Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 930 - Chương 931: Bước Đầu Tiên Đi Tới Thần Giới

. ._466__1" class="block_" lang="en">Trang 466# 1

 

 

 

Chương 931: Bước đầu tiên đi tới thần giới



Phượng Tiên Nhi đi đến một chỗ tận cùng sơn cốc, cuối cùng dừng lại, nàng dang hai tay ra, nhắm mắt lại, say mê hưởng thụ gió núi ấm áp:

- Không khí bên ngoài thật thoải mái, nếu không phải sợ cha nương trách phạt, ta đều muốn ngủ ở bên ngoài thật lâu thật lâu.

Tuy rằng tu vi huyền lực của Phượng Tổ Nhi còn hơn Phượng Tiên Nhi hai tiểu cảnh giới, nhưng tốc độ lại rõ ràng kém hơn, hắn đuổi theo phía sau Phượng Tiên Nhi, thở hổn hển nói:

- Tiên nhi, đã… Đã chạy ra xa đến như vậy, thật sự quá nguy hiểm, lỡ như… Lỡ như có nhóm huyền thú lớn xông tới thì làm sao bây giờ.

- Muội mới không sợ. Muội vụng trộm chạy đi ra nhiều lần như vậy, cho tới bây giờ đều không gặp phải huyền thú đánh không lại. Cho dù thật sự đánh không lại, tốc độ của muội hiện giờ còn nhanh hơn ca ca, chúng nó mới đuổi không kịp.

Phượng Tiên Nhi cười tươi duyên dáng, trong mắt đẹp chớp động lên ánh sáng như sao:

- Muội rất muốn ra thế giới bên ngoài xem, rất muốn gặp lại ân nhân ca ca, không biết huynh ấy hiện giờ như thế nào có phải đã kết hôn với Tuyết Nhược tỷ tỷ rồi không, còn sinh thật nhiều tiểu hài tử.

Phượng Tổ Nhi túm chặt ống tay áo của Phượng Tiên Nhi, ánh mắt không ngừng cảnh giác bốn phía, lo lắng nói:

- Cha nương đã nói, cần phải đạt tới Thiên Huyền cảnh, mới có đi ra ngoài thế giới. Cho dù muốn ra ngoài chơi, chúng ta cũng nên về gần kết giới có được không, như vậy lỡ như gặp nguy hiểm, còn có thể lập tức trốn vào trong kết giới.

Phượng Tiên Nhi không phục khẽ dẩu môi:

- Ca ca thật nhát gan, nếu bị ân nhân ca ca biết được, nhất định sẽ chê cười huynh.

- Đây không phải là vấn đề nhát gan hay không nhát gan.

Phượng Tổ Nhi càng lúc càng sốt ruột. Bởi vì nơi này các kết giới chừng vài dặm, nếu thật sự có nguy hiểm, vốn không kịp bỏ chạy về kết giới.

Phượng Tuyết Nhi cười rộ lên:

- Ân nhân ca ca trong miệng bọn họ, có phải chính là Vân ca ca không? Xem ra bọn họ chẳng những không quên Vân ca ca, còn luôn luôn nhớ kỹ trong lòng đó.

- Từ khi bọn họ sinh ra đã lưng gánh huyết mạch nguyền rủa cùng với trừng phạt không nên thừa nhận, sống dè dặt cẩn trọng, hơn nữa chưa bao giờ rời khỏi chỗ này, tự nhiên sẽ không bị dơ bẩn của thế tục lây dính, trong lòng mỗi người đều là thiện lương tinh thuần, ngày bọn họ xuất thế, chắc chắn sẽ có một tông môn cường đại lại chính phái quật khởi ở Thương Phong quốc.

Trên mặt Vân Triệt lộ ra ý cười, tràn đầy chờ mong thật sâu đối với tương lai của bọn họ, cũng cảm thấy giờ phút này không phải là thời cơ đi thăm hỏi bọn họ:

- Tuyết Nhi, chúng ta đi thôi.

Vân Triệt lại bỗng nhiên quay lại, khẽ nói một tiếng:

- Chờ đã! Không tốt.

- Grào!!

Phía trước sơn cốc, bỗng nhiên vang lên một tiếng thú rống cáu kỉnh, hơn nữa cách cực kỳ gần, cũng kèm theo tiếng bước chân dồn dập tới gần.

Phượng Tổ Nhi biến sắc:

- Âm thanh này… Nguy rồi! Tiên Nhi chạy mau!

Ngược lại, Phượng Tiên Nhi nghe được tiếng thú gào chẳng những không lộ ra vẻ sợ hãi, ngược lại hơi hưng phấn:

- Ca ca huynh đừng chuyện bé xé ra to như vậy, ở trong này gặp phải huyền thú là chuyện quá mức bình thường. Được rồi, liền để huyền thú này biết được lợi hại của Tiên Nhi muội đi!

- Nhưng mà, lỡ như huyền thú kia rất lợi hại… A a a!!

Ở trong tiếng kêu sợ hãi của Phượng Tổ Nhi, một đầu sói to xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Con sói to tứ chi chạm đất này rõ ràng cao chừng một trượng, bộ lông hiện lên màu xám xanh, mắt như nhuốm máu, toàn thân phóng thích ra khí tức hung thần cuồng bạo cùng với… Lực áp bách khiến cho toàn thân bọn họ cứng đờ.

Cảm giác áp bách chợt đánh lại khiến Phượng Tiên Nhi cuối cùng mặt mày biến sắc, cho dù kinh nghiệm lâm chiến của nàng rất ít, nhưng ít ra cũng biết có thể tạo ra cảm giác áp bách như vậy cho nàng, huyền thú đối diện tuyệt đối không phải nàng có thể đối phó, dưới hoảng hốt, động tác công kích mà nàng đã làm ra được một nửa hoàn toàn cứng đờ ở đó, cả người vẫn không nhúc nhích giống như bị dọa ngốc.

- Tiên Nhi tránh ra!!

Phượng Tổ Nhi gào thét lớn về phía trước, một tay đẩy Phượng Tổ Nhi ra, hai tay đan nhau, toàn thân dấy lên phượng hoàng viêm màu đỏ đậm, một ngọn lửa đánh về phía thương hôi cự lang (sói to màu xám xanh).

- Nhìn lưu tinh hỏa của ta!

Phượng Tổ Nhi thân hưởng huyết mạch phượng hoàng, hỏa diễm thiêu đốt tự nhiên là phượng hoàng viêm. Nhưng hỏa diễm hắn phóng xuất ra, vốn không thể so sánh được với phượng hoàng viêm vận chuyển dưới “Phượng hoàng tụng thế điển”.

Thương hôi cự lang đột nhiên gặp hỏa diễm, ánh mắt càng trở nên nóng giận, móng vuốt sói mãnh liệt trảo về trước, một cơn gió dữ dội cuốn lấy cát bụi, thổi quét về phía Phượng Tổ Nhi.

Rầm!

Hỏa diễm của Phượng Tổ Nhi bị gió dữ dội cấp tốc cắn nát, uy lực gió lốc chưa hết cuốn thẳng tới, hung hăng cuốn Phượng Tổ Nhi bay ra ngoài, phía sau lưng nặng nề nện lên trên núi đá, miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

- Ca ca!!

Phượng Tiên Nhi bị dọa sợ cứng đờ gào khóc một tiếng, không để ý đến tính mạng xông tới, toàn thân Phượng Tổ Nhi thống khổ không chịu nổi, chợt thấy Phượng Tiên Nhi xông lên, kinh hãi gầm to một tiếng:

- Không được đi qua!!

Mà gần như đồng thời với hắn phát ra tiếng, thương hôi cự lang đột nhiên rời mục tiêu, đánh về phía Phượng Tiên Nhi cách nó gần hơn.

- Tiên Nhi!!

Phượng Tổ Nhi quá mức sợ hãi, không để ý tới toàn thân đau nhức, lấy tốc độ nhanh nhất nhằm về phía thương hôi cự lang, một đường phượng viêm to khỏe cũng bắn về phía sau lưng nó.

Đường phượng hoàng viêm này do hắn dưới kinh hãi và sốt ruột vung ra, uy lực yếu đi không chỉ hơn một lần so với đường phượng hoàng viêm đầu tiên. Nhưng mà, ngay khi đường phượng hoàng hỏa diễm nện lên trên người thương hôi cự lang, thương hôi cự lang chính là hét thảm một tiếng, thân thể mới vừa nhào ra chợt cứng đờ, sau đó ngã nhào trên mặt đất, sau khi run rẩy một trận, liền hoàn toàn không có động tĩnh.

Phượng Tổ Nhi dừng bước, nhìn hai tay của mình, nhất thời sững sờ ở đó, sau đó đau nhức toàn thân đánh úp lại, dưới chân hắn mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất, há to mồm thở hổn hển.

Phượng Tiên Nhi kinh hồn chưa ổn định xông tới, trên mặt giàn giụa nước mắt, mang theo âm khóc nói:

- Ca ca! Huynh không sao chứ? Huynh có bị thương không… Hu, đều tại muội, đều tại muội tùy hứng như vậy, hu…

- Ta không sao, yên tâm đi… Shhh.

Trong miệng nói không có việc gì, lại đau nhe răng trợn mắt, quần áo trước ngực hắn rách một mảng lớn, lộ ra hơn mười miệng vết thương do phong nhận cắt ra, máu tươi đầm đìa, nhưng cũng may không tổn thương đến xương cốt.

- Còn… Còn nói không có chuyện gì, huynh chảy nhiều máu như vậy, hu hu hu…

Phượng Tiên Nhi nước mắt ròng ròng, lại tự trách bật khóc.

Phượng Tổ Nhi cắn răng, cứng rắn bày ra dáng vẻ không thèm quan tâm:

- Ta thật sự không có việc gì, vết thương nhỏ này, một chút cũng không đau. Chỉ có điều Tiên Nhi, về sau muội… Không thể lại ra loạn kết giới.

Phượng Tiên Nhi liền vội vàng gật đầu, hai mắt đẫm lệ nói:

- Vâng! Muội… Muội cũng không dám nữa. Trước kia đều là muội rất tùy hứng… Huynh thật sự không đau sao?

Phượng Tổ Nhi còn dùng lực ưỡn lồng ngực:

- Hừ hừ! Ta phải trở thành nam tử hán giống như ân nhân ca ca, chút thương tổn này không hề coi vào đâu. Được rồi, chúng ta mau trở về.

- Vâng!

Lần này, Phượng Tiên Nhi vô cùng nhu thuận đi theo phía sau Phượng Tổ Nhi đã vì nàng mà bị thương.

- Muội yên tâm đi, ta sẽ không nói chuyện ngày hôm nay cho cha nương, thương tổn trên người ta… Cứ nói là lúc tu luyện không cẩn thận đụng vào trên tảng đá.

Phượng Tiên Nhi hít mũi, sau đó mắt lộ ra ánh sáng sùng bái:

- Cám ơn ca ca. Chỉ có điều, không nghĩ tới ca ca đã lợi hại như vậy, huyền thú mạnh như thế, bỗng chốc liền đánh ngã.

Phượng Tổ Nhi nhìn hai bàn tay của mình, sau đó vò đầu bứt tai, hơi rối rắm nói:

- A… Ta cũng không nghĩ tới, khí tức của huyền thú kia ít nhất đã ngoài Địa Huyền cảnh cấp năm. Khả năng… Vừa rồi lửa của ta vừa khéo đánh trúng chỗ yếu hại của nó đi… Chắc là như vậy đi.

- Tình cảm huynh muội của bọn họ thật tốt.

Phượng Tuyết Nhi thu hồi bàn tay nhỏ bé.

- Xem ra hôm nay chúng ta đến cũng không uổng công, bằng không hậu quả thật sự không chịu nổi.

Vân Triệt cười lắc lắc đầu, nhìn hai huynh muội nhanh chóng trở lại gần kết giới, hai tay hắn chìa ra, hai mảnh nhỏ linh hồn từ bên tay trái bay thẳng xuống, dễ dàng xâm nhập vào bên trong linh hồn của Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi, tay phải im hơi lặng tiếng đẩy một hộp ngọc có ba mươi viên Bá Hoàng đan tới bên cạnh kết giới phía trước bọn họ.

- Chúng ta đi thôi.

Liếc mắt nhìn Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi lần cuối, Vân Triệt nắm tay Phượng Tuyết Nhi, bay đi xa xa, nháy mắt biến mất ở cuối chân trời.

Bước chân của Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi khựng lại, ánh mắt đồng thời mù mờ, sau đó lại đồng thời trở nên tỉnh táo, hai người hai mắt đối diện, đều có vẻ dại ra.

- Tiên Nhi, ta… Trong đầu ta hình như bỗng nhiên nhiều thêm vài thứ.

Phượng Tổ Nhi ngơ ngác nói, vẻ mặt đầy kinh ngạc và không dám tin.

Phượng Tiên Nhi tỏ vẻ kinh ngạc, khẽ lẩm bẩm ra tiếng:

- Muội cũng vậy. Phượng hoàng… Tụng… Thế… Điển…

- A… Chúng ta… Nhanh đi nói cho cha nương!

Phượng Tổ Nhi như từ trong mộng mới tỉnh, vội vàng nói.

- A… Được!

Phượng Tiên Nhi vội vàng gật đầu.

Bước chân của hai người nhất thời nhanh hơn, khi tới gần kết giới, dưới chân Phượng Tổ Nhi bị hộp ngọc Vân Triệt lưu lại làm vấp một cái.

Phượng Tiên Nhi ôm lấy cái hộp ngọc chưa từng thấy:

- A? Đây là cái gì? Hộp thật đẹp… Nhưng mà, nơi này trước đó chắc không có thứ này.

- Cùng mang đi đưa cho cha nương xem đi… Chúng ta đi mau. Chuyện này, nhất định sẽ oanh động toàn tộc.

Phượng Tổ Nhi vạn phần lo lắng nói.

Phượng hoàng tụng thế điển, là thứ mà Phượng Hoàng di tộc tha thiết ước mơ lại không thể hy vọng xa vời. Bởi vì linh hồn phượng hoàng ở nơi này chỉ có Phượng hoàng tụng thế điển cảnh giới tầng thứ năm và sáu, bọn họ không cách nào nhìn thấu pháp tắc giống như Vân Triệt, cưỡng ép tu luyện, bởi vì vậy cho dù có huyết mạch phượng hoàng trong người, cũng chỉ có thể tu luyện huyền công hệ hỏa phổ thông.

Lúc này, trong tâm hồn Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi đồng thời xuất hiện sáu cảnh giới đầu tiên hoàn chỉnh của Phượng hoàng tụng thế điển… Phượng Hoàng di tộc vừa mới thoát khỏi nguyền rủa này, cũng bắt đầu từ một ngày này, chân chính nghênh đón cuộc đời mới.

––––––––––––

Sau khi rời khỏi Vạn Thú sơn mạch, Vân Triệt và Phượng Tuyết Nhi đi tới Băng cực tuyết vực.

Băng Vân tiên cung mới đã có môn quy mới, di thể của các vị tổ tiên cũng đã tìm được toàn bộ, như các nàng dự đoán một chút đều hoàn toàn không hề tổn hao gì, đây không thể nghi ngờ là an ủi lớn lao đối với Băng Vân tiên cung mà nói.

Tận cùng của Băng cực tuyết vực, Vân Triệt và Phượng Tuyết Nhi lăng không đối mặt, hắn khẽ hít một hơi, đóng lại toàn bộ cảnh quan Tà thần, khí tức huyền lực trên người nhất thời hạ xuống trên phạm vi cực lớn. Hắn gọi Kiếp Thiên Tru Ma kiếm ra, tuy rằng cầm chặt chẽ trong tay, nhưng hai tay vô cùng nặng nề, ngay cả nâng lên đơn giản đều có phần khó khăn.

Sở dĩ hắn có thể phóng thích ra lực lượng có cấp bậc vượt trên huyền lực bản thân, nguyên nhân lớn nhất chính là Tà thần quyết, từ Tà phách đến Phần tâm, rồi đến Luyện ngục và Oanh thiên, cảnh quan Tà thần mở ra càng nhiều, lực lượng của hắn đã sớm không phải biến đổi về lượng đơn thuần, mà là biến đổi về chất ở trình độ càng lúc càng lớn. Lấy thân thể và tu vi hiện giờ của hắn, đã sớm không hề áp lực lấy “Phần tâm” làm trạng thái bình thường, khoảng cách lấy “Luyện ngục” làm trạng thái bình thường đã không còn xa xôi.

Hiện giờ đóng toàn bộ Phần tâm và Tà phách, hoàn toàn không vận dụng Tà thần quyết, huyền lực của hắn chỉ đơn thuần là Quân Huyền cảnh cấp một… Bước tu luyện đầu tiên của hắn, là muốn lấy trạng thái mới bắt đầu này, đến ép buộc giao thủ với Phượng Tuyết Nhi.

- Tuyết Nhi, tạm thời vận dụng ba thành lực lượng, xem ta có thể thừa nhận được không.

Vân Triệt nắm lấy Kiếp Thiên Tru Ma kiếm, nhíu mày nói.

Mục tiêu của hắn, muốn trong vòng ba năm, lấy trạng thái bình thường đạt tới trình độ có thể địch nổi Phượng Tuyết Nhi –– Chỉ có điều, là Phượng Tuyết Nhi bây giờ, bởi vì ba năm sau, thực lực của Phượng Tuyết Nhi tất nhiên sẽ phát sinh trưởng thành thật lớn.

- Được, Vân ca ca, huynh phải cẩn thận.

Hai tay Phượng Tuyết Nhi khẽ múa, mười mấy đường phượng hoàng hỏa diễm vờn quanh thân thể nàng bay lượn hót vang, sau đó toàn bộ đánh về phía Vân Triệt.

- A!!

Một kiếm Vân Triệt đánh ra, hỏa diễm nổ tung trên không Băng cực tuyết vực, trong phượng hót kinh trời, không gian sụp đổ, Vân Triệt điên cuồng lật ngược về phía sau, nhưng lập tức lại cứng rắn lộn về, kiếm thế chẳng những không yếu bớt, ngược lại càng thêm cuồng mãnh… Lấy trạng thái bình thường không hề vận dụng Tà thần quyết của hắn, muốn đón đỡ lực lượng ba thành của Phượng Tuyết Nhi đúng là quá mức miễn cưỡng, nhưng hắn muốn, chính là kiểu lực lượng có thể giẫm đạp cực hạn của hắn.

Rầm rầm rầm rầm…

Phượng hót với kiếm uy hóa không gian trăm dặm xung quanh thành một nơi tai họa, nhưng có kết giới do Phượng Tuyết Nhi thiết lập ngăn cản, sẽ không hề lan đến gần Băng cực tuyết vực.

Cũng từ một ngày này, Vân Triệt bắt đầu chính thức bước chân vào bước đầu tiên đi đến thần giới mà hắn mong muốn

––––––––––––

Lời tác giả:

Hai hố cuối cùng của Thiên Huyền đại lục đã lấp, bài về Lam cực tinh kết thúc như vậy.

Nhắc nhở hữu nghị: Có không ít người đoán Sở Nguyệt Thiền ở ngay trong Phượng Hoàng di tộc ở trung tâm Vạn Thú sơn mạch, sở dĩ không bị Mạt Lỵ phát hiện là bởi vì kết giới phượng hoàng ngăn cách thăm dò. Tuy rằng thật vui vẻ khi nhìn thấy các bạn tập hợp thành đoàn thể đoán thử, nhưng vẫn nhịn không được muốn nói một câu… Quá ngây thơ đi! Kết giới phượng hoàng nhỏ bé có thể ngăn cản được Mạt Lỵ đại boss bậc Thần Chủ cảnh sao!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment