.
._467__1" class="block_" lang="en">Trang 467# 1
Chương 933: Trời giáng Thần nữ (trung)
Toàn thân Vân Triệt căng thẳng, hàm răng cắn chặt, hoàn toàn dùng hết toàn lực, mới không khiến thân dưới của mình bị sa xuống dưới và khiến Kiếp Thiên Tru Ma kiếm thoát khỏi tay.
Sức nặng này…
Vân Triệt ráng đề khí, nhất thời trầm đục một tiếng, nửa người dưới của hắn đã hoàn toàn không sa xuống mặt đất, nhưng Kiếp Thiên Tru Ma kiếm lại không hề nhấc lên được chút nào.
Mỗi lần Hồng nhi ăn một thanh kiếm, kiếm thế, sức nặng cùng với uy lực chém ra của Kiếp Thiên Tru Ma kiếm đều sẽ theo đó tăng trưởng. Cho đến nay, Hồng nhi đã ăn năm thanh Bá Huyền kiếm, hai mươi bảy thanh Vương Huyền kiếm, cùng với gần trăm thanh Thiên Huyền kiếm, ngoài ra cộng với rất nhiều loại huyền tinh.
Thiên Huyền kiếm và Vương Huyền kiếm vốn tồn tại số lượng rất ít ở Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới, Bá Huyền kiếm càng ít đến giống như vô cùng hiếm có, năm thanh Bá Huyền kiếm, hai mươi bảy thanh Vương Huyền kiếm, hai con số này đủ để khiến cho huyền giả cấp bậc thánh địa kinh hãi mặt không còn chút máu. Hồng nhi dùng hết thời gian mấy năm ngắn ngủi, ăn toàn bộ gần như một nửa huyền kiếm cao nhất của hai mảnh đại lục vào trong bụng.
Mới thành Kiếp Thiên Tru Ma kiếm khi giao thủ với Hiên Viên Vấn Thiên.
Mà sau khi Hồng nhi ăn Vĩnh Dạ kiếm, biến hóa của Kiếp Thiên Tru Ma kiếm lại hoàn toàn vượt qua tổng cộng toàn bộ trưởng thành khi trước!
Hai tay Vân Triệt đã rót vào toàn lực, lại thật sự không cách nào nâng lên, liền ngay cả nắm chặt chuôi kiếm không để cho nó sa xuống cũng có phần miễn cưỡng… Mà trình độ này, Kiếp Thiên Tru Ma kiếm hiện giờ, chỉ với sức nặng này, ít nhất đã đạt tới trình độ khủng khiếp ngàn vạn cân.
A!!
Vân Triệt mở cảnh quan Luyện ngục ra, huyền lực nháy mắt bạo tăng, hắn gầm nhẹ một tiếng, Kiếp Thiên Tru Ma kiếm cuối cùng được hắn nhấc lên, cả người cũng bay vút lên không trung, một kiếm chém ra về phía trước.
Rầm ––––––––
Một kiếm này, hắn chỉ vô cùng chân thật chém ra, không mang theo bất cứ huyền công huyền kỹ gì, nhưng trong nháy mắt kia, một luồng kiếm thế lớn đến khiến Vân Triệt phải hoảng sợ lật úp xuống, chỗ mũi kiếm chỉ tới, không gian mười dặm phía trước nháy mắt sụp đổ, mặt đất trực tiếp bị ném lên trên không rất cao, sau đó hoàn toàn biến mất trong hư không sụp đổ.
Toàn thân Vân Triệt cương cứng ở đó, uy thế của một kiếm này, khiến cho hắn cứ thế hồi lâu không lấy lại được tinh thần, thậm chí không dám chém ra kiếm thứ hai.
Một kiếm tùy tay, đã có uy thế như vậy. Nếu toàn lực đánh ra… Kiếm uy kinh khủng như thế, cho dù là Hiên Viên Vấn Thiên bị trùm vào trong đó, cũng sẽ rơi mất ít nhất nửa cái mạng.
Chính là cùng với uy thế như vậy, là tiêu hao vô cùng vĩ đại. Tuy rằng gần như chỉ chém ra một kiếm, nhưng khiến hai tay Vân Triệt tê dại, hơn nữa cho dù ở trạng thái Luyện ngục, trên cánh tay vẫn có cảm giác trầm trọng có thể nói là đáng sợ.
Đoán chừng cho dù hắn ở trạng thái toàn thịnh, vung liên tục mười mấy kiếm cũng nhất định kiệt lực.
Vĩnh Dạ ma kiếm… Nó suy cho cùng là ma kiếm thượng cổ, là kiếm thuộc cấp bậc ma. Tuy rằng đã thành kiếm chết, nhưng sau khi Hồng nhi ăn xong lực lượng có thể chuyển hóa, vẫn không phải kiếm của vị diện như Thiên Huyền đại lục có thể sánh bằng. Kết quả của Hồng nhi ăn Vĩnh Dạ ma kiếm chính là khiến Kiếp Thiên Tru Ma kiếm quả thật biến thành một thanh kiếm khác. Uy thế như vậy, hiển nhiên đã vượt ra khỏi phạm trù của Quân Huyền khí, đã vốn không phải cấp bậc như trình độ ở Thiên Huyền đại lục có khả năng đánh giá.
- Phù…
Trong bảo châu trên chuôi kiếm, Hồng nhi đang ngủ say thật sâu, động tĩnh kinh thiên động địa vừa rồi cũng không đánh thức được nàng. Vân Triệt thu hồi Kiếp Thiên Tru Ma kiếm, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, có vậy mới thở phào nhẹ nhõm thật dài.
“Xem ra, cần phải tiêu phí thời gian tương đối dài đến một lần nữa thích ứng và kiềm chế trọng lượng của nó.” Vân Triệt lẩm bẩm. Đồng thời hắn cũng nghĩ đến, nếu có một ngày, hắn có thể lấy trạng thái bình thường tự do khống chế Kiếp Thiên Tru Ma kiếm hiện giờ, như vậy, hắn chắc cũng không sai biệt lắm chân chính bước vào thần đạo.
Kịch chiến với Phượng Tuyết Nhi cùng với một kiếm vừa rồi, huyền lực của Vân Triệt tiêu hao lớn, hắn ngồi dưới đất thả lỏng một hồi lâu, mới đứng dậy, trực tiếp dùng phương thức đi đường chậm rì rì quay về Băng Vân tiên cung.
Băng Vân tiên cung vẫn quạnh quẽ tĩnh lặng giống như trong quá khứ. Trải qua mưa gió điên đảo những năm này, Băng Vân tiên cung cuối cùng nghênh đón cuộc đời mới chân chính. Qua nửa năm nữa, đợi tất cả hoàn toàn bình ổn lại, các nàng cũng bắt đầu chuẩn bị công việc tuyển nhận đệ tử mới.
Không người phát hiện, ở trên không cực kỳ xa xôi, một đôi mắt như suối sâu đang yên lặng nhìn chăm chú vào Băng Vân tiên cung mới sinh ra ở trong tuyết, nàng một thân bạch y như tuyết, toàn thân bị bao phủ trong mây mù giống như mộng ảo, không cách nào nhìn thấy rõ dung nhan của nàng, chỉ có thể mơ hồ bắt giữ được một chút tiên ảnh phiêu miểu giống như tiên, lại duyên dáng giống như yêu.
Cạnh nàng, là một thiếu nữ áo lam dáng người lả lướt. Thiếu nữ chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, tròng mắt như bông tuyết, dung nhan như tuyết đầu mùa, quanh thân lưu chuyển băng tinh còn óng ánh trong suốt hơn thủy tinh tinh thuần nhất thế gian. Hai tay nàng đỡ lấy tay nữ tử bạch y, giống như đang cẩn thận đỡ lấy nàng ấy.
- Sư tôn, dáng vẻ của Băng Vân tiên cung, hình như hoàn toàn không giống với lúc trước? Là đệ tử nhớ sai rồi sao?
Thiếu nữ áo lam cũng nhìn Băng Vân tiên cung ở phía dưới, nghi vấn nói.
Nữ tử bạch y nói nhỏ:
- Không, không chỉ là Băng Vân tiên cung, khí tức nguyên tố nơi này, cũng đã xảy ra thay đổi cực lớn… Khụ khụ, xem ra, trước đó, Băng Vân tiên cung đã gặp phải tai họa lớn hơn nữa, bị phá hủy hoàn toàn, sau đó, lại trùng sinh… Khụ, khụ khụ…
Giọng nữ tử bạch y rất nhẹ, ngầm lộ ra suy yếu, một thời gian rất ngắn, trộm mang theo vài âm thanh ho khan thống khổ, dưới sương mù lượn lờ, trên khuôn mặt như băng tuyết của nàng lộ ra tái nhợt bệnh trạng.
Thiếu nữ áo lam nói khẽ:
- Những năm này, đệ tử đi cùng sư tôn đến nơi đây ba lần, mỗi lần đều sẽ thấy Băng Vân tiên cung hoàn toàn khác, xem ra, những năm này Băng Vân tiên cung luôn luôn gặp rất nhiều khúc chiết rất lớn.
- Kiếp nạn đã qua, lần này chẳng những sống lại, mà khí tức của các đệ tử đều có biến hóa tương đối lớn, Băng Vân tiên cung sau này, sẽ chỉ càng thêm cường thịnh. Khụ… Tất cả, chắc đều là công lao của vị cung chủ tân nhậm kia. Cũng không trách được cung chủ tiền nhiệm lại không tiếc phá vỡ lịch sử, truyền ngôi vị cung chủ cho một nam tử.
Nữ tử bạch y chậm rãi nói, nàng ho khan mỗi một tiếng, khí tức trên thân sẽ yếu hơn một phần.
Nữ tử áo lam quay mặt sang:
- Đúng vậy. Khí tức của các nàng đều tăng lên rất nhiều rất nhiều so với lần trước đến đây. Từ đó, sư tôn cuối cùng có thể yên tâm đi, có thể được sư tôn luôn luôn vướng bận, Băng Vân tiên cung thật sự rất hạnh phúc đi. Sư tôn, chúng ta đã thấy được kết quả còn tốt hơn dự tính, bây giờ có phải đi về rồi không? Khí tức thế giới này rất không sạch sẽ, lưu lại lâu, sẽ tăng thương thế của người lên.
- Khụ khụ…
Nữ tử bạch y đưa tay che môi, khi ngón tay rời đi, lòng bàn tay đã nhiều thêm một vết máu màu đỏ nhạt, nàng khẽ nắm tay tuyết, giấu vết máu đi, ánh mắt nhìn xuống tuyết vực khôn cùng ở dưới, nói nhỏ:
- Tiểu Lam, lần này, ở lại đây cùng ta thêm một thời gian ngắn đi.
- Hả?
Thiếu nữ áo lam kinh ngạc nhìn nàng.
Ánh mắt nữ tử bạch y hơi lờ mờ, mê ly như sương:
- Nghĩ tới nhìn cả đời chìm nổi, chính là trong đoạn thời gian không có ký ức, không có thần lực ở đây là thư thái và yên tĩnh nhất. Những năm trở lại Ngâm Tuyết giới, mạng tàn này của ta mặc dù lại kéo dài hơi tàn ngàn năm, nhưng không có một ngày vui vẻ chân chính.
- Những năm này, Băng Hoàng cung lấy vô số linh bảo trân quý cưỡng ép kéo dài mệnh vì ta người nên chết này, ta biết rõ bọn họ vẫn cung kính với ta như trước, chỉ có điều là vì sư tỷ ta, sau lưng bọn họ đang suy nghĩ cái gì, đang nói cái gì, ta đều biết.
Nữ tử bạch y chậm rãi nhắm băng mâu lại:
- Lần này trước khi đi, ta đã lưu lại di âm cho tỷ tỷ, đại nạn của ta đã gần đến, đưa ta đến nơi yên nghỉ mà ta muốn yên nghỉ nhất, đừng tìm ta.
- Mà trong đó, có lẽ là nơi thích hợp nhất để cho ta yên nghỉ.
- Sư… Tôn…
Thiếu nữ áo lam không vì vài lời nói như vậy mà kích động kêu gào, hai tròng mắt của nàng đầy nước mắt, sau đó cúi đầu, khẽ nấc lên. Nàng biết… Tất cả mọi người đều biết, sư tôn có thể chống đỡ đến hôm nay, đã là kỳ tích cực lớn rồi.
Lúc này thân hình nàng kề sát với sư tôn, càng rõ ràng cảm nhận được khí tức tính mạng của sư tôn đã khô kiệt đến trình độ nào.
- Hắn đến đây.
Nữ tử bạch y đột nhiên khẽ nói. Tròng mắt nàng hoàn toàn trong như băng, không vui không buồn… Bởi vì nàng đã sớm xem nhẹ sinh tử.
Vân Triệt từ phương bắc đi bộ về, cuối cùng về đến chủ môn của Băng Vân tiên cung. Phía trước hắn, Tô Linh Nhi đột nhiên thò đầu ra, cười xinh đẹp với hắn:
- Vân Triệt ca ca, huynh cuối cùng đã trở lại. Mau tới đây, muội mang theo đồ ăn ngon cho huynh nè.
- Linh lung tô!
Ngửi hương vị bay vào trong mũi, mắt Vân Triệt sáng lên, bước nhanh đi tới bên người Tô Linh Nhi.
Hai người dựa vào tường băng, ngồi trên tuyết xốp, Tô Linh Nhi dùng tay ngọc thon thon của nàng đút một miếng linh lung tô tới bên miệng Vân Triệt, mỉm cười nhìn hắn nuốt từng miếng vào.
Huyền trận nối liền Thiên Huyền đại lục với Huyễn Yêu giới ngay trước Băng Vân tiên cung, ban ngày khi Vân Triệt ở Băng Vân tiên cung, Tô Linh Nhi các nàng cũng sẽ thường theo tới. Nhìn Vân Triệt ăn một miếng linh lung tô cuối cùng, ngón tay nàng khẽ lau khóe miệng cho Vân Triệt, vừa nói:
- Vân Triệt ca ca, chuyện trị liệu cho tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ, tỷ ấy vẫn không đáp ứng đúng không?
- Haizzz!
Vân Triệt thở dài một hơi, buồn bực nói:
- Đâu chỉ không đáp ứng, tháng này ta tổng cộng nhắc tới với nàng ấy hai lần, lần đầu tiên mắng ta một trận, lần thứ hai thiếu chút nữa đánh ta một trận… Trước đây rất lâu ta đã nghĩ tới với tính cách của nàng ấy, khẳng định rất khó tiếp nhận phương thức trị liệu kỳ quái này, cho nên để cho nàng đến Yêu Hoàng cung trước ở nhiều tháng, nhưng kết quả vẫn là như vậy.
- Đúng vậy, tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ là người tôn quý lại cao ngạo như vậy, muốn tỷ ấy tiếp nhận thật sự hơi khó đó. Ngay cả muội lúc đầu đều giật nảy mình.
Hai tay Tô Linh Nhi nâng má, dáng vẻ nỗ lực suy xét.
Vân Triệt đưa mặt đến bên tai Tô Linh Nhi:
- Linh Nhi, nàng có vẻ… Không phải rất bài xích. Chẳng lẽ nàng không cảm thấy… Đặc biệt ngược ngùng sao?
Tô Linh Nhi nở nụ cười, nhưng gò má lại hơi ửng đỏ lên:
- Muội còn tàm tạm. Nếu là lời của người khác, tuy rằng y giả lấy cứu người là thiên mệnh, nhưng muội có thể thật sự không làm được, nhưng tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ lại không giống, tỷ ấy là nữ nhân của Vân Triệt ca ca thôi, lại nói…
Giọng Tô Linh Nhi nhỏ đi nhiều:
- Muội đã nhiều lần cùng tiểu Yêu Hậu hầu hạ Vân Triệt ca ca như vậy, vì sao tỷ ấy vẫn có vẻ bài xích kiên quyết như thế? Chẳng lẽ tỷ ấy không thích muội sao?
- A… Đương nhiên là không, hiện giờ trên dưới Yêu Hoàng thành, còn có ai không thích Linh Nhi chứ? Lấy tính tình của nàng ấy, muốn dễ dàng tiếp nhận như vậy, ta ngược lại sẽ cảm thấy kỳ quái. Haizzz, tóm lại nên làm như thế nào đây… Ừm, hay là cùng Tuyết Nhi đánh nàng ấy hôn mê, sau đó… Hình như không thể thực hiện được…
- Cái này có được không?
Tô Linh Nhi giống như nghĩ ra điều gì, mắt đẹp bỗng nhiên hơi phát sáng lên:
- Để tự muội đi khuyên tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ.
- Hả? Nàng đi?
Vân Triệt sửng sốt.
Tô Linh Nhi tỏ vẻ thần bí nở nụ cười:
- Hi, muội cảm thấy chuyện này, muội giáp mặt nói với tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ có thể sẽ càng tốt. Mặc dù tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ bình thường đều sẽ rất nghe lời Vân Triệt ca ca nói, nhưng chuyện này… Không nhất định nha.
- Muội sẽ đi ngay bây giờ.
Tô Linh Nhi đứng dậy, sau đó trực tiếp chạy về phía truyền tống trận:
- Vân Triệt ca ca, trước khi trời tối phải sớm đi về, nói không chừng sẽ có tin tức tốt!
“…” Vân Triệt khẽ nhếch miệng, đưa tay gãi mũi, lẩm bẩm: “Thật sự không thành vấn đề sao?”