.
._466__2" class="block_" lang="en">Trang 466# 2
Chương 932: Trời giáng Thần nữ ( thượng)
Thoáng một cái sáu tháng đã qua.
Sau khi Hiên Viên Vấn Thiên bụi tan khói diệt, Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới đều trở về bình thản, Thiên Huyền đại lục đã sớm người người đều biết người bá chủ đương thời đã không còn là thánh địa, mà là Vân Triệt được công nhận là “Người thiên cổ đệ nhất”. Thân phận phò mã Thương Phong hoàng thất, cung chủ Băng Vân tiên cung của hắn, khiến Thương Phong quốc và Băng Vân tiên cung rõ ràng trở thành tồn tại tối cao đương thời, địa vị ở đại lục vững vàng chèn ép hai đại thánh địa còn sót lại –– Hoàng cực thánh vực và Chí tôn hải điện.
Địa vị bá chủ của bảy nước đại lục, cũng tự nhiên từ Thần Hoàng quốc, một phát chuyển hướng về Thương Phong quốc, Thương Phong quốc cũng ở chính dưới hình thức tình thế này quật khởi rất mạnh, tiến triển cực nhanh. Băng Vân tiên cung ngược lại trở thành vùng đất thần thánh người người huyền giả đại lục đều biết, trước kia Băng cực tuyết vực cực kỳ ít người tiến vào, hiện giờ càng không người dám gần.
Sáu tháng, Băng Vân tiên cung xây dựng lại dĩ nhiên hoàn thành. Thực lực bình quân của chúng đệ tử Băng Vân tiên cung còn cao hơn mấy đời trong quá khứ trọn một đại cảnh giới, hiệu suất ngưng băng thành cung tự nhiên cũng cao hơn mấy lần, Băng Vân tiên cung mới xây rõ ràng còn có quy mô lớn hơn ban đầu gấp đôi. Chỉ có điều bên trong lại đơn giản rất nhiều, nơi giống như Băng di thần điện đã nhất định không cách nào xuất hiện nữa, nhưng Băng Vân hàn đàm lại trong sáu tháng này từ hàn mạch dưới đất lại một lần nữa tái sinh.
Phương bắc của Băng cực tuyết vực, mặc dù có kết giới phượng hoàng ngăn cách, nhưng vẫn như trước không ngừng truyền ra tiếng gầm rú rung trời, Vân Triệt lấy Kiếp Thiên Tru Ma kiếm luân phiên ác chiến với Phượng Tuyết Nhi, trận chiến ngày hôm nay, đã giằng co vẻn vẹn ba canh giờ, ở giữa không hề có dù chỉ một chút đình chỉ.
Rầm!!
Một đường phượng hoàng tiễn đánh văng Kiếp Thiên Tru Ma kiếm ra, đánh thẳng vào ngực Vân Triệt, Vân Triệt nhất thời giống như viên đạn pháo bay ra ngoài, phía sau lưng hung hăng nện lên trên kết giới phượng hoàng, hồi lâu không đứng lên, Kiếp Thiên Tru Ma kiếm cũng biến mất ở trong tay hắn.
- Phù… Hôm nay liền tới đây.
Vân Triệt nói xong, vô lực ngã ngửa xuống.
- Vân ca ca, tiến bộ của huynh thật sự thật nhanh, hôm nay muội dùng gần đến bảy phần lực lượng.
Phượng Tuyết Nhi hạ xuống, vui vẻ nói.
- Ha ha, dù sao ngày hôm qua vừa hoàn thành đột phá, mỗi một lần Quân Huyền cảnh tăng lên, quả nhiên hoàn toàn khác với cảnh giới trước đó tăng lên.
Vân Triệt nhắm mắt lại nói. Lấy trọng kiếm kịch chiến ba canh giờ, cho dù lấy thân thể long thần của hắn, cũng gần đến cực hạn.
Trong vòng nửa năm này, mỗi ngày Vân Triệt tu luyện bốn canh gờ, thiên phú bản thân hắn cao tới biến thái, lại có đối thủ tu luyện hoàn mỹ như Phượng Tuyết Nhi, thời gian nửa năm huyền lực đã tăng liên tiếp bốn tiểu cảnh giới… Đây chính là bốn tiểu cảnh giới của Quân Huyền cảnh!
Thời gian nửa năm từ Quân Huyền cảnh cấp một đến Quân Huyền cảnh cấp năm, đây tuyệt đối là tốc độ phát triển đủ để ghi vào sử sách Thiên Huyền. Cho dù là Phượng Tuyết Nhi đã thức tỉnh phượng hồn, và Hạ Nguyên Bá có Bá Hoàng thần mạch, đều là trình độ đáng sợ đều chưa bao giờ đạt tới.
Trạng thái bình thường hoàn toàn không vận dụng Tà thần quyết, đã có thể địch nổi lực lượng gần đến bảy thành của Phượng Tuyết Nhi. Nếu hiện giờ giao thủ với Hiên Viên Vấn Thiên, hắn có tự tin tuyệt đối không mở Oanh thiên, không vận dụng huyền lực hắc ám, chỉ lấy thực lực dưới trạng thái Luyện ngục cũng có thể chiến thắng y.
Hắn trưởng thành, đồng thời lực lượng phượng thần của Phượng Tuyết Nhi cũng đã tiến thêm một bước thức tỉnh. Cách bình cảnh không có người nào ở Thiên Huyền đại lục có thể đột phá được, đạt tới thần đạo trong truyền thuyết, đã càng ngày càng gần.
Lúc này, Băng Vân tiên phách trong cánh tay Vân Triệt chợt lóe lên, một giọng nữ tử trong veo mà lạnh lùng vang lên trong lòng Vân Triệt:
- Cung chủ, Phượng Hoành Không của Phượng Hoàng thần tông đến chơi.
“…” Vân Triệt ngồi dậy từ trên mặt đất, nói với Phượng Tuyết Nhi:
- Tuyết Nhi, phụ hoàng của nàng đến đây. Xem ra hai tháng này không gặp được nàng, ông ấy kiềm chế không được chủ động tới thăm nàng.
- A? Vậy chúng ta về Băng Vân tiên cung trước đi, muội cũng có phần nhớ phụ hoàng bọn họ, không biết Phượng Hoàng thành mới xây dựng như thế nào.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Nàng về trước một mình đi, ta vừa nghĩ đến vài thứ, muốn yên tĩnh suy nghĩ cẩn thận một chút.
Phượng Tuyết Nhi tưởng Vân Triệt bỗng nhiên lĩnh ngộ ra cái gì, lập tức gật đầu:
- Ừm, muội đã biết, Vân ca ca cố lên.
Phượng Tuyết Nhi rời đi, ngược lại cũng không thu hồi kết giới phượng hoàng.
Tuyết bay trên bầu trời hạ xuống, nhưng đều bị kết giới ngăn cách bên ngoài. Vân Triệt ngồi dưới đất, ánh mắt không ngừng chớp động, giống như đang giãy giụa cái gì, sau một hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy thanh đại kiếm tối đen từ trong Thiên độc châu ra.
Vĩnh Dạ ma kiếm!
Kiếm hồn trong Vĩnh Dạ ma kiếm đã triệt để tiêu vong, toàn bộ thân kiếm trừ bỏ mơ hồ tản ra một chút khí tức rất nhạt, nhưng hơi âm u, liền không còn khí thế gì, nhìn qua giống như một thanh kiếm chết triệt để, nhưng trong khoảng thời gian này Vân Triệt lấy Kiếp Thiên Tru Ma kiếm toàn lực đánh nện nó mấy lần, lại thủy chung không thể tạo thành thương tích gì cho nó.
Kiếm chết không có kiếm hồn kiếm linh, ngay cả lực lượng đều đã hoàn toàn biến mất, lại vẫn không cách nào lấy Kiếp Thiên Tru Ma kiếm phá hủy… Đây dù sao cũng là ma kiếm thượng cổ hàng thật giá thật, chỉ cần chất liệu của nó, liền cũng không phải vị diện như Thiên Huyền đại lục có thể lý giải được.
Tay phải của Vân Triệt đặt trên thân kiếm, ý thức chìm vào trong kiếm, một bộ huyền quyết huyền công hoàn chỉnh liền hiện ra trong tâm hồn hắn.
Vĩnh Dạ huyễn ma điển!
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn giãy giụa có tu luyện bộ Vĩnh Dạ huyễn ma điển này không –– cũng là bộ huyền công đáng sợ mà Phần Tuyệt Trần và Hiên Viên Vấn Thiên thành ma đã sử dụng.
Cường đại này, không thể nghi ngờ.
Nhưng mà, nó lại là huyền công ma đạo lấy huyền lực hắc ám thúc giục!
Ở trạng thái mạnh nhất hiện giờ của Vân Triệt, chính là lúc phóng thích toàn bộ huyền lực trong ma nguyên châu. Mặc dù ma nguyên châu sáp nhập vào trong huyền mạch, nhưng lại tồn tại một mình, huyền lực trong huyền mạch Tà thần, Vân Triệt có thể tùy ý chuyển hóa thành thủy, hỏa, lôi, ám bốn loại nguyên tố huyền lực, nhưng lực lượng trong ma nguyên châu, lại chỉ có thể là huyền lực hắc ám… Ít nhất hiện giờ, Vân Triệt còn không thể có năng lực chuyển hóa thành huyền lực thuộc tính khác.
Hơn nữa ma nguyên châu luôn tự trưởng thành, cho dù hắn không hề tu luyện chút nào, lực lượng của ma nguyên châu cũng vẫn luôn luôn lặng im trưởng thành, hóa thành lực lượng của hắn cường đại hơn nữa… Giống như cái gì hắn đều không cần làm, đã càng ngày càng nồng đậm giống như huyết mạch long thần.
Vận dụng huyền lực hắc ám là trạng thái mạnh nhất của hắn, nếu thêm vào bộ huyền công hắc ám này…
Thật ra trong khoảng thời gian này tới nay, Vân Triệt thăm dò Vĩnh Dạ huyễn ma điển trong Vĩnh Dạ ma kiếm mấy lần, huyền quyết này đã sớm khắc sâu ở trong tâm hồn, muốn quên đều không quên được, nhưng hắn thủy chung không tu luyện. Bởi vì đây dù sao cũng là lực lượng ma đạo trái ngược với chính đạo, Mạt Lỵ cũng rõ ràng tỏ vẻ chán ghét huyền lực hắc ám.
Tuy rằng lực lượng chính là lực lượng, không có đúng với sai. Nhưng Phần Tuyệt Trần với Hiên Viên Vấn Thiên tu luyện Vĩnh Dạ huyễn ma điển, lại đã xuất hiện tính tình vặn vẹo rõ ràng…
Hắn sợ sau khi tu luyện tính tình của mình cũng sẽ không bị khống chế mà vặn vẹo… Nguyên nhân chủ yếu, là đáy lòng hắn bài xích đối với “Ma”
Huống chi, hắn đã không chỉ một lần cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không thể vận dụng huyền lực hắc ám ở trước mặt người ngoài. Cho dù lúc trước đối chiến với Hiên Viên Vấn Thiên, hắn cũng cố ý kéo y đến dưới đáy đại dương sau đó mới phóng thích ra lực lượng của ma nguyên châu. Nếu như thế, thì tại sao lại muốn tu luyện bộ huyền công hắc ám đáng sợ này.
- Chủ nhân, ngươi đang làm gì đấy?
Vân Triệt đang trong rối rắm lặp đi lặp lại, một giọng nói thiếu nữ linh động như chim sơn ca thình lình vang lên bên tai, Vân Triệt vừa quay đầu, nhìn thấy Hồng nhi không biết từ khi nào đã tự chạy ra, đang cười hì hì nhìn… Vĩnh Dạ ma kiếm trong tay hắn.
- Hồng nhi? Ngươi đi ra làm chi?
Vân Triệt hỏi theo bản năng, sau đó bỗng nhiên chú ý tới tầm mắt của nàng…
- Bởi vì đột nhiên ngửi được hương vị thơm quá nha.
Khuôn mặt non mềm của Hồng nhi nở nụ cười nhẹ nhàng, đôi tròng mắt chớp động màu đỏ thắm.
- Ngươi không phải định…
Vèo!!
Lời Vân Triệt còn chưa dứt, trước mắt bỗng nhiên lóe lên một đường sáng đỏ, trên tay hắn nhất thời chợt nhẹ, Vĩnh Dạ ma kiếm đã biến mất, còn Hồng nhi đã từ bên trái hắn xuất hiện sang bên phải hắn, trong lòng đang ôm lấy Vĩnh Dạ ma kiếm còn lớn hơn thân thể của nàng rất nhiều, trong mắt lóe lên quang mang hưng phấn, một hàng nước miếng không hề báo trước từ trong cánh môi của nàng chảy ra, vẫn kéo lên đến trên thân kiếm.
Mắt Vân Triệt trừng lớn, lòng như lửa đốt bổ nhào lên, trong miệng hét lớn:
- Hồng nhi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Thứ đó không thể ăn!!
- Wow a a a!
Nhìn thấy Vân Triệt bỗng nhiên đánh tới, rõ ràng có dáng vẻ muốn cướp đoạt “Đồ ăn” của nàng, Hồng nhi kêu lên một tiếng kinh hãi, co cẳng chạy.
Vân Triệt vồ hụt một phen, sau đó tốc độ khai hỏa toàn bộ, đuổi theo về phía Hồng nhi:
- Đó là ma kiếm! Không thể ăn không được ăn!!
- Người ta muốn ăn, nó rõ ràng có vẻ ăn rất ngon!
Nhìn thấy Vân Triệt đuổi theo, Hồng nhi ôm lấy Vĩnh Dạ ma kiếm, vừa kêu to, tốc độ đã đột nhiên tăng lên mấy lần, đúng là nhanh đến giống như hóa thành một ngôi sao băng màu đỏ, nháy mắt bỏ rơi hắn xa xa.
Ngày đầu tiên khi gặp được Hồng nhi, Vân Triệt đã bị tốc độ của nàng làm cho sợ hãi, chết sống không đuổi theo kịp. Lúc này, Vân Triệt đã cách biệt một trời so với khi đó, chân mày hắn liền nhíu lại, “Luyện ngục” mở ra, chân đạp Huyễn quang lôi cực, tốc độ nháy mắt nhanh đến giống như ánh sáng cắt ngang trời.
Nhưng mà, Hồng nhi trong tầm mắt lại càng ngày càng xa… Càng ngày càng xa…
Chính là còn nhanh hơn hắn ở dưới tốc độ đến cực hạn.
Hơn nữa trong lòng còn ôm Vĩnh Dạ ma kiếm nặng hơn thân thể nàng mấy trăm lần.
- Ta! @#$%…
Vân Triệt hoàn toàn há hốc mồm.
Mà Hồng nhi chạy như điên thấy đã bỏ rơi được Vân Triệt, lập tức ôm lấy Vĩnh Dạ ma kiếm, miệng há to, hàm răng xinh xắn óng ánh cắn một phát lên trên thân kiếm tối đen.
- Rắc rắc!
Lỗ hổng hình dáng một chiếc răng nanh cực lớn xuất hiện trên thân Vĩnh Dạ ma kiếm.
Vĩnh Dạ ma kiếm giống như tất cả kiếm lúc trước đã từng bị Hồng nhi ăn, bị nàng trực tiếp cắn một phát ra một lỗ hổng.
Đây là ma kiếm thượng cổ có thể đến từ thời đại xa xưa, còn thuộc về quân vương ma tộc, thậm chí thừa nhận lực lượng phong ấn trăm vạn năm của Tà thần cũng không hư hao, hắn lấy Kiếp Thiên Tru Ma kiếm càng không hề thương tổn được chút nào đó a a a a a!!
Ở dưới hàm răng của Hồng nhi lại rõ ràng yếu ớt giống như ăn một miếng bánh xốp!!
- Wow! Ăn thật ngon!
“Mĩ vị” của thượng cổ ma kiếm đâu phải kiếm tầm thường có thể so sánh, Hồng nhi ăn vào một miếng, trong mắt nhất thời lóe lên quang mang giống như vì sao, nàng vừa chạy như điên, vừa trực tiếp vác Vĩnh Dạ ma kiếm lên bên môi, lấy tốc độ vô cùng kinh người bắt đầu ăn… Cho dù là tốc độ chạy như điên, hay là tốc độ gặm cắn, đều nhanh đến kinh thiên địa quỷ thần khiếp.
“…” Vân Triệt đã dừng lại, miệng há ra còn lớn hơn hà mã.
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc…
Ở trong tiếng cắn vang dội liên tiếp, Vĩnh Dạ ma kiếm cấp tốc biến mất trong miệng Hồng nhi, trong thời gian ngắn ngủi mười mấy giây liền chỉ còn lại có chuôi kiếm tối đen. Hồng nhi đi vòng một vòng cung thật lớn trên đất tuyết, lại “Vèo vèo” chạy về, đứng ở trước mặt Vân Triệt, phồng má lên cao cao, vừa say mê nhai, vừa mơ hồ không rõ nói:
- Ưm… Ăn thật ngon nha… Đã sắp ăn xong rồi, còn đuổi theo người ta nữa cũng vô dụng nha… Hừ, hóa ra chủ nhân vẫn luôn cất giấu đồ ăn ngon như vậy.
“…” Ánh mắt Vân Triệt nhìn chằm chằm vào Hồng nhi, như trước vẫn giữ tư thái miệng há to, cứng rắn không cách nào khép lại.
Năm đó ngày đầu tiên gặp nhau, nàng liền ăn Long Khuyết, lúc đó dọa hắn không nhẹ, nhưng sau đó hắn liền thật nhanh chóng quen thuộc, nàng ăn kiếm gì, hắn đều sẽ không lại kỳ quái.
Nhưng Vĩnh Dạ ma kiếm… Đây là ma kiếm thượng cổ! Là kiếm thời đại thần ma! Lại cũng bị nàng… Hai ba miệng ăn chỉ còn lại chuôi kiếm thảm thương như vậy!
Bốp!
Chuôi kiếm bị Hồng nhi tùy tay ném đi, nàng hơi nheo ánh mắt đỏ thắm lại, vẻ mặt say mê vỗ vỗ bụng nhỏ của mình:
- Ăn thật no nha… Hử? Thật kỳ quái, bỗng nhiên trở nên rất buồn ngủ… Ô a, chủ nhân, người ta đã ăn no, nên trở về ngoan ngoãn đi ngủ.
Hồng nhi ngáp một cái thật to, hắc quang mà chính bản thân nàng cũng không hề phát hiện ra cũng vào lúc này chợt lóe lên ở chỗ sâu trong mắt nàng. Sau đó nàng liền không để ý tới Vân Triệt, hóa thành hồng quang trở lại trong Thiên độc châu, bổ nhào lên trên giường nhỏ của nàng (chiếm đoạt của Mạt Lỵ), ngã đầu bắt đầu ngủ say.
Vân Triệt đưa tay đè đầu mình, khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần lại. Hồng nhi tiểu nha đầu này… Rốt cuộc là quái vật gì!
Đúng rồi! Hồng nhi vừa ăn Vĩnh Dạ ma kiếm… Kiếp Thiên Tru Ma kiếm có phải vì vậy mà xảy ra biến hóa rõ ràng gì không?
Vừa nghĩ tới đây, Vân Triệt nhanh chóng đưa tay, cũng không quản Hồng nhi vừa mới ngủ say, trực tiếp gọi ra Kiếp Thiên Tru Ma kiếm.
Thân kiếm màu son vĩ đại lăng không mà hiện, Vân Triệt đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, vừa định nhấc lên, đột nhiên lại phát hiện cảm giác hai tay của mình giống như cầm lấy núi cao vạn trượng, đột nhiên trầm xuống.
Rầm!!!!!!!!
Thân kiếm của Kiếp Thiên Tru Ma kiếm hung hăng nện lên trên mặt đất ở dưới chân Vân Triệt, phượng hoàng kết giới chung quanh nháy mắt văng tung tóe, toàn bộ Băng cực tuyết vực đều chấn động kịch liệt.
Vân Triệt gắt gao cầm lấy chuôi kiếm, tất cả gân xanh trên hai tay đều nổi lên, ngay cả toàn bộ khuôn mặt đều hoàn toàn biến thành màu xanh.