cười nói.
Ha ha, đó là đương…
Hoa Minh Hải tươi cười lên, sau đó bỗng nhiên cứng đờ ở đó, bởi vì hắn đột nhiên nhìn rõ người Vân Triệt túm trong tay, tuy rằng gương mặt kia hoàn toàn không có uy phong tám phương như trong ngày thường, nhưng mà… Cho dù hóa thành tro, hắn đều tuyệt đối sẽ không nhận sai.
- Dạ… Huyền… Ca!!
Sắc mặt Hoa Minh Hải bỗng chốc trở nên dữ tợn, trong mắt lập tức tràn ngập ra sát khí vô cùng mãnh liệt, hai tay càng gắt gao siết chặt, khi hắn kêu ra cái tên này, nữ tử đứng ở bên cạnh hắn cũng toàn thân run lên, hai tay bỗng chốc nắm chặt lấy cánh tay Hoa Minh Hải.
Vân Triệt vừa chìa tay, ném Dạ Huyền Ca xuống dưới chân Hoa Minh Hải, nói:
- Dạ Mị Tà đã chết, toàn bộ nhân vật cấp bậc Nhật Nguyệt thần sử và trưởng lão của Nhật Nguyệt thần cung đã chết hết, chỉ để lại Dạ Huyền Ca này. Bởi vì lúc trước ngươi từng nói, người trong Nhật Nguyệt thần cung mà ngươi muốn phế đi nhất, chính là Dạ Huyền Ca. Hắn đã bị phế đi huyền lực, ngươi muốn hắn chết, hay là sống không bằng chết, đều tùy ngươi. Nhật Nguyệt thần cung cũng nhanh chóng sẽ bị xóa tên khỏi Thiên Huyền đại lục, ngươi không cần có bất kỳ lo trước lo sau nào.
Vân Triệt tương đối phí tâm, cố ý lưu Dạ Huyền Ca lại cho Hoa Minh Hải, đương nhiên không chỉ bởi vì một câu nói khi trước của Hoa Minh Hải… Hắn tuyệt đối không bằng lòng nợ nhân tình của người ta, lợi dụng Dạ Huyền Ca này, báo đáp lại tình cảm khi trước tặng Huyễn quang lôi cực. Dù sao, những năm này, Huyễn quang lôi cực có trợ giúp rất lớn đối với hắn, còn mấy lần cứu tính mạng hắn.
- Vân đại ca… Ta…
Hoa Minh Hải ngẩng đầu, trong kích động nhất thời không biết nên biểu đạt như thế nào mới được. Dạ Huyền Ca tê liệt ngã xuống đất cố hết sức ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ dáng vẻ của Hoa Minh Hải, không cam lòng giãy giụa nói:
- Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai… Lão phu và ngươi… Có thù hận gì?
Hoa Minh Hải cúi đầu xuống, ánh mắt biến thành vô cùng âm ngoan:
- Có thù hận gì? Dạ lão tặc, ngươi còn nhớ rõ cái tên Hoa Cô Hoàn không!!
Sắc mặt Dạ Huyền Ca cứng đờ, sau đó bỗng chốc nghĩ đến điều gì:
- A… Ngươi… Ngươi… Ngươi là Quỷ ảnh thánh thủ Hoa Minh Hải!
Hoa Minh Hải đưa tay lên mặt, trực tiếp gỡ dịch dung xuống, lộ ra gương mặt vốn có:
- Đúng, chính là lão tử! Nhật Nguyệt thần cung các ngươi vì cướp lấy Huyễn quang lôi cực, truy sát mấy đời tông môn thần trộm ta, phụ mẫu ta, càng bị chết thảm dưới tay lão tặc ngươi… Hiện giờ cả tông môn thần trộm ta, liền chỉ có một mình Hoa Minh Hải ta! Thê tử của ta năm đó cũng trúng hàn độc của ngươi, suýt chút nữa chết… Ta nằm mơ, cũng muốn bầm thây ngươi vạn đoạn! Hôm nay, ngươi cuối cùng rơi vào trên tay ta!!
Trong tiếng gầm giận dữ, Hoa Minh Hải bỗng nhiên nắm tay lại, một quyền đánh lên trên đầu Dạ Huyền Ca. Dạ Huyền Ca hiện giờ thân tàn phế nào chịu được, hai mắt trợn trừng, nháy mắt chết ngất.
- Ngươi chuẩn bị xử trí hắn như thế nào?
Vân Triệt hỏi, nhìn dáng vẻ Hoa Minh Hải, giống như không định lập tức giết chết hắn ta rồi.
Hoa Minh Hải không hả giận hung hăng đá Dạ Huyền Ca một cước, hơi thở dốc một hơi, nói:
- Trực tiếp giết hắn đi, thật sự có lợi cho hắn quá. Ta chuẩn bị đưa hắn về quê nhà của ta, dùng máu của hắn để tế bái vong linh phụ mẫu ta.
Vân Triệt gật gật đầu, sau đó lấy ra một viên Bá Hoàng đan, đưa tới trước mặt Hoa Minh Hải:
- Ừm, đây là một viên Bá Hoàng đan, chờ huyền lực của ngươi đạt đến Vương Huyền cảnh đỉnh phong, nó có thể giúp cho ngươi cấp tốc đột phá bình cảnh, thành Bá Hoàng.
Miệng Hoa Minh Hải há lớn, làm “Quỷ ảnh thánh thủ” từng sờ vô số kỳ trân dị bảo, sao hắn lại không biết được đan được có thể đột phá bình cảnh Bá Hoàng quý trọng cỡ nào. Nhưng hắn không đưa tay đón lấy, mà lắc đầu nói:
- Vân đại ca, ngươi giúp ta thù lớn được báo, ta đã không thể nào báo đáp, tại sao có thể thu đồ quý trọng như vậy của ngươi.
- Ngươi yên tâm đi, nó chẳng qua là một món đồ rất phổ thông đối với ta, trong tay ta còn có hơn một ngàn viên.
Vân Triệt mỉm cười nói.
Hoa Minh Hải vẫn lắc đầu, hắn đưa tay kéo nữ tử bên người, thần thái trở nên bình yên rất nhiều:
- Đồ quý trọng như vậy, vẫn đừng nên lãng phí trên người ta. Bởi vì từ nay về sau, Thiên Huyền đại lục chắc không còn cái tên “Quỷ ảnh thánh thủ” này.
Vân Triệt hơi giật mình:
- Hả? Chẳng lẽ ngươi định…
Hoa Minh Hải và nữ tử bên người hắn nhìn nhau cười:
- Tổ phụ tổ mẫu còn có cha nương đều lần lượt gặp nạn, tông môn thần trộm chúng ta chỉ còn một truyền nhân là ta, đã sớm tồn tại trên danh nghĩa. Trải qua nhấp nhô nhiều năm như vậy, ta đã vô cùng rõ ràng bản thân muốn nhất là cái gì. Những năm này vì thu thập huyền tinh kéo dài mệnh cho tiểu Nhã, ta trộm cắp cướp đoạt chung quanh, hiện giờ, cũng đến lúc ta nên trả nợ. Hơn nữa, Huyễn quang lôi cực có truyền nhân tài ba nhất trong lịch sử, ta coi như không bôi nhọ vinh quang của tông môn.
Vân Triệt thu Bá Hoàng đan lại, mỉm cười gật đầu:
- Cũng tốt. Mất mà được lại đúng là sẽ cho người ta thấy rõ được rất nhiều thứ trước kia không thấy rõ. Tuy rằng ngươi là truyền nhân thần trộm, nhưng mà có lẽ cuộc sống bình yên sẽ thích hợp với ngươi hơn.
- Chỉ có điều ấn ký truyền âm của ta sẽ không thay đổi. Nếu Vân đại ca có lệnh, cho dù ta đánh cược mạng, cũng sẽ không nhíu nửa chân mày.
Hoa Minh Hải thề son sắt nói.
- Ngươi vẫn suy nghĩ nhiều đến chuyện cho tông môn thần trộm ngươi nối dõi tông đường đi.
Vân Triệt cười lớn một tiếng, khoát tay ngăn Hoa Minh Hải lại, trực tiếp phi thân lên, đi xa xa.
- Vân đại ca… Ta vĩnh viễn sẽ không quên ngươi!!
Phía sau hắn, vang lên giọng hô to dốc hết toàn lực của Hoa Minh Hải.
Giọng nói của Hoa Minh Hải theo tiếng gió dần dần rời xa, khóe miệng Vân Triệt nhếch lên, lộ ra cười nhạt thư thái. Thân là truyền nhân duy nhất của tông môn thần trộm, hắn vì người thương “Mất mà được lại”, lựa chọn bỏ qua danh hào mà bản thân vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, từ đây quy ẩn, đi sống cuộc sống yên ổn của người bình thường, còn có thể âm thầm hành hiệp trượng nghĩa, trả nợ cho tội nghiệt đã mắc phải trong quá khứ… Có lẽ, so với việc oanh oanh liệt liệt, danh chấn thiên hạ, đây mới là cuộc sống hoàn mỹ nhất đi.
Đây là quyết định của Hoa Minh Hải… Có một số việc, mình cũng đúng là nên sớm làm ra quyết định.
Ví dụ như sau khi xách Hiên Viên Vấn Đạo đến trước mặt Tiêu Liệt, vì ông giải hận, cuối cùng mình cũng có thể đề cập với ông về chuyện của hắn và Tiêu Linh Tịch…