Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 926 - Chương 927: Nghịch Thế Thiên Thư (Thượng)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_927" class="block_" lang="en">Trang 464# 1

 

 

 

Chương 927: Nghịch thế thiên thư (thượng)



Quay về Lưu Vân thành, Vân Triệt đi tới đình viện của Tiêu Linh Tịch.

Trong ngoài viện thu dọn đặc biệt sạch sẽ, bàn trong phòng không nhiễm một hạt bụi, trong không khí tràn ngập hương thơm nhàn nhạt mà Vân Triệt quá quen thuộc.

Trong hai đời, Tiêu Linh Tịch là người thân nhất của hắn, từ khi hắn biết chuyện đến trước mười sáu tuổi, bọn họ chưa từng có dù chỉ một ngày chia lìa. Mà người hắn thua thiệt nhất, ngoài Sở Nguyệt Thiền ra, cũng chính là Tiêu Linh Tịch.

Hắn vì Thương Nguyệt bảo vệ hoàng thất và Thương Phong quốc, vì nàng báo thù cha hận nước, khiến cho địa vị của Thương Phong quốc đứng ở đỉnh đại lục, hắn vì Phượng Tuyết Nhi mà cuối cùng tha thứ cho Phượng Hoàng thần tông, cũng khiến triệt để thoát khỏi khó khăn bị tiêu diệt, cũng hỗ trợ phượng hồn của nàng cấp tốc thức tỉnh, vì tiểu Yêu Hậu bảo vệ hoàng tộc Huyễn Yêu, giúp thù lớn của nàng được báo…

Thương Nguyệt đã là thê tử của hắn, Phượng Tuyết Nhi và hắn đã định ra hôn ước, tiểu Yêu Hậu càng là ở rể…

Mà chỉ riêng Tiêu Linh Tịch, hắn chưa bao giờ làm gì vì nàng, chỉ có hứa hẹn trống không chưa từng thực hiện.

Nhưng Tiêu Linh Tịch, lại chưa bao giờ từng yêu cầu hắn cái gì, cho dù một chút oán hận đều không có, vĩnh viễn đều yên lặng đứng sau lưng hắn, vì hắn canh chừng, lo lắng, cầu nguyện, hốt hoảng lo sợ…

Hiện giờ tất cả mối họa đều đã không còn, tồn tại đã từng ở trên cao không thể chạm, đã bị hắn dẫm ở dưới chân toàn bộ, lại cũng không có cái gì có thể uy hiếp đến người bên cạnh, khúc mắc của gia gia cũng đã mở ra, hắn cuối cùng có thể hoàn thành hứa hẹn năm đó đối với Tiêu Linh Tịch.

Cho dù đã hạ quyết tâm, trong lòng Vân Triệt vẫn khẩn trương một trận… Thiên Huyền đại lục hiện giờ, đã cơ bản không có chuyện gì đủ để khiến cho hắn sinh ra cảm xúc khẩn trương. Mà chuyện này, còn chưa đặt tới trước mặt Tiêu Liệt, hắn đã khẩn trương đến trái tim hơi nhảy loạn.

Quả thật còn cảm thấy sợ hãi hơn khi đối chiến với Hiên Viên Vấn Thiên.

Vân Triệt ngồi trước bàn đọc sách, ở trong khuê phòng của Tiêu Linh Tịch đợi đã lâu, Tiêu Linh Tịch vẫn chưa về. Trong khi chờ đợi, hắn thuận tay lấy viên hắc ngọc thần bí lấy từ chỗ Thí nguyệt ma quân ra, mân mê trong tay thưởng thức.

Từ sau khi lấy được hắc ngọc thần bí này, Vân Triệt thường xuyên lấy nó ra nghiên cứu một phen. Bởi vì nó thật sự quá thần bí, nó đi theo Thí nguyệt ma quân thừa nhận phong ấn Tà thần ăn mòn trăm vạn năm, nhưng lại hoàn hảo không tổn hao gì, sáng bóng sạch sẽ ngay cả một chút vằn mỏng cũng không có. Bản thân mình ở dưới trạng thái “Oanh thiên” cực hạn một kiếm đánh nát nhừ ma thân của Thí nguyệt ma quân, lại bị kim ô viêm đốt thành cặn bã, nhưng nó lại không chịu bất cứ thương tổn gì.

Tất cả lực lượng dò xét vào trong đó, sẽ nháy mắt biến mất không còn tung tích. Liền ngay cả Mạt Lỵ, và linh hồn kim ô có ký ức viễn cổ uyên bá, đều hoàn toàn không rõ nó rốt cuộc là thứ gì.

Hắn sở dĩ lấy ra vào lúc này, là vì đang trong chờ đợi linh quang trong đầu chợt lóe –– thứ này đến từ Thí nguyệt ma quân, lại hiệ lên màu sắc tối đen vô cùng thâm thúy, tám chín phần mười sẽ là ma thạch viễn cổ nào đó, lực lượng của mình, lực lượng của Mạt Lỵ và kim ô nó đều không hề có chút phản ứng nào, như vậy, huyền lực hắc ám thì sao?

Đặt hắc ngọc thần bí lên trên bàn, Vân Triệt thoáng ngưng thần, bàn tay nhất thời hiện lên quang mang tối đen như mực, sau đó chậm rãi tới gần, phủ hắc quang về phía hắc ngọc thần bí, thử thăm dò dò xét vào bên trong đó.

Nhưng mà, cũng giống như mỗi một lần dò xét trước đó, huyền lực hắc ám xâm nhập vào trong hắc ngọc thần bí nháy mắt vô ảnh vô tung biến mất, giống như bị một hắc động hư không nào đó không nhìn thấy hoàn toàn cắn nuốt.

“…” Vân Triệt trầm mặc một lúc, hắc quang trên bàn tay nhất thời bành trướng, lần này, hắn chẳng những vận dụng lực lượng huyền mạch, còn thúc giục lực lượng hắc ám nguyên thủy trong ma nguyên châu, hai luồng huyền lực hắc ám dung hợp, cả không gian nhất thời trở nên đặc biệt u ám, không khí cũng lạnh xuống, hắc quang yên tĩnh trong tay Vân Triệt giống như trở thành trung tâm của toàn bộ thế giới, mang theo khí tức hắc ám nồng đậm vô cùng, được Vân Triệt dè dặt cẩn trọng chạm về phía hắc ngọc thần bí.

Mặc dù chỉ là một luồng huyền quang hắc ám nho nhỏ, nhưng huyền lực hắc ám trong đó hoàn toàn phóng thích, đủ để cắn nuốt trọn cả Lưu Vân thành biến thành đống tro tàn.

Mà lực lượng như vây, sau khi chạm vào hắc ngọc thần bí, nhưng lại giống như trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Hắc ngọc này đừng nói tổn thương, ngay cả một chút di động đều không có, lực lượng tinh thần của hắn chất chứa trong huyền lực hắc ám cũng theo đó biến mất, vốn không thăm dò được chút nào ở trong đó.

“…” Vân Triệt nhất thời không nói được gì. Thậm chí ngay cả huyền lực hắc ám đều không hề có chút phản ứng nào, viên hắc ngọc này rốt cuộc là thứ gì!?

Vân Triệt lại không cam lòng lấy Vĩnh Dạ ma kiếm cũng thuộc về Thí nguyệt ma quân ra, đầu tiên cầm kiếm gõ gõ lên trên hắc ngọc thần bí, sau đó huyền lực liền ngưng lại, thân kiếm nháy mắt phủ kín hắc quang, chạm vào hắc ngọc.

Kết quả vẫn không hề có kinh hỉ gì… Toàn bộ lực lượng có ý đồ xâm nhập vào trong đó, tất cả đều vô ảnh vô tung biến mất.

Trâu đất xuống biển còn có thể mang lên gợn sóng, mà lực lượng dũng mãnh vào hắc ngọc thần bí lại vô tung vô ảnh biến mất, cho dù một chút tiếng vang đều không có.

“Ta cũng không tin!”

Một tay Vân Triệt nắm Vĩnh Dạ ma kiếm, một tay bắt đầu một lần nữa ngưng tụ huyền lực hắc ám… Lúc này, hắn bỗng nhận thấy được khí tức của Tiêu Linh Tịch đang đến gần. hắn nhanh chóng thu hồi Vĩnh Dạ ma kiếm và huyền lực hắc ám, sau đó cánh tay vung lên, hoàn toàn xua tan khí tức hắc ám tán loạn ở chung quanh không gian, để tránh thương tổn đến Tiêu Linh Tịch.

Làm xong tất cả, bóng dáng của Tiêu Linh Tịch cũng xuất hiện ở trước cửa phòng, nhìn thấy Vân Triệt, mắt đẹp của nàng sáng ngời, cười tủm tỉm nói:

- Tiểu Triệt, ta nghe cha nói ngươi đã trở lại, ta còn tìm ngươi khắp nơi, mới vừa rồi còn ở trong phòng ngươi đợi hồi lâu, hóa ra ngươi lại vụng trộm chạy đến đây.

- Ta vừa mới có việc đi ra ngoài.

Vân Triệt đứng lên, khẽ hít một hơi, bình tĩnh nói:

- Linh Tịch, đi, cùng ta đi gặp gia gia!

Dáng vẻ nghiêm túc của Vân Triệt khiến Tiêu Linh Tịch lộ vẻ nghi hoặc:

- Ai? Không phải ngươi vừa mới đi qua chỗ cha sao, lại có chuyện gì nữa? Ủa? Tảng đá trong tay ngươi thật đẹp nha, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng kỳ dị như vậy.

Hắc ngọc thần bí còn ở trên bàn, Vân Triệt chưa kịp thu hồi.

Vân Triệt lập tức nói:

- Tảng đá kia do ta nhặt được ở một chỗ, vẫn luôn không rõ ràng nó rốt cuộc là thứ gì…

Giọng Vân Triệt chưa dứt, bỗng nhiên ngừng lại.

Linh Tịch mới vừa nói… Ánh sáng?

Hắn theo bản năng quay đầu, sau đó ánh mắt liền trợn trừng…

Hắc ngọc thần bí trong tay hắn ở trên bàn, lúc này rõ ràng đang phóng thích ra sáng rọi!

Một vầng sáng màu tro kỳ dị!!

Từ khi hắn nhặt được viên hắc ngọc này, cho dù dùng phương pháp gì, cho dù là lực lượng cấp bậc như Mạt Lỵ, đều không thể khiến cho nó xuất hiện một chút phản ứng. Mà lúc này, nó thế mà lại không hề dự đoán trước tự phóng xuất ra sáng rọi!

Hơn nữa còn là một màu sáng rọi quỷ dị hắn chưa từng thấy –– ánh sáng màu xám!?

Màu ánh sáng này, không hề thuộc về vầng sáng lực lượng nguyên tố trong nhận thức của Vân Triệt, nó chỉ có một tầng mỏng manh, phủ ở trên hắc ngọc, lại hoàn toàn che đây màu đen thâm thúy vốn có của hắc ngọc, kỳ lạ hơn chính là, vầng sáng màu xám này thế mà lại không hề có một chút khí tức… Một chút đều không có. Nó ở trong tay Vân Triệt, nhưng nếu không phải Tiêu Linh Tịch lên tiếng, hắn hoàn toàn không hề cảm giác ra sự xuất hiện của nó.

Phải biết rằng, lấy linh giác hiện giờ của Vân Triệt, cho dù là ánh sáng đom đóm có cấp bậc thấp nhất lóe ra ở trong vòng trăm trượng, đều khó có khả năng tránh được cảm giác của hắn.

Nhìn quầng sáng màu xám lóng lánh khó hiểu này, Vân Triệt giật mình ở đó, trong lúc nhất thời quên mất chuyện bản thân hạ quyết tâm cần làm lập tức.

- Tiểu Triệt?

Nhìn thấy Vân Triệt bỗng nhiên ngẩn người không nói gì, Tiêu Linh Tịch tỏ vẻ nghi hoặc đi qua, theo nàng đến gần, vầng sáng màu xám trên hắc ngọc thần bí bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, sau đó dần dần trở nên càng lúc càng nồng đậm, càng ngày càng sáng ngời…

Khi Tiêu Linh Tịch đi đến trước mặt Vân Triệt, vầng sáng trên hắc ngọc thần bí đx từ màu xám mờ nhạt mỏng manh, lóng lánh thành màu bạc sáng hơi chói mắt.

- A? Vầng sáng của nó còn có thể thay đổi?

Trơ mắt nhìn sáng rọi của nó biến hóa, Tiêu Linh Tịch càng thêm rất hiếu kỳ:

- Tiểu Triệt, thứ này rốt cuộc là cái gì? Là huyền tinh đặc thù sao? Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy món đồ có thể phát ra sáng rọi như vậy.

“…” Vân Triệt chưa trả lời, bởi vì sự chú ý của hắn, đã bị vầng sáng màu xám biến thành màu bạc sáng này hấp dẫn hoàn toàn.

Để cho hắn trong khoảng cách ngắn không hề phát hiện ra lực lượng sáng rọi, hoặc là cấp bậc quá thấp, hoặc là cấp bậc rất cao. Nhưng mà, cho dù cấp bậc thấp đi nữa, thấp tới ánh sáng đom đóm, cũng không thể ở trong khoảng cách gần lại không hề phát hiện ra khí tức.

Như vậy, chẳng lẽ trình độ pháp tắc của vầng sáng rọi này… Cao đến mức độ linh hồn của ta không cách nào lý giải, linh giác không thể cảm giác được?

Nhưng nếu như cấp bậc của lực lượng sáng rọi này cực cao, vì sao tay ta chỉ đụng chạm ở bên trên, lại không hề có bất cứ cảm giác gì?

Hơn nữa, màu sáng bạc nồng đậm này… Tại sao lại có một cảm giác quen thuộc? Giống như, vào trước đây không lâu từng gặp được màu sắc như vậy.

Là đã từng nhìn thấy ở đâu…

Vân Triệt tĩnh tâm ngưng thần, cấp tốc tìm kiếm ký ức trong thời gian ngắn gần đây nhất… Bỗng dưng, một quang mang màu sáng bạc gần như giống như đúc, thoáng hiện ra ở trong tâm hồn hắn.

Dưới Tuyệt Vân nhai… Nữ hài tóc dài có tròng mắt màu sắc rực rỡ kia!!

Đúng rồi! Tóc của nàng, chính là màu bạc sáng giống như thế này! Ở dưới đáy vực sâu hắc ám vô tận, tóc của nàng lại thủy chung phóng thích ra ánh sáng màu bạc rực rỡ chói mặt… Rất giống với quang mang màu bạc sáng trước mắt.

Suy nghĩ của hắn cấp tốc quay lại… Kia dù sao chính là màu tóc của nữ hài kia, hơn nữa còn là dạng linh hồn hư ảo, mặc dù màu sắc hai bên rất giống, nhưng chỉ trùng hợp về màu sắc mà thôi, màu của tóc và ánh sáng của hắc ngọc thượng cổ, dù thế nào cũng không nên có liên quan gì.

- Tiểu Triệt? Tiểu Triệt!!

Tiêu Linh Tịch liên tục kêu vài tiếng, tay nhỏ bé trắng muốt giơ lên quơ quơ ở trước mặt hắn:

- Tiểu Triệt? Ngươi làm sao vậy? Sao lại đột nhiên ngẩn người?

Trong tiếng gọi ầm ĩ của Tiêu Linh Tịch, Vân Triệt xoay người lại, vội vàng nói:

- Không có chuyện gì, ta cũng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tảng đá phát sáng lên, cho nên trong lúc nhất thời hơi kinh ngạc.

Trong lúc hắn nói chuyện, ánh mắt nhìn Tiêu Linh Tịch hơi giật giật… Bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ đến, hắc ngọc này lúc trước cho dù như thế nào đều không hề có chút phản ứng, là sau khi Tiêu Linh Tịch xuất hiện, bỗng nhiên phát ra quang mang.

Mà quang mang của nó từ màu xám dần dần trở nên sáng ngời nồng đậm… Cũng trong quá trình Tiêu Linh Tịch từng bước một tới gần.

Đây là…

Không đúng! Hẳn chỉ là trùng hợp đơn thuần… Vì sao Tiêu Linh Tịch lại có thể có liên hệ hay cảm ứng gì với đồ đến từ Thí nguyệt ma quân được.

Tuy rằng trong lòng trực tiếp phủ quyết, nhưng nghi hoặc không cách nào tán đi, hắn do dự một chút, vẫn nói:

- Linh Tịch, nàng… Thử lui về phía sau vài bước.

- Hả?

Tiêu Linh Tịch khẽ nhếch môi hồng, không rõ chân tướng, nhưng vẫn theo lời chậm rãi lui về phía sau:

- Là… Như vậy sao?

Theo Tiêu Linh Tịch lui về phía sau, quang mang trên hắc ngọc thần bí đột nhiên yếu bớt Tiêu Linh Tịch lùi lại mỗi một bước, quang mang của nó liền yếu hơn một phần, nàng liên tục lui bốn bước sau đó đứng ở đó, quang mang phía trên hắc ngọc cũng nhất thời dừng lại, không biến hóa nữa.

Vân Triệt: “…”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment