Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 929 - Chương 930: Bái Phỏng Phượng Hoàng Di Tộc

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_930" class="block_" lang="en">Trang 465# 2

 

 

 

Chương 930: Bái phỏng Phượng Hoàng di tộc



- Được.

Vân Triệt đáp ứng, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng bước chân còn chưa bước ra nửa bước, hắn bỗng nhiên khựng lại ở đó, sau đó quay trở lại, mặt nhìn linh hồn kim ô.

Vân Triệt thở nhẹ ra một hơi, thần sắc bỗng nhiên thoải mái hơn:

- Ta thay đổi chủ ý. Ta quyết định, lại không truy xét chuyện này.

Linh hồn kim ô hơi lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó hiểu rõ:

- Hả? Hừ, xem ra, ngươi sợ ảnh hưởng đến nữ nhân tên Tiêu Linh Tịch kia.

Vân Triệt gật đầu thừa nhận.

- Đúng. Linh Tịch nàng ấy không phải là người trong huyền đạo, nàng không hề có một chút khát vọng với theo đuổi huyền lực, quyền thế, thế giới của nàng đơn giản mà tinh thuần. Tuy rằng, ta cực kỳ tò mò hắc ngọc này và “Nghịch thế thiên thư” chứa đựng trong đó rốt cuộc là cái gì, nhưng nếu muốn dùng nàng cuốn vào làm giá cao… Vậy ta vẫn coi như nó chưa từng xuất hiện đi.

Bàn tay Vân Triệt vừa lật, ném hắc ngọc thần bí vào trong Thiên độc châu:

- Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ lấy hắc ngọc này ra nữa. Quản nó là thứ gì, vẫn vĩnh viễn yên lặng tiếp đi.

- … Nếu đây là lựa chọn của ngươi, vậy liền như thế đi. Ngươi ở vị diện này, đã là tồn tại vô địch, đúng là không cần thiết gượng ép đi truy tìm cái gì. Trừ phi, ngươi định đi chúng thần giới.

- Ngươi… Dường như rất muốn để cho ta đi chỗ thần giới kia.

Vân Triệt ngẩng đầu lên nói.

Linh hồn kim ô cười to:

- Ha ha ha ha, đó là đương nhiên! Trên người ngươi chứa đầy nguyên huyết với hồn nguyên cuối cùng của bản tôn, lại còn truyền thừa của Tà thần, nguyên tố của thế giới này quá mức mỏng manh với khí tức quá mức đục ngầu sẽ chỉ hạn chế thật lớn phát triển của ngươi, lãng phí thiên phú của ngươi cùng với huyết mạch bản tôn ban cho ngươi, bản tôn khát vọng làm sao nhìn thấy ngươi đồ “Quái thai” này nếu như đi thần giới sẽ lại trưởng thành đến tình trạng nào.

- Chỉ tiếc, cho dù ngươi thật sự đi thần giới, bản tôn đã không cách nào nhìn thấy.

Vân Triệt vừa nói, hai tay chậm rãi nắm lại:

- Ta cũng rất muốn đi, ta mong gặp lại Mạt Lỵ một lần… Bằng không, sẽ là tiếc nuối cả đời ta. Sau khi rời khỏi nơi này, ta phải bắt đầu tu luyện. Trong vòng năm năm, cho dù như thế nào, ta nhất định phải đi chúng thần giới một lần.

Không phải bởi vì hắn hiếu kỳ với chúng thần giới, lại càng không phải hắn khát cầu lực lượng càng thêm cường đại… Hắn chỉ muốn đến gặp Mạt Lỵ.

Thời gian Mạt Lỵ rời đi càng ngày càng lâu, cảm giác này chẳng những không theo thời gian trôi đi mà nhạt bớt, ngược lại càng ngày càng cường thịnh thêm.

Linh hồn kim ô khen ngợi:

- Rất tốt. Trong vòng năm năm, nếu như là người khác, bản tôn tuyệt đối không tin. Nhưng ngươi, có lẽ thật sự có khả năng. Chỉ có điều bản tôn nhất định đã không nhìn được đến ngày đó.

Ánh mắt Vân Triệt vừa động, nhìn lướt qua bốn phía, lo lắng nói:

- Thời gian ngươi tồn tại…

- Lần trước ngươi từng nói đã tìm được biện pháp chữa khỏi tai họa tuyệt mệnh cho Huyễn Thải Y? Có phải là thật?

Linh hồn kim ô cắt ngang lời hắn nói, đột nhiên hỏi.

Vân Triệt gật đầu:

- Đúng. Hơn nữa ta tin tưởng phương pháp kia nhất định có thể đủ thành công. Chẳng qua, còn phải chờ mấy tháng, hơn nữa lực lượng khi trước Thải Y có được từ chỗ của ngươi, cũng sẽ tiêu tán toàn bộ.

“…” Linh hồn kim ô trầm mặc thật lâu, sau đó trầm giọng nói:

- Nếu như thật sự có thể thực hiện, ngươi liền dẫn nàng đến trước mặt bản tôn, bản tôn có đồ giao lại cho nàng.

––––––––––––

Tất cả đều đã kết thúc, Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch lưu lại Lưu Vân thành, phu thê Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất cả ngày đi qua đi lại giữa Lưu Vân thành và Yêu Hoàng thành, vui vẻ chết đi được. Thương Nguyệt một lần nữa chấp chưởng Thương Phong hoàng thất, quốc uy của Thương Phong càng ngày càng hưng thịnh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Tô Linh Nhi tập trung học y từ Vân Cốc, ngộ tính cực cao khiến cho y thuật của nàng tiến triển cực nhanh, nàng say mê y đạo, tâm ý lớn nhất, là hy vọng mình có thể đến giúp đỡ Vân Triệt, chứ không chỉ có hưởng thụ che chở của hắn.

Hạ Nguyên Bá luôn ở Hoàng cực thánh vực, nỗ lực thích ứng với địa vị thánh đế. Bá Hoàng thần mạch của hắn, cùng với quan hệ giữa hắn và Vân Triệt, khiến cho hắn tuy rằng tuổi, huyền lực đều còn xa xa không đủ, nhưng lại ngồi vô cùng yên ổn.

Còn Hạ Khuynh Nguyệt, lại thủy chung không có tin tức.

Vân Triệt thoải mái tiêu dao hồi lâu, đối với khát vọng nhìn thấy Mạt Lỵ càng ngày càng nồng liệt, hắn cuối cùng ổn định tâm thần, chuẩn bị bắt đầu nỗ lực tu luyện, quyết ý muốn trong vòng năm năm đột phá giới hạn Quân Huyền, đạt tới thần đạo trong truyền thuyết, do đó có thể đi tới chúng thần giới chỗ Mạt Lỵ ở.

Mà chỗ tu luyện tốt nhất, không thể nghi ngờ là Băng cực tuyết vực. Nơi đó rộng rãi mà yên tĩnh, băng hàn vĩnh viễn có thể đông lại tất cả tạp niệm.

Trước đó, Vân Triệt mang theo Phượng Tuyết Nhi, đi tới một nơi mà nhiều năm trước hắn đã hứa hẹn mang nàng tới.

- Sơn mạch trùng điệp phía trước, chính là Vạn Thú sơn mạch.

Vân Triệt và Phượng Tuyết Nhi cưỡi gió mà đi, trong tầm mắt là một khu núi màu tối cấp tốc tới gần. Tuy lấy “Sơn mạch” làm tên, nhưng cũng không phải rặng núi rất dài, nam bắc cũng chẳng qua chỉ vài trăm dặm mà thôi.

- Tuy rằng Vạn Thú sơn mạch này thật nhỏ, nhưng bởi vì trong đó có khí tức phượng hoàng, cho nên tụ tập một lượng thật lớn huyền thú, cái tên sơn mạch Vạn Thú cũng từ đó mà đến.

Vân Triệt giới thiệu cho Phượng Tuyết Nhi.

Lúc trước, hắn và Thương Nguyệt bị Tiêu Tại Hách của phân tông Tiêu tông đuổi theo phía sau, bị bắt rơi xuống Vạn Thú sơn mạch. Khi đó Vạn Thú sơn mạch là một nơi cực kỳ nguy hiểm đối với bọn họ, lúc này, cho dù toàn bộ huyền thú trong đó xông lên, cũng không thể tạo ra chút uy hiếp nào đối với bọn họ.

- Tuy rằng trong sơn mạch Vạn Thú có rất nhiều huyền thú, nhưng phẩm cấp bình thường rất thấp, huyền thú cao cấp nhất… Cũng có khả năng chỉ tồn tại mấy con Thiên Huyền thú, vốn dĩ với cấp bậc huyền lực của Thương Phong quốc, nơi này cũng là một nơi cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa huyền thú đều thành đàn xuất hiện, cho nên trong Thương Phong quốc gần như không có huyền giả nào dám cố chấp xông vào trong đó.

- Vân ca ca, nguyền rủa mà huynh nói trước kia, thật sự đáng sợ như vậy sao?

Phượng Tuyết Nhi hỏi.

Vân Triệt khẽ gật đầu:

- Linh hồn phượng hoàng ở nơi này và tổ tiên phượng thần ở chỗ Phượng Hoàng thần tông các nàng có khác biệt, tính tình vô cùng cương trực, rất nhiều năm trước, một tổ tiên của bộ tộc phượng hoàng nơi này vì lấy phượng hoàng viêm đốt diệt một thôn trang, linh hồn phượng hoàng trong cơn giận dữ, đã thiết lập một nguyền rủa cực kỳ tàn khốc đối với huyết mạch phượng hoàng của bọn họ… Hơn nữa loại nguyền rủa này còn có thể di truyền theo huyết mạch, khiến bộ tộc phượng hoàng nơi này đời đời kiếp kiếp đều không thể đột phá Sơ Huyền cảnh, vì cầu tự bảo vệ mình, chỉ có thể trọn đời trốn ở nơi không người có thể tới gần này… Đến một thế hệ này, cuối cùng mới được giải thoát. Cũng không biết hiện giờ bọn họ như thế nào.

Phượng Tuyết Nhi nói khẽ:

- Sai lầm của một người, lại khiến tất cả đồng tộc, thậm chí hậu nhân đời đời kiếp kiếp đến chuộc tội, thật sự đáng thương. Ta thấy sau khi gặp bọn họ, sẽ biểu đạt thành ý của phụ hoàng với bọn họ, nếu bọn họ nguyện ý gia nhập vào Phượng Hoàng thần tông, chúng ta nhất định sẽ hoan nghênh vô hạn. Nếu như không đồng ý, chúng ta cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ.

- Sau khi gặp được bọn họ rồi nói, cũng không biết bọn họ có còn nhớ ta không, dù sao đã nhiều năm như vậy rồi.

Vân Triệt hơi hoài niệm nói. Nơi này, là một bước ngoặt cực lớn trong cuộc đời hắn, cũng là nơi hắn đạt được giọt huyết mạch của thần đầu tiên.

- Vân ca ca ân nhân cứu mạng của bọn họ, còn giải trừ nguyền rủa huyết mạch nhiều năm như vậy cho bọn họ, sao bọn họ sẽ quên được Vân ca ca chứ.

Phượng Tuyết Nhi cười nói.

Rất nhanh, bọn họ cuối cùng đi tới trên không sơn mạch Vạn Thú, dựa theo vị trí trong trí nhớ, Vân Triệt mang theo Phượng Tuyết Nhi, bay thẳng đến trung tâm của Vạn Thú sơn mạch… Nơi năm đó hắn và Thương Nguyệt rơi xuống.

Nhưng vừa mới tới gần khu vực trung tâm, một luồng khí tức dị thường liền từ xa xa truyền đến, tốc độ của Vân Triệt nhất thời chậm lại, Phượng Tuyết Nhi kinh nghi nói:

- Khí tức phượng hoàng thật mãnh liệt!

- … Chúng ta xuống xem một chút.

Hai người từ không trung hạ xuống, chỗ của bọn họ, cách khu vực trung tâm của Vạn Thú sơn mạch, cũng chính là nơi ẩn cư của Phượng Hoàng di tộc chỉ có hơn ba mươi dặm ngắn ngủi, nhưng mà, ở ngay phía trước bọn họ, không ngờ tồn tại một vách chắn vô hình cực lớn.

Hơn nữa phía trên vách chắn vô hình này, phóng thích ra rõ ràng là khí tức phượng hoàng đặc biệt nồng liệt.

Vách chắn này bao trùm toàn bộ giải đất trung tâm của Vạn Thú sơn mạch, hoàn toàn bao phủ trọn khu vực hơn sáu mươi dặm vào trong đó. Vân Triệt chìa tay, đụng chạm vào vách chắn trước mặt, như hắn dự đoán, bàn tay hắn dễ dàng xuyên qua, vách chắn này không tạo thành cách trở gì đối với hắn.

Cũng vào một khắc khi bàn tay chạm vào đó, hắn hoàn toàn xác định, đây là một kết giới ngăn cách một chiều, chỉ có người có được huyết mạch phượng hoàng mới có thể tự do ra vào, mà người không có huyết mạch phượng hoàng, chỉ có thể ra, không thể vào.

- Vân ca ca, trước đây nơi này còn có kết giới này sao?

Phượng Tuyết Nhi hỏi.

Vân Triệt lắc đầu:

- Không, kết giới này, chỉ có người có được huyết mạch phượng hoàng mới có thể tiến vào. Nếu là trước kia mà nói, ta và Thương Nguyệt tỷ tỷ của nàng còn chưa có khả năng đi vào. Có thể hình thành kết giới ngăn cách khổng lồ như vậy, nhất định là do linh hồn phượng hoàng ở trong đó làm ra. Nghĩ đến, là sau khi nó giải trừ nguyền rủa trong huyết mạch của bọn họ, tự thấy trừng phạt kéo dài mấy đời quá mức tàn khốc, cho nên xây dựng nên kết giới này, để cho bọn họ không cần lo lắng gặp phải tai họa giống như năm đó, do đó có thể ở dưới sự bảo vệ của kết giới này yên tâm trưởng thành, lớn mạnh đến có thể tự do rời khỏi đây.

Cánh tay Vân Triệt thu lại, xoay người lại:

- Tuyết Nhi, chúng ta đi thôi.

Phượng Tuyết Nhi không hề do dự, vui vẻ gật đầu:

- Ừm, mặc dù có một chút tiếc nuối, nhưng bọn họ bị cực khổ nhiều năm như vậy, mới cuối cùng có được yên tĩnh cho tới bây giờ cùng với phượng thần tự mình che chở, chúng ta thật sự không thích hợp đi quấy rầy yên tĩnh của bọn họ.

Vân Triệt nở nụ cười:

- Hiện giờ bọn họ không còn huyết mạch nguyền rủa, nhất định dốc toàn lực tu luyện. Chờ thêm vài năm bọn họ đã đủ cường đại, kết giới này liền sẽ biến mất, đến lúc đó chúng ta lại đến đi.

- Được.

Sự tồn tại của phượng hoàng kết giới này, khiến hai người bỏ đi tính toán định đi bái phỏng Phượng Hoàng di tộc ở trong đó, bọn họ lơ lửng lên trên không, liền định rời đi… Mà đúng lúc này, một chỗ khác trong kết giới, một bóng dáng thiếu nữ mềm mại nhỏ nhắn đang từ trong kết giới chạy chậm mà ra, phía sau, một thiếu niên có vẻ hơi yếu ớt vội vã đi theo.

Đôi thiếu niên nam nữ này nhìn qua chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, nữ hài mắt ngọc mày ngài, một thân áo đỏ, ngây ngô của thiếu nữ ở trên mặt non mềm đã lộ ra xinh đẹp kinh người. Chân mày nhỏ của nàng khẽ cong lên, cười nhẹ nhàng, giống như hồ điệp màu đỏ được cho phép cất cánh xuyên qua kết giới, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười dễ nghe như chuông bạc.

Thiếu niên phía sau nàng tuổi xấp xỉ nàng, liền ngay cả diện mạo cũng có nhiều tương tự, khác biệt với thiếu nữ nhảy nhót hào hứng bay lên, hắn thế mà lại có vẻ kinh hoảng, đuổi theo ở phía sau thở hổn hển:

- Tiên Nhi, không thể! Không thể ra khỏi kết giới, quá nguy hiểm! Mau trở lại… Sẽ bị cha nương mắng.

- Hì hì, không sao mà, bên ngoài mới không nguy hiểm giống như cha nương nói, lần trước vụng trộm chạy ra, đại quái vật có dáng vẻ rất kỳ quái kia cũng không lợi hại như vậy đó thôi.

Thiếu nữ không chút để ý cười đùa nói.

- Không thể không thể! Tiên Nhi! Mau dừng lại, thật sự sẽ gặp nguy hiểm!

Mặc dù thiếu niên dùng toàn lực đuổi theo, nhưng thiếu nữ lại chạy bay nhanh, khiến cho hắn thủy chung không cách nào đuổi theo, bất tri bất giác đã rời xa kết giới chừng vài dặm.

Vân Triệt và Phượng Tuyết Nhi vừa định bay đi dừng lại, nhìn thiếu niên thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt, hắn ngạc nhiên ngắn ngủi, sau đó khẽ gọi:

- Tổ Nhi, Tiên Nhi!

- Vân ca ca còn nhận ra bọn họ?

Phượng Tuyết Nhi mỉm cười nói.

- Bọn họ là một đôi huynh muội song bào thai, là hài tử của tộc trưởng Phượng Bách Xuyên. Năm đó khi ta gặp bọn họ, bọn họ mới tám tuổi, thoáng chớp mắt, đã lớn như vậy.

Vân Triệt hơi cảm khái nói, ánh mắt cũng động theo bọn họ. Thời gian tám năm, hai hài tử lúc trước dũng cảm mà non nớt, hiện giờ đã một đứa duyên dáng yêu kiều, một đứa đã chiều cao sáu thước, nhìn biến hóa của bọn họ, lần đầu tiên Vân Triệt cảm nhận rõ ràng được thời gian trôi qua như thế.

- Thời gian tám năm ngắn ngủi, huyền lực từ Sơ Huyền cảnh lúc trước phát triển đến Địa Huyền cảnh, thật sự là thiên phú vô cùng kinh người. Một nửa, là vì huyết mạch phượng hoàng, một nửa… Chắc là vì bọn họ luôn luôn thật nỗ lực.

Vân Triệt vui vẻ nói, khí tức huyền lực của Phượng Tiên Nhi là Địa Huyền cảnh cấp hai, còn Phượng Tổ Nhi là Địa Huyền cảnh cấp bốn kinh người. Tu vi của hai người bọn họ, đều hoàn toàn vượt qua Lăng Vân cùng tuổi –– năm đó người đệ nhất trong huyền giới trẻ tuổi ở Thương Phong.

Tiếp theo như thế, không đến hai mươi tuổi, bọn họ có thể đột phá Thiên Huyền cảnh.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment