.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_929" class="block_" lang="en">Trang 465# 1
Chương 929: Kết quả tốt nhất
Lấy tinh thần lực hiện giờ của Vân Triệt, đừng nói chính là sáu trăm chữ, cho dù văn tự sáu vạn chữ, ánh mắt quét qua một lần hoặc được nghe một lần, đều sẽ nhớ rành mạch một chữ cũng không thiếu.
Nhưng nghe xong đoạn văn tự giống như kinh văn lại giống như huyền quyết mà Tiêu Linh Tịch đọc, Vân Triệt lại đầu óc trống rỗng, cứ thế một chữ đều không thể nhớ được, hơn nữa ý thức còn mơ hồ có một cảm giác tự do. Hắn theo đó nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, nhất thời, đoạn văn quái lạ này dần dần lộ ra bên trong tâm hồn hắn, cũng càng ngày càng rõ ràng… Lại mở to mắt, hoàn toàn quên lãng.
- Linh Tịch, nàng có hiểu được ý tứ của đoạn văn kỳ quái này không?
Vân Triệt hỏi dò.
Tiêu Linh Tịch lắc đầu:
- Ta chỉ biết những văn tự này, nhưng hoàn toàn xem không hiểu hàm nghĩa của những văn tự này. Tiểu Triệt, ngay cả ngươi cũng không hiểu được ý tứ của những văn tự này sao?
Đúng lúc này, quang hoa màu bạc lơ lửng trong không trung đột nhiên chớp động, toàn bộ văn tự kỳ dị cấp tốc vặn vẹo trong quang hoa, sau đó một lần nữa tụ tập thành một luồng quang hoa màu bạc, bay trở về bên trong hắc ngọc thần bí, hoàn toàn biến mất không thấy.
Hắc ngọc thần bí lại khôi phục trạng thái yên lặng khi trước, cho dù Tiêu Linh Tịch ở ngay bên cạnh, cũng không lóe lên quang hoa chói mắt.
Vân Triệt đưa tay, hút hắc ngọc thần bí vào trong tay, sau đó trực tiếp bỏ vào trong Thiên độc châu –– không để cho nó có bất kỳ đụng chạm nào với Tiêu Linh Tịch.
- Tiểu Triệt, tảng đá kia rốt cuộc là cái gì vậy?
Tiêu Linh Tịch không cách nào nén nổi tò mò trong lòng
Giọng điệu của Vân Triệt đặc biệt tùy ý, sau đó trực tiếp hoàn toàn bỏ qua trọng tâm câu chuyện sang bên:
- Không biết ta nhặt được ở một nơi ly kỳ cổ quái. Khả năng chính là hồn thạch từ trước kia rất lâu dùng để ghi lại cổ văn đi. Thôi, không đi quản nó. Đi, chúng ta đi gặp gia gia.
Nói xong, hắn trực tiếp nắm tay Tiêu Linh Tịch, hai người cùng đi về phía đình viện của Tiêu Liệt.
Tiêu Vĩnh An đã nằm ngủ, phu thê Tiêu Vân hình như đi bái tế phụ mẫu, Tiêu Hồng cũng chưa trở về, trong đình viện chỉ có một mình Tiêu Liệt, Tiêu Linh Tịch theo bản năng định rút tay ra khỏi tay Vân Triệt, nhưng ngoài ý muốn, Vân Triệt ngược lại nắm tay nàng càng thêm chặt, ở trong kinh sợ của Tiêu Linh Tịch, cứ như vậy nắm tay nàng đi đến trước mặt Tiêu Liệt.
- Gia gia, cháu… Có chuyện muốn nói với ông.
Mặc dù đã sớm đầy đủ quyết tâm và chuẩn bị, nhưng đối mặt với gương mặt bình thản của Tiêu Liệt, trong lòng hắn vẫn khẩn trương một trận.
- A…
Tiêu Linh Tịch mơ hồ ý thức được điều gì, trong miệng khẽ kêu, tim chợt đập nhanh hơn.
- Ha ha, Triệt nhi cháu tới vừa vặn, ta cũng vừa khéo có chuyện lớn muốn thương lượng với cháu.
Tiêu Liệt nhìn hai người bọn họ, cười hề hề nói.
Vân Triệt hơi giật mình, lập tức hỏi:
- Chuyện lớn? Là chuyện lớn gì?
- Là chuyện về Tịch nhi.
Tiêu Liệt liếc mắt nhìn thật sâu vào Tiêu Linh Tịch, giống như không chú ý tới tay hai người đan vào một chỗ, than nhẹ một tiếng nói:
- Năm nay Tịch nhi cũng đã hai mươi ba tuổi, đã sớm đến tuổi bàn chuyện hôn gả Triệt nhi cháu đã thành hôn tám năm, còn Tịch nhi vì bị ta liên lụy, luôn luôn ở bên người chiếu cố, chung thân đại sự thủy chung không hề có tin tức. Hiện giờ thân thể, tinh thần của ta mọi chuyện đều tốt, Vân nhi phu thê ân ái, Vĩnh An nhu thuận khỏe mạnh, trước mắt ta quan tâm nhất, chính là chung thân đại sự của Tịch nhi.
- … Ý của gia gia là?
Tiêu Liệt đưa mắt nhìn vào mắt Vân Triệt, ôn hòa nói:
- Triệt nhi, cháu kiến thức rộng rãi, nhất định quen biết nhiều niên thiếu tuấn kiệt, nếu có ai thích hợp với Tịch nhi, liền tác hợp một chút cho đi. Người cháu lựa chọn, ta nhất định sẽ yên tâm.
- Cha, con… Con…
Chuyện này, Tiêu Liệt đã không phải là lần đầu tiên nói ra với nàng, nhưng một lần này, lại ở trước mặt Vân Triệt, trong lòng Tiêu Linh Tịch đại loạn, không biết làm sao.
“…” Ánh mắt Vân Triệt thay đổi, sau đó bỗng chốc trở nên kiên định, vô cùng chân thành nói:
- Gia gia, kỳ thật người này, cháu đã sớm tìm được rồi.
- Hả?
Ánh mắt Tiêu Liệt khẽ động.
Vân Triệt đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tiêu Liệt, ánh mắt đối diện với Tiêu Liệt, từng chữ vang vang nói:
- Gia gia, người kia chính là cháu! Cháu muốn xin gia gia… Hứa gả Linh Tịch cho cháu!
- Tiểu Triệt…
Vang lên ở bên tai Tiêu Linh Tịch, không thể nghi ngờ là âm thanh chấn động nhất đời này mà nàng từng nghe. Hắn nói ra, ở trước mặt nàng, còn ngay trước mặt Tiêu Liệt, nói ra lời nói giống như khát vọng của nàng, lại giống như cấm kỵ không dám đụng chạm đến.
Tiêu Linh Tịch cũng chậm rãi quỳ xuống, trong mắt lờ mờ hơi sương, nhẹ nhàng nói:
- Cha, con… Con đây cả đời này, trừ bỏ tiểu Triệt, tình nguyện… Vĩnh viễn đều không lấy chồng.
Lời nói giống vậy, nàng đã từng rành mạch nói ra ở trước mặt Tiêu Liệt, lời ra khỏi miệng, tất cả khiếp đảm với lo lắng ngược lại tiêu tán không tiếng động, trong lòng nổi lên cảm giác ấm áp với bình tĩnh trước nay chưa từng có. Kết quả như thế nào, khoảnh khắc nói ra khỏi miệng đã giống như không còn quan trọng như vậy, cuối cùng nói ra lời ở dưới đáy tâm linh, cả tâm hồn, đều giống như đột nhiên trở nên thăng hoa không giống với quá khứ.
“…” Trên mặt Tiêu Liệt không lộ ra khiếp sợ, ngây ngốc, phẫn nộ, thất vọng như hai người dự đoán, không hề có cho dù là chỉ một chút phản ứng kịch liệt, mà hoàn toàn bình tĩnh, giây lát, ông lại liền quay lưng đi, ngầm than nhẹ một tiếng.
- Gia gia?
Vân Triệt ngẩng đầu.
Tiêu Liệt nở nụ cười, cười đặc biệt bình thản:
- Ha ha, hai đứa này, nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng đã nói lời trong lòng ra.
Ánh mắt Vân Triệt khẽ kinh ngạc:
- Gia gia, chẳng lẽ ông đã sớm…
- Ta nhìn hai đứa lớn lên, hai đứa từ nhỏ liền thân như một thể, cảm tình sâu không thể chia lìa. Sau mười sáu tuổi, cháu rời khỏi Lưu Vân thành, Tịch nhi luôn ở bên cạnh ta, ta nhìn con bé ngày đêm vướng bận, sớm tối nhớ nhung cháu… Phần tình cảm này, vốn vượt qua giới hạn tình thân. Từ đó trở đi, mặc dù ta không biết cháu đối với Tịch nhi như thế nào, nhưng Tịch nhi đối với cháu, tuyệt đối không phải là tình thân, mà là rễ tình đâm sâu, hơn nữa sau khi biết được hai bên không phải cùng chung huyết mạch cảm giác này đã hoàn toàn phóng thích.
- Cho nên, ta thật sự lo lắng, ta lo lắng không phải là hai đứa đã từng có quan hệ “Cô cháu”, mà sợ Tịch nhi chính là một bên tình nguyện, do đó đau khổ cả đời.
Tiêu Liệt khẽ ngẩng đầu, nhắm hai mắt lại, nếu lúc này Vân Triệt và Tiêu Linh Tịch có thể nhìn vào ánh mắt ông, sẽ thấy ông lộ ra chính là nụ cười thản nhiên.
Hai người nhất thời ngớ ra, Tiêu Linh Tịch có phần không dám tin tưởng nói:
- Cha, cha thật sự… Thật sự một chút cũng không… Để ý?
Tiêu Liệt khẽ lắc đầu, nhàn nhạt mà cười:
- Tuổi hai đứa gần bằng nhau, lại không có quan hệ huyết mạch, cũng đều là hài tử ta thương yêu nhất, nghe thấy lời hai đứa ngày hôm nay, ta vui mừng còn không kịp, sao lại để ý chứ. Tiêu Liệt ta mặc dù cả đời là người tầm thường, nhưng cũng không phải là người cổ hủ.
- Vậy… Vậy gần đây cha luôn đề cập đến chuyện kết hôn với con, là… Là vì…
Tiêu Liệt khẽ thở dài:
- Bởi vì ta không cách nào không lo lắng. Ta biết rõ con nghĩa trọng tình sâu với Triệt nhi, nhưng Triệt nhi… Nó hiện giờ đang đứng ở độ cao rất cao cực kỳ cao, nữ tử bên người nó, hoặc làm hoàng đế một nước, hoặc làm Huyễn Yêu đế, hoặc làm Phượng Hoàng thần nữ… Con so sánh với các nàng ấy, bình thường như cát bụi. Mặc dù Triệt nhi trân trọng con như trước, nhưng ta lo lắng thật sâu vì bên người nó toàn là kỳ nữ thế gian nên vốn sẽ không có tình yêu nam nữ đối với con, cho nên, ta lợi dụng chuyện này đến dò xét...Ha ha, vừa rồi kiên quyết khi Triệt nhi quỳ xuống, còn có lo lắng không yên trong mắt nó, để cho ta biết lo lắng trong vài năm qua của ta chỉ là dư thừa. Vướng bận cuối cùng trong lòng ta, cuối cùng có thể viên mãn.
- Cha…
Tiêu Linh Tịch đưa tay che môi, nước mắt chậm rãi mà rơi từ khóe mắt.
Vân Triệt hít sâu một hơi, đè nén kích động nói:
- Gia gia, ông yên tâm, cháu sẽ một đời một kiếp, chiếu cố tốt cho Linh Tịch.
Tiêu Liệt khẽ thở dài:
- Ha ha, nếu là cháu, tương lai của Tịch nhi, ta ngược lại hoàn toàn yên tâm. Chẳng qua… Mặc dù hai đứa không hề có quan hệ huyết thống, nhưng thế gian toàn là người thiếu hiểu biết, miệng đời chung quy đáng sợ, nếu như hai đứa có một ngày muốn lập gia đình, liền chọn ở Huyễn Yêu giới đi.
- Được.
Không do dự, Vân Triệt lập tức đáp ứng. Hắn nhìn về phía Tiêu Linh Tịch, Tiêu Linh Tịch đã đang lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt hai người đụng chạm, đồng thời cười. Bọn họ vốn cho rằng, khiến cho bọn họ không thể không đè nén tình cảm chính là Tiêu Liệt, hôm nay mới biết, hóa ra trở ngại lớn nhất giữa bọn họ chính là bản thân bọn họ.
Hôm nay, Vân Triệt vốn làm xong tính toán nghênh đón kết quả tệ nhất, không nghĩ tới, lấy được lại là kết quả tốt đẹp đến gần như không chân thực như vậy. Trở ngại vốn không dám chạm tới giữa hắn và Tiêu Linh Tịch, cứ trong nháy mắt như vậy, tan thành mây khói.
––––––––––––
Huyễn Yêu giới, Kim ô lôi viêm cốc.
Khí tức của hỏa diễm, rõ ràng lại yếu đi một phần so với lần trước đã đến.
Vân Triệt đi đến tận cùng của Kim ô lôi viêm cốc, bóng dáng kim ô đã hiện thân trong kim mang rơi đầy trời:
- Vân Triệt, lần này ngươi vì chuyện gì mà đến đây?
Vân Triệt ngẩng đầu, hỏi thẳng:
- Linh hồn kim ô, ngươi có từng nghe thấy cái tên “Nghịch thế thiên thư” này chưa?
Linh hồn kim ô hừ mạnh một tiếng:
- Nghịch thế thiên thư? Bản tôn chưa từng nghe, nghe cái tên này, dường như là một bộ huyền công. Hừ, dám lấy “Nghịch thế” làm tên, thật sự có khẩu khí thật lớn.
Vân Triệt lộ vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó thất vọng, thì thầm:
- Ngay cả ngươi cũng chưa từng nghe thấy? Vậy thật kỳ quái… Ghi chép về văn tự này, rốt cuộc sẽ là thứ gì?
- Ngươi giống như đầy bụng tâm sự. Ngươi lại nghe được ở đâu cái tên “Nghịch thế thiên thư” này?
Linh hồn kim ô nói.
Vân Triệt lấy hắc ngọc thần bí ra:
- Không, không phải nghe thấy. Mà tới từ nó.
Lập tức, hắn nói hoàn chỉnh ra chuyện Tiêu Linh Tịch xuất hiện cảm ứng quỷ dị với hắc ngọc thần bí, sau đó hiện ra văn tự kỳ dị với linh hồn kim ô.
- Lại sẽ có chuyện như vậy!?
Nghe xong lời Vân Triệt nói, linh hồn kim ô biểu lộ ra kinh ngạc còn mạnh hơn dự đoán của hắn rất xa.
- Ngươi vẽ văn tự trong đó ra cho bản tôn nhìn xem.
- Được!
Vân Triệt nhắm mắt, tập trung tinh thần, nhưng lại mất hồi lâu, một đám văn tự quái dị vặn vẹo kia mới hiện lên trong đầu, hắn chìa ngón tay, lấy kim ô viêm vẽ ra bốn văn tự kỳ dị cuối cùng trên không trung… Cũng chính là bốn chữ có ý tứ “Nghịch thế thiên thư”.
Trọn vẹn hơn mười giây, Vân Triệt mới cuối cùng miêu tả xong, bốn hỏa diễm hóa thành văn tự kỳ dị lơ lửng trong không trung. Tròng mắt màu vàng kim của linh hồn kim ô chiếu vào trên này, giây lát, liền thu hồi ánh mắt lại.
- Linh hồn kim ô, chẳng lẽ… Ngươi cũng không biết những văn tự này?
Vân Triệt nhíu mày hỏi.
- Thấy những điều chưa hề thấy, nghe những điều chưa hề nghe.
Linh hồn kim ô đáp lại.
Vân Triệt thoáng nắm chặt hắc ngọc trong tay:
- Vậy… Vì sao Linh Tịch nàng ấy sẽ biết? Ta xác định trước kia nàng ấy chưa từng tiếp xúc với văn tự này, chính nàng ấy cũng không biết vì sao lại biết những văn tự này, còn nhận lấy kinh hãi rất lớn. Chẳng lẽ, thật sự giống như ta bịa ra để xoa dịu nàng ấy, là hắc ngọc này thích khí tức của nàng ấy, do đó sinh ra cảm ứng, cũng trong im hơi lặng tiếng chủ động xây dựng lên liên hệ linh hồn với nàng ấy, cho nên mới bỗng nhiên quen biết loại văn tự này.
- Tiêu Linh Tịch theo lời ngươi nói, tu vi của nàng là như thế nào, tu luyện lại là loại huyền công nào?
Linh hồn kim ô nghiêm nghị hỏi.
Vân Triệt thoáng lúng túng:
- Cái này… Linh Tịch nàng ấy không thích huyền đạo, hiện giờ huyền lực chỉ có Chân Huyền cảnh cấp bảy, huyền công của nàng là phi ưng quyết mà Tiêu môn nơi nàng sinh ra tu luyện, là một môn huyền công cấp bậc rất thấp.
“…” Linh hồn kim ô trầm mặc, sau đó thản nhiên nói:
- Ngươi tạm rời khỏi đây, dẫn nàng đến trước mặt bản tôn.
––––––––––––––
Lời tác giả:
Đúng vậy, ta lại ói mửa.
Về Tiêu Linh Tịch, không ít bạn đọc nhắn lại với ta rằng cố thêm đất diễn cho Tiêu Linh Tịch, có vẻ quá mức đột ngột. Cố con khỉ! Chương trước ta thêm bao nhiêu ám chỉ!! Ám chỉ của ta đều sắp thành chỉ rõ! Hơn nữa đều là ở bốn trăm chương trước!! Cả bộ người duy nhất xuất hiện tâm linh cảm ứng quá nhiều là ai? Cả bộ một người duy nhất từng xuất hiện năng lực dự cảm là ai? Cả bộ một người duy nhất từng xuất hiện linh hồn “Nhìn thấu” là ai?
Được rồi, thật ra cũng trách ta, kéo chiến tuyến quá dài, muốn lưu ý và nhớ kỹ những chi tiết che giấu trước kia quả thật có phần ép buộc làm khó người khác, dù sao không phải tất cả người đọc sách đều đọc từng hàng từng hàng… Ví dụ như ta. Cho nên ta quyết định đêm nay ăn khuya tăng thêm vài trái trứng luộc nước trà xa hoa.